Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 145: Chương 145: Mỹ nhân cứu anh hùng




hắn… có thể đừng có vẻ mặt vô tội như vậy chứ>

Hà Nhạc Nhạc nhìn hắn với biểu cảm hoang mang, có chút hoài nghi lỗ tai của bản thân có phải đangnghe nhầm hay không. hắn vừa mới hỏi ‘Ví ai đã rớt’ hả?

“Mục Duy! Cậu có ý gì?” Nhìn thấy rung động Mục Duy gây ra, trong lúc nhất thời Sử Cổ Kim cũng bị khí thế ngạo mạn của Mục Duy làm giật mình, liếc nhìn lại người bị Mục Duy đụng bay đi, giống như người bị Mục Duy đụng mới là hắn. hắn chỉ muốn âm thầm bắt Tần Chi Tu và soái ca kia, cũng không muốn làm ồn ào lớn chuyện, nếu như đụng đến mạng người thì không tốt lắm!

“không cần nhìn, tôi có kinh nghiệm, không chết được đâu.” Mục Duy cười cười, xoay xoay cổ. “Nhạc Nhạc, Tần tiểu tử, hai người về trước đi, đã thật lâu… tôi không được hoạt động rồi.”

Sử Cổ Kim bên cạnh vừa thấy động tác nhếch nhếch đầu khiêu khích rất rõ ràng của Mục Duy, rất tức giận!

“Cậu dám? Lên hết cho tôi!” Chỗ này đều là phạm vi thế lực của hắn, cho dù có người báo cảnh sát, cũng không có ai dám tới, tôi không đi ra ngoài, không có cảnh sát nào dám vào! Dám đụng người của hắn? Muốn chết rồi!

“Chờ chút, đợi chút, anh Lỗi!” Sử Cổ Kim vội vàng ngăn cản lại, nhưng một đám côn đồ đã sớm vọt lên!

“Mục tiên sinh!” Hà Nhạc Nhạc lo lắng hô.

Mục Duy đang đánh với hai người, một người khác đang hướng về phía bọn họ đánh úp vào.

Tần Chi Tu đẩy mạnh Hà Nhạc Nhạc vào trong xe, trở lại đá bay một người khác, đang lúc hắn chuẩn bị gia nhập cuộc chiến, Lê Dĩ Quyền lại chìa tay ngăn cản hắn.

“Cậu đưa bọn họ đi trước đi, tôi ở lại với Mục tiên sinh.” Lê Dĩ Quyền vừa nói vừa bình tĩnh xắn tay áo cuồn cuộn lên. Dáng người anh tuấn trong quần áo lịch sự làm cho hắn nhìn rất nho nhã trầm tĩnh, hắnnhư vậy làm muốn … đánh nhau hả?

Tần Chi Tu nhìn vào hai cô gái trong xe đang rất bối rối lo lắng, gật gật đầu, lên xe trực tiếp quay đầu đi ra ngoài. Hai cô biết bản thân ở chỗ này không chỉ vô dụng còn có thể làm liên lụy hắn thêm, cũng không nói gì. Cho đến khi ra khỏi bãi đỗ xe, sau lưng cũng không có người đuổi theo, Hà Nhạc Nhạc mới kêu Tần Chi Tu quay xe lại ngay cửa ra, vừa báo cảnh sát vừa nhìn chằm chằm bãi đỗ xe.

Thời gian chờ đợi cảnh sát mỗi một phút mỗi một giây đều vô cùng dày vò, Hà Nhạc Nhạc thậm chí có chút hối hận vì vừa nãy không mở miệng kêu Mục Duy và Lê Dĩ Quyền đi cùng!

“… Đừng lo lắng.” Tần Chi Tu nhìn Hà Nhạc Nhạc, “Đánh chính diện lại không có vũ khí, những người đó không phải là đối thủ của Mục Duy.”

“…” Hà Nhạc Nhạc không nói chuyện, không nháy mắt nhìn chằm chằm cửa ra bãi đỗ xe. Mục Duy mới vừa tháo thạch cao mà! không được! không thể chờ như thế nữa!

“Nhạc Nhạc! Bên kia!” Nhậm Linh Vũ đột nhiên thất thanh hô.

Hà Nhạc Nhạc nhìn theo ngón tay của Linh Vũ chỉ, ngực giống như bị chém qua ── cảnh sát còn chưa tới, đã có mấy chiếc xe đứng ở cách đó không xa, đi xuống là một đám người mặc áo thun trên ngực có hình xăm màu xanh. Vài người đàn ông đứng ở cửa ra bãi đỗ xe, một vài người khác thảnh thơi đi vào bên trong!

