Nhà Trọ Địa Ngục

Chương 12: Q.6 - Chương 12: Huyết tự sinh lộ




Kha Ngân Vũ bắt đầu phát hiện, sự biến hóa của thị trấn nhỏ này vẫn còn tiếp tục. Vùng đất nhô lên khỏi mặt đường không chỉ càng lúc càng giống cơ nhục, hơn nữa...

Cô cảm giác được, thân ảnh của tên hề kia, hình như, càng lúc càng gần mình hơn rồi!

Thằng hề, có khi nào liên quan đến huyết tự sinh lộ hay không?

Kha Ngân Vũ tuy vẫn không thể xác định, nhưng, cũng không loại trừ khả năng này.

Nếu liên quan đến thằng hề, thì người ta nghĩ ngay đến chọc cười, buồn cười, gánh xiếc v.v..., đương nhiên, “thằng hề” còn là một cách nói dùng để châm chọc và khinh miệt người khác.

Châm chọc? Khinh miệt?

Chẳng lẽ sinh lộ chính là, phải cười nhạo và mỉa mai thằng hề đó? Chẳng lẽ nếu làm vậy thì thằng hề sẽ không cách nào làm hại được mình sao?

Nhưng làm sao để thử nghiệm? Cười nhạo thằng hề đó, ai dám làm đây? Huống chi sinh lộ có thật sự là đơn giản như vậy không?

Hay là ẩn dấu trong ngôn ngữ? Thằng hề trong tiếng Anh là “clown”, có ẩn ý gì sao?

Còn nữa, cái tên “Trực Vĩnh” trấn này...

“ Lương Băng, Trương Tinh,” Kha Ngân Vũ quay đầu lại hỏi:” Hai chữ ‘Trực Vĩnh’, khiến cho các anh nghĩ tới cái gì đầu tiên?”

“ Trực Vĩnh...” Lương Băng nghiêng đầu một lát, nói:” Vĩnh viễn thẳng hoài hả? Vĩnh viễn? Nghe đúng là dọa người, ở trong hoàn cảnh hiện tại mà nghe đến hai cái từ “vĩnh viễn” này...”

“ Vĩnh viễn... Ý là mãi mãi sao?” Trương Tinh bổ sung ý kiến của mình:” Trực, đại khái có thể hiểu là chính trực, thẳng tính a? Cũng có thể hiểu cách khác, là chính xác, vĩnh viễn, vĩnh viễn chính xác? Hình như hơi cổ quái nhỉ.”

“ Nếu dùng Anh ngữ thì..., thẳng, trực tiếp, thẳng tắp đều là Straight; vĩnh viễn thì là forever. Viết tắt lại thì là..S...F...”

A?

SF?

Hình như ở trên internet, sf có ý là “Sofa”, còn ý khác nữa là trả lời kèm trích dẫn bài gốc. Bất quá, hình như không có liên quan gì đến hoàn cảnh của chúng ta cả a?

Cũng có thể là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng (science fiction). Khoa học viễn tưởng? Hoàn toàn chính xác ở từ “viễn tưởng”, nhưng mà chữ “khoa học” thật là không phù hợp rồi.

Thằng hề - “clown”, cũng không tìm thấy bất cứ ẩn ý gì.

Trong lúc nhất thời, rơi vào thế bế tắc.

Bỗng nhiên, trên đường phố hắc ám trước mặt xuất hiện một thân ảnh.

Lúc đầu cả ba người vô cùng hốt hoảng, nhưng nhìn kỹ thì ra là Chương Tam.

Nhưng mà kỳ quái chính là, Chương Tam đang ở trần, tư thế đi bộ cũng rất cổ quái.

“ Các người, các người giúp tôi xem xét mấy cái thân thể ở đằng sau được không? Cảm giác, thật cổ quái?”

Chương Tam tiến về phía ba người, lúc chỉ còn cách bọn họ chưa tới năm mét thì dừng lại, tiếp theo, bỗng nhiên xoay người đưa lưng lại.

