Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 131: Chương 131: An ủi lúc sắp chia tay




Tiêu Toa chơi trò mất tích, bôi đen đoàn phim, dẫn tới một đám phóng viên giải trí và paparazzi vây quanh trường quay 《 một đời một kiếp 》, ảnh hưởng nghiêm trọng đến đoàn phim, Thân Đồ Mặc ra lệnh một tiếng, cả đoàn phim đình công để ổn định…

Lệnh đình công vừa ra, Tần Chi Tu đã bỏ chạy, Quý Tiết cũng mặc kệ hắn, dù sao trên xe của Tần Chi Tu có thiết bị định vị, trước khi làm việc lại hắn tự nhiên sẽ đi bắt Tần tiểu tử trở về. Đúng lúc này vài người mới trong tay hắn cũng đang trong thời kỳ quan trọng, hắn không có cách nào thoát ra, nên hắnkêu Mục Duy tiện đường giúp hắn tới chỗ túm tên kia lại.

Mục Duy nhìn lên bản đồ trên vệ tinh, kêu lái xe thay đổi phương hướng, nhưng hình như Tần tiểu tử biết có người đi theo hắn, một đường chạy nhanh vẫn duy trì khoảng cách với bọn họ.

Mục Duy gọi điện thoại cho Tần Chi Tu, đúng như dự đoán không gọi được. Tần tiểu tử lúc đang rối loạn sẽ chặn số điện thoại mọi người trừ nữ nhân tên Đỗ Vi.

Nghĩ nghĩ, hỏi cô gái nhỏ đang đọc sách bên cạnh, “Tần tiểu tử có số điện thoại của em không?”

“Hình như là… không có.”

Mục Duy mượn di động của Hà Nhạc Nhạc tiếp tục gọi, vẫn như trước không gọi được, chỉ có thể tiếp tục đi phía sau Tần Chi Tu, chờ lúc hắn dừng lại.

Màn hình di động lại sáng lên, vừa thấy tên trên màn hình, trong đôi mắt của Mục Duy hiện lên phiền chán, một lúc sau mới nhận điện thoại.

Mơ hồ cảm thấy tâm trạng người bên cạnh thay đổi, Hà Nhạc Nhạc đang đọc sách ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Duy, chỉ thấy thần sắc Mục Duy như vướng sương mù và áp lực.

Vừa nghe điện thoại, ngón tay Mục Duy nhẹ nhàng vuốt lên lông mày hơi hơi nhíu lại của cô.

“Tôi đã biết, tôi sẽ trở về.”

Hà Nhạc Nhạc nhìn Mục Duy, cũng không hỏi chuyện gì làm hắn không vui, “Em… có thể làm cái gì không?”

Mục Duy hơi hơi ngẩn ra, trong lòng phiền chán bị ôn nhu của cô xua tan hầu như không còn.

cô dịu dàng… Nhìn như bình thường, nhưng thật ra ── dị thường khác xa người khác. hắn đã kết giao qua rất nhiều nữ nhân khác nhau, trong đó đủ thể loại am hiểu lòng người dịu dàng săn sóc, nhưng dưới tình huống như vậy, không có ai hỏi thân thiết hỏi phản ứng của hắn mà luôn hỏi ──

Xảy ra chuyện gì rồi?

Phản ứng như vậy cũng là bình thường thôi, nhưng mà ── rất nhiều lúc mọi người cũng không muốn đem chuyện phiền lòng nói ra, nhất là khi chuyện còn chưa rõ ràng, hỏi câu này ngược lại càng làm cho người thấy phiền chán hơn.

Mà cô ── nhu thuận làm cho lòng người ta say mê.

Tinh tế nhìn chân mày mềm mại của cô, càng xem hắn càng say mê hơn nữa.

“Nhạc Nhạc…”

“Ừ?”

“I Love U.”

Nhìn hai mắt chứa đầy mị lực của hắn,cô không biết là hắn đang tiếp tục chơi trò ‘ người yêu’ hay là thật sự…

Rũ mắt xuống, Hà Nhạc Nhạc mềm nhẹ tựa vào trong lòng hắn, ôm lấy thân thể hắn. cô không biết “Bạn gái” nên có dáng vẻ gì, chỉ có thể… Thuận theo tự nhiên.

Mục Duy cúi đầu hôn lên gáy cô, ngón tay thon dài từ bên hông tiến vào trong quần áo cô, một hơi thở đã đem nội y của cô cởi bỏ, để cho hắn thuận lợi hôn lên đầu vai trắng mịn của cô, đè thân thể cô lại, tiếp tục hôn lên cánh tay mềm mại và khuỷu tay mẫn cảm của cô.

Khuỷu tay ngứa ngứa làm Hà Nhạc Nhạc kìm lòng không được rút tay về, có chút e lệ né tránh tầm mắt của hắn.

