Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 265: Chương 265: Thuốc chống nắng




Đầu tháng 7 âm lịch đã là giữa ngày hè nắng chói chang. Trong vườn ngự uyển có rất nhiều hoa và côn trùng thú vị. Hiện giờ bọn trẻ sống mỗi ngày là ở vườn hoa phát hiện ra cái mới lạ: sự vật nóng sốt. Mà vừa vặn là đúng vào mùa hè, theo người ta nói thì có lẽ là kỳ nghỉ hè, vì thế Tiêu Tử Y cũng cho phép bọn trẻ được chơi ở ngoài mỗi ngày, thời gian lên lớp và làm bài tập cũng giảm bớt một nửa, cũng may là La Thái Phó và Thái phu tử không phàn nàn gì nhiều.

Nhưng mà duy nhất có một điều Tiêu Tử Y không hài lòng là mặt bọn trẻ đều bị cháy nắng hết, trừ Diệp Tầm là do huyết thống da trắng di truyền vốn sinh ra đã trắng nõn, còn những đứa bé khác thì đều phơi nắng biến thành đen thui. Độc Cô Huyền bọn con trai thì không sao cả, chỉ có…nhìn khuôn mặt Lí Vân Tuyển và hai chị em nhà họ Tô có chút đen đen, Tiêu Tử Y gần như đều tưởng tượng ra cảnh ở nhà các trưởng bối đều gào lên kinh khủng.

Vì thế nàng bảo Nhan Hàn Nguyệt tranh thủ thời gian tìm ra phương pháp nghiên cứu đến thuốc chống nắng, nhưng ai ngờ lại còn có người còn nóng lòng hơn cả nàng nữa đang mong chờ cướp được. Tiêu Tử Y cầm chiếc hộp men trong tay dấu sau lưng, đề phòng Đàm Nguyệt Li cướp trước mặt vậy, hừ khẽ một tiếng nói, “Sao anh lại đến nữa rồi? Hôm nay cũng không có tiết học của anh mà”

“Ha ha, hôm nay tiết trời đẹp lắm mà!” Đàm Nguyệt Ly phe phẩy chiếc quạt chầm chậm, đôi mắt dài nhỏ liếc nhìn ra phía sau lưng Tiêu Tử Y. Ha nói đùa sao! Hắn phát hiện ra gần đây ở nhà trẻ những thứ mới có đều bị Lan Vị phường đoạt hết cả, bảy tám phần đều có liên quan đến tên đầu bếp đầy râu ria kia thôi. Cứ tiếp tục như vầy thì không được ha! Thái tử điện hạ nhà hắn vẫn còn đang trông cậy vào việc hắn càng phải có thêm nhiều tài chính hơn nữa đây này. Tiếc là hắn bị cảnh cáo không được tiết lộ nửa câu với Tiêu Tử Y, nếu không hắn đã nói thẳng ra rồi.

Tiêu Tử Y nhìn thấy toàn bộ biểu hiện của Đàm Nguyệt Li, cau mày nói, “Đúng vậy ha, thời tiết rất được đó” Nàng kéo Lí Vân Tuyển tới, nhẹ nhàng xoa thứ “thuốc chống nắng dưỡng da” lên trên mặt cô bé, còn hai chị em song sinh nhà họ Tô thì đã sớm không đợi nổi, chưa kịp bôi xong đã cầm tay nhau chạy ra ngoài mất rồi.

Đàm Nguyệt Li nhìn chằm chằm vào chiếc hộp men tinh xảo trong tay Tiêu Tử Y kia, rất muốn cướp lấy sau đó thuận tiện tìm ra cách điều chế. Thuốc chống nắng đó nha! Tuy con gái đều lịch sự không dám ra ngoài nhưng mà thông qua thủ đoạn tuyên truyền của hắn thì hắn đã tưởng tượng được vàng bạc cứ thế cuồn cuộn chảy thẳng vào hắn rồi.

“Đừng có mà mơ. Cách điều chế này ta đã bán cho Lan Vị phường rồi” Tiêu Tử Y lắc lắc chiếc hộp nhỏ trong tay cười đắc ý vô cùng.

Lại chậm một bước mất rồi. Đàm nguyệt Li thất vọng thở dài nhưng mà không giận chút nào thò tay ra yêu cầu, “Cái hộp này đưa cho ta đi nha, ta mang về biếu cho mẫu thân đại nhân của ta”

Thật đúng là….hết chỗ nói mất rồi. Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn hắn, tức giận đem chiếc hộp đặt vào tay hắn sau đó hỏi có chút thăm dò, “Đàm Nguyệt Li, gần đây sao chẳng thấy hoàng huynh Tiêu Cảnh Dương tới đây chứ? Chắc bận rộn nhiều việc lắm hả?”

Đàm Nguyệt Li ôm chặt chiếc hộp nhỏ trong lòng, khoé miệng khẽ giật giật nói, “Đúng là nhanh thật, ta cũng ít thấy huynh ấy lắm” Thực ra từ sau sự kiện hoà thân kia, cũng không rõ Thẩm Bảo mang khẩu dụ gì đến cho Tiêu Cảnh Dương, hắn chỉ biết là từ sau ngày đó hắn chẳng thấy Tiêu Cảnh Dương đề cập lại chuyện này nữa. Cái chuyện hoà thân đó cứ tự dưng mất tăm mất tích, trong triều cũng không ngửi ra được tý tin nào, cứ yên lặng tới nỗi hắn có cảm giác như mình nhầm vậy. Mà đến cả Tiêu Húc đứa con thứ năm của Hoàng thượng đã trở lại kinh thành cũng bỗng lặng lẽ ra khỏi kinh thành.