Ngay lập tức, ba người đều trợn trừng hai mắt!

Vô số gương mặt khiến cho người ta sợ hãi đang cựa quậy ở trên lưng Chương Tam, phủ kín toàn bộ tấm lưng, ít nhất phải có hai mươi đến ba mươi gương mặt!

Mà kinh khủng hơn còn ở đoạn sau.

Những gương mặt đó đang không ngừng bành trướng, rồi bỗng nhiên tất cả đều rống to lên, toàn bộ phía sau lưng Chương Tam đều nổ tung, những gương mặt này không ngừng cựa quậy bò ra ngoài.

Trong đống huyết nhục đã nổ tung đó, một gương mặt được tô vẽ đến cực kỳ cổ quái bỗng nhiên trồi lên trên!

Chính là cái thằng hề âm hồn bất tán kia, lại lần nữa hiện ra trước mặt bọn họ!

Gã mập Chương Tam giờ phút này đã biến thành một đống huyết nhục nát bươm.

Gương mặt tô vẽ cực kỳ cổ quái, cả người chẳng biết là mặc loại trang phục gì, mang một đôi giày màu đen, trên người dính đầy vết máu.

Dưới ánh trăng ma quái, thằng hề đung đưa cái đầu, nhìn quả thật có chút buồn cười. Nhưng, giờ phút này trong mắt ba người bọn Ngân Vũ, thì đó chẳng khác nào là một màn khủng bố!

Ngay khi nỗi kinh hãi ban đầu vừa lướt qua, lập tức trong đầu ba người chỉ có một chữ.

Chạy!

Phản ứng đầu tiên chính là Trương Tinh, trong nháy mắt y cảm thấy thằng hề vừa xuất hiện đã lập tức quay đầu chạy như điên, còn Lương Băng thì sau khi sửng sốt một chút, cũng lập tức xoay lưng đào tẩu.

Ngân Vũ phản ứng cũng không chậm, ngay khi nhìn thấy thằng hề xuất hiện dưới ánh trăng đã lập tức quay đầu bỏ chạy.

Thời điểm chạy trốn, cô đã hoàn toàn nhớ kỹ những đặc điểm toàn thân của thằng hề này.

Tuy không biết trong đó có ẩn chứa sinh lộ của nhà trọ hay không, nhưng vẫn phải thử một lần.

V.v...

Thật kỳ quái.

Ngân Vũ bỗng nhiên cảm thấy hình như có chuyện gì đó kỳ quái.

Trong lòng cô dần dần xuất hiện một suy đoán. Tuy nhiên, không biết suy đoán này có chính xác hay không, nhưng, đáng để thử một lần!

Vì sao chúng ta lại sợ hãi sự tồn tại của nhà trọ một cách bị động như vậy?

Vì sao lại không dám đối mặt với mười lần huyết tự, hơn nữa đến thời khắc sắp sửa tử vong, lại chìm trong cảm giác vô lực? Vì sao cứ đến lần huyết tự tiếp sau, thì số chủ hộ sống sót ngày càng ít đi?

Bởi vì sợ hãi ah.

Sợ hãi chính là sự nguyền rủa tồi tệ nhất mà nhà trọ dành cho các chủ hộ.

Kha Ngân Vũ từ lâu đã nhận ra nhà trọ muốn đeo một cái gông vào trong lòng các chủ hộ, cái gông đó, so với bất kỳ loại quỷ hồn hay ma vương gì đó, đều đáng sợ hơn rất nhiều.

Bị tước đi tự do, không còn con đường để lựa chọn, dường như đã trở thành một cái xác không hồn để người khác thao túng, cái ý nghĩ này ngay từ lúc ban đầu đã nảy sinh ở trong đầu các chủ hộ khiến tâm lý bọn họ hoàn toàn bị giam cầm.

Mình bị ép buộc nên mới phải chấp hành cái huyết tự này đấy....

Mà chấp hành cái huyết tự này mình nhất định sẽ chết...

