“A, các bé chắc là bạn học mới rồi” Tiêu TRạm nghe Diệp Tầm giải thích xong rốt cục cũng không còn lo trên đời này có một người khác giống mình nữa, thả lỏng người nỏi.
“Bạn học mới sao? Ha ha! Không tệ! Không tệ!” Độc Cô Huyền cảm thấy mình tự dưng có hai người có thể sai khiến được, cười nói lớn tiếng. Nam Cung Tiêu khinh thường nhìn cậu một cái, còn nể mặt cậu không vạch trần cậu ra.
Đến cả một cô bé gái đáng yêu như thế mà cậu cũng không tha, thật sự không bằng cầm thú đi.
Nam Cung Tiêu chưa từng có em trai hoặc có em gái, kể cả Tiêu TRạm so với cậu có nhỏ tuổi hơn chăng nữa cậu cũng chẳng coi bé ấy là em trai được. Hiện giờ quay mắt sang Tô Linh Lung và Tô Lâm lang, đương nhiên bản năng bảo hộ trong cậu được khơi dậy.
Tiêu Trạm cũng có ý nghĩ như thế, hơn nữa khi bé kéo Tô Linh lUng đứng dậy, phát giác ra đứa bé này ước chừng thấp hơn bé nửa cái đầu thì cao hứng cười toe toét. Rốt cục bé cũng không phải là đứa trẻ lùn nhất nhà trẻ rồi.
“Các ngươi đang làm gì thế/” Tô Lâm lang mắt to chớp chớp khó hiểu sao Tiêu TRạm lại kéo tỷ tỷ của bé đứng cùng một chỗ vậy, nên vội vàng cũng giơ tay bụ bẫm đứng dậy.
Tiêu TRạm cũng kéo cô bé tới ước lượng chút, cười ha ha phát giác ra cô bé cũng thấp hơn so với bé. Tuyệt quá tuyệt quá rồi. “Ha ha, không làm gì cả, chào mừng các muội tới nhà trẻ hoàng gia”
Độc cô Huyền cũng không thể để cho một mình Tiêu TRạm náo loạn, lập tức cũng đứng lên đi vòng qua chiếc bàn chạy tới một tay nắm lấy tay của một búp bê đáng yêu bắt đầu thực hiện lễ hôn tay, làm cho Tô Lung Linh và Tô Lâm Lang kêu la oai oái.
“Ta nghĩ các cô bé ấy chắc tưởng Độc Cô Huyền đem tay các bé ấy ăn đi” Lúc này Diệp TẦm từ góc tường vứt đi xấu hổ, nghiêm trang phun ra một câu.
Nam Cung Tiêu tràn đầy đồng cảm gật gật đầu, mắt nhìn thấy trò “Đại phú Ông’ không thể chơi tiếp được nữa, cậu tiện theo thói quen vùi đầu vào chia tài sản của mọi người. Từ sau khi cậu chusyên tâm học tập, cảm thấy có hứng thú nhất là thành tích học tập càng ngày càng tốt, thêm cả cuộc thi nhị ca cậu nữa đều có thêm sự khen ngợi với cậu, loại cảm nhận đồng cảm này càng làm cho cậu thêm thích những con số.
Diệp Tầm thì ngồi khoanh chân bên cạnh cậu, một tay chống cằm nhìn Nam Cung Tiêu điều chỉnh lại tiền trò chơi. Abe thì ngoe nguẩy đuôi trên đùi cậu, vươn cổ ra muốn xem trên chiếc bàn tròn. Diệp Tầm một tay ôm nó đề phòng nó làm loạn trên bàn. GẦn đây Abe càng ngày càng không quản nổi rồi, nhìn thấy cái gì cũng muốn cắn. Đầu tiên khổ sở nhất là giầy của mọi người, lúc đi ngủ sẽ tháo ra, lại phát hiện sau khi tỉnh dậy thì giầy đã trở nên thê thảm. May mà mọi người không để bụng, nhưng trong lòng Diệp Tầm thì lúc nào cũng áy náy lắm.
Chiếc bàn bên này thì yên tình, còn trên chiếc bàn tròn khác thì lại tranh cãi ầm ĩ. Lí Vân Tuyển kéo tay áo Tiêu TRạm, ý bảo bé nên đi ngăn Độc Cô Huyền đang doạ hai chị em kia. Tiêu TRạm gật gật đầu xông lên vẹt Độc Cô Huyền nghiện hôn tách ra.
“Bỏ tay ra! Đây là lễ hôn tay gặp gặp đang lưu hành hiện tại mà. Các ngươi thực ngố quá đi, đang định tuyên truyền tuyên truyền đó mà!” Độc Cô Huyền tức giận bất bình bảo, bọn nó rốt cục có biết lưu hành cái gì không đây hả?
Tô Lung Linh và Tô Lâm Lang hai nhóc sợ tới mức lập trốn ra sau lưng Tiêu TRạm. Ở nhà tới giờ chưa có ai dám lớn tiếng với các bé như thế đâu? “Sao hôn qua tay rồi cũng không bỏ tay ra hả?” Lí Vân Tuyển nói thản nhiên, làm Độc Cô Huyền đang nói lập tức im bặt.
