Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 176: Chương 176: Nhỏ nhoi




“không thoải mái hả?”

“...” Hà Nhạc Nhạc nhìn Tần Chi Tu khẽ nhíu mày, lắc đầu lần thứ n, “Em thật sự không sao.”

Từ lúc buổi sáng hắn biết thân thích của cô tới, hắn luôn luôn hỏi cô vấn đề này, cô đã nói cho hắn biết, thân thích của cô hôm nay đến cùng với chuyện tối hôm qua hắn yêu cầu vô độ không liên quan đến nhau, nhưng vẻ mặt hắn luôn luôn áy náy, người khác nhìn… ngược lại đau lòng cho hắn hơn. đã vậy tiếng nói của hắn còn cực kì cuốn hút, lời nói dịu dàng thân thiết, người không biết còn tưởng cô là người yêu của hắn nữa.

“Đẹp quá…” Mê muội nhìn trời xanh biển xanh mênh mông bát ngát, cô cảm thấy toàn bộ bản thân như muốn hòa vào cảnh biển luôn vậy…

cô chỉ biết là Mục Duy và Tần Chi Tu muốn đến bờ biển chụp ngoại cảnh, nhưng không biết bọn họ xuất ngoại chụp ảnh. Mục Duy nói đã thông báo với Thân Đồ Mặc rồi, mà cô thực ra từ nhỏ đã tâm tâm niệm niệm muốn nhìn thấy biển lớn nên cũng đi theo, kết quả… bay một ngày, sau khi máy bay đáp xuống lại đi ca nô, cuối cùng tới nơi này ── ở phòng tổng thống xa hoa tuyệt vời, một chuyến đi này xài hết bao nhiêu tiền? Bọn họ xác định là đi công tác chứ không phải khách du lịch?

“Mệt không?” Mục Duy mỉm cười đi vào phòng khách, tùy tiện đem áo khoác để trên chỗ dựa sô pha, áo màu xanh nhạt cùng với áo thun trắng bên trong mặc trên người, dưới ánh sáng trong phòng khách phản xạ ra màu sắc nhu hòa, chân dài thẳng tắp mặc một cái quần dài vàng nhạt, phối màu tươi mát lại có vẻ đẹp đẽ tao nhã.

Quản gia đưa hành lý của ba người tới phòng, Mục Duy mỉm cười nhìn Tần Chi Tu đang ngồi ở sô pha, từ phía sau ôm lấy Hà Nhạc Nhạc vào lòng, cằm tựa trên đỉnh đầu của cô.

“Lần đầu tiên nhìn thấy biển?”

“Ừ!”

“Thích biển sao?”

“… Quả thực không thể dùng từ thích để hình dung!”

“Vậy có thích anh dẫn em đi biển không?”

“...” Hà Nhạc Nhạc nghe vậy, thu ánh mắt lại, xoay người ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngũ quan khắc sâu của Mục Duy, thuận tiện liếc mắt nhìn Tần Chi Tu.

Đối với Mục Duy, cô chỉ có thể nói đời này cô nhất định phải nợ hắn. “Em đã nói rồi, chỉ cần anh muốn, chỉ cần em có. Nhưng mà…”

“Nhưng mà tình cảm không thể miễn cưỡng. anh hiểu…” Mục Duy cúi đầu hôn lên môi cô, “Trước khi em giao trái tim cho nam nhân khác, anh chỉ hy vọng em có thể giữ lại một chỗ nhỏ cho anh là được rồi, nói không chừng ngày nào đó em đột nhiên yêu anh thì sao?”

Nhiệt tình, tự tin, tuấn nhã, một nam nhân như một vật sáng hấp dẫn ánh mắt người khác như vậy… hắn yêu đơn giản dữ dội, yêu hắn vậy sau này cô thì sao? Trở thành tình nhân không thể thấy ánh sáng? Hay vẫn luôn ảo tưởng có một ngày có thể gả cho hắn làm vợ hợp pháp?

cô, không phải cô bé lọ lem, cũng không hâm mộ công chúa được hoàng tử yêu thương, cô chỉ muốn cuộc sống bình thản, an yên. Vì thế, cô rất kiên nhẫn chờ đợi, chờ hắn đối với cô mất đi hứng thú, chờ cô chậm rãi trả hết những gì mà cô nợ hắn.

Dịu dàng hôn lên đôi mắt cô, Mục Duy biết cô đang suy nghĩ gì. cô gái này… không muốn tiền tài, quyền lực, sắc đẹp, tình yêu những gì làm nữ nhân bình thường điên cuồng mong muốn, cũng không thể làm cho đôi mắt cô nổi lên gợn sóng. cô luôn luôn thanh tỉnh nhìn rõ tất cả dụ hoặc, lý trí đến mức làm người khác cười khổ. Nhưng mà cũng chính vì cô như vậy, mới có thể làm trái tim người khác vì cô mà đập mạnh, vì cô mà mềm mại, chỉ cần có thể đứng bên cạnh cô, những phiền chán, lo âu, tức giận… những cảm xúc làm người ta thống khổ không chịu nổi tựa như bóng tối gặp ánh mặt trời ấm áp mà biến mất không còn, chỉ còn lại những gì ôn nhu hạnh phúc.

Thực xin lỗi, hắn là ma quỷ tàn nhẫn thiên tính ích kỷ, sau khi hưởng qua tư vị vui sướng sẽ khôngnguyện ý trở lại thế giới dơ bẩn ghê tởm kia nữa, vì thế ── hắn nguyện đem toàn bộ thế giới làm tế phẩm đưa cho cô.

“đi tắm rửa thay quần áo, đợi lát nữa chúng ta đi ăn cơm.”

“Ừ.”

Hà Nhạc Nhạc vào phòng ngủ phía đông phòng khách, lấy quần áo đi vào phòng tắm. Phòng tổng cộng có hai gian, cô với Mục Duy một phòng, Tần Chi Tu một phòng. Đối với sắp xếp như thế này… cô cũng không có quyền nói gì.

Ánh nắng chiều, bờ cát, hoàng hôn, cả đảo nhìn như không có người nào cả, im lặng như là thế giới bên kia, ánh hoàng hôn hạ xuống mặt biển bằng phẳng, các ngọn đèn bắt đầu tranh nhau toả sáng cùng các vì sao.

“Em có thể đi một mình không?” trên đường về sau khi ăn xong bữa tối, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên hỏi.

“… đi thôi.” Mục Duy dừng bước lại, khóe miệng hàm chứa ý cười dung túng, nhìn cô từng bước từng bước đi về phía trước bỏ lại bọn họ.

cô đi cũng không nhanh, nhưng lại có cảm giác giống như đi không trở về nữa ── Tần Chi Tu giật mình muốn đuổi theo.

“Bây giờ cậu đi theo, vậy sau này thì sao?” Mục Duy thản nhiên nói.

Nhìn theo bóng dáng Hà Nhạc Nhạc bước đi, Mục Duy hơi hơi xoay người để cánh tay trên lan can hành lang ở biển, gió biển thổi qua làm mái tóc ngắn của hắn bay bay, mang theo cảm giác mát mẻ.

“Cậu thông minh hơn nhiều so với Quý Tiết và Nguyễn Lân bọn họ, vì thế chắc là nhìn ra được, chúng ta, không ai có thể độc chiếm được cô ấy.”

“…” Nhìn bóng dáng cô dần dần biến mất ở bóng cây, khuôn mặt như hoạ của Tần Chi Tu phảng phất dừng lại lúc này.

“Cậu… không muốn lại mất đi người nhà chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.