Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 288: Chương 288: Thành tích cuối cùng




Bởi vì ghi tên đầu tiên lại là Đàm Tinh Duyệt.

À, không ngờ Đàm Tinh Duyệt lại đạt thành tích nhảy dây tốt như vậy. Tiêu Tử Y ngẩn ngơ chút sau đó tiếp tục nhìn tiếp, phát hiện ra Tiêu TRạm đứng thứ hai, sau đó là Nam Cung Tiêu và Diệp Tầm, Độc Cô Huyền thì xếp thứ năm, Hạ Hầu Phụng Chương thì vẫn y như cũ xếp hàng thứ sáu.

Như vậy xem ra, tổng thành thích sáu hạng mục thì Nam Cung Tiêu là thứ nhất rồi.

Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn Nam Cung Tiêu đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn nàng. Cậu muốn biết thành tích đạt được vô cùng, rất muốn nhìn số liệu ghi trên tờ giấy kia. Nhưng mà chuyện gia giáo đã dạy dỗ cho cậu phải biết khắc chế hành vi, lễ phép, đứng yên nơi đó đợi Tiêu Tử Y xem hết.

Tiêu Tử Y cười nói tự nhiên, đưa phiếu điểm cho cậu, đồng thời nhìn về Lão phu nhân Nam Cung mỉm cười nói, “Phu nhân, con trai người sau này có tiền đồ vô cùng đấy ạ” Lần đại hội thể dục thể thao này không chỉ khảo sát cả thể lực, mà nàng từ đầu tới cuối đều phát hiện ra Nam Cung Tiêu biểu hiện vô cùng tốt, thật đáng để cho tên kia vừa tiến cung đã kiêu căng mở miệng cứ một câu là bản thiếu gia ta đây. Aizz aizz, cái cảm giác này không biết hình dung thế nào đây nhỉ? Tựa như là nhìn một cái cây đâm chồi lên từ đất được nàng chăm sóc dần dần xoè tán rộng lớn lên trông mới đẹp làm sao.

Lão phu nhân Nam Cung vẫn cười ôn nhu như thế, dưới mắt bà trẻ con có tài hay không không quan trọng, gia tộc Nam Cung vốn đã là gia đình cùng sinh hoạt với nhau đã là hạnh phúc rồi, bà chỉ cầu mong con được lớn lên bình an là đỮ

Tiêu Tử Y rất tự nhiên tìm bóng dáng Nam Cung Sanh trong đám người, lại phát hiện ra hắn đã đứng trước bảng ghi điểm viết xong điểm cuối cùng rồi.

Nam Cung Tiêu đứng thứ nhất, bốn mươi hai điểm. Diệp Tầm chỉ kém cậu có bốn điểm. Tiêu Trạm được ba mươi mốt điểm đứng thứ ba, Độc Cô Huyền gần kề được hai mươi sáu điểm. Đàm Tinh Duyệt hai mươi điểm, và Hạ Hầu Phụng Chương được sáu điểm.

Tiêu Tử Y vốn định đi biện hộ với lão tướng quân Hạ Hầu, xin ông đừng trách Hạ Hầu Phụng Chương, lại bất ngờ thấy Lão tướng quân Hạ Hầu ngồi xuống cạnh Hạ Hầu Phụng Chương, kích động bé nói làm cách nào để bé có thể đánh bại đối thủ. Hạ Hầu Phụng Chương cầm kẹo nửa hiểu nửa không, bé không tình nguyện muốn tham gia trận đầu từ lúc đầu. Đến cuối cùng lại hào hứng nhảy dây thừng, phát hiện ra cùng vận động với mọi người thật đúng là vui vẻ quá. Hơn nữa lần đầu cảm thấy ông nội nói có vẻ có lý chút.

Không chỉ hai ông cháu họ vui vẻ hoà thuận, ánh mắt Tiêu Tử Y lướt qua, phát hiện ra Đàm Nguyệt Li đang dạy Đàm Tinh Duyệt bí quyết nhảy xa, Độc Cô Diệp tuy mặt lạnh lùng nhưng thật sự đang đứng cạnh Độc Cô Huyền, tay hắn vịn vai Độc Cô Huyền, lặng lẽ cổ vũ cho cậu. Đến ủng hộ Hoàng Tôn điện hạ còn có Huyễn Hà và một số thái giám cung nữ ở cung Vị Ương vây quanh Tiêu Trạm, lần lượt bưng trà rót nước. Xen lẫn còn có cả chị em song sinh nhà họ Tô trong đó, rất náo nhiệt. Nam Cung Tiêu bên cạnh nàng sau khi thấy thành tích thì cười mãi, nói chuyện không ngừng với tỷ tỷ và mẹ ruột của mình, bé Vân Tuyển thì đứng một bên thỉnh thoảng chen vào hai ba câu.

Vào lúc này, không có ai làm bạn có lẽ chỉ có Diệp Tầm ha. Tiêu Tử Y dễ dàng tìm thấy đứng cách đó không xa là Diệp Tầm đang ôm Abe.

“Tiểu Tầm à, sao lại mất hứng thế?” Tiêu Tử Y hỏi thăm cẩn thận từng li từng tí.

