Chương 11: Ngày thứ mười một ở trường mẫu giáo.
Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục.
Edit: wingwy.
============
Khóc, khóc, khóc bay?
Lời này thật sự khiến người khác không biết nên khóc hay cười.
Hứa Ý nhịn không được nhìn O'Neill.
O'Neill vẫn khiếp sợ nhìn về phía cổng trường như trước.
Cậu biết đứa nhỏ "khóc bay" này chính là học sinh mới Phí Phí.
Phí Phí dưới sự che chở hộ giá của bố mẹ, "bay" vào trường mẫu giáo Hồng Tinh.
Nhưng mà tiếng gào khóc của bé càng ngày càng lớn hơn.
Hứa Ý lại nhịn không được nhìn về phía bố mẹ Phí Phí.
Papa của Phí Phí Lý Khắc tái xanh cả mặt giữ yên Phí Phí vào trong ngực.
Mama của Phí Phí ngượng ngùng sửa sang lại quần áo một chút, cột lại tóc tai, nói với các phụ huynh: "Xin lỗi, đứa nhỏ hơi làm ồn, quấy rầy rồi."
"Không sao không sao." Các phụ huynh dường như đều trải qua tình cảnh này, rất thông cảm.
"Xin lỗi xin lỗi." Issa vẫn ngượng ngùng nói.
"Issa." Lúc này Amy bước lên ôn tồn chào hỏi.
Issa trò chuyện hai câu cùng Amy hai câu.
Hứa Ý tiến lên tự giới thiệu: "Chị Issa, chào chị, em là Hứa Ý."
Issa hơi hơi kinh ngạc: "Cậu, cậu chính là hiệu trưởng Hứa Ý?"
Cô từ trong miệng Amy biết được tuổi của hiệu trưởng Hứa Ý rất trẻ.
Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý xong.
Nhưng cô vẫn không ngờ rằng Hứa Ý còn trẻ như vậy, mặc một bộ đồng phục làm việc đơn giản, da rất trắng, người cũng gầy nhỏ, khí chất nhẹ nhàng thoải mái, giống như sinh viên đại học vậy, mặt mũi đầy nét dịu dàng làm người khác dễ chịu.
Hứa Ý mỉm cười gật đầu: "Đúng, em là hiệu trưởng Hứa Ý."
"Cậu trẻ ghê." Issa nói.
"Cảm ơn." Hứa Ý coi lời này như một lời khen, trái lại nhìn về phía Phí Phí, hỏi: "Đây là Phí Phí à?"
"Đúng." Issa có chút ngượng ngùng nói.
Hứa Ý hỏi: "Sao cậu bé lại kháng cự việc đến trường như thế?"
Issa nói thẳng: "Cảm thấy đến trường chơi không vui."
Đơn giản vậy sao?
Không có khúc mắc gì khác hả?
"Có phải bé không có cảm giác an toàn không?" Hứa Ý nhịn không được hỏi, mấy ngày nay lúc cậu đọc vài cuốn sách liên quan đến trường mẫu giáo tinh tế, hiểu thêm được một ít vấn đề tâm lý liên quan đến việc la khóc của bọn trẻ.
"Không phải." Issa chém đinh chặt sắt trả lời.
Hứa Ý hỏi tiếp: "Có phải cơ thể khó chịu hay không?"
Issa nói rất thẳng thắn: "Cũng không phải, nó chỉ tùy hứng thôi. Không gạt cậu, bé nó luôn sống cùng bà nội, bà nội nó mọi chuyện đều chiều theo nó, không theo liền gào khóc, nãy cũng vậy, nó muốn chơi, không muốn đến trường, lại gào khóc."
"Vậy bé nó như vậy---"
"Không sao đâu, không để ý tới nó là được."
Hứa Ý quay đầu nhìn về phía Phí Phí.