Cái suy nghĩ này đã sinh ra ngay từ lúc ban đầu và chính nó đã tước đoạt ý chí cầu sinh của con người, tiếp theo thì liên tục dùng quỷ hồn tạo nên những hiện tượng khủng bố nối tiếp nhau để đập tan chút lòng tin còn sót lại trong lòng mỗi người.

Nhưng mà thực tế thì thế nào?

Thực tế thì quỷ hồn không hề tích cực đi cướp đoạt tánh mạng bọn họ. Vô số những lần huyết tự trước đây đã được phân tích đều phát hiện, nhà trọ thì ra lại rất tích cực dùng nhiều phương pháp để cảnh báo và ám chỉ cho các chủ hộ, có khi lúc quỷ hồn xuất hiện cũng là lúc phơi bày sinh lộ.

Thế nhưng mà từ trước đến nay có rất ít người dám nhìn nhận luận điểm này, so với việc nhận ra sinh lộ mà nhà trọ ám chỉ, thì cái mà bọn họ đa phần phải chứng kiến, chính là kết quả không thể thay đổi của huyết tự - tử vong và khủng bố.

Con người không cách nào chiến thắng quỷ hồn, bất luận dùng phương pháp gì cũng không thể giết chết nó. Dường như nó là một sự tồn tại tâm linh, sức mạnh con người không cách nào kháng cự, kết quả sau cùng chính là đã bị nhà trọ dùng cái gông xiềng có tên là sợ hãi trói chặt lấy nội tâm bọn họ.

Giết chủ hộ thông thường là chính bản thân chủ hộ đó, mà không phải là nhà trọ.

Nếu như có thể tỉnh táo phân tích, thấy được sinh lộ, chưa chắc không thể sống sót.

Đáng tiếc chính là, hiểu rõ điểm này, cũng chỉ có Hạ Uyên, Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ và một số rất ít chủ hộ khác mà thôi.

Ngân Vũ và ca ca Ngân Dạ của mình từ lâu đã nghiên cứu rất kỹ nhà trọ này, phát hiện, rất nhiều chuyện khủng bố của huyết tự chỉ thị đều là do chính chủ hộ tự mình tạo ra đấy.

Nhà trọ kia không có bất cứ chuyện gì mà không làm được, năng lực đó đã khiến cho các chủ hộ sợ hãi huyết tự một cách mù quáng.

“ Đại đa số huyết tự thoạt nhìn bề ngoài thì thấy độ khó tăng lên, nhưng thật ra thì chỉ có mức độ quỷ dị và khó khăn khi chạy trốn là tăng lên mà thôi, chứ sinh lộ để hóa giải huyết tự hoàn toàn không bị ảnh hưởng.” Ngân Dạ chỉ vào màn hình vi tính đã liệt kê ra tất cả các chủng loại huyết tự, nói:” Hơn nữa quỷ hồn rõ ràng không hề tích cực công kích con người, thời gian mỗi lần xuất hiện đều cách rất xa nhau. Có lúc rõ ràng có thể nhẹ nhàng đơn giản kết liễu một chủ hộ, nhưng hết lần này đến lần khác đều lựa chọn một vài phương thức vòng vo phức tạp. Nhà trọ... rõ ràng đã cho các chủ hộ thêm thời gian để tìm hiểu khám phá sinh lộ.”

“ Nhưng mà thật khó hiểu, mục đích của nhà trọ là gì đây?” Ngân Vũ lại nói:” Một mặt ép buộc các chủ hộ phải đối mặt với quỷ hồn, một mặt lại để cho bọn họ có thời gian tìm hiểu khám phá sinh lộ....”

“ Đúng là khó hiểu..., hình như giống với một trò chơi sinh tử vậy, bất quá, đa số chủ hộ đều bởi vì quá sợ hãi mà không thể tỉnh táo phân tích sinh lộ, có lúc dù đã phân tích ra rồi cũng không có can đảm để mà thử nghiệm. Mặc dù sinh lộ không hề dễ dàng phân tích ra, nhưng mà sau khi đã phân tích ra rồi, thì độ khó khi thực hiện lại không phải quá cao. Cho nên, trên lý thuyết, hoàn thành mười lần huyết tự không phải là chuyện viễn vông không thể thực hiện được.”

