Edit: Tử Hàn
Beta: A Tử
Tiêu Tử Y không hiểu nhìn Tiêu Cảnh Dương đi qua quay mặt
đi, sau đó cười khẽ đem quyển sách trên tay tùy tiện ném tới trên bàn, phát ra
tiếng vang lạch cạch một chút không lớn không nhỏ.
“Tử Y. . . . . .”
Tiêu Cảnh Dương kéo căng lông mày, vẻ mặt phức tạp quay đầu
nhìn Tiêu Tử Y, thầm mắng mình vì sao nhìn không ra. Muội muội của hắn là thông tuệ như vậy, làm sao có thể cái
gì cũng không biết.
“Hoàng huynh, Tử Y mới vừa rồi đang sửa sang lại bàn học mà
thôi. Làm cho hoàng huynh chê cười rồi.” Tiêu Tử Y cắt ngang lời của hắn, mặt
giãn ra cười nói. Nàng không muốn hắn nói ra, cho dù hắn muốn giải thích cái gì
nàng cũng không muốn nghe. Nói nàng là đà điểu cũng được, nói nàng giả bộ hồ đồ
cũng có thể, dù sao nàng chính là không muốn nghe hắn giải thích, nghe hắn cam
đoan.
Tuy rằng nàng rất ngạc nhiên tại sao hoàng hậu lại hại nàng,
nhưng là nàng không biết Tiêu Cảnh Dương có thể cho nàng đáp án mà nàng muốn.
Thấy Tiêu Tử Y cúi đầu tránh né tầm mắt của hắn, Tiêu Cảnh
Dương nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, bên trong thư phòng lâm
vào trầm mặc làm người ta cảm thấy xấu hổ.
Tiêu Cảnh Dương tùy ý ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới nhìn đến
trên bàn bày biện một cành hoa đào nở rộ, biểu tình trên mặt giãn ra, chuyển hướng
đề tài ra vẻ thoải mái mà nói: “Cành đào xanh tươi, hoa thật là rực rỡ. Hoa đào
thật là đẹp mắt, trong cung nơi nào cảnh đẹp như vậy? Lần sau mang hoàng huynh
ta cùng đi nhìn một lần.”
“Nga, đó là do ngày hôm qua Nam Cung Sanh đưa đến.” Tiêu Tử
Y không chút để ý nói.
Lời của nàng làm cho bàn tay Tiêu Cảnh Dương vốn muốn chạm
vào đóa hoa liền dừng lại động tác, có
chút ngoài ý muốn hỏi: “Nam Cung Sanh? Cái kia công tử nhà Nam Cung? Hắn đưa đến
sao?”
Tiêu Tử Y cười gật gật đầu, giải thích nói: “Muội hôm qua
khi đến Nam Cung gia, thấy trong vườn hoa của Nam Cung nhị thiếu hoa đào nở sáng lạn, nhất định phải yêu cầu xin một
cành.” Tiêu Tử Y một hồi nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy cánh hoa rơi đầy trời … thật
là cảnh tượng mộng ảo, nhìn thấy là một trạch nam bộ dáng sa sút tinh thần râu
ria xồm xìa, liền không nhịn được buồn cười.
“Nga, thật sự là hắn a.” Thần sắc trên mặt Tiêu Cảnh Dương
hơi mờ mịt, bất quá nhưng cũng không có nhiều lời.
“Hoàng huynh. Công tử Nam Cung là người như thế nào vậy a?”
Tiêu Tử Y nhịn không được mím môi hỏi, nhớ tới khả năng Nam Cung Sanh có thể
cùng là người xuyên không như nàng, phiền muộn trong lòng ban đầu bị xua tan một
ít.
Tiêu Cảnh Dương hơi hơi trầm ngâm một chút, thu hồi tay lơ lửng
trên không trung để ra sau lưng, thản nhiên nói ra hai chữ: “Kỳ tài.”
“Thật như vậy?” Tiêu Tử Y kinh ngạc hỏi. Cư nhiên thái tử đối
với hắn đánh giá cũng giống những người
khác? Hơn nữa biểu tình trên mặt Tiêu Cảnh Dương có thể thấy được có chút mờ mịt,
như là không biết dùng từ gì để hình dung về Nam Cung Sanh.
“Thật như vậy.” Tiêu Cảnh Dương lấy lại tinh thần, cười đối
Tiêu Tử Y nói.”Tử Y ngươi cảm thấy hắn thế nào?”
“Suy sút, không biết tiến thủ, không coi ai ra gì, khẩu xuất
cuồng ngôn, tự cho mình siêu phàm. Lôi thôi lếch thếch, quyết giữ ý mình. . . .
. .” Tiêu Tử Y không chút do dự một hơi nói ra một chuỗi từ hình dung về hắn.