Phí Phí ở trong lòng Lý Khắc, không có được "sự quan tâm", từ kiểu khóc cá chép quẫy nước, biến thành nức nở tựa kiều hoa.
Tội nghiệp thật sự.
"Hiệu trưởng Hứa Ý." Issa gọi Hứa Ý một tiếng.
Hứa Ý quay lại nhìn Issa.
Issa hỏi: "Bây giờ có thể làm thủ tục nhập học không?"
"Có thể."
"Vậy giờ chúng ta làm luôn!"
Lúc này Hứa Ý mới nói mấy câu với những phụ huynh khác.
Nhìn theo các phụ huynh rời đi.
Cậu mới mang theo các bé cùng vào phòng học mẫu giáo bé.
Mở giấy tờ liên quan đến nhập học trong quang não, bắt đầu điền.
Issa không rõ mở miệng: "Hiệu trưởng Hứa Ý, chúng ta làm thủ tục nhập học ở ngay đây á?"
Hứa Ý gật đầu: "Đúng vậy."
Issa nhìn bốn phía một chút, hỏi: "Chỗ này của cậu không có phòng làm việc sao?"
Hứa Ý ăn ngay nói thật: "Có, nhưng em phải trông chừng bọn nhỏ."
"Không có các giáo viên khác hả?"
"Không có, tạm thời chỉ có một mình em."
Issa nghe xong hơi giật mình.
Lý Khắc sửng sốt một chút.
Hứa Ý nói: "Mấy bé tuổi còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, cho nên em phải ở trong phòng học trông chừng bọn nó, miễn cho xảy ra việc ngoài ý muốn, chỉ có thể làm thủ tục nhập học như này thôi."
"Được!" Issa bỗng nhiên cất cao giọng nói một câu.
Trong mắt Hứa Ý ánh lên tia mê mang, không biết Issa như thế là đang xảy ra chuyện gì.
Issa nói tiếp: "Hiệu trưởng Hứa Ý thật là một hiệu trưởng tốt."
Hiệu, hiệu trưởng tốt?
Không không không.
Này không giống với tưởng tượng của Hứa Ý.
Cậu cho rằng vợ chồng Issa sẽ ghét bỏ vẻ bần cùng đơn sơ của trường mẫu giáo Hồng Tinh, kết quả Issa vừa mở miệng đã khen cậu là hiệu trưởng tốt.
Cậu cũng không biết tiếp lời kiểu sao, khô khan nói: "Không phải là hiệu trưởng tốt đâu ạ."
"Đúng mà." Issa kiên định nói: "Em tỉ mỉ ở chỗ, đặt sự an toàn của các bé đi đầu, đây chính là điều kiện quan trọng nhất của một hiệu trưởng tốt."
Hứa Ý rất thật thà mà nói tiếp: "Thực ra, mỗi một nhà trẻ đều sẽ đặt an toàn của các bé, ở vị trí thứ nhất."
"Đúng là như vậy." Issa tán thành.
Thật ra vì chuyện đến trường của Phí Phí, cô đã khảo sát qua rất nhiều trường mẫu giáo.
Cả lớn hay nhỏ, nền tảng hay bên trong đều hết sức xuất sắc.
Các loại khẩu hiệu tốt với trẻ con đều kêu vang um trời.
Nhưng mấy chỗ chi tiết thì cô luôn không hài lòng, một vài chỗ còn cần cô và những phụ huynh khác nhắc nhở mới có thể hoàn thiện.
Nhưng trường mẫu giáo Hồng Tinh rất khác.
Mặc dù coi như vô cùng đơn sơ, thế nhưng khắp nơi đều hiện lên vẻ an toàn.
Nhất là chi tiết trong lúc không chú ý vẫn lo nghĩ vì các bé của Hứa Ý, thực sự rất đúng ý cô, cô dường như đã hiểu tại sao đứa con nuôi Jiman của cô lại thay đổi lớn được như vậy.
Chỉ trong mười phút như thế, cô đã rất hài lòng với Hứa Ý.