Diệp Tầm bậm môi mấp máy, bàn tay nhỏ cứ ôm chặt lấy cổ Abe, âm thanh nhỏ như muỗi kêu nỉ non nói, “Con đã đồng ý với Abe sẽ dẫn nó đi săn rồi….Tiếc là…Tiếc là con bất tài, chắc Abe lại trách con rồi ạ”

Abe nghe hiểu được chủ nhân gọi tên nó, ai oán hai tiếng, xoay ngườilè lưỡi liếm hai má Diệp Tầm.

“Như thế thì có sao đâu? Sau này vẫn cón có cơ hội mà! Con xem xem không phải Abe hiểu được đó thôi?” Tiêu Tử Y ôn nhu an ủi.

Diệp Tầm chớp chớp đôi mắt khác nhau, mẫn cảm nói cường điệu, “Công chúa, không phải là con không chấp nhận thua mà! Nam Cung đều cố gắng hết mức đó, con thua cũng bởi tâm phục khẩu phục nó đó”

Tiêu Tử Y cười khẽ một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cậu, buồn cười bảo, “Con nha! Xem đi, tâm phục khẩu phục mà lại phức tạp như vậy rồi. Kỳ thật thì ta biết rõ, tâm tư của con hơn nửa là đều đặt hết ở chuyện học Hán ngữ, cũng không vận động mấy, thắng thua là chuyện bình thường mà. Đến đây nào, chúng ta cùng đi trao giải đi.”

Diệp Tầm thở phào, nhận được sự khích lệ cậu sợ hãi cười cười, để Tiêu Tử Y kéo cậu đứng dậy.

Tiêu Tử Y ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy chiếc lá khô từ trên cây rớt xuống, đu đưa bồng bềnh lượn vài vòng tuyệt đẹp trên không, cuối cùng lướt xuống nổi trên mặt nước, từng làn sóng lăn tăn lan ra lan ra.

Gió thổi loáng lên, trên người Tiêu Tử Y rùng mình một cái, nàng bất giác nhẹ giọng cảm thán, “Lá rụng….mùa thu rồi ha!”

***

Trời thu kinh thành nói lạnh thì cũng lạnh, trong cung đều đổi áo mỏng hết. Chỉ một đêm đi qua cả đình viện tất cả hoa lá đều héo khô, lá cây bị sương làm cho vàng đi, cung nữ thái giám vội vàng chăm bón bồn hoa, họ xới đất, trồng thay hoa khác, đặc biệt là hoa cúc.

Cuộc đi săn vẫn không được tổ chức đúng như đã định, Tiêu Tử Y được báo là phải đợi mấy ngày nữa. Nàng suy đoán có thể là do sức khoẻ hoàng đế không tốt, cuộc săn không chừng cũng phải huỷ bỏ. Nhưng mà nàng vẫn bảo các cung nữ chuẩn bị trang phụ đi săn cho hai đứa trẻ. Lúc này bọn nhỏ cũng tìm được đồ chơi tốt, bọn chúng được phép đi cưỡi ngựa một canh giờ.

Con ngựa nhỏ Tiêu Trạm cưỡi được bé đặt cho tên là “Thuỵ Kỳ”, con ngựa này cũng giống y mẹ nó, cả người đen tuyền, bốn chân và trán thì lại trắng. Tiêu Trạm thích vô cùng, mỗi ngày đều muốn đi cho nó ăn. Nam Cung Tiêu thì chọn ngựa câu toàn thân trắng như tuyết, chỉ có mỗi chiếc bờm là điểm chút rám nắng lấm tấm, cậu rất thích gọi nó là “Ngọc Lân”

Tiêu Tử Y nghe được hai bé đặt tên cho ngựa của mình thì cũng bất chợt thấy buồn cười. Thời gian cứ trôi qua từng ngày, nàng còn tưởng cuộc đi săn cũng không được tổ chức nữa, vì thế mới để cho bọn trẻ cứ mỗi ngày đến cưỡi ngựa một lúc, thái giám coi ngựa cũng đều đã quen cứ để mặc cho bọn trẻ bắt nạt những ….chú ngựa quý báu này.

Ai ngờ sau khi đại hội thể dục thể thao chấm dứt được năm ngày, cung Vị Ương đã truyền đến tin, chính xác là ba ngày sau sẽ tổ chức cuộc đi săn.

“Không ngờ cuối cũng vẫn được đi săn nha!” Vào đêm, Nam Cung Sanh theo lệ thường cùng Tiêu Tử Y hai người lên nóc cung Trường Tín ngắm trăng, hắn còn tiện mang theo vài mũi tên nữa.

“Đúng vậy ha, muội cứ tưởng phụ hoàng sẽ không khoẻ được nữa đây này”

Tiêu Tử Y nhún nhún vai nói ra. Những lời này chỉ có thể nói ra với hắn thôi, nếu mà là người khác nàng cũng không dám mở miệng.

“Ha ha, hoàng đế có đôi khi cũng không thể khoẻ lên được mà!” Nam Cung Sanh đang dùng miệng ngậm dây thừng, làm cho lúc nói chuyện cứ lúng búng không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.