Sau khi tiếp tục phân tích thì dần dần phát hiện...

Quỷ hồn rất hiếm khi trong hoàn cảnh không có gợi ý sinh lộ nào mà đi giết chết các chủ hộ. Chỉ vào thời điểm các gợi ý về sinh lộ xuất hiện, nó mới triển khai giết chóc.

U Thủy thôn: Lúc ban đầu Lý Ẩn nhìn thấy mặt quỷ trong thùng nước của A Tú, chính là ám chỉ nữ quỷ đang ở bên cạnh A Tú. Đây là gợi ý của sinh lộ “Không được tiếp cận A Tú”

Quỷ ốc: nói rõ quỷ hồn đang ẩn thân ở trong nhà, tìm ra hóa thân của nó thì có thể ly khai, ám chỉ “Một khi tìm ra hóa thân của quỷ hồn, mặc dù có thể ly khai quỷ ốc nhưng đồng thời cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh.”

Chơi trốn tìm: bản thân huyết tự đã có ám chỉ.

Ứng thề: sinh lộ vẫn không rõ lắm.

Ngân Nguyệt đảo: Ban đầu, lúc hồng y nữ quỷ không đồng tử chặn cửa ra vào nhà vệ sinh, tức là đã ột gợi ý về sinh lộ “quỷ hồn là vô hình”, sau đó liên tục dùng nhiều phương thức khác nhau để ám chỉ điều này. Rất rõ ràng, tất cả những phương thức mà nữ quỷ dùng để giết người đều rất rối rắm, nếu thật sự muốn giết sạch bọn họ, nó hoàn toàn có thể sớm hoàn thành.

Như vậy bây giờ thì thế nào?

Khẳng định nhà trọ cũng đang cho gợi ý về sinh lộ. Một trong những chi tiết... “Trực Vĩnh trấn”... “Thằng hề”....”Mặt trăng đầu lâu ma quái”... “Thị trấn không một bóng người”... “Hài cốt của Trương Tinh và Lương Băng”... “Mặt đất thối rửa”....

Mà ngoại trừ chi tiết cuối cùng là thể hiện rõ ràng ra ngoài, thì những chi tiết còn lại trước khi Triệu Ngọc San bị giết đều là những chi tiết hư hư thực thực.

Sau khi đi vào Trực Vĩnh trấn... Trên đường, Triệu Ngọc San lập tức phát hiện thằng hề.

Phát hiện... thằng hề?

Thằng hề!

Ngân Vũ gần như thốt ra tiếng.

Thì ra là như vậy!

Huyết tự sinh lộ của nhà trọ e là thứ này!

Thằng hề, giờ phút này vẫn đang ở đằng sau lưng không ngừng đuổi theo, nhưng mà Ngân Vũ không còn sợ hãi nữa rồi. Cô dừng bước, quay đầu lại đối mặt với thằng hề.

Thằng hề, từng bước một áp sát cô.

“ Đừng hù dọa nữa.” Ngân Vũ lạnh lùng cười, nói:” Tao không sợ mày đâu.”

Lương Băng và Trương Tinh đã chạy được một đoạn, thấy Ngân Vũ không còn chạy theo, lập tức quay đầu lại quan sát, Ngân Vũ vậy mà ngang nhiên đứng thẳng ở nơi đó.

“ Mày bất quá chỉ là, tưởng tượng của tao mà thôi.”

Triệu Ngọc San nói bản thân nhìn thấy một thằng hề.

Mà Ngân Vũ cũng từ câu nói đó mới bắt đầu liên tưởng.

“ Trương Tinh! Lương Băng!” Ngân Vũ bỗng nhiên hét lớn:” Các cậu nói cho tôi biết! Ở trước mắt các cậu, là thứ gì vậy?”

Tiếp theo, cô chỉ thẳng vào thằng hề chỉ còn cách cô khoảng năm mét!

