Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 103: Chương 103: Đại mạo hiểm




“A ──” cùng với một tiếng thét kinh hãi, Hà Nhạc Nhạc đã bị Nguyễn Lân đang ngủ trên sô pha cầm lấy cánh tay nhấc lên ngồi trên người hắn.

“Dưới tình huống bình thường, cô không phải nên đắp cho tôi một tấm chăn hay áo khoác, rồi sờ mặt hôn trộm tôi sao?”

“...” Hà Nhạc Nhạc từ chối trả lời, thắt lưng bị hắn ôm cô đứng dậy không được, chỉ có thể xem thường nhìn hắn, “anh cho là tôi tin vào phim thần tượng hay là ngôn tình tiểu thuyết? Với lại, anh ngủ cũng không thích đắp cái gì mà?” Hại cô nửa đêm vì lạnh mà tỉnh lại đó thôi.

“A...” Ngẩng đầu nhẹ hôn lên môi Hà Nhạc Nhạc, Nguyễn Lân nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng xem càng thích. cô gái nhỏ này sao lại có thể hợp khẩu vị của hắn như thế chứ?

Lại hôn sâu hơn, hai tay tự nhiên mò vào bên trong quần áo của cô ──

“A ── tôi, tôi còn chưa ăn cơm.”

“Tôi cũng chưa ăn mà.”

“anh ──” cứ như vậy, thân thể của cô nhất định sẽ bị bọn họ làm hỏng luôn! không phải “Làm” xấu xa đó, mà không bao giờ được ăn đúng bữa khi đói!

“Leng keng leng keng...” Tiếng cửa thang máy đột nhiên vang lên.

Nguyễn Lân vừa bắt đầu, vốn muốn mặc kệ, nhưng chuông cửa cứ vang không ngừng, hắn đành phải tạm thời buông tha Hà Nhạc Nhạc.

Người bấm chuông cửa là Quý Tiết, “Nguyễn tiên sinh đang ở phòng đạo cụ.” Hà Nhạc Nhạc vừa đi vào thang máy vừa nói. thật vất vả có người giải cứu cái bụng của cô, cô choáng váng lắm mới có thể đi lại.

Ai ngờ Quý Tiết cũng không cho cô cơ hội thoát khỏi móng quỷ của Nguyễn Lân, mà xanh mặt đưa điện thoại di động cho cô.

“Lại đây.”

Chuyện gì vậy? Hà Nhạc Nhạc nghi ngờ cầm di động đi theo phía sau Quý Tiết trở lại phòng đạo cụ.

Quý Tiết nhìn Nguyễn Lân trên sô pha, thần sắc thay đổi mấy lần, cuối cùng quay đầu nói với Hà Nhạc Nhạc phía sau: “Chụp”

“A? Được!” Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh đối diện với hắn giơ điện thoại lên.

Quý Tiết gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Lân, rồi mới hít sâu một hơi cúi xuống hôn lên môi của hắn!

Hà Nhạc Nhạc hít một ngụm khí lạnh, cho đến khi Quý Tiết lấy lại di động đi ra ngoài mở cửa thang máy, cô mới có phản ứng, nhìn nhìn Nguyễn Lân đang trong trạng thái hoá đá, rồi mới đi ra ngoài.

“anh ---” Hà Nhạc Nhạc nhịn không được phải mở miệng hỏi, cô chắc chắn không tin Quý Tiết đã thầm mến Nguyễn Lân từ lâu rồi nên mới hôn hắn.

“cô đừng nói gì cả, mở cửa trước, đang vội.” Quý Tiết thúc giục nói.

“...”

Cửa thang máy vừa mở, Vinh Thanh Nhã cũng cầm di động đi đến, “Nhạc Nhạc, chị phải giúp em!”

“Ách...” cô đại khái đã đoán được những chuyện vừa xảy ra, “Đại mạo hiểm”

Vinh Thanh Nhã điên cuồng gật đầu, Quý Tiết đã bấm thang máy đi xuống.

“Em rút trúng hình phạt trong vòng năm phút phải chụp được hình quần lót của Nguyễn Lân rồi xuống lầu, nếu không em sẽ phải nhảy thoát y! Nhạc Nhạc, chỉ có chị mới có thể giúp em!” Vinh Thanh Nhã rất đáng thương nhìn Hà Nhạc Nhạc, bộ dáng đáng yêu làm Hà Nhạc Nhạc mềm lòng. Suy nghĩ, để cửa thang máy mở ra rồi mới dẫn Vinh Thanh Nhã vào phòng đạo cụ.

“Hai người muốn làm gì vậy?” Nguyễn Lân vừa nghe Vinh Thanh Nhã nói muốn hắn cởi quần cho côchụp ảnh, vừa thấy Hà Nhạc Nhạc mở cửa sẵn cho cô ấy chạy, hắn hận không thể bóp chết Hà Nhạc Nhạc.

