Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 199: Chương 199: Thám hiểm




Tiêu Tử Y chắp tay sau lưng đi theo sau Nam Cung Sanh, ngửa đầu nhìn lên từng đám mây đang dần đen kịt trên bầu trời.

“Nè, ta nói nè, có vẻ như trời sắp mưa rồi, hay là chúng ta về trước đi?” Tiêu Tử Y cau mày gọi khẽ. Nàng vừa nói xong lại có một trận gió lớn cuốn lấy lá cây gào thét thổi qua làm cho nàng suýt nữa không nhìn thấy gì. Nàng hối hận vì ham muốn được có cơ hội ở cùng một chỗ với hắn, đến cả cung nữ hay thái giám cũng không mang theo, lại còn để hai người họ đi dạo một mình trong cung.

“Chỉ là muốn nhìn chút xem cung điện nào trong cung là địa điểm thích hợp thôi, nếu mà trời mưa thì có thể tránh trong phòng không sao cả” Nam Cung Sanh cười gượng bảo, quay đầu lại thúc giục Tiêu Tử Y đuổi cho kịp. “Nhanh quyết định chọn địa điểm đi, còn để cho Nhược Trúc có thời gian mà chuẩn bị chứ, sớm một ngày thì tốt hơn. Đi nào, chúng ta cứ dọc theo hành lang gấp khúc này đi vậy”

Tiêu Tử Y ngẫm lại thấy cũng đúng vì vậy để phòng bị gió thổi tóc bay tán loạn, chạy vội vài bước chân thì đuổi kịp tốc độ Nam Cung Sanh. Họ vốn định đi đường tắt xuyên qua đình viện, hiện giờ đành phải đi theo hành lang gấp khúc tới, gió quả thật cũng đỡ hơn chút.

“Trong cung Trường Nhạc có ít nhất là gần hai mươi điện các lớn nhỏ, hiện giờ Công chúa mới chỉ dùng có điện Vĩnh Ninh và Vĩnh Thọ thôi, còn các điện các khác công chúa có thể chọn được chưa?” Nam Cung Sanh bước chậm lại cùng sóng vai với Tiêu Tử Y đi.

Tiêu Tử Y để ý thấy Nam Cung Sanh nói là cố ý bước trước nửa bước chính là vốn muốn chặn thay nàng toàn bộ trận gió lạnh đang thổi tới. Trong lòng thấy ấm áp, Tiêu Tử Y khẽ cong miệng lên hỏi, “Còn lại các điện khác thì sao?”

Nam Cung Sanh hơi nghĩ ngợi chút rồi nói chậm rãi, “Thật sự là có nói chút đến, chẳng hạn như cung Trường Nhạc và cung Vị ƯƠng đều có một số ít điện các nổi tiếng chút, nhưng trên thực tế thì lại không thể chọn để tổ chức tiệc được”

“Điện các nổi tiếng ư?” Đúng lúc này hai người vừa đi đên trước mặt một cung điện, Tiêu Tử Y tò mò ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng viết ba chữ “Tiêu phòng điện” phía trên.

“Chẳng hạn như điện Tiêu phòng trước mặt này vậy, ở cung Vị ƯƠng là nơi ở của Hoàng Hậu. Bởi cung Trường Nhạc vốn là nơi đầu tiên để xây nên cung Vị Ương, cung Vị Ương có rất nhiều điện trùng tên với cung Trường Nhạc, vì thế có một số ít điện các nổi tiếng không thể tổ chức tiệc được là vậy. Là bởi vì phải kiêng dè” Nam Cung Sanh dẫn Tiêu Tử Y đi dọc theo hành lang gấp khúc quẹo phải, đi tới một cung điện khác.

“A, vậy sao. Nếu vậy ngoài những loại cung điện kiểu này ra thì đại để còn bao nhiêu toà điện nữa đây?” Tiêu Tử Y bất đắc dĩ hỏi. Nêu thời tiết mà đẹp thì nàng sẽ còn có tâm tư để tán gẫu với hắn trong cung Trường Nhạc nữa, hiện giờ gió mưa đang cuồng thét kiểu này, nàng lại vẫn có khuynh hướng muốn ngồi trong phòng uống một tách trà ấm.

“Đại để là còn khoảng vài chục toà nữa đi” Nam Cung Sanh hình như chẳng để ý chút biểu hiện gì trên mặt Tiêu Tử Y, thản nhiên trả lời, “

“Gì….Chả lẽ chúng ta lại đi coi hết cả số cung điện này hay sao?” Tiêu Tử Y dừng bước, định đợi Nam Cung Sanh gật đầu thì nàng sẽ lập tức xoay người quay trở lại.

Nam Cung Sanh lại tiếp tục đi về trước, nửa cười nói nghẹn lại, “Sao vậy được chứ? Chỉ cần Công chúa đi nhìn hai ba cái cung điện mà thôi”

“Hả? Vậy ha! Vậy chúng ta đi mau mau đi nào” Tiêu Tử Y vội vàng đuổi theo nhịp bước của hắn, nói oán trách, “Sao anh không nói sớm chứ hả?”

