Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 127: Chương 127: Chuyện xưa ở thành phố nhỏ




Hà Nhạc Nhạc quay đầu muốn đi, trước mặt lại bị hai cô gái mặc bộ váy lễ phục màu hồng nhạt trang điểm xinh đẹp ngăn lại.

“Hi! Bạn học cũ gặp lại, không chào hỏi gì đã muốn đi sao?” một cô gái khinh miệt cười nói.

“Hôm nay là ngày tốt Tiểu Thiến đính hôn, cô đã từng là bạn ngồi cùng bàn của cô ấy nếu đã đến đây rồi thì chúc phúc một câu đi, chưa nói gì đã vội rời đi?” Hai cô gái tự đắc cười tươi trêu đùa.

“... Tránh ra.” Hà Nhạc Nhạc cúi xuống, thấp giọng nói.

“Tránh ra? Ha! Có thể a! cô đi lên sân khấu chúc phúc đi rồi chúng tôi mới mở cửa cho cô ra ngoài!” Hai cô gái cười đến mức run rẩy cả người.

Hà Nhạc Nhạc chán nản ngẩng đầu, nhìn về phía hai người bạn học, “Tôi chưa bao giờ thương tổn gì đến các người, vì sao các người phải làm tôi khó xử?”

Sắc mặt hai cô gái vô cùng lạnh lẽo, “không cần biết, nói với cô đã rất sỉ nhục rồi, huống chi cô còn vong ân phụ nghĩa đối với Tiểu Thiến như vậy! Chúng tôi đã muốn dạy dỗ cô sớm rồi! Bây giờ đã muộn bốn năm, mời cô lên sân khấu!”

đã muộn bốn năm... Hà Nhạc Nhạc nhìn lại sân khấu nhỏ phía trước bàn mấy bạn học cũ, trên mặt bọn họ đều là vẻ đùa cợt, miệt thị, tốt hơn một chút thì không có phản ứng gì cả… thì ra trong lòng tất cả bạn học, cô là đối tượng để bọn hắn ghi hận sao?

Cũng đúng, bởi vì cùng trường với cô, mà bọn họ cũng nhận không ít ánh mắt khác thường. Vậy… theo như bọn họ, coi như cô nợ bọn họ đi!

nhẹ nhắm mắt, Hà Nhạc Nhạc gắt gao nắm tay lại, lúc sau, buông nắm tay ra, bình tĩnh đi lên sân khấu. Ngay cả tim đập mạnh, lỗ tai cũng bắt đầu ù đi, ngay cả khi máu cũng muốn sôi lên, cô cũng phải ── kiềm chế bản thân không được sợ hãi!

Các khách mời đang ngồi cũng chưa có phát hiện chuyện gì xảy ra, đều phối hợp với MC vỗ tay, chờ Hà Nhạc Nhạc đọc diễn văn.

“Mọi người… muốn tôi nói chuyện gì?” Nhìn hai người bạn học, Hà Nhạc Nhạc bình tĩnh nói.

Sau một lúc lâu, không có người trả lời.

“Kể lại chuyện lúc trước cô làm sao câu dẫn Trần Thần!” một cô gái mặc áo hồng phấn reo lên.

Khách mời toàn trường ồ lên, người chậm chạp cũng biết tiệc cưới hôm nay có trò hay, cha mẹ Trần Thần nghe thấy vậy vẻ mặt cũng mờ mịt.

“Bà thông gia, đây là có chuyện gì vậy?” Cha Trần hỏi.

“Này, này! Ai! Tiểu Thiến rất càn quấy, để tôi đi tìm con bé!” Mẹ của Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng đứng dậy đi đến phòng trang điểm tìm Tiểu Thiến và Cha Nhiếp.

Cha Trần thấy thế cũng kêu mẹ Trần đi phòng nghỉ tìm Trần Thần, ông đi về phía bên cạnh sân khấu hỏi thăm tình hình.

“Sao vậy? Dám làm không dám nói a?” Hai cô gái váy hồng kẻ tung người hứng.

Ánh mắt Hà Nhạc Nhạc liếc qua nhìn về phía mấy người trẻ tuổi ngồi ở trên bàn, tuy rằng nam sinh trong lớp Trần Thần cô không biết, nhưng cô không tin những người đó đối mặt với đề tài đặc biệt này hoàn toàn không có cảm giác!

