Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 137: Chương 137: Lúc mới quen Linh Vũ




Rất may mắn cô chống đỡ được.

Sau khi nghe Tiểu Nhã nói mọi chuyện trong điện thoại, cô kiên trì đến khi thi xong vào đại học thì gục ngã. Ba ngày sốt cao không hết, làm ba mẹ sợ hãi, sau đó đến khi có thành tích, điểm của cô vượt xa tất cả bạn học một khoảng lớn, nhưng vì thoát khỏi ác mộng, cô xin thầy cô giáo ở trường không nóicho người khác biết trường đại học mà cô thi vào. Vì bảo vệ cô, ba mẹ còn thừa dịp ngày nghỉ đổi tên cho cô, tất cả đều là vì có thể để cô ở đại học bắt đầu lại một lần nữa!

Mới vào trường học, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi, nhưng cô vẫn sợ hãi, bởi vì mang theo hy vọng a! Mọi người thường nói hy vọng làm cho người ta kiên cường, nhưng thật ra rất nhiều lúc hy vọng càng làm cho người ta yếu ớt hơn. Nửa tháng hơn đã trôi qua, không có lời đồn đãi gì cả, lòng của cô, thoáng thả lỏng.

Ngày đó là lần đầu tiên cô đi trễ, thư viện đã không còn chỗ, cô tìm một phòng học trên lầu hẻo lánh để tự học, đó là chỗ gần học viện Luật đã cũ, bởi vì phòng học không có quạt, vì thế sinh viên không nhiều lắm.

không biết qua bao lâu, vốn dĩ phòng học im lặng lần lượt truyền đến tiếng hô kinh ngạc của mấy sinh viên, cô có chút kỳ lạ ngẩng đầu lên, bởi vì bình thường đi tự học mọi người đều sẽ cố gắng giữ im lặng để tránh tiếng chuông quấy rầy đến người khác. Vừa ngẩng đầu, cô đã nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi trời nắng nóng lại mặc áo khoác.

Nam nhân sau khi nhìn thấy cô, cười cười quỷ dị, từ bên kia phòng học đi về phía cô.

thật sự lúc ấy cô rất sợ hãi, sợ hãi nam nhân kêu cô là Hà Hoan, nói ra những lời đồn đại dơ bẩn──

Bá! Hai tay nam nhân mở áo khoác ra, lộ ra thân thể trần trụi ghê tởm của hắn.

Lúc này cô há hốc mồm, dở khóc dở cười, không nói gì trừng mắt nhìn nam nhân đó một cái. Hại cô hồi hộp lo sợ hết nửa ngày, mấy sinh viên lúc nãy là do bị hắn dọa như thế này sao? Vì sao không ai lên tiếng?

Hà Nhạc Nhạc đang nghĩ nghĩ, cũng không nói gì, nam nhân thấy cô không phản ứng, xoay người điđến cô gái phía sau Hà Nhạc Nhạc đang đeo tai nghe điện thoại.

cô gái lấy tai nghe điện thoại xuống, có chút tò mò nhìn nam nhân.

“nhỏ như vậy, lấy ra làm người ta buồn cười muốn chết.” cô giơ di động nhắm ngay chỗ đang lộ ra của nam nhân mở miệng nói.

Nam nhân kinh hoảng quay đầu, cô nhân cơ hội này chụp được mặt của hắn.

Bình tĩnh lấy điện thoại di động lại, cô hướng về cô gái kia nói, “đã giữa trưa rồi, chúng ta về ký túc xá đi.”

cô gái kia vẫn chưa phản ứng, cô liền ôm lấy sách vở trên bàn của cô, đi đến bên bàn cầm lấy đồ của côgái kia sau đó lôi kéo cô đi về phía cửa ra.

Trong phòng học còn lại vài cô gái cũng phát hiện tình trạng bất thường của nam nhân này, đứng dậy chạy đi, nam nhân ấy vừa sợ vừa vội liền chạy về phía Hà Nhạc Nhạc, không biết là muốn tấn công họ hay là muốn tông cửa chạy ra, dù sao thì cô vừa thấy hắn chạy lại phía mình cũng không nghĩ nhiều lắm liền ── xoay người đá ra một cước…

cô gái bị cô lôi đi chính là Linh Vũ, sau đó Linh Vũ nói cho cô biết cú đá lúc ấy của cô quả thực quá mức đẹp! Chính là một đá đoạn tử tuyệt tôn!

cô chỉ có thể nói là do một tay cô đang cầm sách một tay còn lại lôi cô ấy đi, chỉ có chân mới rảnh thôi?

Sau đó nam nhân biến thái kia bị một vài sinh viên nữ đã ra ngoài trước tìm bảo vệ bắt lại, nghe nói đó cũng là một sinh viên, bình thường thì không sao, nhưng khi phát bệnh thì sẽ mặc áo khoác, tìm nơi hẻo lánh có sinh viên nữ tự học sẽ cởi đồ dọa người. Hai lần trước cũng không bắt được người, bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ, các sinh viên nữ đều bị dọa ngây người, chỉ lo chạy chờ tới khi nhớ đến hắn thì hắn đãchạy mất, đa số mọi người cũng không biết hắn trông như thế nào.

