Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 263: Chương 263: Tai vách mạch rừng




Thế nhưng bất luận nàng bước chân kiểu gì thì cuối cùng cũng tới điểm cuối, Tiêu Tử Y đứng ngay tại trước cửa phòng, cùng Nam Cung Sanh dừng bước.

Nàng không biết nói gì, nàng vừa mới phát hiện ra tâm ý với hắn, không rõ hắn có phát giác được là nàng đang hơi mất tự nhiên không đây? Có thể không vì tâm ý của nàng mà cách xa không đây? Tiêu Tử Y thật không ngờ nổi mình có một ngày lại có tâm trạng lo được lo mất giống một nữ sinh nhỏ nữa.

May chính là Nam Cung Sanh cũng không có dị năng đọc được tâm lý. Cũng không may là cho dù râu có dầy thế nào, ánh sáng hành lang tối thế nào vẫn đủ để hắn nhìn rõ biểu hiện mất tự nhiên trên mặt nàng, cùng mở to mắt nhìn nàng. Nam Cung Sanh sững sờ một lúc, nghĩ chắc nàng vẫn không thích hắn đeo râu này.

Tiêu Tử Y nhìn thấy tay Nam Cung giơ lên, vội ngăn lại bảo, “Đừng…à, đừng gỡ xuống mà, không lát nữa lại mất công dán lên” Nàng may là kịp nuốt hai từ “râu ria” vào.

Nam Cung Sanh nghi hoặc dừng tay giữa chừng, khó hiểu hỏi, “Thế nhưng lúc ta và nàng cùng ở một chỗ, nàng đều yêu cầu ta như vậy mà”

Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên cười dịu dàng, “Không sao, đây không phải là chuyện lớn gì” Vừa rồi nàng đã nghĩ thông suốt rồi, cái gì bên ngoài cũng không quan trọng nữa, tuy hơi tiếc là không nhìn thấy ánh mắt hắn, nhưng tại thời điểm đặc thù thế này, nàng cảm thấy thận trọng vẫn hơn.

Dù sao nếu bị ai đó mà phát hiện ra nàng chứa chấp đại danh đỉnh đỉnh Công tử Sanh, à…Không rõ Hoàng đế có nhanh chóng đem nàng gả ngày cho hắn hay không nữa…

Tiêu Tử Y lắc đầu để mình ngừng nghĩ ngợi vớ vẩn, chỉ nghĩ sao nói tạm biệt với Nam Cung Sanh thế nào, thì bỗng phát hiện ra bộ dạng trầm tư của hắn. Hắn đang nghĩ gì vậy?

Nam Cung Sanh thấy môi Tiêu Tử Y giật giật định nói gì, vội thò ngón trỏ đặt lên môi làm động tác im lặng, sau đó nói khẽ, “Hiìn như có ai đang nói chuyện gì đó đó”

Tiêu Tử Y khẽ ồ lên, vểnh tai nghe ngóng, nhưng cũng không nghe thấy cái gì cả.

Nam Cung Sanh cười cười, nắm lấy tay nàng, vận lực truyền một ít nội lực qua hai bàn tay hai người, dẫn dắt nàng làm cách nào tăng cường thính lực.

Tiêu Tử Y chỉ cảm thấy thanh âm bên tai bỗng trở nên ầm ĩ,…., cứ như là đột nhiên có thể nghe được rất nhiều thanh âm mà bình thường vốn không nghe thấy. Chẳng hạn như con dế mèn kêu rất to trong sân, còn có tiếng thở phì phò của Abe, tiếng ngáy của Diệp Tầm, còn có…còn có một giọng nữ nói chuyện khe khẽ.

Là ai đây? Tiêu Tử Y loé thần lên, bên tai lại khôi phục yên lặng, nàng cố tập trung tinh thần, theo hướng dẫn của Nam Cung Sanh tăng cường nội lực thanh âm bên tai lại nghe rõ ràng lần nữa.

“Linh Lung à, hôm nay ngươi cùng Hoàng tôn điện hạ nói lời quá tuỳ tiện rồi. Sau này cấm không được nói chuyện như vậy với Hoàng tôn điện hạ nữa nhé” Một giọng nữa mạnh mẽ ôn nhu nói chậm rãi.

Đúng vậy, hôm nay bởi chị em song sinh nhà họ Tô mệt mỏi nên không về, Sơ Hương và các bé ấy cũng được ở lại.

“Vâng,,” Tô Linh Lung giọng có chút uể oải cất lên.

“Dì Út Sơ Hương, những người khác cũng nói tuỳ tiện với Trạm Nhi ca ca như thế mà, vì sao chúng con lại không được chứ?” Tô Lâm Lang có chút không vui hỏi lại.

“Cấm không được gọi ta là dì Út” Giọng Sơ Hương chuyển sang lạnh lẽo, “Nói bao nhiêu lần rồi, hai người các ngươi đều chẳng nhớ gì hết hả? Nhất định phải nhớ những gì ta đã dạy mà làm, nói lại những lời ta đã bảo,,,”

Tiêu Tử Y chấn động bất giác thả tay Nam Cung Sanh ra, nàng không nghe nhầm đó chứ?