Quả nhiên, có mấy nam nhân vừa thấy ánh mắt cô nhìn qua liền quay mặt đi, không dám đối mặt với cô…

“Mặc kệ lúc trước đã xảy ra chuyện gì, hôm nay là ngày Tiểu Thiến và Trần Thần đính hôn, tôi chân thành chúc phúc cho bọn họ ── trăm năm hạnh phúc.”

“Đứng lại! Mới như vậy thôi đã muốn chạy? cô nói muốn chúc phúc cho bọn họ vậy thì đợi bọn họ đến đây đi?”

Lạch cạch. Cửa chính hoa lệ của tiệc cưới được mở ra, cô dâu xinh đẹp lạnh lùng cùng với chú rể tuấn tú đang cau mày tức giận cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa, bên cạnh còn có MC với vẻ mặt sầu lo.

Thủ tục đính hôn ở thành phố nhỏ những năm gần đây vẫn là kiểu dáng Tây Âu kết hợp, tuy rằng chỉ là đính hôn, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến cũng mặc áo cưới màu trắng xinh đẹp tuyệt mỹ..

Vừa thấy Nhiếp Tiểu Thiến xách làn váy muốn đi về phía Hà Nhạc Nhạc, Trần Thần vội vàng bắt lấy cánh tay cô ta.

“Tiểu Thiến, hôm nay là tiệc đính hôn của chúng ta! Hôm nay đừng nên ồn ào!” Trần Thần thấp giọng khuyên nhủ.

Nhiếp Tiểu Thiến bỏ tay hắn ra, “Em đã chờ bốn năm, chỉ đợi ngày này! cô ta làm em chịu sỉ nhục như vậy, hôm nay trả lại toàn bộ cho cô ta!”

“Tiểu Thiến!”

Hà Nhạc Nhạc thản nhiên lại bất đắc dĩ nhìn Nhiếp Tiểu Thiến đến gần, cô thầm nghĩ muốn nói một câu ──

“... Đáng giá không? Cho dù tôi đã làm gì, dùng một ngày như vậy để trả thù tôi, có đáng giá không?”

Nhiếp Tiểu Thiến bĩu môi cười khẽ một chút, “cô có biết bị bạn phản bội là cảm giác thế nào không? Tôi thật sự rất ngạc nhiên, người giống như cô, vẫn còn có người làm bạn với cô sao! cô không thể tưởng tượng được tôi sẽ dùng cái tên Thôi Nhã Nhiên để lừa cô đến đây đúng không? Vốn dĩ tôi còn lo lắng côvà Thôi Nhã Nhiên vẫn còn duy trì liên lạc, nhưng lúc trước đã nghe cô nói không nhận được điện thoại của cô ấy nữa, bây giờ nghĩ lại… người ta chắc đã sớm không còn coi cô là bạn, mà cô vậy mà vẫn ngây ngốc muốn thi vào đại học cô ấy học! Tự mình đa tình.”

nói với Hà Nhạc Nhạc xong, Nhiếp Tiểu Thiến lấy micro, cười tươi như hoa, “Cảm ơn các vị quan khách đã đến đây hôm nay, tôi thật sự rất vui. Tôi và Trần Thần đi đến hôm nay cũng không dễ dàng, trong bốn năm cũng có rất nhiều lần cãi nhau, nhưng tôi chưa bao giờ muốn chia tay với Trần Thần, điều này, cũng phải cảm ơn một người đã ngồi cùng bàn với tôi, là cô ấy, luôn luôn nhắc nhở tôi nhất định phải hạnh phúc, cùng với Trần Thần bách niên giai lão. Người ngồi cùng bàn với tôi bây giờ đang đứng bên cạnh, rất nhiều người có khả năng không biết cô ấy, nhưng có lẽ đã nghe nói qua tên của cô ấy… cô ấy là Hà Hoan.”

Trong phòng tiệc yên lặng trong chốc lát, rất nhanh có tiếng nói nhỏ xì xào khắp nơi.

Thành phố nhỏ diện tích không lớn, hai người trên đường vô tình gặp nhau trò chuyện hai câu cũng sẽphát hiện có một người cùng xuất hiện trong cuộc sống của nhau. Mà Hà Hoan...

