Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 51: Chương 51: Sói già




Edit: Chikajo

Beta: A Tử

Trường Nhạc cung, Vĩnh Trữ điện.

“Ta làm sao mà biết quăng vào đó là đại biểu cho cầu con thành công?” Tiêu Tử Y hiện tại đã về tới Trường Nhạc cung, mở miệng oán trách.

Nhược Trúc nín cười, đang hầu hạ nàng thay lễ phục rườm rà.

“Nhược Trúc, ngươi nên nói chút gì đó an ủi an ủi ta à!” Tiêu Tử Y thở phì phì đem vật trang sức trên đầu lung tung tháo xuống, buồn bực nói.

Nhược Trúc vội vàng dừng tay đang cởi đai lưng lại, chặn đứng động tác Tiêu Tử Y tự ngược đãi đầu mình, tỉ mỉ đem một đám bím tóc phức tạp chậm rãi tháo ra.”Công chúa, nghe nói năm đó Hoàng hậu nương nương quăng trúng lư hương cầu con cháu, liền sinh thái tử điện hạ nga!”

Kháo, Tiêu Tử Y mặt cười càng thêm đen. Cái này cũng kêu là an ủi?

“Đừng nhìn cái đồng cầu chạm rỗng trên lư hương có vẻ dễ quăng trúng, cho dù là quăng vào trong cũng có khả năng từ bên kia bắn ra, cho nên hàng năm đều có rất ít người quăng trúng nga! Đại danh công chúa hôm nay, trên đường trở về rất nhiều cung nữ cũng đang thảo luận nha!” Nhược Trúc cố ý nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Tiêu Tử Y liếc nhìn gương đồng, gần đây cảm thấy Nhược Trúc có chút càng ngày càng không đem công chúa nàng để vào mắt. Bất quá cũng tốt, so với khi vừa tới quá nề nếp, nàng đã thú vị hơn.

“Ách. . . . . . đang thảo luận những cái gì?” Tiêu Tử Y vẫn là nhịn không được, tò mò hỏi ra lời.

“Đều nói công chúa năm nay có thể hay không cầu con thành công a, … Nói.” Nhược Trúc khẽ cười nói, từng chút đem tóc Tiêu Tử Y xõa ra, sau đó thắt một bím tóc đơn giản lại rất đặc biệt.

“A? Nhưng ta mới mười bốn tuổi, còn chưa có cập kê nha! Cũng không thể lập gia đình, làm sao cầu con thành công được?” Tiêu Tử Y hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói. Mê tín cũng phải có một căn cứ chứ?

“Nga? Phải không?” Nhược Trúc thản nhiên nói “Tháng bảy này công chúa sẽ cập kê nga! Công chúa không lo tới lập gia đình xuất cung sao? Không chừng cuối năm liền. . . . . . Hắc hắc!”

Tiêu Tử Y không nói gì, bất quá cũng nhận được một tin tình báo rất trọng yếu, Trường Nhạc công chúa nàng sinh nhật nguyên lai là tháng bảy.

Nhược Trúc sửa sang lại tóc cho Tiêu Tử Y xong, bắt đầu giúp nàng thay lễ phục, khi cởi áo khoác một đồ vật rơi xuống. Cũng may bởi vì nơi thay quần áo này sợ trang sức rơi xuống bị hỏng, nên đều trải thảm thật dày, cho nên chỉ phát ra một tiếng vang rất nhỏ.

“Di? Đây là cái gì?” Nhược Trúc ngồi xổm người xuống, đem đồ vật gì đó rơi xuống từ trên mặt thảm nhặt lên.

“A! Đây là Lý Vân Thanh nhờ vả ta đưa cho Lý Vân Tuyển.” Tiêu Tử Y đem nửa khối ngọc bội cầm trong tay, thầm mắng mình làm sao có thể quên mất. Đều là tại cái gì mà lư hương cầu con đó, hại nàng đau cả đầu. May mắn có trải thảm, bằng không rơi vỡ thì tội của nàng có thể rất lớn.

Nhược Trúc ý vị thâm trường kéo dài thanh âm nói: “Nga ~! Nguyên lai công chúa cư nhiên ở trong miếu cùng hắn gặp mặt, nô tỳ cư nhiên cũng không có chú ý đến.”

“Khi lạc đường trong miếu ngẫu nhiên gặp hắn. Nghe nói Vân Tuyển phải cầm khối ngọc bội này mới có thể ngủ, cho nên hắn là ca ca cũng mong đưa tới.” Tiêu Tử Y nói như không có gì, nhưng trong đầu lại thoảng qua cặp ngươi màu lam mực của Lý Vân Thanh, không khỏi làm nàng sửng sốt một chút.