“ Cô... Cô điên hả?” Trương Tinh hét lớn:” Cô mà không chạy thì bọn tôi sẽ mặc kệ cô đó!”

Thằng hề từng bước một áp sát tới, hình dáng... Nhưng lại bắt đầu vặn vẹo theo những ý tưởng trong đầu Ngân Vũ. Gương mặt được tô vẽ vô cùng cổ quái, bắt đầu phình to ra, càng lúc càng buồn cười.

Quả nhiên không sai...

Sợ hãi chính là thứ “quỷ hồn” đáng sợ nhất trong cái Trực Vĩnh trấn này.

Thằng hề, bất quá chỉ là một trong những quái vật sinh ra từ trong trí tưởng tượng của mình mà thôi.

“ Nói cho tôi biết!” Ngân Vũ tiếp tục hét lớn:” Chuyện này liên quan đến sinh lộ!”

“ Đương nhiên... Đương nhiên là một thằng hề! Gương mặt màu xanh lá, đeo cái mũi to màu đỏ, mặc một bộ quần áo màu sắc vô cùng sặc sỡ...”

Màu xanh lá?

Ngân Vũ nhìn về phía thằng hề... bất luận là lúc nãy hay bây giờ, trên mặt thằng hề này... cũng không có một chút màu xanh lá nào!

Nếu mà nói đến thằng hề, thì sẽ nghĩ ngay đến cái gì?

Một gương mặt bị tô vẽ đủ mọi màu sắc, đeo một cái mũi to màu đỏ, quần áo màu sắc sặc sở, đại đa số mọi người đều có liên tưởng ban đầu như thế về thằng hề.

Nhưng mà, gương mặt cụ thể, trong đầu mỗi người lại khác nhau đấy. Nếu càng cẩn thận miêu tả, thì sự khác nhau lại càng lớn.

Mà lúc này, hình dạng thằng hề kia lại tiếp tục biến hóa thêm một bước, thậm chí thân thể cũng bắt đầu phình to, giống như một quả bóng bóng đang được thổi phồng lên.

“ Quả nhiên như vậy ah...”

Ngân Vũ rốt cục cũng xác định, thằng hề này, thực tế không hề tồn tại. Mà là, sự “sợ hãi” trong tâm thức bọn họ sinh ra đấy.

Ác mộng.

“ Chỗ này không phải là Trực Vĩnh trấn.”

Lúc thức giấc, nhìn thấy Triệu Ngọc San đã ngủ gật. Cô ấy, đúng là vì quá mệt mỏi nên mới ngủ gật sao? Không, không phải.

Cô ấy chìm vào giấc ngủ là sự sắp đặt của nhà trọ đấy. E là cho dù cố gắng tập trung tinh thần tỉnh táo đến đâu, cũng sẽ ngủ đấy.

Sau đó thì... Đến tận lúc này vẫn chưa tỉnh lại.

Ngân Vũ nói với hai người ở sau lưng:” Chúng ta, đang ở trong giấc mộng. Chúng ta vẫn đang ngủ trong phòng khách sạn tại Trực Vĩnh trấn. Chỗ này, là thế giới trong mộng.”

Trực Vĩnh trấn không một bóng người... mặt trăng ma quái... mặt đất nứt vỡ... gương mặt vặn vẹo... toàn bộ đều là cảnh tượng trong mộng không hề tồn tại.

Có lẽ thằng hề chỉ là một người bình thường mà Triệu Ngọc San nhìn thấy, nhưng ở trong mộng cảnh lại biến thành ác quỷ đáng sợ.

Sinh lộ chính là, phát hiện ra đây thực tế chỉ là cảnh trong mộng mà thôi.

Nhưng mà, đoán chừng nếu ở trong mộng bị giết, thì ngoài đời thực cũng sẽ chết.

“ Mộng?” Lương Băng vô cùng ngạc nhiên, trong mắt hắn lúc này thằng hề vẫn không ngừng áp sát tới chính mình.

Có giấc mộng chân thật đến vậy sao?

