Ngoài cửa phòng bệnh.
“Khụ, xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi.” Tông Kiên Định buồn cười nhìn Mục Duy bên cạnh, “đithôi, đến văn phòng của tôi ngồi chờ đi.”
Trở lại văn phòng, Tông Kiên Định thảnh thơi pha cà phê. Nhưng đừng nhìn hắn bây giờ giống như người bình thường không có chuyện gì, ba ngày trước khi Hà Nhạc Nhạc bị phát hiện nửa thân trên trần trụi té xỉu ở toilet, hắn chỉ muốn trốn đi thôi, may mắn kiểm tra cô cũng không bị xâm hại.
“Tin tức Tiêu Toa hít thuốc phiện là cậu tung ra đúng không?” Tông Kiên Định hỏi. Ba ngày trước, Tiêu Toa vừa quay phim xong thì rời khỏi đoàn phim, liền đi chung với một đám người đến KTV chúc mừng, kết quả vừa vặn bị cảnh sát kiểm tra bắt được, cha của Tiêu Toa khẩn cấp kêu người đưa Tiêu Toa đến chỗ hắn.
Trong giới giải trí kẻ nghiện cũng không ít, nhưng Mâu Tư đối với vấn đề này rất kiêng kị, cha của Tiêu Toa biết không thể gạt được Thân Đồ, vì thế ông ấy liền tự thân đưa Tiêu Toa ngoan ngoãn tới bệnh viện cai nghiện, cầu cho Thân Đồ nể mặt không truy cứu, ai ngờ Tiêu Toa nửa đêm đánh Hà Nhạc Nhạc bất tỉnh, lấy quần áo trốn đi. Y tá và bảo vệ trực ban thấy Tiêu Toa mặc đồ bình thường, cũng khôngnghi ngờ, nên để cho cô ta nghênh ngang trốn ra ngoài.
Vốn dĩ cha của Tiêu Toa đối với chuyện này đã dùng số tiền lớn để che giấu, tạo áp lực, vì thế sáng ngày hôm sau cũng không có tin tức gì truyền ra ngoài cả. Kết quả buổi tối ngày hôm sau, tin tức các loại tuôn ra ồ ạt, thậm chí còn có cả ảnh chụp Tiêu Toa dâm loạn hút thuốc phiện, truyền ra khắp mọi nơi.
Tiêu lão đi xin Thân Đồ, Thân Đồ trực tiếp hủy hợp đồng, quăng lại cho luật sư giải quyết, sau đó Tiêu lão đi tìm cha nuôi của Tiêu Toa, vì thế hai ngày nay truyền thông đã yên lặng được một chút, nhưng tin tức trên Internet vẫn ùn ùn. Tông Kiên Định tùy tiện xem vài trang, liền nhìn thấy vô số bình luận của mọi người.
hắn trái lo phải nghĩ, miệng truyền thông đã im lặng phần nào, vừa có năng lực vừa có động cơ này… có khả năng nhất chính là Mục Duy_ biến thái quái thai trong giới quý tộc này truyền ra.
Mục Duy mặc một thân quần áo màu nhạt gác chân lên đùi, khẽ cười tao nhã, nhưng tươi cười như vậy vẫn lộ ra tà khí làm người ta lạnh cả sống lưng.
“Cậu chơi như thế, không sợ Thân Đồ khó chịu? Dù sao Tiêu Toa cũng coi như là hàng hóa kiếm ra tiền trong tay hắn.”
“A... cô gái kia còn may mắn, bây giờ cô ta gặp là tôi.” Mục Duy thoải mái cười nói.
Hiểu được ý của Mục Duy, Tông Kiên Định cũng nhướng mày, hắn nghe Mục Duy nói về Quý Tiết mộtchút, nói ngắn gọn ── chỉnh người như chuyện vặt.
“... Cho dù bây giờ là cậu, cũng dừng ở đây rồi đúng không?”
Mục Duy vẫn mỉm cười, cười đến Tông Kiên Định nhịn không được phải rùng mình một cái.
Trong phòng bệnh.
“Ừ a... Chậm, chậm một chút... A...” Ôm chặt tấm lưng dày rộng của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc không thể kháng cự lại khoái cảm, hưng phấn đến choáng váng. Mới nãy còn nói phải phân rõ giới hạn, bây giờ đã bị nam nhân ôm lên giường bệnh nặng nề rút cắm… rất châm chọc đi, vậy mà đây lại là sựthật.