“Công chúa muốn hay không hiện tại đưa qua cho nàng? Nghe Như Lan nói, mấy ngày nay Tiểu Vân Tuyển buổi tối đều ngủ không an ổn nha.” Nhược Trúc đề nghị nói.

Tiêu Tử Y một chữ “Tốt” đã muốn thốt ra, lại miễn cưỡng bị nàng nuốt trở vào. Là nàng ta cần thứ này nha! Việc gì nàng phải đích thân đưa qua lấy lòng nàng ta? Vạn nhất còn như lần trước, mặt mũi nàng nên đặt ở đâu a?

Cho nên, Tiêu Tử Y hắng giọng một cái, trịnh trọng nói: “Mời nàng tới gặp ta.”

Nhược Trúc như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Tiêu Tử Y, cười khẽ đáp ứng, sau đó xoay người ra ngoài bình phong, tới chỗ cung nữ hầu hạ bên ngoài phân phó vài câu, liền vòng trở về tiếp tục hầu hạ Tiêu Tử Y thay quần áo.

“Nhược Trúc, ngươi nói công chúa ta muốn cải trang thành nam tử, có phải hay không rất không giống?” Tiêu Tử Y nhăn lại lông mày, cố ý làm ra một bộ dạng nghiêm túc, nhìn trái nhìn phải bóng dáng không rõ ràng lắm in trên gương đồng.

“Công chúa ngươi không phải nghĩ muốn lén xuất cung chứ?” Nhược Trúc cảnh giác hỏi.

Tiêu Tử Y cười khan một tiếng nói : “Công chúa ta có khả năng đó sao?” Sau đó đem chuyện ước định với Tiêu Sách ngày kia cải nam trang đi dự thính buổi xuất các dạy học của Tiêu Sách đơn giản giải thích một chút.

Nhược Trúc cười nói: “Nguyên lai là như vậy, không thành vấn đề, giao cho nô tỳ.”

“Nhược Trúc, ngươi không xưng nô tỳ cũng không sao. Ta nghe là lạ. Bất quá nếu không quen, khi có người ngoài ở đây chú ý một chút là được.” Tiêu Tử Y cau mày nói. Nàng thật ra biết trong cung nhiều quy củ, cho nên ngay từ đầu cũng không nói chuyện này. Nhưng nghe thật sự là rất quái, nàng nhịn không được vẫn nói ra khỏi miệng.

Nhược Trúc hé miệng cười nói: “Nhược Trúc hiểu ý tứ của công chúa, hiểu rõ.” Nhược Trúc nói là cung nữ, tuy rằng phụ thân chức quan không lớn, nhưng dầu gì cũng là tiểu thư con nhà quan lại. Cùng Tiêu Tử Y chung sống lâu như vậy, đã sớm thăm dò được tính tình của nàng. Chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của công chúa, công chúa chắc là cũng không để ý cái loại lễ tiết nhỏ nhặt này.

Tiêu Tử Y còn muốn nói cái gì với Nhược Trúc, lại nghe được ngoại sảnh môn vang lên, Như Lan lớn giọng hét lên: “Công chúa, ta đã đem Tiểu Vân Tuyển mang đến!”

Lúc này Nhược Trúc vừa vặn giúp Tiêu Tử Y buộc lại đai lưng cuối cùng của áo khoác. Tiêu Tử Y nhìn thoáng qua chính mình mơ hồ trong gương đồng, xoay người ra khỏi bình phong.

Trong sảnh đứng vài cung nữ còn có Như Lan, mà bên cạnh Như Lan là tiểu la lỵ Lý Vân Tuyển vẻ mặt oán khí. Chậc chậc, hoàn toàn đã không còn bộ dáng linh hoạt ngày đó nhìn thấy ở Kiến Chương cung, làn da mất sức sống, tinh thần cũng không tốt, nếu để cho người khác thấy được có thể hay không cho là nàng ngược đãi tiểu bằng hữu nha?

Tiêu Tử Y nghĩ như vậy, ngồi xổm người xuống thở dài, hướng nàng cười ngọt ngào nói : “Vân Tuyển, ca ca ngươi gửi ta mang đến vật này cho ngươi nga!” Vừa nói vừa cầm trong tay nửa khối ngọc bội kia đưa đến trước mặt nàng.

Lý Vân Tuyển vừa thấy nửa khối ngọc bội này, lập tức đôi mắt to trong veo như nước bịt kín một tầng sương mù, biến thành nước mắt lung tròng. Nàng một tay cầm ngọc bội, nhào vào trong lòng Tiêu Tử Y.

Nhưng lại không phải cảm kích nàng, mà là vung nắm tay nhỏ từng quyền đánh tới bả vai Tiêu Tử Y.

Tiêu Tử Y bị đánh có chút mơ hồ, không phải nàng cũng là sói già, nên làm tiểu hồng mạo (cô bé quàng khăn đỏ) sợ tới choáng váng chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.