“Làm ơn! Hé ra một chút! Hé ra một chút là được rồi! sẽ không chụp thấy mặt!” Vinh Thanh Nhã nhìn thời gian sắp hết, muốn khóc luôn rồi.

“anh cứ coi như chụp quảng cáo nội y thôi mà.” Hà Nhạc Nhạc nhỏ giọng khuyên nhủ.

“...” cô có biết phí đại diện của hắn là bao nhiêu không? Nguyễn Lân trừng mắt liếc nhìn Vinh Thanh Nhã, “Tôi mặc kệ các người đang chơi trò gì, nghĩ cũng không có cửa đâu.”

“Chị Nhạc Nhạc...”

“Nguyễn Lân, trên trần nhà có dơi kìa?” Nguyễn Lân vừa ngẩng đầu, Hà Nhạc Nhạc liền lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vén áo của Nguyễn Lân lên, tay nhỏ bé thuận thế tuột quần của hắn, lộ ra mộtgóc quần lót màu xanh đen dưới ánh sáng.

“A! Chụp được rồi! Chị Nhạc Nhạc chạy mau!” Vinh Thanh Nhã cầm di động liền tông cửa xông ra ngoài.

Chạy? Đương nhiên là cô muốn chạy a!

“cô, nghĩ, muốn, chạy, sao?” Nguyễn Lân nghiến răng nghiến lợi túm áo Hà Nhạc Nhạc đem cô kéo trở lại, “Bình thường sao không thấy cô cởi quần áo của tôi nhanh, mạnh rõ ràng như vậy? Hừm?”

“Ah… Tôi, chuyện đó, a! Hôm nay Mục tiên sinh còn chưa uống thuốc! Tôi phải đi ---- a…”

Đôi môi bị nam nhân thô bạo ngậm mút cắn nuốt, tựa như muốn ăn sống cô, Hà Nhạc Nhạc hiểu được... cô lần này gặp phiền toái lớn rồi!

Thùng thùng thùng!

Cửa phòng đạo cụ bị người khác gõ vang, trước cửa lầu 3 luôn luôn có thể giăng lưới bắt chim (kiểu như bình thường rất yên tĩnh đó) vậy mà trong mười phút ngắn ngủn tiếp đón vị khách thứ ba.

“Ngại quá quấy rầy một chút, Nhạc Nhạc, điện thoại phòng khách có người tìm cô.” Mục Duy trên xe lăn nho nhã cười nói

“... Mục Duy, cậu có tin mình đem tay chân cậu đánh gãy hết!” Sư tử Nguyễn Lân phun lửa lớn! Hôm nay bọn họ dám hợp tác lại troll hắn…

“Đương nhiên...” Mục Duy phong độ nhìn Nguyễn Lân mang phong độ, “không tin.” nói xong vẻ mặt xấu hổ nhìn Hà Nhạc Nhạc, “Là Nhậm tiểu thư.”

Hà Nhạc Nhạc vừa nghe, vẫn có chút hoài nghi, nhưng vẫn kiên trì đẩy Nguyễn Lân ra, cùng Mục Duy đivào thang máy.

“thật sự?” Tiến vào thang máy Hà Nhạc Nhạc lại hỏi.

Mục Duy cười cười, “anh trúng hình phạt trong vòng ba phút phải mang được em xuống lầu.”

“Các người... xấu xa quá đi...” Nhìn trong đôi mắt Mục Duy chứa một mảnh ý cười, Hà Nhạc Nhạc trong lòng cũng không kiềm được cảm giác vui sướng khi người ác gặp họa, khoái trá bật cười.

Nhưng, cô cùng với những người khác so sánh, cô cười trong thời gian ngắn ngủi vô cùng. Mấy phút sau, Nguyễn Lân hùng hổ đi xuống lầu, Vinh Thanh Phong, Mục Duy bọn họ vừa thấy Nguyễn Lân liền cười nói, “Nhìn! Dơi!” “anh thích màu xanh lam sao?” Nguyễn Lân tức giận mức thiếu chút nữa xốc bàn ăn, cuối cùng tất cả nghẹn khuất tự nhiên đều... phát tiết ở trên người cô.

Sáng sớm, cô bị lạnh tỉnh lại, thân thể phản xạ có điều kiện hướng về phía ấm áp bên cạnh.

“Lạnh?” Giọng nam khàn khàn từ tính vang lên ở bên tai.

“Ừ.”

“Muốn ấm áp hơn một chút không?”

“Ừ... A! không! Đừng...”

Có chuyện gì bi thảm hơn việc mới sáng sớm đã bị người ta bạo cúc hoa không?

Có, chính là sau khi cả người bị người ta chơi cả một đêm, sáng sớm lại tiếp tục bị người ta bạo cúc hoa...