“Dạ, tất cả đều là lỗi của tại hạ ạ” Nam Cung Sanh cười dung túng bảo, “Hẳn là nên giải thích rõ cho công chúa hiểu chút. CÁc điện còn lại có một số thì ở khá xa, có vài cái thì rất nhỏ, phong thuỷ cũng không được đẹp lắm. Tốt nhất là đi tới các điện các xung quanh điện Vĩnh Ninh, Vĩnh Thọ, ngẫm lại thì cũng chỉ còn có điện Trường Định, điện Vĩnh Xương và phía trước là cung Trường Tín mà chúng ta cần tới”

“Cung ….Trường…Trường Tín ư?” Tiêu Tử Y run lẩy bẩy lạnh run hỏi lại, “Chính là cung Trường Tín có vị Hàn Tín bị giết đó sao? Thôi bỏ đi, không cần trực tiếp đi tới đó đâu, chúng ta đi cái bên cạnh vậy” Một trận gió lạnh thổi qua làm cho Tiêu Tử Y càng cảm thấy lông tơ sau lưng đựng đứng cả lên.

“Có gì đâu? Chẳng lẽ công chúa còn tin có quỷ thần hay sao?” Nam Cung Sanh bật cười hỏi.

Tiêu Tử Y chép miệng, không phục bảo, “Tuy không phải là tin nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái lắm!” thực ra không tin cũng không được, nếu không hiện giờ nàng tính gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một u hồn mà thôi, may mắn vẫn có thân xác.

Nam Cung Sanh vẫn cười nhạt như trước bảo, “Công chúa, trong cung điện nào mà không có người chết chứ? Một toà cung điện huy hoàng hùng vĩ thế này thực tế đều được xây bằng xương người chồng chất lên đó. Nếu người nghĩ như vậy thì vẫn còn muốn tiếp tục ở tiếp nữa không?”

“Nhưng mà…” Tiêu Tử Y còn định nói điều gì nữa thì bỗng một tia chớp bất ngờ đánh xuống, nổ đinh tai nhức óc, ngay bên cạnh hai người họ. Tiếp đó từng hạt mưa to như hạt đỗ ào ào đổ xuống. Bởi vì gió to mưa lớn ầm ầm mà họ thì đứng trong hành lang gấp khúc chẳng còn cách nào che mưa chắn gió.

“Đi mau, trời mưa rồi” Nam Cung Sanh quay đầu lại sốt ruột nói. Lúc này sắc trời đã trở nên u ám, tối sầm lại. Thời tiết thay đổi thất thường đến hắn còn không đoán trước được là mưa lại to đến vậy. m

Nhưng cứ vừa quay đầu bừa lại vậy gió lớn đã thổi râu hắn bay lên, Tiêu Tử Y nhìn rõ đôi mắt xinh đẹp kia, bỗng chốc ngẩn ngơ, đứng sững sờ tại chỗ.

Mặc dù biết chắc hắn là ông chủ Lan, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy bộ mặt thật của hắn trước mặt lại giống như tiếng sts vừa nãy đánh trúng vậy, làm nàng không kịp thích ứng.

À, biết hình dung thế nào nhỉ? Thật giống như mặt da sần sùi được mài đi lộ ra da thịt mềm mại trẵng nõn, làm người ta thèm rỏ rãi. Khụ, nàng không phải là định ăn sạch hắn đâu nhé, tuyệt đối không phải thế.

Nam Cung Sanh thấy mưa càng ngày càng to, còn Tiêu Tử Y thì không hiểu sao cứ đứng bất động ở đó, đành phải kêu lên một câu đắc tội rồi túm chặt lấy tay nàng chạy vội tới cung điện trước mặt.

Đột nhiên lúc đó Tiêu Tử Y ngoài cả người bị mưa gió làm cho rét run, cảm nhận được duy nhất chính là sự ấm áp từ tay truyền đến. Trong bóng đêm, chỉ theo bản năng áp sát cái loại ấm áp kia…tuy không biết mình đang ở đâu nhưng không hiểu vì sao lại thấy rất an tâm.

Mãi cho tới lúc Nam Cung Sanh thả tay nàng ra, nàng mới giật mình tỉnh lại, phát hiện không biết họ đã đi vào toà cung điện nào rồi. Trong điện tối om, không có bất kỳ ánh sáng nào, làm cho nàng thấy da tóc dựng đứng lên.

“Đây là đâu vậy?” Tiêu Tử Y dựa vào ván cửa, cả người run rẩy hỏi. CẦu trời phù hộ nha! TRăm ngàn lần đừng ở đó nha!

“Xoẹt!”

Nam Cung Sanh tìm được hộp quẹt, châm một ngọn đèn lên.

Ánh lửa nhảy nhót, Tiêu Tử Y nghe hắn nói chậm rãi, “Nơi này chính là cung Trường Tín”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.