Cùng lúc đó, những vết nứt trên mặt đất đã ngừng lan tỏa, cái mùi tanh hôi kia cũng hoàn toàn biến mất.

“ Quả nhiên, ý chí của mình có thể tác động đến cảnh trong mộng này.”

Nhưng mà, hầu hết giấc mộng, cũng có thể dựa vào ý chí mãnh liệt của người nằm mộng để tỉnh lại. Hầu hết mọi người lúc nằm mơ đều không ý thức được là mình đang nằm mơ, lúc thức tỉnh rồi nhớ lại mới có thể nhận ra là mình đã nằm mơ.

Qua giây lát, Ngân Vũ lập tức cảm thấy thế giới xung quanh nhanh chóng sụp đổ, sau đó, cô mở hai mắt ra!

Giờ phút này cô đang nằm trong phòng khách sạn ở Trực Vĩnh trấn.

Nhìn qua bên cạnh, thì thấy, thi thể Triệu Ngọc San ngã dưới mặt đất, đầu lâu lăn lóc một bên.

Cô ấy đã bị “thằng hề” trong chính giấc mộng của mình giết chết.

Ác mộng kết thúc rồi.

Sở dĩ Ngân Vũ phát hiện đó là một giấc mộng, bởi vì cô phát hiện, hình dạng thằng hề kia, bất luận là gương mặt hay quần áo, đều hoàn toàn trùng khớp với hình tượng thằng hề mà cô liên tưởng trong đầu vào thời điểm lần đầu tiên nghe thấy Triệu Ngọc San đề cập đến thằng hề.

Không có khả năng trùng hợp như vậy!

Ngân Vũ đi ra khỏi phòng, bước vào hành lang, vừa vặn gặp phải Lương Băng đang cõng Trương Tinh trên lưng, y hét lớn:” Chúng ta đi thôi! Thời gian trong mộng trôi qua không bao lâu... vậy mà hôm nay đã là ngày 9 tháng 1 rồi!”

Thời gian trong mộng và thực tế sao lại chênh lệch lớn như vậy? Thật là khủng khiếp, nếu như tỉnh lại chậm một chút nữa, bốn mươi tám tiếng đồng hồ vừa hết, vậy là mọi thứ cũng xong rồi.

Nhất định phải trở về nhà trọ ngay lập tức!

Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

Chạy đến bên ngoài khách sạn, tiến vào trong xe, đem Trương Tinh đặt ở băng sau, Ngân Vũ nói với Lương Băng:” Tôi phụ trách lái xe, làm phiền Lương tiên sinh đánh thức Trương Tinh.”

Tiếp theo cô ngồi vào sau tay lái, lập tức khở động động cơ, đạp mạnh chân ga.

Không bao lâu, xe đã rời khỏi Trực Vĩnh trấn, nhưng giờ phút này Trương tinh vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt y vô cùng thống khổ, tựa hồ vẫn còn vùng vẫy ở bên trong cơn ác mộng. Xem ra, nếu không tin mình đang ở trong mộng, thì không có cách nào tỉnh lại đấy.

Có lẽ y đang bị thằng hề đuổi giết ở trong mộng a, bị một “thằng hề” không tồn tại đuổi...

Bầu trời, bỗng nhiên bắt đầu u ám, ánh trăng và những ngôi sao đều bị che khuất rồi.

Tiếp theo, những giọt mưa tí tách rơi xuống, rất nhanh, đã biến thành một cơn mưa to như trút nước!

“ Đây là?” Ngân Vũ nhìn những hạt mưa không ngừng đập vào kính xe, trong nội tâm bắt đầu khẩn trương, không thể không thừa nhận, mưa càng lúc càng lớn, cộng thêm bầu trời càng lúc càng tối, con đường phía trước đã rất khó nhìn rõ rồi.

Lương Băng vẫn ở băng sau không ngừng hô hoán lay tỉnh Trương Tinh, thế nhưng hắn vẫn không tỉnh. Có lẽ, ngoại trừ tự bản thân nhận thức đây là một giấc mộng, thì không còn biện pháp nào có thể đánh thức Trương Tinh.