Hứa Ý cười cười, tiếp tục điền giấy tờ.
Issa lại hỏi: "Hiệu trưởng Hứa Ý một mình mang mười bé, có mệt hay không?"
Hứa Ý một bên viết giấy tờ, một bên trả lời: "Thực ra cũng tạm được, em đã lập kế hoạch tuyển giáo viên dạy trẻ rồi."
"Vậy rất tốt."
"Ừm." Hứa Ý điền xong giấy tờ, ký tên xong, chuyển màn hình nửa trong suốt tới trước mặt vợ chồng Issa nói: "Chị Issa, hai người xem thủ tục nhập học đi, nếu không có vấn đề gì, thì có thể ký tên."
"Được."
Vợ chồng Issa ký tên.
Thủ tục đã được làm xong.
Trong tài khoản của Hứa Ý ngay lập tức nhiều thêm 1,500 tinh tệ, chút vui sướng vụt qua trong lòng cậu, tiếp đó nhã nhặn trò chuyện một chút cùng vợ chồng Issa về tình huống của Phí Phí.
Phí Phí lúc này đã xuống khỏi người Lý Khắc, cũng không khóc, nhìn chằm chằm mấy bạn nhỏ khác ăn phô mai que.
Vô cùng chăm chú.
Hứa Ý nói: "Có vẻ bé rất thích ăn uống."
Issa gật đầu: "Ừm."
Hứa Ý nói: "Vậy rất tốt."
"Thế làm phiền hiệu trưởng Hứa Ý rồi." Câu tiếp theo của Issa phát ra rất nhẹ: "Nó đang mê mẩn ấy, tụi chị nhân cơ hội tốt đi luôn."
"Vâng."
"Hiệu trưởng Hứa Ý khổ cực rồi."
"Chuyện nên làm mà."
Vợ chồng Issa rón rén đi ra khỏi phòng học.
Vừa ra tới cửa phòng, đã giống như cặp chim vừa ra khỏi lồng vậy, "tung cánh" chạy cuống quít.
Phí Phí hồn nhiên chẳng nhận ra gì.
Nhìn mấy bạn nhỏ ăn phô mai que xong, bé mới nhớ phải đi tìm mama.
Quay đầu nhìn lại.
Không thấy mama.
Cũng chẳng thấy papa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé ngẩn ngơ, vội vã nhìn chung quanh, khắp nơi đều không có hình dáng của mama papa, tính thích khóc của bé lại nổi lên, "Oa" một tiếng khóc to: "Mẹ ơi!"
Tiếp đó cất hai chân ngắn nhỏ chạy ra bên ngoài phòng học.
Hứa Ý thấy thế cất bước cùng đi ra ngoài.
Đám bé con O'Neill tò mò cũng ra ngoài theo.-
Phí Phí chạy đến cổng trường, phát hiện cổng đã đóng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé ngẩng cao, ngửa lên trời, nhắm mắt lại gào to: "Mama, con không muốn học màaaa, con không đi học, hu hu hu, bà nội cứu con! Con muốn về nhà! Huuuuuu! Thả con ra ngoàiiiii!"
Chim nhỏ đậu trên cành cây hoảng sợ vỗ cánh phành phạch bay đi.
Mấy bé O'Neill nhìn thấy đều ngây cả người.
O'Neill nhỏ giọng nói với Jiman: "Cậu ấy khóc xấu hơn tớ!"
Jiman gật đầu như giã tỏi: "Ừ!"
Hứa Ý nhớ đến Issa lúc sắp đi nói một câu: "Lúc Phí Phí khóc, đừng có đi dỗ ngay, càng dỗ nó càng khóc, bơ nó một chốc, tốt nhất cứ để cho nó khóc là được, là không sao nữa."
Không thể không nói, người mẹ Issa này thực sự rất lý trí.