Chẳng trách mà nàng vẫn cảm thấy cách nói chuyện của hai bé song sinh này không đúng, còn tưởng là các cô bé từ nhỏ đã bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu ở nhà rồi, ai ngờ người bên cạnh các bé ấy lại theo dõi mỗi một lời nói cử chỉ của các bé ấy.

Nam Cung Sanh vén râu lên, đôi mắt đen thâm thuý loé lên tia sáng thú vị, lại nhìn về phía Tiêu Tử Y thầm nói, “Nàng lại có việc nữa rồi”

Tiêu Tử Y chán nản thở dài, cái đám nhóc này sao mà lại có nhiều vấn đề khó xử đến thế cơ chứ?

*****

Tiêu Sách ngồi thẳng tắp mặt không có biểu hiện gì nhìn Tiêu Tử Y ngồi đối diện nói nhàn nhạt, “Hoàng Tỷ, ta đã đồng ý với tỷ sau này không cho Sơ Hương đến đây rồi, tỷ còn có vấn đề gì nữa sao?”

“Đương nhiên là có vấn đề rồi!” Tiêu Tử Y chống hai tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, rất nghiêm túc đứng đắn nhìn chú nói ra, “Tiêu Sách, đó không phải là vấn đề sau này Sơ Hương xuất hiện ở đây không đâu, mà chuyện dạy dỗ Linh Lung và Lâm Lang mới có vấn đề đó” Hiện giờ đã là trưa ngày thứ hai rồi, nàng trằn trọc suốt một đêm không chấp nhận nổi việc chính mình nghe thấy cuộc đối thoại kia.

Nhưng sự thật có đôi khi lại phải chính tai mình nghe lấy mới biết.

Hai tay Tiêu Sách đặt lên bàn, coi như không có gì nói chậm rãi, “Hoàng tỷ à, ta nghĩ chuyện này tỷ cũng đừng nên quản làm gì” Vừa sáng sớm nay hắn bị người ta gọi đến đây, đến cả việc học ở Quốc Tử Giám cũng phải dừng lại, vị hoàng tỷ này của hắn còn không hài lòng nữa hay sao?

“Vì cái gì mà ta không quản chứ? Các cô bé ấy là đệ tử của ta cơ mà” Tiêu Tử Y cau mày thấy thái độ Tiêu SÁch có vẻ không đúng. Nếu là trước đây hắn tuyệt đối cũng không nói kiểu thế với nàng.

“Đệ tử à?” Tiêu Sách bỗng cất tiếng cười lanh lảnh nhạo báng, “Hoàng tỷ chắc tỷ không biết chứ, Linh Lung và Lâm Lang các bé ấy cùng nhà họ Nam Cung Độc Cô khác hẳn những đứa bé khác đó, con gái nhà quan lúc nhỏ phải có sự giáo dục khác với con trai, điều đó có gì lạ đâu chứ”

“Ta thì cho rằng dạy dỗ như thế cũng không đúng… đợi tý, ngươi có phải ám chỉ qua là ta cũng không được dạy dỗ kiểu thế hay không nhỉ?’ Tiêu Tử Y nheo mắt lai, không khách sáo nhìn chằm chằm vào Tiêu SÁch hỏi. Thằng nhóc này nói chuyện lúc nào cũng có dao, những câu nói khác….thường ám chỉ không thể không làm cho nàng nhạy cảm hoài nghi.

“Hoàng tỷ à, phải nên nghĩ như thế chứ, cái đó SÁch đệ cũng hết cách rồi” Tiêu Sách trề môi ra, biểu hiện khó hiểu trên khuôn mặt trẻ tuổi làm Tiêu Tử Y thấy hình như vừa là chán ghét mà cũng có vẻ như đồng tình vậy.

Tiêu Tử Y cũng bắt chước chú cười giả lả. Trước đây tuy quan hệ của nàng và Tiêu SÁch cũng không tốt cho lắm nhưng chỉ là tỷ đệ đấu võ mồm thôi vẫn còn có vẻ hoà hợp, song lần này thì không hiểu vì sao mà như đối đầu vậy, chọc tới vị tiểu tổ tông này tâm tình lại xấu thêm. Tiêu Tử Y nghĩ đến đây, nhếch miệng lên nói ra rất thoải mái, “Tiêu Sách, ta là hoàng tỷ của ngươi, nói chuyện cũng phải nể mặt ta chút ha?”

Tiêu Sách đứng phắt lên, lạnh lùng lườm nàng nói, ‘Ta không thể coi ngươi là hoàng tỷ được, mà có thể có người cũng không coi ngươi trở thành Hoàng muội thực sự nữa cơ đấy” Nói xong chẳng đợi Tiêu Tử Y lên tiếng đã quay ngoắt phẩy tay áo bỏ đi.

Rốt cuộc Tiêu Tử Y nhịn không được bật cười, ngơ ngác nghe Tiêu Sách đóng cửa rất mạnh trước khi rời đi.

Hoá ra nó đã biết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.