Tiêu Cảnh Dương không đợi nghe xong liền ha ha cười nói: “Ta
liền biết cho dù nữ tử thiên hạ đều chung tình với Nam Cung Sanh, Tử Y lại thấy
hắn chướng mắt. Xem ra hoàng huynh ta là quá lo lắng.”
Tiêu Tử Y vẻ mặt hắc tuyến, những nữ nhân kia nhất định là
chưa thấy qua bộ mặt đích thực của Nam Cung Sanh, bằng không tuyệt đối sẽ không
mê luyến một người tóc tai che kín nửa bên mặt, râu ria lồm xồm như một dã nhân.
Bất quá. Vì sao Tiêu Cảnh Dương sợ nàng sẽ thích Nam Cung Sanh chứ? Người nọ
gia thế thật tốt không có gì phải phản đối, hơn nữa Tiêu Cảnh Dương cũng không
phải khen hắn là kỳ tài sao?
Lúc Tiêu Tử Y tò mò đưa ra nghi vấn hỏi, Tiêu Cảnh Dương cười
đến thực bất đắc dĩ. Tay thân mật sờ cái trán của nàng cười nói: “Ngươi còn quá
nhỏ, an tâm ở trong cung vài năm rồi nói. Yên tâm, hoàng huynh sẽ bảo vệ muội.”
Hắn cuối cùng một câu thực nghiêm nghị nghiêm túc nói, một câu hai ý nghĩa.
Tiêu Tử Y biết hắn đề cập đến cái gì, cảm thấy không cần
bình luận thêm, trên mặt vẫn là nụ cười nhu hòa.
Tiêu Cảnh Dương nói câu này xong cũng thấy không cần nói về
việc này nữa. Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát sau, Tiêu Cảnh Dương liền
đứng dậy quay về Vị Ương Cung xem Tiêu Trạm.
Tiêu Tử Y đưa mắt nhìn hắn đi ra thư phòng, tại một khắc lúc
cửa phòng đóng lại. Mặt trời chiều cũng rốt cục hoàn toàn biến mất xuống đường
chân trời. Bên trong thư phòng một mảnh
bóng đêm, truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ của Tiêu Tử Y.
Thái Khổng Minh ở giờ mẹo theo giờ Thiên Phương, liền theo
thói quen giống nhau, đúng giờ từ trên giường đứng lên. Sau khi rửa mặt, liền
theo thường lệ bắt đầu đối với việc đọc diễn cảm một đoạn ở dưới cây liễu vừa
đâm chồi trong viện《 Luận Ngữ 》.
Tại thời điểm Giờ Thìn bắt đầu ăn điểm tâm. Sau đó mặc vào
quan phục cùng mũ đội đầu sửa sang lại dung nhan chuẩn bị vào trong cung giúp
tiểu điện hạ đi học.
Ở trên đường đến hoàng cung, Thái Khổng Minh theo thường lệ
lại nhìn đến phía đối diện có mấy cỗ kiệu đang từ hướng hoàng cung đi ra. Người
bên trong kiệu đều là một số văn võ bá quan vào triều sớm trở về. Thái Khổng
Minh từng nghĩ không quá một lần. Vì sao hoàng đế coi trọng những người không
làm việc mà lĩnh bổng lộc lên lâm triều chứ. Mà giống như hắn luôn tận trung
làm việc vì nước vì dân, nhưng ngay cả tư cách vào triều sớm đều không có.
Hắn mỗi ngày đều ở đây nhớ tới vấn đề này, hôm nay tất nhiên
cũng không ngoại lệ. Thái Khổng Minh trên mặt khinh thường nhìn những cỗ kiệu gặp
thoáng qua, tâm trạng như trước thầm oán chuyện hắn không có tư cách vào triều
sớm. Sau đó mặc sức tưởng tượng một chút nếu là ngày sau Tiêu Trạm đăng cơ, vậy
hắn chính là đường đường thầy giáo của đế vương.
Hắn nhất định phải đem Tiêu Trạm giáo dục thành một hoàng đế
vô cùng tốt.
Tuy rằng Tiêu Trạm năm nay mới bốn tuổi.
Thái Khổng Minh trong tâm trạng vô cùng vui sướng đi tới cửa
Vị Ương Cung, đang định đưa ra Yêu Bài thì mới nghĩ đến hôm nay địa điểm giảng
bài của hoàng Tôn điện hạ thay đổi, vội vàng chuyển hướng đông Trường Nhạc
cung.
Trường Nhạc Công Chúa Điện Hạ chứng thật là Thông Tuệ hơn
người, chính là không biết nàng định bố trí hai người cùng nhau giảng bài có
khi nào tạo hiệu quả phản tác dụng việc đốc thúc hoàng Tôn điện hạ học tập.
Thái Khổng Minh mang theo sầu lo đi vào Trường Nhạc cung, sau đó theo thái giám
dẫn đường đi tới trước điện Vĩnh Thọ.