Có chuyện gì đó đang lặng lẽ xảy ra mà hắn không biết , loại cảm giác này làm cho hắn thấy bồn chồn khó chịu, đáy lòng Đàm Nguyệt Li bỗng thấy bất an.

Tiêu Tử Y cũng cảm thấy loại cảm giác bất an này của Đàm Nguyệt Li, bất giác nắm chặt tay lại. Hắn nói là bận rộn nhiều việc, thế nhưng đã một tháng nay nàng không gặp Tiêu Cảnh Dương rồi. Nói cách khác là từ sau ngày Quốc tế thiếu nhi, cũng có thể nói là từ sau ngày Tiêu Sách từ đây về, đến cả đầu tuần làm yến mừng thọ Hoàng Thái Hậu nữa nàng cũng chỉ nhìn thấy hắn ở tận xa, còn hắn thì lại chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái nào.

Vừa nghĩ đến cái câu mà Tiêu Sách trước khi rời đi có nói lại, tâm tư Tiêu Tử Y càng lạnh lẽo thêm.

Tiêu Cảnh Dương là cố ý với nàng, đó là không chịu đối mặt với nàng. Một trong những nguyên nhân lớn trong đó chính là thân phận hai người đã có một khoảng cách không thể nào vượt qua được, làm cho nàng cũng không dám nghĩ tới. Nàng sợ hắn sẽ để ý đến những chuyện vụn vặt, lại càng sợ để những người khác mượn đề tài để nói chuyện của họ, gây ra chuyện lớn mà không cách nào dập tắt nổi.

Lần này Tiêu Cảnh Dương đã một tháng không tới đây gặp nàng rồi, điều này làm cho nàng không thể không nghĩ ngợi linh tinh xem có phải đã xảy ra chuyện gì không nữa. Nếu như là ngày thường dù hắn có bận mấy cũng vẫn sẽ sai người tới đây nhắn cho nàng.ng

“Làm gì mà cau mày cau mặt thế? Có phải là do thời tiết nóng quá hay không? Nào, tới đây ta quạt cho người nào” Đàm Nguyệt Li vứt hết mọi sầu lo trong đầu đi, cứ thoả mái vung vẩy chiếc quạt trong tay ân cần quạt cho Tiêu Tử Y.

Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn hắn một cái, quyết định rằng cho dù nàng có sợ phơi nắng bên ngoài đi chăng nữa thì nàng vẫn muốn ra cùng chơi đùa với bọn trẻ. Cứ cùng người đàn ông này ở trong phòng học thật sự là tra tấn người mất thôi. Thế nhưng lúc nàng định đứng lên đi ra ngoài thì bỗng bỏ ngay ý nghĩ trong đầu luôn.

Đàm Nguyệt Li nhìn theo ánh mắt nàng, khó hiểu hỏi thăm, “Công chúa à, Hoàng tôn điện hạ và Nam Cung Sanh lại cãi nhau rồi, người còn không đi ngăn lại đi?”

Tiêu Tử Y thở dài bảo, ‘Có ngăn cũng vô dụng thôi, tốt nhất cứ để cho bọn chúng tự giải quyết đi” Nàng không quên Nam Cung Sanh đã từng nói với nàng, chuyện trẻ con cách tốt nhất là đừng can thiệp vào. Nhưng hai chị em song sinh nhà họ Tô gần đây làm nàng gần như phải cưỡng chế ở lại trong cung, nhà họ Tô cũng biết rõ ý nàng, nên không sai người đến ‘dạy dỗ’ các bé ấy nữa. Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang ngày nào cũng nghịch ngợm gây sự như thế, nhưng đúng là rất phù hợp với lứa tuổi của các bé.

“A…Vậy cũng làm cho chúng tự giải quyết hay sao?” Khoé miệng Đàm Nguyệt Ly nhếch lên thành một vòng cung, mặt mũi đen sì nhìn thoáng qua cảnh Nam Cung Tiêu khẽ đẩy Tiêu TRạm ngã xuống đất, cả hai rất nhanh lao vào đánh nhau.

Không cần Tiêu Tử Y chạy tới, người đứng bên xem trẻ con chơi đùa cũng đã xông lên tách hai bạn nhỏ ra. Khác hẳn cảnh đánh nhau của Độc Cô Huyền và Diệp Tầm, ngoài lúc học trên lớp ra, khi bọn trẻ con hoạt động ngoài giờ học, chắc chắn có rất nhiều người đứng quanh đó.

Tiêu Tử Y thấy mặt mũi Tiêu Trạm dính đầy cát mà thất kinh, còn mặt mũi Nam Cung Tiêu thì tràn đầy lửa giận cũng được Thuần Phong ôm chặt vào lòng, nàng cảm thấy tình hình này khác hẳn mọi khi, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn nữa rồi.

“Công chúa! Là Tiêu TRạm vì “Khôi Giáp” mới không đánh lại ta, lại còn cố ý giết chết “Đại nguyên soái” rồi ạ!” Nam Cung Tiêu tức giận mặt đỏ bừng, bàn tay nắm chặt thành đấm vung lên. Bọn chúng say mê trò chơi đấu dế, mỗi người đặt một cái tên cho dế của mình.

Tiêu Trạm hơi sợ hãi chút nhưng vẫn hạ giọng giải thích, “Là do ta không cẩn thận…”

“Nói bậy! Đó là cố tình đó!” Nam Cung Tiêu vừa nghĩ đến cảnh con dế bị chết thảm, tức giận tới mức nước mắt rớt xuống ầm ầm.

Mắt thấy những đứa trẻ đứng quanh nhìn hai người cứ nhao nhao mà trợn mắt há hốc mồm, Tiêu Tử Y đành thở dài sai, “Thuần Phong, dẫn hai đứa đi theo ta”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.