Đổi thành những bố mẹ khác, thấy con vừa khóc một tiếng, sợ là đã đau lòng muốn rỉ máu.
Cậu không thể làm gì khác hơn là để Phí Phí khóc một trận trước.
Sau ba phút.
Cảm xúc của Phí Phí đã đến hồi trầm lại.
Gào khóc đổi thành nhỏ giọng khóc nỉ non.
Sau đó mở mắt.
Thấy một vòng người vây quanh, cũng không có ai dỗ bé.
Bé cảm thấy khóc chẳng có nghĩa gì.
Mà bé bỗng không nói một lời đã khóc, mất mặt quá rồi.
Trẻ con cũng phải cần mặt mũi nha!
Bé tựa ở cổng sắt, gảy gảy đầu ngón út thịt núc ních, vẫn khóc tỉ tê, tiếp tục thái độ khóc thút thít.
Hứa Ý thấy thế cũng không dỗ bé, từ sau lưng lấy ra mười cây phô mai que, phát cho mấy bé con.
Duy chỉ không phát cho Phí Phí.
Trong lòng Phí Phí càng thêm tủi thân, lộp bộp lộp bộp mà rơi nước mắt.
Hứa Ý lúc này mới hỏi: "Phí Phí, con có ăn chung không?"
Phí Phí cúi đầu không nói lời nào.
Hứa Ý nói: "Ăn cực ngon luôn."
Phí Phí vẫn không hé răng.
Hứa Ý nói: "Cho con ăn, được không?"
Hứa Ý đưa một cây phô mai que tới trước mặt Phí Phí.
Phí Phí nhìn một cái đã nhận ra hình dáng của cây phô mai que, là robot bé thích nhất, bé không biết đây là nhờ đêm qua sau khi hiệu trưởng Hứa Ý biết bé thích người máy, cố ý làm cho bé, nhưng mà bé muốn, bé vươn tay cầm lấy.
Hứa Ý không cho.
Phí Phí nâng đôi mắt hồng hồng nhìn Hứa Ý.
Hứa Ý nói: "Cho con cũng được, thế nhưng con phải đáp ứng hai điều kiện của hiệu trưởng."
Thanh âm của Hứa Ý kèm theo một loại cảm giác dịu dàng, giống như gió xuân vậy, làm người khác rất dễ chịu, Phí Phí cũng tự nhiên cảm thấy như thế, không nhịn được nói chuyện với Hứa Ý, hỏi: "Điều kiện gì ạ?"
Hứa Ý vươn một ngón tay: "Thứ nhất, đừng khóc."
Phí Phí nói: "Giờ con không khóc nha."
Hứa Ý lại đưa ra ngón tay thứ hai: "Thứ hai, phải đi học cho giỏi."
"Con không muốn đến trường." Phí Phí thật thà đối diện với lòng mình.
"Tại sao vậy?" Hứa Ý biết rõ vẫn hỏi.
Phí Phí đáp: "Đến trường chơi không vui."
Hứa Ý lại hỏi: "Sao con biết đến trường chơi không vui?"
"Con đã từng đi học ạ."
"Con học ở chỗ nào?"
"Con học ở trường mẫu giáo khác."
"Hôm nay con ở học trường mẫu giáo của thầy, xem thử chơi có vui hay không, được không nào?"
"Con nói học, thầy có thể cho con ăn rô-bốt hông?"
Hứa Ý gật đầu.
Phí Phí nói: "Vậy con học."
"Được, nếu cảm thấy chơi vui, ngày mai cũng phải đi học nha."
"Dạ."
"Nói lời giữ lời."
"Con giữ lời."
"Móc tay." Hứa Ý ngồi xồm xuống, vươn ngón út.
Phí Phí cũng duỗi người, ôm lấy ngón út Hứa Ý: "Móc tay, treo cổ, một trăm năm không được đổi ý."
Hứa Ý lúc này mới đưa phô mai que cho Phí Phí.
