Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 188: Chương 188: Vật đổi sao dời




Ngàn vạn cảm xúc đan xen lẫn nhau, Quý Tiết vừa đi vào phòng khách đã thấy cô gái khiến hắn hận tới nghiến răng nghiến lợi đang ngồi trên sô pha nói nói cười cười với Mục Duy, mà vừa thấy hắn đến, khuôn mặt tươi cười của Hà Nhạc Nhạc lập tức nhạt dần đi, thay vào đó là khuôn mặt thản nhiên có chút ưu sầu.

cô không muốn gặp hắn như vậy sao? Còn phiền cô mượn Thân Đồ để lừa gạt hắn? Rất uất ức sao, mỗi lần nhìn thấy hắn là mặt mày cau có? Vì sao! Mặc dù cô không nhìn hắn làm nhục hắn như thế, hắn vẫn không bỏ được cô! Muốn cô! Cứ nghĩ đến việc cô sẽ phải rời khỏi đây, trong đầu hắn liền trống rỗng, tay chân luống cuống!

… Sớm biết như thế, lúc trước hắn sẽ không đùa giỡn cô ở trong thang máy. Đáng tiếc ngay lúc đó, hắntuyệt đối không nghĩ đến cô gái kỳ quái có chút nhu nhược sợ hãi này lại là yêu tinh ông trời phái xuống tra tấn hắn!

Được rồi. Vậy nhìn xem đi, rốt cuộc là hắn bị yêu tinh mê hoặc, hay là yêu tinh phục tùng hắn!

“Quý tiên sinh.” Hà Nhạc Nhạc đứng lên hỏi thăm, “anh đã ăn cơm trưa chưa ── ”

“Nếu như Thân Đồ muốn em ở lại, em sẽ ở lại sao?” Quý Tiết cố gắng bình tĩnh hỏi.

Hà Nhạc Nhạc giật mình, ánh mắt hơi lóe sáng, bất đắc dĩ nhìn Mục Duy, không biết nên trả lời như thế nào.

“không phải em yêu Thân Đồ sao? Nam nhân em yêu thương kêu em ở lại, em có lý do gì lại từ chối?” Quý Tiết một bước đi tới gần, cho đến khi làm cô ngã ngồi ở trên ghế sô pha.

Hai tay đặt hai bên chỗ tựa lưng ở sô pha bên cạnh nơi cô ngồi, ép cô đối diện trực tiếp với tức giận của bản thân hắn, “Đùa giỡn tôi có phải vui lắm đúng không? Rất có cảm giác thành tựu à?”

“Em…”

“Xảy ra chuyện gì? Đầu lưỡi bị mèo cắn rồi? Em không phải rất hay tranh cãi với tôi sao? Ừ? Ngày mai muốn đi, nên hôm nay không muốn đùa giỡn tôi nữa?”

Giọng nói của hắn rất mềm nhẹ, mềm nhẹ giống như giọt nến nhỏ xuống, nhưng giọng nói của hắncàng mềm nhẹ, ngữ khí và ý tứ hàm xúc lại càng kinh khủng hơn! Hà Nhạc Nhạc nhìn về phía Mục Duy cầu xin giúp đỡ, Mục Duy nhíu nhíu mày, “Quý Tiết!”

“Chuyện không liên quan đến cậu, chớ xen mồm vào!” Quý Tiết hung tợn trừng mắt nhìn.

Mục Duy khóe mắt hơi hơi co rúm, một cước đá vào thắt lưng Quý Tiết, kéo Hà Nhạc Nhạc vào trong lòng mình.

Hà Nhạc Nhạc hoảng sợ, thấy Quý Tiết cởi áo khoác, “Cạch cạch” nắn nắn hai đấm tay, vội vàng đứng lên từ trong lòng Mục Duy.

“Thực xin lỗi! Là em không đúng, em không nên lừa gạt anh, em chỉ là ---” Hà Nhạc Nhạc không biết phải giải thích từ đâu.

“Tránh ra!” Quý Tiết lớn tiếng.

“Nhạc Nhạc, không có việc gì.” Mục Duy cũng đứng lên, nhẹ đẩy thân thể của cô ra.

“không! không cần đánh nhau! Đều là em sai! Tự bản thân em gánh vác! Quý tiên sinh, là em gạt anh, muốn đánh muốn phạt em đều nhận! Em đều chấp nhận, được không?” một ngày cuối cùng, không cần đánh nhau loạn thành một đống được không?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cầu xin của cô, một hồi lâu sau Quý Tiết mới hừ lạnh một tiếng, “Lại đây.”

Hà Nhạc Nhạc vừa muốn cất bước đi, Mục Duy lại cầm cánh tay của cô, ôm cô ngồi xuống.

