Edit: Tử Hàn
Beta: A Tử
Sau khi cùng hoàng đế nói chuyện thân thiết như cha và con gái, vẻ mặt Tiêu
Tử Y đầy mồ hôi lạnh đẩy cửa ra khỏi thư phòng. Sớm biết rằng cùng hoàng đế nói
chuyện mệt mỏi như vậy, nàng nên chuẩn bị trước một hồi.
Phù, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa sẽ đem nửa đời sau của chính mình đều
bán vào Quốc Tử Giám. Hoàn hảo nàng không khuất phục trước quyền lực a, LUCY!
“Công chúa, nô tài dẫn đường cho người, người muốn quay về Trường Nhạc cung
không?” Trầm Bảo công công vẫn canh giữ ở cửa chắp tay hỏi.
Tiêu Tử Y gật gật đầu, nếu là không có người dẫn đường cho nàng, nàng xác
định chắc chắn sẽ lạc đường ở trong hoàng cung rộng lớn này.
“Trầm công công, Hoàng tỷ tỷ để ta đưa nàng trở về đi.” Một tiếng nói vịt
đực từ phía sau truyền đến, Tiêu Tử Y không cần quay đầu lại xem cũng biết là
ai.
Trầm Bảo công công trong hai tròng mắt xẹt qua một tia tiếc nuối, lập tức
cúi đầu cung kính nói: “Vậy làm phiền Tiêu điện hạ rồi. Công chúa, nô tài cáo
lui.”
Tiêu Tử Y nhìn thân ảnh Trầm Bảo công công đi vào thư phòng, cảm thấy hắn
hình như là có chuyện muốn nói với nàng. Chẳng lẽ hắn thật là cùng mẫu phi của
nàng có liên quan?
“Thế nào? Phụ hoàng có hay không nói cùng ngươi?” Tiêu Sách như gió
lốc đi đến trước mặt Tiêu Tử Y, mang theo nét mặt trẻ con lấp lánh ánh
mắt chờ mong.
“Nói? Nói cái gì?” Tiêu Tử Y còn không có kịp phản ứng, theo phản xạ hỏi.
Hắn không phải hẳn là đối với nàng hận thấu xương sao? Dù sao nàng bị hắn hủy
đi mong chờ việc dạy học.
“Muốn ngươi theo ta làm thư đồng a!” Tiêu Sách trợn tròn hai mắt, giật mình
nói, “Chẳng lẽ là, ngươi cư nhiên không đáp ứng?”
Tiêu Tử Y không muốn cùng hắn ở trước thư phòng hoàng đế tranh cãi ầm ĩ, dẫn
đầu dọc theo hành lang hướng phía trước đi đến, chậm rãi cười nói: “Làm sao có
thể đáp ứng! Ta là nữ hài tử a, làm sao có thể giống ngươi cùng nhau đi học bài
chứ?” Lấy cớ, dù sao tìm lý do qua loa đối phó với hắn thì tốt rồi. Nguyên lai
hoàng đế đề nghị mời nàng làm thư đồng cho Tiêu Sách, tất cả đều là nguyện vọng
của Tiêu Sách, vậy nàng sẽ không cần để ở trong lòng rồi, hại nàng còn đang
suy đoán Tiêu Sách ở trong lòng hoàng đế có địa vị gì nữa chứ!
“Nữ hài tử có gì không thể?” Tiêu Sách vội vàng đuổi kịp, không ngừng nói
liên tục, “Nghe nói mẫu phi của ngươi còn giả nam trang tại triều đình cùng
quan viên tranh đua cao thấp, hơn nữa cũng không có quy định nói nữ tử không
thể đi học a? Nếu là ngươi không muốn cùng những nam tử khác cùng nhau đi học,
ta có thể cầu La Thái Phó chỉ lên lớp giảng bài cho hai người chúng ta, La Thái
Phó tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng là cảm thấy đối với ngươi cũng là cực
kỳ tán thưởng .”
Tiêu Tử Y vụng trộm liếc mắt, nàng là không nghĩ đi học a! Nhưng rốt cuộc
nàng dùng cái gì lấy cớ để từ chối Tiêu Sách đây? Thật sự là đau đầu.
————————
Tiêu Trạm đặng đặng đặng chạy vào Vĩnh Trữ điện của Trường Nhạc cung, đối
với đại điện lạnh lẽo nghi hoặc không thôi. Lúc bình thường, cho dù cô cô không
có ở trong này, cũng sẽ có Nhược Trúc cô cô hoặc là Như Lan cô cô ở đây, như
thế nào hôm nay một người đều không có?
“Cô cô!” Tiêu Trạm ngăn cổ họng hô một tiếng, thanh âm thanh thúy ở trong
đại điện truyền đi thật xa.
Kỳ quái, Tiêu Trạm dời bước chân nhỏ, hướng thư phòng chạy vội đi tới, giống
nhau không có ai.
“Cô cô!” Tiêu Trạm bắt đầu có chút nóng nảy, tiếp tục chạy về phía tẩm cung
của cô cô, ở trên đường trực tiếp liền đụng vào trong lòng một người.
