Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 134: Chương 134: Ăn hay là ngủ




Ngày 9 tháng 9.

một đêm không ngủ, chờ Quý Tiết làm xong, Hà Nhạc Nhạc vừa mới ngủ một chút, di động đã reo lên ồn ào. Quý Tiết tắt chuông của cô, để cho cô ngủ bù, nói hắn và Tần Chi Tu có thể ra ngoài ăn bữa sáng. cô thật sự rất mệt, chỉ có thể nhận ý tốt của hắn, buồn ngủ nhìn hắn nói cảm ơn.

Câu dẫn chết người… Quý Tiết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thần thái vô lực mềm yếu lại lộ ra mấy điểm ngây thơ của cô gái nhỏ, vừa nãy ở dưới thân hắn rất dâm đãng, lúc này lại thanh thuần như một nụ hoa không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Dưới thân lại rục rịch…

“Quý tiên sinh…” hắn tha cho cô đi mà!

“… Ai kêu tối qua giả bộ ngủ.”

“Tôi… ừ ── ”

Vừa mới xâm nhập đã làm hắn vô cùng sảng khoái mà hưng phấn, như vậy làm sao hắn không nghiện được chứ! hắn yêu tất cả các vẻ mặt của cô, các phản ứng của cô, khoảng thời gian này bận quá, đợi qua đợt này hắn nhất định phải bắt cô ở trên giường ba ngày ba đêm!

Chờ Quý Tiết và Tần Chi Tu đi rồi, Hà Nhạc Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra, tùy tiện ăn chút gì đó, uống một chén sữa ấm, sau khi tắm rửa, làm ổ ở trên giường ngủ bù.

Hai ngày trước Nguyễn Lân đã trở lại đoàn phim, Mục Duy thì trở về nước anh, Quý Tiết đưa Tần Chi Tu đi phòng thu, giữa trưa nhất định sẽ không về, Thân Đồ Mặc… chắc là tại vì chuyện phim điện ảnh nên dạo này khá bận, tối hôm qua cũng không có trở lại, nếu như có về nhà trọ chắc cũng vào buổi tối, cho nên cô có thể ngủ đến tối. Thời gian ở nhà trọ cô không chủ động được, bây giờ thời gian dư dả mộtchút cũng tốt.

Sau khi cài báo thức, Hà Nhạc Nhạc liền nhắm mắt lại ngủ. Tuy rằng rất mệt, nhưng không quen ngủ ban ngày nên cô ngủ không quá sâu nên cứ tỉnh tỉnh mơ mơ, rồi mới ngủ thiếp đi, cho đến khi mở mắt ra một lần nữa thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú của nam nhân làm cô sợ tới mức giật mình tỉnh táo hoàn toàn ──

Thân Đồ Mặc? hắn trở về lúc nào vậy? cô vừa ngủ đến tối luôn rồi hả? không có nghe thấy chuông báo thức?

Nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Thân Đồ Mặc, trong đầu Hà Nhạc Nhạc đầy thắc mắc, cuối cùng đúng lúc sờ vào di động thì thấy báo thức chuẩn bị reo! cô nhanh chóng ấn tắt, nhìn Thân Đồ Mặc vẫn còn ngủ bên cạnh.

một giờ, Hà Nhạc Nhạc ăn cơm trưa, chuẩn bị tốt đồ ăn cho Thân Đồ Mặc lúc hai giờ, chờ Thân Đồ Mặc tỉnh lại. Nhưng thấy chuẩn bị đến hai giờ rồi, mà Thân Đồ Mặc vẫn chưa muốn tỉnh.

Làm sao đây? Đánh thức hắn hay là để hắn tiếp tục ngủ? Nếu như hắn không ăn cơm đúng giờ có thể ảnh hưởng đến thân thể hay không? Hà Nhạc Nhạc bắt đầu có chút sốt ruột, gọi điện thoại đến văn phòng của Địch Phi Vân, không ai tiếp.

Hỏi Quý Tiết đi, chắc là hắn biết, nhưng mà… cô chỉ có số điện thoại của Nguyễn Lân, Mục Duy và Thân Đồ Mặc. Chần chừ mãi ──

“Nhạc Nhạc?” Điện thoại rất may mắn được nhận, trong giọng nói Nguyễn Lân mang theo sự ngạc nhiên.