Chẳng còn cách nào cả, biểu hiện kinh hoảng của tiểu muội muội hình như làm cho cậu có cảm giác rất tuyệt…
Một cái đầu nhỏ ló ra sau lưng Tiêu TRạm, không rõ là Tô Linh Lung hay là Tô Lâm Lang nữa, đứa nhóc kia vẻ mặt khó hiểu cất tiếng giòn rã hỏi, “TRạm Nhi sao? Tại sao ngươi lại cứ để mặc cho hắn gọi là TRạm Nhi chứ?”
Một chiếc đầu nhỏ bên kia cũng ló ra, dùng giọng giống y chang hoàn mỹ nói tiếp, “Không phải là phải gọi Hoàng tôn điện hạ sao?”
Hai bé thực sự là sinh đôi rồi, tâm linh tương thông, hai câu nói đều như là được một người nói ra vậy.
Toàn bộ trong phòng im lặng.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn hai cô bé đằng sau Tiêu TRạm. Nam Cung Tiêu dừng tay đang kiểm kê tiền trong trò chơi, Diệp Tầm thì ngồi thẳng lên, đến cả Abe cũng nhìn các cô bé chằm chằm. Còn Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang thì không có cảm giác mình nói sai ở chỗ nào, cứ mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn bọn trẻ, còn Tiêu TRạm bị ánh mắt mọi người nhìn vào thì luống cuống chân tay.
Lí Vân Tuyển có chút mất hứng trả lời, ‘Chúng ta một mức đều gọi nó là Trạm Nhi, chả nhẽ sai sao?”
Độc Cô Huyền có chút bực bội Lí Vân Tuyển đã quấy rầy cậu nghênh đón muội muội mới bằng lễ hôn tay, lập tức nhảy vọt tới chỗ bọn muội muội mới đằng kia, nói một mạch chắc chắn, “Chỉ có ngươi mới gọi nó như vậy nha! mấy người chúng ta ai cũng gọi nó là Tiêu TRạm cả”
Nhưng mà người ta cũng không cảm kích, Tô Linh Lùng còn nói giòn rã, “Có khác nhau sao? Không phải là gọi Hoàng tôn điện hạ à?”
Mấy bạn nhỏ nhà trẻ cứ nhìn nhau, mặc dù chúng biết thân phận của Tiêu TRạm khác chúng, nhưng ở đây không có bất kỳ ai yêu cầu chúng làm vậy cả.
Nam Cung Tiêu cau mày dài nhỏ lại, có chút bất mãn nói, “Công chúa cũng gọi nó là TRạm Nhi, chúng ta dựa vào đâu mà không thể chứ?”
Tô Linh Lung và Tô Lâm lang hai người nghe vậy thì cùng cười, rồi một bé tươi vui hớn hở nói, “Chính ngươi cũng biết nói là công chúa rồi, như vậy công chúa nàng ấy chắc chắn có quyền gọi Hoàng tôn điện hạ sao!”
Nam Cung Tiêu mặt đen sì lại, cậu cũng không để ý gì tới vấn đề này, chẳng qua cậu vẫn cho rằng Tiêu Tử Y tuổi lớn hơn so với chúng, mới gọi Tiêu TRạm như vậy. Tuổi cậu cũng lớn hơn so với TRạm Nhi cho nên gọi vậy thì có gì là không đúng cơ chứ?
Tóm lại, cậu quyết định chán ghét hai chị em này rồi. Nam Cung Tiêu im miệng không nói, tiếp tục cúi đầu thanh toán tiền trò chơi, trong lòng âm thầm cân nhắc nên làm thế nào để được bằng nhau.
Tâm tư Diệp Tầm thì kín đáo hơn, đem những lời hai chị em nói vào trong đầu, bắt đầu nghĩ tiếp, hình như quả thật ngoài thái tử điện hạ và công chúa hai người đó ra, thì Lão sư cũng đều gọi Tiêu Trạm là Hoàng tôn điện hạ. Hoá ra chúng gọi thẳng tên là không được rồi, Diệp Tầm lặng lẽ ghi nhớ.
Độc Cô Huyền rơi vào mây mù, có chút ngốc nghếch, ôm đầu không hiểu họ đang nói gì. Trong cái đầu nặng nề ngẫm nghĩ ba bốn lần mới mơ hồ hiểu được vì sao lại vậy, nhưng mà cậu cũng không rõ vì sao lại không thể gọi thẳng tên Tiêu TRạm được, chả nhẽ sau này cứ phải gọi vòng vèo Hoàng tôn điện hạ gì đó hay sao?
Chị em nhà họ Tô đến làm cho các bạn nhỏ trong nhà trẻ lần đầu tiên nhận thức được địa vị của người với người có sự khác nhau rất lớn, đều lâm vào trầm mặc.
Tiêu TRạm nhìn dông lại nhìn tây một cái, lòng nóng như lửa đốt, phát giác ra sự hoà thuận vui vẻ bình thường đã không còn, các bạn đều dùng ánh mắt khác thường nhìn bé nhưng mà không biết nên nói gì cho ổn đây?
Lí Vân Tuyển rầu rĩ không vui nhìn từng cô bé xúm quanh Tiêu Trạm còn đáng yêu hơn cả mình, mở miệng nhìn Tiêu Trạm chất vấn, ‘TRạm Nhi, ngươi nói đi! Ngươi muốn chúng ta gọi người như thế nào đây/”
Tiêu TRạm hoảng hốt, tự lúc quen biết tới nay, bé Vân tuyển chưa bao giờ dùng giọng kiểu này nói với bé như thế, bỗng chốc ngơ ngẩn cả người.