Nam nhân này ba ngày qua vẫn rất dịu dàng chăm sóc cô, vừa lên giường đã như thói cũ, côn thịt khó thừa nhận mỗi lần rút ra đều chỉ còn lại một phần, rồi sau đó lại cắm hết vào, mới cắm không được bao lâu, dâm thủy ở hoa huyệt đã chảy dài, mật nước lành lạnh chạy theo côn thịt lướt qua cúc huyệt làm ẩm ướt cả mông kiều mị.
“A a... Đừng, đừng... không, không cần...” Lại, lại tới nữa! Chỗ mẫn cảm nhất trong cơ thể bị cự vật nóng như lửa hung hăng nghiền nát, làm cho cả người cô run rẩy, khuây khỏa mãnh liệt liên tiếp nổ mạnh trong thân thể, cô cao trào một lần lại tiếp một lần, nhịn không được khó chịu khóc thành tiếng.
“không, không cần... Nguyễn Lân, ừ ── đau, đau đầu...” Tiếng khóc mang theo âm thanh cầu xin tha thứ cuối cùng nam nhân cũng chịu thả chậm tiết tấu.
Nguyễn Lân hôn thật sâu lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngấy của cô, cái mông rắn chắc sít chạt khôngngừng kích thích giữa hai chân cô. Vài buổi tối liên tiếp hắn đều nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô mà tự an ủi, bây giờ được chạm vào, căn bản hắn không dừng được.
Đông, đông, đông!
Tiếng đập cửa phá phong cảnh đột nhiên vang lên.
“Nguyễn Lân...” Hà Nhạc Nhạc khẩn trương kẹp côn thịt của hắn chặt hơn, Nguyễn Lân khẽ cắn môi, ôm thân thể của cô lên, ôm lấy kiều mông của cô nhanh chóng rút cắm gần hơn trăm cái mời hào hển bắt ra.
Đông, đông, đông!
Quý Tiết lạnh lùng gõ cửa. Ban ngày ban mặt khóa trái cửa, quỷ cũng biết hắn đang làm chuyện gì! Huống chi... cái này mà kêu “Tĩnh dưỡng” gì? Mẹ nó!!!
Phía sau Quý Tiết, Tần Chi Tu im lặng đứng dựa vào tường, vẻ mặt bình thản.
Trong phòng im lặng một hồi lâu, cửa phòng vẫn không thấy mở, Quý Tiết buồn bực muốn đá cửa, Tông Kiên Định và Mục Duy lại đúng lúc xuất hiện.
Tông Kiên Định dùng thẻ mở cửa phòng, mọi người vừa vào chỉ thấy trên giường bừa bộn nhưng khôngcó một bóng người.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng tắm mở ra, Nguyễn Lân cường tráng ôm Hà Nhạc Nhạc đang quấn khăn tắm không coi ai ra gì đi ra, để Hà Nhạc Nhạc lên giường của hắn, Nguyễn Lân cũng theo đó ngồi xuống.
Trong lúc nhất thời, một phòng năm nam một nữ không người nào mở miệng.
Ánh mắt vô hình của mọi người như muốn đốt cháy thân thể cô, Hà Nhạc Nhạc run rẩy dựa sát vào Nguyễn Lân, trong mắt đám nam nhân, rất giống con thú nhỏ yếu bị thương đang tìm giống đực cường hãn bảo vệ, yếu ớt, ỷ lại như vậy.
Nguyễn Lân đau lòng xoa vai cô, mắt lạnh nhìn bốn nam nhân còn lại, “cô ấy cần nghỉ ngơi, không có việc gì các cậu có thể đi được rồi.”
“... Cậu còn biết cô ấy cần nghỉ ngơi.” Quý Tiết châm chọc nói, “Có cậu tại đây, cô ấy càng nguy hiểm hơn!”
Nguyễn Lân hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn lại Quý Tiết, rất giống đang đấu võ.
Tông Kiên Định hưng trí dạt dào nhìn Nguyễn Lân rồi lại nhìn Quý Tiết, lại quay đầu nhìn Mục Duy bên cạnh mình cười cười vẻ mặt rất phong độ, cuối cùng liếc nhìn Tần Chi Tu sau lưng Quý Tiết ──
Ách... Người ta đã gọt xong một quả táo rồi.