Phí Phí tự tay nhận lấy, mở miệng nhỏ đã cắn một cái, vừa vào miệng là mùi sữa thơm nồng nặc, cảm giác trơn trượt, ngọt ngào, như quả bom cute vậy, ngon hơn hết thảy những thứ bé từng ăn, bé nhịn không được liền bẹp bẹp mà cắn.
Rất nhanh đã ăn xong hết một cây phô mai que, bé lại ăn cây thứ hai.
Lúc muốn ăn cây thứ ba, Hứa Ý nói: "Hết rồi nha."
Phí Phí lập tức không vui.
Hứa Ý nói: "Có điều buổi trưa, có thể ăn thêm một cây nữa."
"Thật vậy ạ?" Phí Phí ngạc nhiên hỏi.
"Tất nhiên, buổi trưa chẳng những có phô mai que, còn có mì lá ăn ngon nữa."
"Mì lá là gì ạ?" Phí Phí chỉ biết mì sợi, chưa từng nghe qua mì lá.
"Chính là đồ ăn rất rất ngon."
Phí Phí vừa nghe đã để ý.
Quả nhiên thích ăn mà!
Hứa Ý nhìn dáng vẻ hứng thú của Phí Phí, trộm nở nụ cười.
Cậu biết Phí Phí ghét đi học, nên ban đầu cậu không nói hai chữ "đi học", mà là nói "Chúng ta tới kiểm tra tay nhỏ một chút xem có sạch sẽ hay không", "Chúng ta nhảy múa nào!", "Nhìn kìa, chỗ này có con kiến" cùng với "Con kiến rất giỏi" các thứ, hoàn thành buổi kiểm tra sáng, thể dục buổi sáng, chơi đùa cũng kể chuyện cổ tích.
Phí Phí còn chưa nhận ra mình đang đi học, đã đến giờ ăn cơm trưa.
Buổi trưa chẳng những được ăn phô mai que, còn ăn được mì lá cực kỳ ngon.
Mì lá là Hứa Ý cán, trơn bóng mềm nhũn, giống như có con cá nhỏ xoa bóp đầu lưỡi vậy, Phí Phí thích ngay lập tức.
Bé ăn thật no, sau khi tản bộ, ngủ trên giường do hiệu trưởng Hứa Ý bày ra, nghe hiệu trưởng Hứa Ý kể chuyện xưa trước khi ngủ, bé nghẹo đầu nhìn Hứa Ý, cảm thấy trên người hiệu trưởng Hứa Ý được phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp.
Nhìn thật kỹ.
Bé nhìn một chút đã ngủ mất rồi.
Trong mơ bé lại cùng hiệu trưởng xem con kiến.
Còn đến vương quốc kiến, ăn được thật nhiều món ăn ngon.
Bé ở trong mơ vui vẻ cười.
Đây là giấc mơ đẹp bé chưa từng mơ được ở trường mẫu giáo khác, sau khi tỉnh lại không chỉ thấy được con kiến chở cặn bánh mì, còn ăn được quả táo giòn giòn.
Bé cũng vì thế mà vô cùng vui vẻ, chỉ vào con kiến trò chuyện cùng đám O'Neill.
Một màn này rơi vào trong mắt Hứa Ý.
Hứa Ý thở dài một hơi.
Chơi cùng đám bé con thêm chút nữa, đã đến giờ tan học.
Các phụ huynh đúng giờ đến đón các bé.
Issa lén lút hỏi thăm tình huống của Phí Phí với Hứa Ý.
Hứa Ý nói thật: "Hồi đầu khóc ba phút, về sau vẫn rất ngoan."
Issa không tin: "Rất ngoan hả?"
Hứa Ý đơn giản kể vắn tắt hoạt động cả ngày nay của Phí Phí.
Issa cực kỳ kinh ngạc.
