Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 94: Chương 94: Ý tưởng nhà trẻ Hoàng gia




Sau tiết học buổi sáng, Tiêu Tử Y bảo ba nhóc cùng với Thái Khổng Minh cùng ăn trưa. Cho dù thế nào, thân thể trẻ con vẫn phải cao lên, không thể dựa theo quy củ ở đây mà chỉ ăn có hai bữa.

Tiêu Trạm và Lí Vân Tuyển đã quen ăn trưa ở cung Trường Nhạc rồi, nên bụng đã sớm đói kêu rột rột. Còn Nam Cung Tiêu thì dù ăn cơm ở nhà không đúng giờ cho lắm vì lúc nào cũng ăn vặt nên cũng không có chút cảm giác thích ứng. Ngược lại đồng chí Thái Khổng Minh thì vừa ngồi một chỗ vừa ăn vừa cau mày, giống kiểu không ăn cơm với ăn cơm cũng giống nhau vậy.

Cõi lòng Tiêu Tử Y tràn đầy tâm sự, cũng không muốn nhìn gì cả, chỉ và mấy miếng cho qua rồi đứng dậy về thư phòng, ngồi trước bàn đọc sách, lấy than củi viết bừa vài chữ đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Nếu nàng đã có ý tưởng thành lập nhà trẻ hoàng gia, trước tiên nàng cần phải làm một cái gì đó, có thể là kế hoạch gì gì có được không nhỉ?

Đầu tiên là nàng cần địa điểm. Đã có rồi, cung Trường Nhạc lớn như vậy, tổng cộng có bốn cung lớn và hơn hai mươi điện nhỏ, làm trường tư thục cũng thoải mái, huống chi là nhà trẻ. Thậm chí chỉ cần một điện Vĩnh Thọ thôi cũng đủ rồi. Chuyện ăn ở thì không thành vấn đề, cung Trường Nhạc có đầy đủ cung nữ và thái giám có thể đảm đương nhiệm vụ được. Trong vòng một đêm mà có thể làm ra được hơn mười bộ bàn ghế lớn nhỏ, có thể thấy trình độ này cũng đủ ứng phó rồi.

Tiêu Tử Y phác thảo trên giấy hai chữ “Địa điểm” xong thấy không thành vấn đề.

Giờ nàng cần đến là giáo viên, này nhé, Thái Tam Quốc thì coi như là người đã có sẵn rồi, hôm nay một mình anh ta dạy liền tù tì ba giờ, cũng còn cảm thấy không đủ nữa cơ mà. Miễn cưỡng thì coi như có giáo viên cơ bản vậy. Hơn nữa bình thường nàng có thể dạy một ít toán cho bọn trẻ, dạy trẻ con bốn năm tuổi chắc là có thể hoàn toàn ứng phó được.

Tiêu Tử Y viết ở mặt sai hai chữ “Giáo viên”, nhưng sau đó định thần lại chút, cuối cùng lại gạch đi. Có vẻ chưa xác định được hoàn toàn ý tứ với chuyện này.

Sau đó….Sau đó chính là cần tuyển sinh, nhưng trước khi chiêu sinh, nàng lại gặp phải vấn đề khó khăn. Đó là phải lấy được giấy phép kinh doanh. Được thôi, bỏ đi, từ này không nằm trong lưu hành, nàng chỉ cần được Hoàng đế cho phép là được.

Nhưng chuyện này không tính, cái nàng cần làm là phải được các Vương gia đại thần tự nguyện mang con cháu tới giao cho nàng mới được. Tên Thái Tam Quốc kia cũng vì xem thân phận nàng là công chúa mới chấp nhận bước tiếp theo, điều này nàng biết rất rõ.

Cả một phu tử mà nàng cũng không thu phục được thì đừng có nói tới người khác nhé.

Tiêu Tử Y cảm thấy uể oải vô cùng, nàng sống trong này không có mục tiêu gì, chỉ tiếc là chọn đi chọn lại nàng cũng chưa tìm được ai gả đi, chẳng qua là nhảy từ nhà giam này tới một nhà giam khác mà thôi, có khác gì đâu.

Sau đó nàng nàng quyết định mang đến cho Tiêu Trạm một thời thơ ấu tốt đẹp, vì bé nên mới tìm Nam Cung Tiêu quay lại, hơn nữa cũng không có nhiều cách tốt nào để giải quyết cho ổn cả.

Nàng chỉ có thể làm được nhiều như vậy thôi sao? Sau đó Tiêu Tử Y nằm lên giường, nhìn cành đào ngẩn ngơ. Kỳ thực mà nói, hình như Nam Cung Sanh đúng là đối tượng kết hôn rất tốt. Hắn nhàn nhã, có lẽ nàng cũng có thể nói động chạm tới hắn. Hai người dứt bỏ hết kinh thành, kết bạn cùng đi ngao du tứ hải.

Khụ, chỉ là làm bạn đi chơi với nhau thôi cũng không có ý đặc biệt thích hắn gì cả. Chẳng qua nàng cảm thấy loại đàn ông này cũng không để ý lắm đến hình thức lễ giáo, có thể dễ kết dễ tan.