Nên làm sao bây giờ?

Mưa rơi càng lúc càng lớn, tim Ngân Vũ cũng càng đập càng nhanh.

Tiếp theo, chuyện đáng sợ đã xảy ra.

Bởi vì bầu trời càng lúc càng tối, khiến cho tầm nhìn phía trước không ngừng giảm xuống, xe đang chạy trên đường, đột nhiên cán qua một khối đá nhô lên khỏi mặt đất, chiếc xe đảo mạnh một cái, Ngân Vũ không thể khống chế tay lái, nhất thời khiến cho đầu xe đâm mạnh vào một gốc cây tùng! Bởi vì lý do khẩn cấp, nên cô cũng không thắt dây an toàn, cả người đập mạnh vào kính thủy tinh trên cửa sổ xe, sau đó ngã về phía sau, bất tỉnh nhân sự!

Lương băng cũng bị va đập mạnh một cái, nhưng mà lại không bị thương quá nặng, nhìn thấy Ngân Vũ đã hôn mê, lập tức âm thầm than khổ.

Không còn cách nào, y đành mở cửa xe, đi ra phía trước, muốn lay tỉnh Ngân Vũ, nhưng mà, lay thế nào đi nữa, một chút phản ứng cô cũng không có.

“ Này ê ê, không phải chứ? Kha tiểu thư hiện tại không lẽ đã...”

Ngân Vũ mất đi tri giác, cảm thấy tinh thần như bị ném vào một vực sâu không đáy, nháy mắt, vào thời điểm cô một lần nữa mở bừng hai mắt, thì phát hiện, mình rõ ràng đã quay lại thế giới ác mộng, lúc này cô đang ở trên con đường trong Trực Vĩnh trấn!

Mặt đất vẫn như trước không ngừng bốc lên mùi tanh hôi và nứt nẻ, còn mặt trăng đầu lâu ma quái ở trên bầu trời, thì càng lúc càng trở nên lớn hơn, thoạt nhìn giống như đã rất sát mặt đất rồi.

Mặt trăng đầu lâu càng lúc càng lớn, lại không ngừng vặn vẹo biến dạng, nhìn thật là khủng bố.

Ngân Vũ biết rõ, bản thân đã một lần nữa bước chân vào thế giới ác mộng! Cho dù đã rời khỏi Trực Vĩnh trấn, chuyện này cũng không có thay đổi.

Tôi muốn tỉnh lại... Tôi muốn tỉnh lại...

Nhưng mà, không có chút tác dụng nào.

Chắc nguyên nhân là do bị va đập hôn mê bất tỉnh a, loại tình huống này, sẽ không dễ dàng thức tỉnh trở lại. Mà một khi chết ở bên trong giấc mộng này, trong thực tế đồng dạng cũng sẽ chết, điểm này hoàn toàn không có gì để nghi ngờ!

Chính mình vẫn phải đối mặt với thằng hề trong cơn ác mộng này!

Bọn người Ngân Vũ ở trong mộng cảnh cảm thấy chỉ mới trôi qua một ngày, nhưng trong thực tế đã trôi qua mất mấy ngày. Từ siêu thị Hân Hân quay về nhà trọ, Ngân Dạ không ngừng gọi điện cho Ngân Vũ, thế nhưng gọi mãi vẫn không liên lạc được với Ngân Vũ. Y căn bản không thể kiên nhẫn nữa, rõ ràng một mình chạy đến Trực Vĩnh trấn! Nhưng mà, không ngờ con đường núi dẫn đến trấn Trực Vĩnh kia, lại đột nhiên bị sạt lỡ do lũ lụt, cho đến tận hôm nay, mới vừa vặn dọn dẹp thông thoáng, có thể cho xe đi qua.

Kha Ngân Dạ chờ đợi thời khắc này đến mòn con mắt, sau khi thông xe y lập tức chạy thẳng đến Trực Vĩnh trấn, đồng thời bấm di động gọi Ngân Vũ.

