Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 157: Chương 157: Thế giới mới




“Thầy Viên!” “Thầy Viên, chào buổi sáng ạ!”

đi theo phía sau Quý Tiết, nhìn thấy dọc đường đi mọi người đều chào hỏi cung kính với người ghi âmbên cạnh Quý Tiết, mà Quý Tiết và Tần Chi Tu chỉ thản nhiên gật đầu, trong mắt Hà Nhạc Nhạc hiện lên chút ý cười.

Ngôi sao cũng tốt, giám đốc công ty truyền thông cũng thế, danh lợi chói mắt nhiều nhất chỉ đổi lấy được sự hâm mộ của mọi người mà thôi, muốn đạt được sự tôn kính phát ra từ nội tâm của người khác vẫn phải nhờ vào mị lực của nhân cách và thực lực đứng đầu.

Lần này thu âm vẫn là bài hát lần trước, thật ra ca khúc này đã được hoàn thành từ sớm, chờ tới bây giờ mới thu nguyên nhân chủ yếu chính là chờ người ghi âm có ria mép này sắp xếp công việc. Mọi người đều chỉ biết tiết mục đó, ai biểu diễn, album của người nào, diễn viên đó đóng phim gì, còn những người thầm lặng chuyên nghiệp phía sau, mọi người chỉ vội vàng nhìn thoáng qua tên của họ mà thôi, nhưng danh hiệu và tên tuổi của bọn họ đại diện cho chất lượng và ý nghĩa, chỉ có những người hiểu rõ công việc đó mới biết được.

“Vị mỹ nữ nhỏ lần trước đâu rồi?” Người ghi âm tên Viên Minh có ria mép vừa điều chỉnh thiết bị vừa hỏi.

“Ở địa cầu đối diện.” Trong phòng không thể hút thuốc, Quý Tiết chỉ có thể cầm điếu thuốc xoay xoay để đã nghiện.

“Sao vậy? không phải người của cậu sao?”

“không phải.”

“Vậy... cô ấy thì sao?”

Quý Tiết nhìn theo ngón tay gầy của Viên Minh hướng về phía Hà Nhạc Nhạc trong phòng thu âm, cười cười, “Đúng, cũng không phải.”

“... Rốt cuộc có phải hay không.” Viên Minh hấp tấp hỏi.

“cô ấy là người của tôi, nhưng không phải nghệ sĩ của tôi.” Quý Tiết lấy điếu thuốc bỏ vào hộp trở lại, lấy tai nghe đeo vào.

“... Giận dỗi.” Viên Minh tà ý liếc mắt nhìn Quý Tiết một cái, nói thầm.

“Ừ?” Quý Tiết không có nghe thấy, nhưng nhìn Viên Minh không nói nữa nên cũng im lặng.

Hà Nhạc Nhạc ở bên trong phòng thu âm cách lớp cửa kính nhìn Quý Tiết, có chút nghi ngờ ── lần trước Tần Chi Tu không phải đã nói thầy ghi âm này thích độc lập không được đứng xem sao?

không đợi cô nghĩ tiếp, headphone bên tai liền truyền tới tiếng nhạc du dương. Nhắm hai mắt lại, chìm sâu vào giai điệu động lòng người, lúc này, cô thầm muốn hóa thành một nốt nhạc nho nhỏ, dung hòa vào dòng sông âm nhạc.

một bài hát ghi âm khoảng nửa tiếng, Hà Nhạc Nhạc không biết tốc độ này như thế nào, bởi vì từ biểu cảm của thầy ghi âm và Tần Chi Tu cô không nhìn ra được gì cả. cô nghe nói ghi âm trước đều có kinh phí rất cao, cô lo lắng bởi vì sự nghiệp dư của bản thân mà chậm trễ công việc của Tần Chi Tu.

Tần Chi Tu còn có ca khúc khác phải thu âm, Quý Tiết liền đưa Hà Nhạc Nhạc đi trước.

“không phải em muốn học phối âm sao? Đến đây.” Ôm thắt lưng Hà Nhạc Nhạc, Quý Tiết ngựa quen đường cũ dẫn Hà Nhạc Nhạc đi đến vài phòng ghi âm khác, giới thiệu một vài người phối âm chuyên nghiệp cho cô biết, còn giúp cô lấy không ít tư liệu độc nhất vô nhị chỉ dành cho người nhà. Chính tai nghe thấy biến hóa giọng nói của diễn viên khi được phối âm chuyên nghiệp, tình cảm chuyển biến, Hà Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt của bản thân giống như mở ra một thế giới mới, làm cho tâm trạng của cô nhảy nhót, áp lực được giải thoát.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Hà Nhạc Nhạc hé ra dáng vẻ kích động, hắn nhanh chóng ôm lấy cô, miệng cười cười.

“Tôi đi toilet một chút.”