Song có Phí Phí ở đây, cô cũng không tiện trò chuyện vụn vặt với Hứa Ý, cùng Lý Khắc mang Phí Phí đi, một đường về đến nhà, hai vợ chồng cũng không hề đề cập dến chuyện trường mẫu giáo này kia, chỉ sợ Phí Phí lần nữa gào khóc không đi học.
Một khi Phí Phí nhắc tới chuyện có liên quan đến trường mẫu giáo, bọn họ nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Bữa cơm tối cứ như vậy bằng phẳng xuôi thuận mà trôi qua.
Đến khi Phí Phí đi ngủ, Issa mới nói tình huống của Phí Phí với Lý Khắc.
Issa nói: "Hiệu trưởng Hứa Ý nói Phí Phí ở trường rất ngoan."
Lý Khác không tin hỏi: "Thật hay giả?"
"Là thật."
"Không phải bởi vì Phí Phí tới nơi có hoàn cảnh xa lạ, nên mới ngoan chứ?"
Issa nghiêng đầu hỏi: "Anh cảm thấy Phí Phí là người như vậy à?"
Lý Khắc suy nghĩ một chút, nói: "Không phải, vậy sao nó lại trở nên ngoan ngoãn nhỉ?"
"Em cũng không biết."
Hai vợ chồng đều có chút khó hiểu.
Sáng ngày hôm sau lại phát sầu với chuyện đi học của Phí Phí.
Issa đã chuẩn bị xong một đống lời khuyên với Phí Phí.
Đúng lúc này cửa phòng Phí Phí mở ra.
Vợ chồng hai người cùng nhau quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên người Phí Phí mặc bộ quần áo méo xệch, nút buột cài sai, quần mặc ngược, giày mang lộn bên.
Nhưng chiếc cặp sách nhỏ lại ngay ngắn không gì bằng.
Issa hỏi: "Phí Phí, con làm gì vậy?"
Phí Phí nghiêm túc nói: "Con muốn đi học!"
Issa tưởng mình bị lãng tai, hỏi thêm một lần nữa: "Con vừa nói gì vậy?"
Phí Phí trịnh trọng lặp lại thêm một lần: "Con muốn đi học!"
Cái muỗng trong tay Issa và Lý Khắc "leng keng" một tiếng rơi xuống đất.
==========
Chú thích:
*Mì lá:
==========
Suy nghĩ của tác giả:
- --
Phí Phí: Con muốn đi học!
Issa: Khóc mất!
Lý Khắc: Anh muốn đi lạy hiệu trưởng Hứa Ý.
Hiệu trưởng Hứa Ý:???
- --------
Phí Phí của chúng ta, gọi là Phí Phí [fèi fèi - 沸沸 ], không phải là Phí Phí (Con khỉ) [fèi fèi - 沸沸], "Phí" - 沸 trong ngôn ngữ địa phương của tụi tui có nghĩa là nghịch ngợm bướng bỉnh.
===============
Vài lời của editor: Ý tác giả trong câu cuối là sợ mọi người nhầm lẫn ý nghĩa tên Phí Phí thành chỉ con khỉ, bả đặt tên của Phí Phí dựa trên ý nghĩa của từ này trong ngôn ngữ địa phương của mình, tiếng Trung đúng thật là rắc rối mà...Dạo này tui sủi luôn nhỉ, xin lỗi mọi người nhiều, nay sẽ cập nhật đều đặn hơn~
----
Bữa đi xem phim ma với thằng người yêu vui lắm, để tui kể cho mọi người nghe.
-----
Cha người yêu xem phim không sợ gì hết, tui thì cầm bịch bắp ngồi núp bên vai chả run cầm cập, xong tới đoạn con ma nhảy ra, tui giật mình quá, túm quần áo nó lại, bịch bắp rang trên tay tung lên, đổ khắp lên người nó, mặt nó belike: -.-
Xong hết sợ luôn, cười lên cười xuống xin lỗi nó rồi đi nhặt bắp lại haha~