Nhưng mà, vẫn không có người nhận điện thoại.

Mưa to không ngừng trút xuống, khiến Kha Ngân Dạ càng lúc càng lo lắng.

Dốc ra hết tất cả sức lực liều mạng đạp mạnh chân ga, trong lòng Ngân Dạ như có lửa đốt lao nhanh về phía trước, không ngừng cầu nguyện Ngân Vũ được bình an. Y một mực hy vọng, thông qua những kinh nghiệm huyết tự chỉ thị của mình có thể tìm ra sinh lộ, sau đó thì giúp cho Ngân Vũ thoải mái mà vượt qua huyết tự lần này.

Chỉ cần là vì Ngân Vũ, cái gì y cũng có thể làm, cái gì cũng có thể hy sinh.

Ngân Vũ dần dần phát hiện.

Đường đi càng lúc càng hẹp lại, mà nhà cửa hai bên, càng lúc càng áp lại gần mình... loại cảm giác này thật sự không thoải mái, nhất là khi nhìn thấy những khuôn mặt vặn vẹo trên vách những tòa nhà đó.

Cơn ác mộng này phải làm thế nào mới có thể tỉnh lại đây? Đợi đến lúc bản thân mình tự thức tỉnh? Nếu như vậy, làm sao mà đối phó với thằng hề? Không, có khi mộng cảnh sẽ càng lúc càng khủng bố và quỷ dị hơn nữa không chừng?

Bất luận thế nào, đây nhất định là một cơn ác mộng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một ngã tư đường.

Cái ngã tư này xuất hiện, khiến Ngân Vũ cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Cô từ từ... từ từ... Đi đến trung tâm ngã tư đường này, vào giờ khắc này, mặt trăng đầu lâu khổng lồ kia, đã lớn đến mức khó tin vô cùng, phảng phất, đã che kín 100m vuông bầu trời địa phương này.

Ngân Vũ đứng ở trung tâm ngã tư đường, cảm giác bốn phía đều có một luồng sát khí lạnh lẽo đánh ập tới.

Không cách nào kháng cự, không cách nào tránh né!

Nhưng mà đúng lúc này, sự kiện khiến cho Ngân Vũ cảm thấy còn kinh khủng hơn nữa đã xảy ra.

Bốn phía ngã tư đường... Toàn bộ đều xuất hiện một bóng đen.

Dưới ánh trăng ma quái, những bóng đen đó nhanh chóng được soi rõ.

Tất cả những bóng đen... Toàn bộ đều là...Thằng hề với tư thế bước đi vô cùng cổ quái!

Tránh cũng không thể tránh! Bất luận là hướng nào, đều có sự xuất hiện của thằng hề!

Ngân Vũ cảm thấy tuyệt vọng.

Tỉnh lại... tỉnh lại ah!

Cô dứt khoát quỳ xuống mặt đất, dùng đầu đập mạnh xuống đường, nhưng mà... cho dù cô đập đầu mạnh đến đổ máu, nhưng vẫn không thể tỉnh lại, cảm giác đau nhức, cũng rất chân thật!

Ngân Vũ lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ thấy...

Thằng hề ở bốn hướng, khoảng cách với cô lúc này, còn lại chưa tới 10m!

Cùng thời gian đó, ở thế giới thực, Lương Băng điều khiển xe, đang lao đi trong cơn mưa lớn như trút nước.

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, y vội vàng lắp tai nghe, hỏi:” Ai!”

“ Là tôi... Kha Ngân Dạ! Lương Băng, Ngân Vũ có ổn không?”

“ Tạm thời... vẫn ổn....”

“ Bây giờ tôi đang ở đường núi phía đông trấn Trực Vĩnh...”

“ Cái gì... Sao cậu tới chỗ này? Cậu không sợ chết hả?”

“ Tóm lại nói cho tôi biết vị trí hiện tại của cậu!”

Trong cơn ác mộng, thân ảnh chết chóc của thằng hề, cũng đang trên đường áp sát Ngân Vũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.