“Nguyễn tiên sinh, buổi trưa tốt lành. Có làm lỡ công việc của anh không?”

“không có, có chuyện gì sao? Mấy ngày nghỉ như thế nào?” Tiếng nói trầm ổn tràn ngập từ tính của nam nhân mang đến cho người ta cảm giác an tâm dịu dàng.

“… Cảm ơn Nguyễn tiên sinh đã quan tâm, tôi rất tốt. Là như vậy, xin hỏi…” Hà Nhạc Nhạc thật ra muốn hỏi số điện thoại của Quý Tiết, nhưng đột nhiên nhớ tới cô không thể tùy tiện hỏi thăm thông tin của chủ nhà trọ, nghĩ nghĩ, có lẽ hỏi trực tiếp Nguyễn Lân cũng được. Dù sao thì bọn họ cũng đã ở chung nhiều năm rồi, chắc là sẽ biết! “Là… Thân Đồ tiên sinh vẫn còn đang ngủ trưa, nhưng hiện tại đã hai giờ, tôi không biết có nên gọi hắn dậy không?”

Nguyễn Lân ở bên kia điện thoại khẽ cười cười, “Vì sao lại hỏi tôi?”

Hà Nhạc Nhạc hiểu sai ý, có chút áy náy nói, “… Rất xin lỗi, đã quấy rầy anh rồi.”

“không… ” Nguyễn Lân nhanh tiếp lời, mỉm cười thật tươi, “Tôi rất vui khi cô gặp vấn đề sẽ gọi điện thoại cho tôi. Đánh thức hắn dậy đi, thói quen của hắn đã lâu rồi, đến giờ không ăn đúng bữa sẽ nổi nóng.”

“Được, cảm ơn Nguyễn tiên sinh!” Nghe được đáp án, Hà Nhạc Nhạc rất vui mừng.

Nghe thấy tiếng nói dễ nghe từ trong di động truyền đến, mặc dù đối phương đã tắt máy, Nguyễn Lân vẫn giữ di động ở bên tai thật lâu.

Mười hai ngày, suốt mười hai ngày không gặp cô. Mới bảy ngày đầu, hắn ở lì trong nhà trọ không điđâu, phòng bếp lầu một, phòng khách, phòng ngủ của cô, phòng ngủ của hắn, phòng đạo cụ, phòng tập thể thao lầu 7, thậm chí phòng khách của Tần tiểu tử và Thân Đồ, hắn cũng đi tới đi lui dạo quanh, nhớ lại hình bóng của cô. Sau vài ngày, hắn ra khỏi nhà, không có mục đích đi dạo lung tung, công viên, bờ sông, quán bar, đỉnh núi… cho đến khi quay về đoàn phim.

yêu một người là cảm giác như thế nào… hắn dùng mười hai ngày đã tinh tế gặm nhấm đủ. Nhà trọ 7 tầng, đi hết toàn bộ cũng không đến một tiếng, nhưng hắn lại cảm thấy cho dù bản thân ở trong nhà ngây ngốc cả đời cũng sẽ không chán. Mà ở bên ngoài nhà trọ… không chỗ nào có dấu vết cuả cô, cảnh cho dù có đẹp đẽ rộng lớn đều trở nên đần độn vô vị.

Tình không biết dậy, một hướng mà thâm. (Kiểu như là Tình không biết đến từ khi nào nhưng càng ngày càng sâu nặng)

Lần đầu tiên khi nhìn thấy những lời này, hắn rất buồn cười. Bây giờ mới biết được, có một số việc chưa trải qua, vĩnh viễn không có tư cách bình luận.

Có lẽ, từ lúc hắn ở trong phòng ngủ của cô, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc cô quấn khăn tắm bước ra, hắn nhất định sẽ yêu cô. Nếu không tại sao bản năng của hắn lại ôm cô… mặc kệ phản kháng của cô, không chút do dự phá hủy trinh tiết của cô!

hắn tưởng rằng cô là một cô gái vì tiền mà bán đứng thân thể, nghĩ hắn muốn cô là do cô làm cho hắnphát tiết rất thoải mái… cho đến khi bị em trai đánh thức.

hắn không chỉ muốn ôm cô đơn giản như thế mà hắn muốn giữ cô ở bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.