“Ai u! Tiểu điện hạ! Sao người lại tới đây?” Như Lan đem Tiêu Trạm thiếu
chút nữa bị đánh ngã một phen đỡ lấy, kinh ngạc hỏi.
“Như Lan, cô cô đâu rồi?” Tiêu Trạm giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt ủy
khuất, “Có phải hay không cô cô không quan tâm ta rồi?”
Như Lan dở khóc dở cười, thanh âm nhẹ nhàng mềm giọng khuyên nhủ: “Làm
sao có thể? Công chúa nàng hôm nay bị hoàng gia gia triệu kiến. Nếu không tiểu
điện hạ trước đến thư phòng chờ công chúa?”
Tiêu Trạm chớp chớpmắt to hắc bạch phân minh, chuyển từ buồn thành vui, xoay
người lại hướng một phương hướng khác đi đến.
Như Lan ngẩn người, sau một lát mới kịp phản ứng này tiểu tổ tông là muốn đi
đến phòng của Lý Vân Tuyển, liền sợ tới mức nàng vội vàng đuổi theo, luôn miệng
nói: “Tiểu điện hạ, người không thể đến phòng của tiểu Vân Tuyển!”
Tiêu Trạm dừng lại bước chân, không hiểu ngẩng đầu nhăn lại lông mày “Vì
sao?”.
Lại không thể nói tiểu Vân Tuyển bị bệnh, chuyện này muốn tiếp túc lừa gạt
thế nào đây. Như Lan nín nửa ngày, rốt cục nghẹn nảy ra một câu: “Cái kia. . .
. . . Nam nữ thụ thụ bất thân!” Như Lan đắc ý cười, bội phục mình rốt cục có
thể nhớ đến một câu rất cường đại. Nhưng là đợi nàng cúi đầu thì phát hiện Tiêu
Trạm đã sớm không kiên nhẫn mà vòng qua nàng rời đi.
“Tiểu điện hạ! Ngươi không thể đi tới a!” Như Lan kinh hô, đáng tiếc tốc độ
của nàng còn không có nhanh bằng Tiêu Trạm, trơ mắt nhìn hắn bước chân nhỏ tiến
vào phòng tiểu Vân Tuyển.”Tiểu điện hạ! Mau ra đây! Ngươi sẽ bị truyền bệnh !”
Như Lan cũng sốt ruột nói ra bất chấp hậu quả thế nào.
Tiêu Trạm sững sờ ở trước cửa phòng Lý Vân Tuyển, xông vào mũi mùi thuốc
nồng đậm, giống với lần hắn sinh bệnh lần trước trong phòng có mùi khó ngửi
giống nhau.”Tiểu Tuyển Tuyển thân thể không tốt sao?” Tiêu Trạm ngẩng đầu vẻ
mặt lo lắng hỏi Như Lan.
Như Lan đưa tay lôi kéo Tiêu Trạm đi ra ngoài, dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên
bảo : “Tiểu điện hạ, tiểu Vân Tuyển nàng hôm nay thân thể không thoải mái, hai
ngày nữa tiểu điện hạ tìm đến chơi cùng nàng được không?”
Tiêu Trạm làm sao có thể theo ý nàng, một phen giãy khỏi tay nàng, đặng đặng
đặng bỏ chạy vào trong.
“Làm sao vậy?” Nhược Trúc vừa vặn từ bên ngoài nấu thuốc trở về, nghe được
tiềng ồn ào nhíu mày hỏi.
“Nhược Trúc tỷ, tiểu điện hạ tới. Ta khuyên hắn không được. . . . . .” Như
Lan vâng dạ nói.
Nhược Trúc vội vàng đem thuốc trên tay đưa cho Như Lan, chính mình kéo theo
làn váy chạy vào nội thất, phát hiện hoàng Tôn điện hạ đứng ở trước giường Lý
Vân Tuyển, đang kiễng chân lấy tay thử độ ấm trên trán nàng.
“Tiểu điện hạ, tiểu Vân Tuyển để cho tụi nô tỳ chiếu cố là được rồi, ngài đi
thư phòng chờ công chúa về có được không?” Nhược Trúc dùng âm thanh nhỏ nhẹ
khuyên nhủ. Lý Vân Tuyển còn đang ngủ, Nhược Trúc dùng thanh âm nhỏ nhẹ, sợ sẽ
đánh thức nàng.
Tiêu Trạm đem tay nhỏ bé đặt ở trên trán Lý Vân Tuyển, phát hiện nàng bởi vì
tiếp xúc đến tay hắn lạnh lẽo, thoải mái mà cong lên khóe miệng. Mặc dù chỉ là
như vậy một cái vô ý thức mỉm cười, nhưng lại làm cho tâm hồn nho nhỏ của Tiêu
Trạm thoáng chốc kinh ngạc vui mừng.
Rốt cục có người cần hắn. Phát hiện này làm cho tâm tư Tiêu Trạm tràn đầy
dạt dào, hắn quay đầu, dùng ngữ khí tuyệt đối không hợp với tuổi của hắn dứt
khoát nói: “Ta tới chiếu cố nàng, đây là mệnh lệnh.”