“Ừ!” Ôm lấy đống tài liệu, tâm trạng Hà Nhạc Nhạc khó có thể bình tĩnh gật gật đầu. cô biết cô khôngnên nợ nhân tình của Quý Tiết, có thể, có thể… một lần cuối cùng này thôi! một lần cuối cùng! Hà Nhạc Nhạc cảnh cáo bản thân, tiện thể nhìn Quý Tiết ── hắn không phải muốn đi toilet sao? Sao còn chưa đi?

“Hay là, chúng ta đi cùng đi?”

“...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nhạc Nhạc trong nháy mắt như ăn ớt.

“nói giỡn thôi!” Quý Tiết buồn cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười yếu ớt đầy mị lực, tiêu sái xoay người.

Nhìn bóng dáng của Quý Tiết, tâm tình kích động của Hà Nhạc Nhạc chậm rãi bình thản lại.

Ở khu nghỉ ngơi tìm được ghế dựa ngồi xuống, từ trong xấp tài liệu lấy ra một quyển sổ trong suốt màu bạc, dưới ánh đèn huỳnh quang phản xạ ánh sáng như cầu vồng, đẹp đẽ như vậy, khác nhau hoàn toàn so với… cô.

cô rất rõ ràng, cô đã đồng ý cùng song ca với Tần Chi Tu, là do đối mặt với Tần Chi Tu, cô tựa như không thể mở miệng từ chối thỉnh cầu gì của hắn cả, nhưng quan trọng hơn, là nội tâm của cô khát vọng, khát vọng để mọi người nghe được tiếng hát của cô, biết cô, ủng hộ cô! không phải vì nổi tiếng, mà là… cô muốn có một điều tốt đẹp nào đó, tại đây, tại thế giới mà cô còn sống.

cô giống như… đã trở thành một người có lòng tham, phải cẩn thận hơn.

Hà Nhạc Nhạc thoải mái cười cười, đại khái là do mười mấy năm qua áp lực quá lớn. Cho dù ở trên thế giới này, cô nhất định chỉ là một người im lặng đứng nhìn, cô cũng sẽ cố gắng vui vẻ, còn sống đã đủ lắm rồi.

Nhìn thân ảnh có chút quen mắt đi qua trước mặt, Hà Nhạc Nhạc theo bản năng nhíu nhíu mày ── là, là tên nam nhân trung niên muốn bắt bọn họ ở bãi đỗ xe kia!

Cánh tay của tên trung niên bó thạch cao, trên mặt cũng có vết thương, nhưng dáng vẻ đi đường cũng bình thường, chắc là cũng không bị thương nặng lắm. Hôm đó tuy rằng bọn họ báo cảnh sát, nhưng cảnh sát chưa đến bọn họ đã rời đi, sau đó cũng không có cảnh sát tìm họ đã yêu cầu phối hợp điều tra gì cả. cô đã hỏi Mục Duy, Mục Duy cười cười nói cô đừng quan tâm đến chuyện này nữa, cô cũng khônghỏi tiếp, tự bản thân lên mạng tìm tòi thêm, hiểu rõ tên nam nhân trung niên này là đạo diễn phim truyền hình khá có tiếng, vài năm gần đây chuyển qua phim điện ảnh, doanh thu phòng bán vé cũng khá tốt, nhưng có lời đồn đãi hắn đã chơi quy tắc ngầm với không ít diễn viên nam, còn có quan hệ với xã hội đen. Bây giờ xem ra, tin đồn vô căn cứ chắc chắn cũng do con người, đồn đãi thường thường là có căn cứ.

“đi thôi.” Quý Tiết sắc mặt có chút thối.

Hà Nhạc Nhạc yên lặng đứng lên đuổi theo Quý Tiết... không biết Tần Chi Tu và Mục Duy có nói với Quý Tiết chuyện ở bãi đỗ xe ngày đó chưa?

“anh… xảy ra chuyện gì vậy?” Hà Nhạc Nhạc hỏi.

“không có việc gì.” Quý Tiết ngừng bước, ôm lấy Hà Nhạc Nhạc đang chạy chậm đuổi theo hắn.

Hai người vừa mới đến phòng ghi âm, có một nam nhân trẻ tuổi tóc hồng vừa vặn từ trong phòng bước ra.

“Quý thiếu chủ! A! Đây là người mới của anh sao?” Nam nhân trẻ tuổi vẻ mặt đùa cợt.

“Bên trong còn chưa xong sao?” Quý Tiết lơ đễnh hỏi.

“Ừ, chắc phải lát nữa. anh cũng biết tính tình của thầy Viên rồi đó, kỹ thuật tuyệt đối cao nhất, nhưng soi mói cũng tuyệt đối đứng thứ nhất a!”

Quý Tiết cười khẽ, “Ông ấy có kỹ thuật, đương nhiên có tư cách soi mói a.”

“Phải phải! A, đúng rồi, lần trước thầy Viên có nói anh có một cô gái ‘không sai’, lúc nào thì mang lại đây cho chúng tôi mở mang kiến thức một chút? Chúng tôi đã bốn năm rồi chưa có nghe thấy thầy Viên khen ai rồi đó!” Trong mắt nam nhân trẻ tuổi đầy mong chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.