Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 140: Chương 140: Nghe được rồi sao




Ngày 14, cả ngày Tần Chi Tu có lịch trình, Quý Tiết cũng gọi điện về bảo không cần chuẩn bị bữa tối cho họ, Hà Nhạc Nhạc nhân tiện hỏi tình hình gần đây của Thần Đồ Mặc, nguyên nhân đương nhiên là do ngày 16 cô muốn xin nghỉ, nhưng rõ ràng Quý Tiết đã hiểu lầm, tức giận nói cho cô biết, Thân Đồ Mặc đang đi bàn chuyện đầu tư với mỹ nữ của Q thị.

“Vậy hả… vậy tôi nhắn tin cho hắn cũng được.”

“…”

Chọn gửi tin nhắn mà không phải trực tiếp gọi điện thoại, là bởi vì cô không muốn do chuyện nhỏ như vậy mà làm phiền đến công việc của Thân Đồ Mặc, nhưng đợi một lúc cũng không thấy hắn trả lời, côchỉ có thể tiếp tục đợi.

Chạng vạng tối lúc Mục Duy gọi điện, Hà Nhạc Nhạc nhân tiện xin phép hắn, Mục Duy tự nhiên không có ý kiến, chỉ chúc cô chơi vui vẻ. Đối với Mục Duy… Hà Nhạc Nhạc biết đời này xác định là cô nợ hắn, nên không hề khách khí với hắn nữa, hỏi hắn lúc nào thì quay về xong liền cúp điện thoại.

Năm vị chủ nhà, còn có… Nguyễn Lân. Người nam nhân nói muốn chờ cô.

Bọn họ căn bản không phải là người cùng một thế giới, chờ? Kệ hắn thôi, chờ đến khi cô rời khỏi nhà trọ, chắc hắn sẽ tỉnh ngộ.

“Này? Linh Vũ.”

“Nhạc Nhạc! Xin phép được chưa?”

“Rồi! Nhưng, mình có thể mang theo một người… Bạn không?”

“Bạn? Đương nhiên có thể a! Bạn của cậu cũng là bạn của mình! Nam hay nữ?” Vừa nghe Hà Nhạc Nhạc nói muốn dẫn bạn theo, Nhậm Linh Vũ mừng rỡ. Thực ra các anh trong văn phòng muốn tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng cô sợ đến lúc đó nhiều người, Nhạc Nhạc không được thoải mái nên khéo léo từ chối, bây giờ Nhạc Nhạc chủ động mang ‘bạn’ theo, cô đương nhiên vui vẻ!

“… Cậu gặp sẽ biết!” Hà Nhạc Nhạc cười cười nói.

Bởi vì tâm trạng đang vui nên buổi tối còn lên NG một chút. L đã nghe qua bài hát lần trước cô hát, gửi qua cho cô một loạt icon hưởng thụ, cũng hỏi đến tình hình gần đây của cô. đã hơn ba năm rồi, nghĩ lại thời gian trôi nhanh thật.

Vui vẻ: Em khá tốt, anh thì sao?

Hà Nhạc Nhạc vừa trả lời, đã thấy icon của L sáng lên! Trùng hợp như vậy? Hình như từ lúc cô tốt nghiệp đến nay rất ít khi lên cùng giờ với L.

L: Cũng không tệ lắm, chỉ là trong nhà đã bắt đầu thúc giục kết hôn.

Vui vẻ: Ha ha! Trai lớn cưới vợ! Sao vậy? không muốn kết hôn sao? Hay là không tìm được người hợp ý?

L: Cả hai.

Vui vẻ: Ách… Có lẽ duyên phận chưa tới? Nhưng em tin tưởng L lão đại nhất định có thể tìm được người vợ hoàn mỹ nhất!

L: … Sao em không khuyên anh đừng lựa chọn nữa?

Vui vẻ: Mua trái cây còn phải lựa chọn nửa ngày, chuyện kết hôn quan trọng như vậy, sao có thể khônglựa chọn kỹ? Chọn đi!