Ngày 23 tháng 8, ngày đầu tiên của chòm sao Xử nữ.

Bởi vì thật sự bị Nguyễn Lân ép buộc quá mức, hơn nữa gần đây ăn uống không điều độ, vì thế Hà Nhạc Nhạc lần đầu tiên ── ngủ quên. một lúc sau khi tỉnh dậy, lại phát hiện mọi người trong nhà trọ đang ăn bữa sáng, mà đầu bếp chính lại là ── ảnh đế Nguyễn Lân.

Lúc trước Nguyễn Lân từng diễn qua một nhân vật nam độc thân nấu ăn cực siêu, vì đã gần sát với nhân vật, Nguyễn Lân phải đi học một khóa huấn luyện ngắn hạn, tư thế nấu ăn xinh đẹp… nhưng những thứ làm gì… Khụ khụ, bất quá đối phó qua một bữa sáng đơn giản vẫn có thể.

“Nguyễn Lân, cậu xác định cậu không phải đang trả thù chúng tôi chứ?” Quý Tiết nhìn sandwich trênbàn, nghi ngờ nói, cẩn thận hỏi lại.

“Ăn hay không thì tùy, không ăn thì cút!” Chính xác là Nguyễn Lân rất muốn đem bọn họ đi hầm canh hết! Buổi sáng lúc hắn đi vào thang máy liền nhìn thấy ảnh chụp hôm qua Quý Tiết hôn hắn treo đầy thang máy như ảnh truy nã, ảnh chụp còn cố tình đi chỉnh sáng! đã vậy ảnh chụp còn đặc biệt xếp thành chữ “Sinh nhật vui vẻ”, làm cho hắn có tức giận cũng không xả được.

Nhưng nể tình tối hôm qua vẫn rất “vui vẻ”, hắn tạm thời đem chuyện này nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng có cơ hội, hừ… dám chọc hắn? Chết chắc!

Sau bữa sáng, Thân Đồ Mặc lấy điều kiện “một tuần làm trợ lý đổi một tuần nghỉ phép có lương” dụ dỗ khiến Hà Nhạc Nhạc đồng ý với việc kiêm chức ngoài ý muốn này, Mục Duy tạm thời vào ở trong bệnh viện, có một bác sĩ khoa chỉnh hình có thể giúp Mục Duy hồi phục sớm, dù sao công việc của Mục Duy cũng không phải người nào làm thay được, lần nghỉ ngơi này của hắn làm cho rất nhiều ngôi sao, tạp chí, nhà thiết kế xếp hàng chờ đều chóng mặt nhức đầu, mỗi ngày gấp rút đến nỗi hận không thể lắp tay chân lại cho hắn, một đám gọi điện thoại thúc giục Địch Phi Vân sắp điên đầu luôn.

Theo kế hoạch ngày 25 tháng 8 Nguyễn Lân sẽ trở lại trường quay, ngày 26 tỷ muội Vinh gia phải về nước, vì thế Quý Tiết tìm người chen ngang quyết định ngày 24 ghi âm bài hát. Nhìn mọi người mộtđám cầm di động, cầm laptop gấp gáp sắp xếp thời gian, lần đầu tiên Hà Nhạc Nhạc phát hiện cô còn rất rảnh...

Ngày 24 ghi âm bất ngờ rất thuận lợi, người ghi âm là một nam nhân nhỏ gầy có ria mép, tuổi khoảng hơn ba mươi, đối với Vinh Thanh Nhã rất là ân cần, luôn khen Thanh Nhã rất đáng yêu, đối với cô chỉ nói hai chữ ── “Ừ, được.”

Thực ra cô cũng không xác định được bản thân hát như thế nào, so với những người khác như thế nào, điều duy nhất cô có thể làm chính là cố gắng hết sức. Cơ hội ca hát như vậy cô rất cảm kích, cứ nghĩ đến giọng hát của bản thân được rất nhiều người nghe thấy, loại cảm giác này… rất hạnh phúc.

Sáng sớm ngày 25 tháng 8, cô đem laptop cùng mấy bộ quần áo để thay đổi cùng Nguyễn Lân lên xe bảo mẫu của hắn, đi cùng còn có người đại diện Ngô Minh tiên sinh lần trước đã gặp qua.

“Buổi sáng tốt lành, Hà tiểu thư! Những việc cô cần làm đều ghi trong sổ này, cô cứ theo thời gian trênđó sắp xếp là được, tổ quay phim bên kia nếu có cái gì thay đổi sẽ có người phụ trách chuyên môn thông báo cho cô.”

“... Được.”

“Được rồi, làm phiền Hà tiểu thư, vất vả Hà tiểu thư quá. Nguyễn Lân... tạm thời giao cho cô chăm sóc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.