“Thái
Thị Lang, mời vào, nơi này chính là nơi công chúa định dùng làm phòng học.” Một
thái giám mi thanh mục tú mỉm cười đứng ở trước cửa nói.
Thái Khổng Minh ngẩng đầu lên nhìn trên cửa phòng treo một tấm
ván gỗ tinh tế viết hai chữ “Phòng học”,
hài lòng gật gật đầu nói: “Phòng dạy học, gọi phòng học, có khác với thư phòng.
Công chúa thật sự là huệ chất lan tâm.” (Hàn Hàn: ý nói mộc mạc như hoa huệ,
tâm sáng như hoa lan).”
Nói xong chỉnh lại quần áo, vẻ mặt nghiêm túc đẩy cửa phòng
học.
“Phu
tử buổi sáng tốt lành!” Âm thanh thanh thúy đột nhiên truyền đến theo động tác
đẩy cửa ra, Thái Khổng Minh hơi hơi ngạc nhiên nhìn ba đứa nhỏ đang ngồi ngay
ngắn ở mỗi cái bàn kế tiếp nhau. Lúc này đúng lúc mặt trời mới mọc, bên trong
phòng học một mảnh sáng ngời, ba đứa nhỏ khuôn mặt phấn nộn, tinh thần hăng
hái, mắt long lanh không hề chớp đang nhìn hắn.
Cừ thật, mỗi lần hoàng Tôn điện hạ đi học đều là biểu tình
không tình nguyện, thậm chí thần sắc chưa tỉnh ngủ, cho tới bây giờ chưa thấy
qua hắn đối học bài lại hăng hái như vậy. Thái Khổng Minh đè xuống nghi ngờ
trong lòng, quay lại đóng cửa phòng. Ngay khi tầm mắt vừa chuyển, hắn thấy được
Công Chúa Điện Hạ đang ngồi trong góc.
“Thần
bái kiến hoàng Tôn điện hạ cùng Công Chúa Điện Hạ.” Thái Khổng Minh thi lễ nói.
Tiêu Tử Y nhướng mày cười nói: “Phu tử nói đùa, trong phòng
học, ngươi là phu tử, chúng ta là đệ tử. Không cần giữ lễ tiết. Hôm nay phu tử
ngươi muộn một khắc đồng hồ, về sau xin chú ý không cần muộn.”
Thái Khổng Minh liên tục nói đồng ý, sau đó bắt đầu học tập
cách làm thế nào sử dụng bút than củi viết ở trên tường. Hắn phát hiện khi viết
ở trên tường, tuy rằng không viết ra được những chữ đẹp mắt, chữ viết cũng trở
nên rất kỳ quái, nhưng là chỉ cần đem chữ viết lớn một chút, rõ ràng một chút,
có thể cho mọi người trong phòng học cùng nhìn được.
Như vậy nếu so với một thầy một trò học hiệu quả hơn nhiều.
Thái Khổng Minh tâm tình có chút kích động bắt đầu dạy nội
dung học hôm nay, bởi vì hắn phát hiện lực chú ý của hoàng Tôn điện hạ vào học
tập cao hơn rất nhiều. Đây là tại sao vậy chứ? Thái Khổng Minh trăm mối nghi ngờ
vẫn không có cách giải.
Tiêu Tử Y ở một bên thấy rõ ràng, phát hiện ba đứa nhỏ học tập
đều rât nhiệt tình, đều tập trung tinh thần
nhìn “Đồ trắng” , nàng liền yên tâm mà xem đến quyển sách trên tay, ngẫu
nhiên lại luyện tập viết viết chữ phồn thể phức tạp trên giấy. Xem ra buổi học
đầu tiên quả không tệ lắm!
Nhưng là tình huống tốt đẹp duy trì sau nửa canh giờ, Tiêu Tử
Y rốt cục cảm thấy là lạ ở chỗ nào rồi, cũng không để ý Thái Khổng Minh đang giảng
đến đoạn cao trào, vẫy tay kháng nghị nói: “Thái phu tử, trước dừng một chút.”
Thái Khổng Minh tuy rằng hơi có bất mãn, nhưng là vẫn ngừng lại,
hai mắt nhíu lại hỏi: “Công Chúa Điện Hạ, có gì không hiểu sao?”
Kháo, thực nghĩ nàng cũng là đến học tập a? Tiêu Tử Y đảo cặp
mắt trắng dã, bất đắc dĩ nói: “Không phải, ta là muốn hỏi, có phải hay không
nên tan học rồi?”
“Tan
học?” Thái Khổng Minh không hiểu lặp lại nói.
“Tan
học?” Ba đứa nhỏ cũng quay lại nghi ngờ nhìn Tiêu Tử Y.
Tiêu Tử Y vẻ mặt hắc tuyến, chẳng lẽ, cổ đại thượng xin âm
dương, ngay cả trong giờ học nghỉ ngơi đều không có sao?