Sau khi sự việc ổn thỏa, cô buông tay Linh Vũ ra muốn đi chỗ khác, Linh Vũ lại mời cô ăn cơm với nhau. cô đã có thói quen một mình, cũng không dám kết bạn, vì thế nên từ chối, Linh Vũ lại nói ngày đó là sinh nhật của cô, bạn bè đều đi ra ngoài dạo phố, cô là sinh viên mới nên không có bạn, cô chỉ muốn tìm một người ăn bánh kem sinh nhật cùng với cô mà thôi.

Dáng vẻ cô đơn đáng thương của Linh Vũ làm cô không thể từ chối, chỉ là cô vừa nói xong Linh Vũ liền cười tươi như hoa ── một cô gái như vậy tại sao lại không có bạn chứ!

Cho dù biết đã bị lừa, cô vẫn cam tâm tình nguyện cùng đi ăn cơm với cô ấy, mua bánh kem, cắm nến, sau bảy năm đây là lần đầu tiên hát mừng sinh nhật với người khác không phải người nhà, tiếp theo đó… Linh Vũ liền dính lấy cô.

cô chưa từng gặp qua một cô gái nào giống như Linh Vũ. Linh Vũ nói thích cô, muốn làm bạn với cô, chỉ cần không có lớp Linh Vũ sẽ đi theo cô, nhìn xem cô làm những gì. cô nghĩ chỉ cần không để ý tới Linh Vũ, cô ấy sẽ mất mặt tự nhiên giận dỗi nhưng… hơn nửa tháng, Linh Vũ vẫn vui vẻ như cũ.

Làm sao cô lại không muốn làm bạn với Linh Vũ chứ? cô ấy hoạt bát, cá tính lương thiện, tươi cười trong sáng… nhưng mà cô không dám. Nếu như nhất định mất đi, cô tình nguyện chưa bao giờ có được.

Tháng 10, cô mua vé về nhà, cô nghĩ rằng một tuần sau khi trở về chắc Linh Vũ sẽ không tiếp tục quấn quít làm bạn với cô nữa đâu, vậy mà ở trên xe lửa lại gặp Linh Vũ. Linh Vũ là người ở tỉnh S, thật ra muốn thừa dịp ngày nghỉ đi leo núi để du lịch, nhưng gặp được cô nên đã trực tiếp mua vé đi cùng chuyến tàu với cô! Vé nằm đã hết từ sớm, nên cô ấy chỉ có thể mua vé đứng còn nói với cô muốn đến nhà cô chơi một chuyến!

Linh Vũ không biết, lúc đó cô thật sự rất muốn khóc. cô chịu đựng dọc đường đi không nói gì… cũng được, không cần phải lo lắng mỗi ngày không biết khi nào lời đồn đãi sẽ rơi tai những người ở trường đại học, thà rằng cô tận mắt thấy nó xảy ra.

“Bây giờ cậu vẫn còn muốn làm bạn với mình sao?”

“… Vì sao lại không?”

“Cậu không tin những lời đồn đãi này sao?”

“Cậu cũng nói đó là lời đồn. Với lại, Nhậm Linh Vũ mình, thích một người chính là thích, cậu là người tốt cũng được, người xấu tội ác tày trời cũng được, mình thích là được, tại sao phải để ý đến người khác chứ.”

“… Cậu không sợ người khác cũng nghĩ cậu là cô gái giống mình sao?”

“Thôi! Để ý bọn họ làm gì chứ!”

“nói không chừng sau này mình sẽ đi câu dẫn nam nhân mà cậu thích đó?”

“Nhiệt liệt hoan nghênh! Ước gì có người đến giúp mình diệt trừ những nam nhân cặn bã đó!”

“…”

“Thẳng thắn mà nói, cậu muốn thảo luận sự thật những lời đồn đãi này với mình sao… Hì hì hì hì! Đồng ý cả hai tay?”

“!!!”

“Cậu mà có bản lĩnh ngủ hết tất cả nam nhân trong tỉnh, mình dám đảm bảo sẽ tài trợ bao cao su cả đời cho cậu. Nhưng mà… sự nghiệp vĩ đại như vậy, mình sợ thân thể nhỏ bé của cậu ăn không tiêu được đâu!!!”

“… Bao cao su phải là nam nhân chuẩn bị chứ?”

“Ai nói? Ai trên người đó chuẩn bị!”

cô… ăn không tiêu những lời cô gái này nói.

Lời nói của tác giả: Linh Vũ thật tình rất có tiềm năng làm bách hợp a ~~ nhưng mà cô ấy vẫn thích nam nhân ~~ khụ khụ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.