“Đúng vậy, cô ấy là cô gái truyền kỳ của thành phố nhỏ chúng ta, khi tiểu học thì câu dẫn thầy giáo thể dục, trung học đã bắt đầu phá thai. Có phải nhìn không giống hay không? Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng không tin, coi cô ta là bạn, mà cô ta… sau khi biết tôi thích Trần Thần, vô liêm sỉ chạy tới toilet nam câu dẫn Trần Thần! Còn đem… còn đem thư tình của tôi dán trên thông báo trường!”

“Hôm nay mời cô ấy đến đây, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói cho cô gái ti tiện này biết, Nhiếp Tiểu Thiến tôi rất cảm ơn cô ấy! Cảm ơn cô đã cho tôi được mở mang tầm mắt! Cảm ơn cô đã bắt tôi hạnh phúc để cho cô xem!”

“Tiểu Thiến! Quên đi.” Thấy Nhiếp Tiểu Thiến càng nói càng kích động, Trần Thần xấu hổ nhìn Hà Nhạc Nhạc, muốn kéo Nhiếp Tiểu Thiến đi.

Hà Nhạc Nhạc cười khổ một chút, đối với lời nói vũ nhục như vậy, cô đã sớm chết lặng, chỉ có cơ bắp khẩn trương đến mức sắp không duy trì được nữa.

“Trần Thần! anh có biết hay không, thực ra em cũng có thể thi vào đại học X! Em vốn có thể tìm được công việc rất tốt, cùng anh có cuộc sống vui vẻ! Nếu như không phải là cô ta, nếu không phải bởi vì côta ──” Nhiếp Tiểu Thiến uất ức trào ra nước mắt.

Trần Thần đau lòng ôm Nhiếp Tiểu Thiến, khó xử nhìn Hà Nhạc Nhạc, “cô... cô mau nói xin lỗi với Tiểu Thiến đi.”

Cô... Xin lỗi?

Nhìn chằm chằm nam nhân không nói lý lẽ muốn cô xin lỗi, hai tay Hà Nhạc Nhạc vô thức nắm chặt lại.

Nhẫn nhịn.

Nhẫn nhịn.

Rốt cuộc vẫn không ức chế được cả người run rẩy ── đây là nhân tính! Đây là nam nhân!

“Có phải chỉ cần tôi nói xin lỗi, là có thể rời đi hay không.”

“... Bởi vì bỏ lỡ đại học X, trong lòng Tiểu Thiến vẫn có khúc mắc, vì thế...” Trần Thần giải thích nói.

“Vì thế... Đều là do tôi sao?” Hà Nhạc Nhạc nghiêng đầu nhìn khách mời đầy phòng, “Được, tôi xin lỗi...”

Hãy cố gắng chăm sóc bản thân, đối với bản thân tốt hơn một chút.

Nhạc Nhạc! Xin đối xử tốt với bản thân nhiều hơn một chút! yêu bản thân nhiều hơn một chút!

Khuyên nhủ của L và Vinh Thanh Phong xoay quanh trong lòng cô, cô cũng muốn… cũng muốn yêu bản thân nhiều hơn một chút, đối xử tốt với bản thân nhiều hơn một chút! cô cũng không muốn lưng đeo tội oan ức, thừa nhận tất cả chỉ trích vô vị, nhưng cô biết đấu tranh chỉ đổi lấy kết quả ác liệt hơn mà thôi, tất cả tất cả, đều nhận định là do cô vì bản thân nên mới nói dối thoái thác trách nhiệm.

Lời nói từ miệng nhiều người có thể làm chảy vàng thiêu hủy hài cốt, tại thành phố nhỏ này, trừ cha mẹ, không ai tin tưởng cô, không ai giúp cô!

“Được rồi, Tiểu Thiến, là tôi đã sai, xin lỗi.” Trái tim đã chết, nên cũng không có bao nhiêu hy vọng, Hà Nhạc Nhạc lạnh lẽo run run nói.

“Bây giờ cô mới nói xin lỗi, không biết là đã quá muộn rồi sao?” Giọng nói trách mắng của Nhiếp Tiểu Thiến.

“Đúng vậy, quá muộn rồi.” một giọng nói trầm thấp của nam nhân đột nhiên vang lên ở cửa chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.