Ngóng nhìn thân thể của cô gái kiều nhỏ dưới thân, Mục Duy từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm thấy tình ái tuyệt vời như thế…

Đem bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô đặt lên chỗ hắn đang cố gắng nhẫn nại vuốt thậtmạnh, gãi không đúng chỗ ngứa khó nhịn đối với hắn mà nói đúng là trải nghiệm cực kì mới mẻ ── nhưng thật tình hắn hy vọng không có lần sau.

Cắn cắn môi, Hà Nhạc Nhạc rút bàn tay nhỏ bé từ trong lòng bàn tay của hắn ra, có chút khẩn trương cởi quần của hắn, kéo quần lót xuống, nắm lấy côn thịt kiêu ngạo của hắn!

Trong đầu không khỏi nhớ lại sự việc thảm khống đã trải qua tháng trước, tay nhỏ bé theo bản năng rụt lại một chút.

“Nhìn anh.” Mục Duy nhẹ gọi.

Khuôn mặt nam nhân trước mắt có mang theo mị lực, trong mắt hắn chứa đầy tình cảm chân thành tha thiết, thản nhiên, cùng với con người tàn nhẫn tà ác ngày ấy khác nhau hoàn toàn.

“Hãy quên ngày đó đi. Tin tưởng anh, đó là chuyện đã làm anh hối hận… cả đời.”

Hà Nhạc Nhạc lắc đầu. Tuy rằng lúc trước đúng là chán ghét hắn, nhưng cũng không bởi vì chuyện ngày đó mà oán hận hắn.

một lần nữa cầm lấy lửa nóng của hắn, chậm rãi vuốt ve, Hà Nhạc Nhạc cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, thấy hắn giống như không có cảm giác quá lớn, liền nương theo vai hắn để hắn ngồi thẳng lên, cô ngồi chồm hỗm tại ngay giữa hai chân hắn.

Có chút sợ hãi nhìn côn thịt trước mắt, Hà Nhạc Nhạc chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm liếm nó.

Động tác ngượng ngùng lại dâm đãng của cô làm côn thịt của hắn tráng kiện đứng thẳng hơn nữa, cố gắng nhẫn nhịn khoái cảm cô mang đến, Mục Duy gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.

Nghe tiếng hít thở chập chùng của hắn, cô cũng bắt đầu chậm rãi nếm thử từ từ. Đầu tiên là vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm từ đầu đến cuối thân gậy thịt, lúc thì cầm chặt lúc thì thả lỏng, đồng thời nhẹ nhàng mà ngậm chặt hôn lấy hai cái túi ngọc hai bên. Nghe thấy tiếng thở dốc hắn phát ra, cô an ủi hai túi thịt mềm mại kia nhiều hơn, cố gắng mở cái miệng nhỏ nhắn ra ngậm vào côn thịt của hắn.

Cự long mượt mà to lớn chống đỡ tràn đầy cái miệng nhỏ nhắn của cô, như biết hắn nhịn vất vả, cô liền cố gắng ngậm nuốt liếm mút, hai tay phối hợp với cái miệng nhỏ nhắn tận tâm trấn an côn thịt đangsung sướng.

thật ấm áp, thật thoải mái… Mục Duy phát ra tiếng thở gấp, hơi hơi nghiêng đầu, chìa tay đỡ phía sau gáy cô nhưng cũng không dùng lực chỉ đơn thuần hưởng thụ an ủi của cô.

Trộm ngắm phản ứng của Mục Duy, hô hắp hắn sâu nặng, biểu cảm chìm đắm nhưng lại làm cho côdâng lên chút cảm giác thành tựu, tự nhiên mừng thầm làm trong lòng cô cảm thấy thẹn, cúi đầu đẩy nhanh động tác.

“Ách…”

không biết qua bao lâu, cho đến khi hai tay cô và cái miệng nhỏ nhắn đã mỏi vô cùng, Mục Duy mới nhịn không được đỡ sau đầu cô, tự bản thân nhanh chóng ra vào mấy chục cái sau đó phun trào, côtránh không kịp, vẻ mặt chật vật, mà hắn lại vừa cười sung sướng vừa giúp cô lau mặt, làm cho cô rất hối hận đã xử lý nhu cầu cho hắn…

Sau đó, Mục Duy nói hắn có việc gấp phải về nước, liền đưa cho cô một cái ipad, chỉ vào điểm đỏ ở bản đồ trên màn hình giao việc cho cô:

“Đây là Tần Chi Tu, tìm được hắn, đem hắn mang về nhà trọ, Quý Tiết đang chờ. Nhưng, cụ thể làm như thế nào… Tùy em vui vẻ.”

“…”

Lời nói của tác giả: Liên quan đến việc vì sao Mục Duy sẽ yêu Nhạc Nhạc ~~~ thật ra cùng với chương 130 giống nhau --- mọi người không phát hiện ra là tôi vẫn không thể nào kể lại hoàn cảnh của Mục Duy sao? hắn đã sớm bị vặn vẹo ~ chính là mới nhìn thì giống người bình thường mà thôi… Khụ khụ… Hơn nữa Mục Duy là dựa vào ánh mắt để ăn cơm ~ mọi người suy nghĩ một chút hình ảnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.