Cuối cùng Tiêu Tử Y thở dài, nàng cũng chỉ nghĩ ngợi bừa vậy trong đầu, dù sao nghĩ cũng không tốn tiền, lại có khả năng điều chỉnh tâm tình. Chỉ cần nghĩ đến nếu nàng đứng trước mặt phụ hoàng nói là muốn gả cho vị trạch nam râu ria xồm xoàm kia. Không biết vị phụ hoàng mặt không biến sắc ngọn núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt nàng có biểu hiện thế nào, nàng cứ nghĩ tới mà thấy buồn cười.

Nghĩ rồi lại thấy thật là vui quá.

Tâm tình Tiêu Tử Y đỡ hơn chút, lại lần nữa chú ý tới tờ giấy để trước mặt, nhìn chằm chằm vào những chữ trên đó mà phát sầu. Nàng có thể làm được không đây?

“Công chúa, hạ quan xin phép về trước, đây là bảng mẫu chữ ngày hôm nay” Thái Khổng Minh gõ cửa thư phòng, đi tới, sau đó đưa cho Tiêu Tử Y một tờ viết mẫu chữ phồn thể.

“Được, Thái phu tử vất vả rồi” Tiêu Tử Y không phản đối nhận lấy bảng chữ mẫu, dù sao mỗi ngày mấy trăm chữ, cứ viết bừa đi cho có lệ là được.

Thái Khổng Minh thấy Tiêu Tử Y phối hợp vậy, mọi lời đã chuẩn bị sẵn để khuyên răn cũng không cần lấy ra dùng rồi.

“Phu tử à, còn có chuyện gì sao?” Mãi một lúc lâu, Tiêu Tử Y hình như ý thức được Thái Khổng Minh vẫn chưa rời ngay, ngẩng đầu lên hơi kinh ngạc hỏi.

Thái Khổng Minh nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, dùng một điệu trầm trầm nói, “Không có gì, chỉ là muốn nói với công chúa một việc”

“Là gì vậy? ” Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn lại, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thái Khổng Minh lộ vẻ tươi cười. Đây là lần đầu nàng thấy hắn cười với nàng, cứ cười ơn thuần sạch sẽ, không pha chút tạp nham nào.

“Về đề nghị của công chúa nghỉ ngơi trong giờ học, ít nhất sáng nay hiệu quả cũng không tệ lắm” Thái Không Minh híp mắt bội phục, hắn nói những lời này là thật lòng, bởi vì đây là sự thật, hắn cũng không cần giấu diếm, “Đề nghị này của công chúa tuy nói là để bọn trẻ trong lúc học hành cần phải điều chỉnh, nhưng thực sự rất cần thiết cho thân thể sau này, đối với hạ quan cũng có ích lắm. Hạ quan có thể chia buổi sáng ra làm ba phần, sau đó mỗi một phần có đoạn nghỉ ngơi kia lại có thể sắp xếp lại chút suy nghĩ, sử dụng thời gian nghỉ chuẩn bị tốt đoạn tiếp theo để dạy phần tới, có trật tự hơn rất nhiều. Công chúa Điện hạ à, nếu sau này có ý tưởng gì hay, xin nhất định phải nói ra đó. Hạ quan xin cáo lui trước”

Thái Khổng Minh tự dưng tạm dừng những lời hoa mỹ vậy, rất có ý thức cáo từ rời đi.

Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn Thái Khổng Minh đi ra thư phòng, đột nhiên cảm giác mọi tích tụ trong lòng bỗng chốc bay biến.

Đúng vậy đó, cho dù không được ai giải thích rõ thì thế nào? Cho dù bị người ta dùng thân phận áp vào người thì thế nào? Chỉ có sớm hay muộn thôi, tất cả mọi người không phải sẽ phát hiện ra những đề nghị của nàng cũng chỉ vì muốn tốt cho bọn trẻ hay sao?

Nàng chỉ cần cố gắng chút, từng bước một, nhất định sẽ đạt được mục tiêu mà mình mong muốn, ít nhất là nàng đã cố gắng hết sức.

Tiêu Tử Y nghĩ thông suốt điều này, chợt cảm thấy lòng rộng mở tâm sáng hơn, đứng lên đi vào tận cuối phòng ra bên ngoài tiểu đình nhỏ vươn vai, duỗi thân mỏi hít thở chút không khí trong lành. Ngày xuân ấm áp chiếu lên người cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Trước tiên nàng muốn bắt đầu từ đâu đây? Quy hoạch sân trước cho tốt, hay là quy hoạch chương trình học của nhà trẻ trước tốt hơn đây?

Tiêu Tử Y nghĩ vui sướng, sau đó đột nhiên lại nghe được một loại gì đó quen thuộc….đó là giọng nói, ngẩng đầu lên bất đắc dĩ phát hiện ra trên cây to cao trong đình viện ló ra một khuôn mặt nhỏ nhắn sau đám lá rậm.

“Hắc hắc, Công Chúa điện hạ xinh đẹp, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi!”

Độc Cô Huyền cười hì hì nói, tay chân nhanh nhẹn từ trên cây tụt xuống.

Tiêu Tử Y cười rất tươi, đã có người tự đưa đến cửa, như vậy trước hết dùng cách nguyên thuỷ nhất là dụ dỗ vậy đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.