L: … Tôi nghe lời em lựa chọn không được nhưng bị đánh bầm mắt thì làm sao?

Vui vẻ: Cho dù anh mắt bầm đen thì nhất định cũng là tên mắt bầm đẹp trai nhất! không sợ!

L: Tin tưởng anh như thế sao?

Hà Nhạc Nhạc trước màn hình ôn nhu cười.

Vui vẻ: Đương nhiên, ba năm. Tuy rằng chưa từng gặp anh, thậm chí giọng nói của anh cũng chưa từng nghe, nhưng em vĩnh viễn sẽ không quên anh đã vô tư dạy tất cả kỹ thuật cho em, lặng lẽ an ủi và cổ vũ em. Em rất may mắn, có thể ở trên Internet gặp được anh và mọi người! anh nhất định phải hạnh phúc nhé!

Sau một lúc lâu, L không có phản ứng.

Vui vẻ: đang bận sao? Em out trước nha! Ngủ ngon! Lần sau lại hát cho anh nghe!

“Thân… Thân… Thân…”

Chuông điện thoại đột nhiên báo ra tiếng ── Hà Nhạc Nhạc giật mình, L chưa bao giờ ở trên NG nói gì cả!

Lấy lại tinh thần, Hà Nhạc Nhạc do do dự dự nhấn nút đồng ý.

“Hình như… đã thật lâu tôi không có lên nhóm rồi.”

Tiếng nói từ tính tràn đầy mị lực lập tức vang vào lỗ tai Hà Nhạc Nhạc.

“L?”

“… giọng nói của em có chút kỳ quái.”

“Làm sao kỳ quái?”

L: Em đọc 2 chữ R và O.

“R, O.” Hà Nhạc Nhạc thật sự thì thầm.

“Lại đọc hai lần nữa.”

“R, O, R…” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên tỉnh ngộ lại nhất thời vừa tức vừa thẹn, “L!” (Chỗ này thật sự khôngbiết dịch như thế nào, giống như L đang trêu Nhạc Nhạc nói ngọng hay gì đó)

“Ha ha…”

“thật sự không ngờ anh lại có hứng thú như thế!”

“Ai! Nhiều năm như thế rồi, gần mực thì đen a…”

“… Bây giờ em rất nghi ngờ Mèo ca bọn họ là mực đen, hay lão đại NG anh mới là mực đen đây!”

“Ha ha… Nếu như Mèo lười bọn họ nghe được em nói như thế, nhất định sẽ cảm thấy công sức nhiều năm tan biến hết rồi.”

“…” Nghe thấy tiếng cười của L, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên cảm thấy giọng nói của L có chút quen tai, nhưng trong thời gian ngắn lại không nhớ nổi ── a!

sẽ không… trùng hợp như vậy chứ?

“Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật Linh Vũ, lão đại nếu có thời gian thì nhớ gửi lời chúc mừng nhé!” Hà Nhạc Nhạc thử nói. Linh Vũ ở NG gọi là Lông Vũ, họ chưa từng nói tên thật ra!

“… Nghe được rồi sao?” Lê Dĩ Quyền nghe thấy Hà Nhạc Nhạc đang thử hắn, chỉ đơn giản cười hỏi lại.

“Lê, Lê luật sư?”

Ngày 16 tháng 9, sinh nhật của Nhậm Linh Vũ.

Ngoài cửa tập đoàn lớn Mâu Tư.

“Ngại quá, Tần tiên sinh, tôi lập tức sẽ quay lại!” Bảo Tần Chi Tu chờ cô một chút, Hà Nhạc Nhạc đithẳng đến văn phòng của Địch Phi Vân. Ngày hôm qua cô đã hẹn trước, hôm nay cô tới là muốn ── đưa đơn từ chức.

Lời nói của tác giả: Mọi người nghĩ Hà Nhạc Nhạc sẽ phản ứng như thế nào ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.