“Thân ái, em muốn đi đâu?” Mục Duy tà tà nhếch nhếch khóe miệng.

Hà Nhạc Nhạc sốt ruột liếc mắt nhìn sắc mặt Quý Tiết xanh mét, khẩn cầu nhìn Mục Duy, “Em…”

“Quy định của nhà trọ: đưa ra trước, thỏa mãn trước. Thân ái đã quên rồi sao? anh còn chưa cho em đi, em muốn đi đâu?”

“… Mục Duy! Cậu muốn chọc giận tôi đúng không?”

“Ha ha…” Hôn lên môi Hà Nhạc Nhạc trong lòng mình, Mục Duy như nhà ảo thuật trong giây lát đã cởi toàn bộ quần áo của cô, nhẹ nhàng cởi luôn quần áo trong của cô, lộ ra kiều lưng mềm mại mượt mà mê người.

“Duy!” Hà Nhạc Nhạc khó hiểu lại bối rối.

“Ha… Có người ăn bậy dấm chua phát giận lung tung, để anh khiến cho hắn ăn đủ.” Kéo khóa quần bò của cô xuống, Mục Duy dùng ngón tay dài xâm nhập trực tiếp vào mật viên.

“A ừ… Đừng, đừng…” Đừng chạm vào thịt đế, mấy ngày nay nó luôn bị bắt nạt quá lợi hại, mẫn cảm chịu không nổi, hơi chạm vào một chút sẽ làm cho toàn thân cô mất hết khí lực… Đừng, đừng chạm vào a…

“A a…” Hai tay nhanh chóng cầm lấy cổ tay của hắn, lại không ngăn cản được ngón tay dài của hắn đâm đến đỉnh, “Hu…”

Mục Duy tà ý liếc mắt nhìn Quý Tiết.

Chống lại ánh mắt biến hoá kỳ lạ của Mục Duy, vô số ý nghĩ tà ác phản nghịch nổi lên trong đôi mắt phong lưu không kiềm chế được của Quý Tiết, hắn cư nhiên ngồi xuống, thản nhiên hút thuốc, một bên như sương khói ảo ảnh, vừa nhìn chằm chằm vào động tác chòng ghẹo của Mục Duy.

Mục Duy rũ mắt, khoé miệng nổi lên điệu cười yếu ớt không rõ ý, linh hoạt cởi đi tất cả quần áo của Hà Nhạc Nhạc, làm cho cô cưỡi lên cự long của bản thân, nắm lên vòng eo của cô hưởng thụ động tác nhẹnhàng chậm chạp.

“Ừ…” Mông cô co rút nhanh chóng, theo động tác bên hông hắn mà chập chùng, thân thể khoái cảm cùng với nội tâm cảm thấy thẹn thùng đan vào nhau.

một ngày cuối cùng, một ngày cuối cùng…

“cô gái ngoan của anh, thích không?”

“A…”

“Ừ?” nhẹ nắn hoa đế.

“A a… Hừ, thích… ừ a…”

“Có thích không?” Bàn tay phủ trên cái mông vểnh lên của cô, ngay trước mặt Quý Tiết, nhẹ nhàng tách cánh hoa ở mông cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve nếp uốn chung quanh cúc huyệt, rồi mới xâm nhập mộtngón tay vào.

Cúc huyệt khéo léo giống như cái miệng nhỏ nhắn căng lên hút chặt ngón tay của hắn, không khó tưởng tượng nếu là côn thịt của nam nhân cắm vào sẽ thoải mái như thế nào, từ đầu ngón tay hắn rút ra đâm vào, cúc huyệt non mềm cũng hùa theo như là chủ động mút lấy ngón tay của gắn!

“Rất, rất thích…” sẽ, sẽ điên mất…

Hình ảnh dâm mỹ, ngôn ngữ dâm loạn, nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn phía sau cô, Quý Tiết không hề nhàn nhã nữa, tiếng hít thở ồ ồ, hạ thể cương cứng. Tàn thuốc trực tiếp rơi vào tay hắn, làm tay hắn bị nóng run lên, bừng tỉnh từ trong mê loạn.

Dập tắt điếu thuốc, Quý Tiết cởi thắt lưng, chân quỳ bên cạnh sô pha sau lưng Hà Nhạc Nhạc, vươn tay gõ tay Mục Duy ra, hai tay cầm lấy cánh hoa ở mông cô dùng sức đi vào cúc huyệt mê người.

“A a a ── ”

Nguyễn Lân mua về một đống quần áo trước khi lái xe vào nhà trọ, xuyên thấu qua cửa sổ rộng thùng thình sát đất, nhìn thấy hình ảnh trong phòng khách không sót một thứ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.