Sắc mặt Tần Chi Tu cũng có chút thay đổi.

“Linh Vũ, xuống xe.” Mặt Hà Nhạc Nhạc lạnh dần.

Nhậm Linh Vũ không biết Nhạc Nhạc muốn làm cái gì, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng nhiều năm qua, cô vẫn mở cửa xuống xe.

Hà Nhạc Nhạc cũng từ bên kia xuống xe, bước nhanh đến ghế lái, mở cửa xe, không đợi Tần Chi Tu phản ứng đã dùng lực kéo hắn ra, bản thân ngồi xuống, khởi động xe chạy thẳng vào cửa ra của bãi đỗ xe.

“Nhạc Nhạc!” Nhậm Linh Vũ hoảng hốt hô to.

Năm phút sau…

Vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc.

Nửa tiếng sau…

Hà Nhạc Nhạc bị Mục Duy ôm ở trong ngực, ngồi trước bàn cơm, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Hai tiếng sau…

Hà Nhạc Nhạc vừa giúp Mục Duy xử lý vết thương trên nắm tay, vừa hờn dỗi.

“Hự ──” trên sô pha Mục Duy dùng sức nhịn cười, nhưng vẫn không kiềm được thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

Xấu hổ và giận dữ ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, Hà Nhạc Nhạc mím môi, vẫn khôngnói gì, cố định băng vải trên tay hắn, dọn dẹp xong hộp thuốc trên bàn trà, đứng lên muốn đi.

Mục Duy cười khẽ kéo cô qua ôm chặt vào trong ngực ── hắn thật sự là càng ngày càng thích cô mà!

“Nhớ anh không?” Nhìn khuôn mặt đáng yêu không được tự nhiên của cô, Mục Duy hỏi.

Hà Nhạc Nhạc dựa vào đầu vai hắn, từ chối trả lời.

“không muốn nói chuyện?” hắn cúi đầu nói giống như tình nhân, “Cũng tốt… Tiểu biệt thắng tân hôn.”

Mục Duy cúi đầu, chậm rãi hôn xuống cổ Hà Nhạc Nhạc, từ từ cởi bỏ áo ngực của cô, lộ ra hai vú đáng yêu lại khêu gợi của cô.

Lần đầu tiên là vì trừng phạt cô, hắn cho cô tất cả đều là tra tấn, lúc này, hắn sẽ chậm rãi, kiên nhẫn, thay thế toàn bộ trí nhớ về lần đó của cô.

Dựa theo hắn cúi người, Hà Nhạc Nhạc chậm rãi nằm xuống, mặc cho môi hắn hôn lên thân thể của côlàm cho nó tê dại từng đoạn. cô với hắn đang nhớ về những điều rất khác nhau, khác với hắn cô hoàn toàn không nhớ về lần đầu tiên tàn bạo của hắn, mà là nhớ lại sự ngu ngốc hai tiếng trước của cô.

cô cũng không đem ý tưởng xả thân lái xe vọt vào cứu người! Loại tình tiết này ở trên tiểu thuyết hay tivi đều có tiếng phanh xe chói tai lại có thêm tiếng nổ của động cơ đúng là rất kích thích, rất cẩu huyết cũng rất đã ghiền, nhưng lúc làm thật cô cũng bị dọa đến mức gần tiểu trong quần đó được không?

Nếu như không cứu được người mà bản thân còn bị bắt thì làm sao đây? Lỡ như cô vì cứu người lại làm hại người khác bị thương thì làm sa đây?

cô không biết, cũng không kịp nghĩ! cô chỉ biết là, có một số việc, khi làm có lẽ sẽ hối hận, nhưng khônglàm nhất định sẽ càng hối hận hơn nữa!

Cho nên cô cố gắng nén sợ hãi, lái xe vọt vào, thấy đám người cũng không giảm tốc độ, cho đến khi đám người bị dọa lui lại làm cho cô thấy được Mục Duy và Lê Dĩ Quyền đang đứng ở giữa, cô mới đạp mạnh phanh lại ──

“Lên xe!”

Sau đó, tất cả mọi người sửng sốt.

Bên cạnh Mục Duy, một soái ca trẻ tuổi mặc áo thun năng động phun ra tiếng cười: “Phụt… Michell, không nghĩ tới cậu cũng có một ngày được mỹ nhân cứu anh hùng. Ha ha ha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.