Chước Tử
biết chắc mình không có khả năng ngăn cản quân đoàn Ma Giới, lại nghĩ
đến cảnh mình bị tóm đi nấu canh, thực sự vô cùng kinh khủng.
Lũ yêu ngồi
đến mọc mốc gần Chước Tử, lần lượt đưa ra đối sách, một lúc sau mới nói: “Lão Đại, Thư Sinh đâu rồi, không phải hắn rất lợi hại sao?”
Toàn thân Chước Tử trầm xuống, ý vị quay đầu lại: “Hắn có việc phải đi, chỉ nhắn là sẽ nhanh trở về thôi.”
Tân Nương không nhịn được liền hỏi: “Cô không hỏi hắn đến đâu hả?”
“Oa oa oa, không hỏi rồi.”
Thu Cúc liếc nàng một cái: “Ngu ngốc, thế thì chờ bị ăn đi.”
“Oa oa oa.”
Nàng ngoáy
ngoáy lỗ tai: “Ngươi tìm Yêu Vương cầu cứu đi. Ma Giới tìm đến tận nhà
chém giết, thân là kẻ đứng đầu mà không thấy chút động tĩnh nào vậy.”
Bách Thụ ca
giơ tay: “Không được đâu, nghe nói Yêu Vương đã già nên buông tay rồi,
còn mấy vị vương tử thì không ngừng tranh ngôi đoạt vị, đến đấy có khi
cũng bị đem hầm làm thuốc bổ thôi. Yêu ăn yêu là chuyện không hiếm,
huống chỉ là nơi rắc rối như vương tộc.”
“Ặc…”. Chước Tử tiếp tục ngồi đào tường, cuộc đời một mảng đen tối. Nàng hơi ngẩng
đầu nhìn trời xanh lam, Thư Sinh ơi, nếu ngươi không về nhanh gặp ta lần cuối cùng thì ta sẽ bị ăn luôn đấy.
Ban đêm,
đang ngủ, Chước Tử len lén đi ra, nhìn đồng bọn say sưa ngủ đầy sân, giơ hai tay lên, chân trái trụ, chân phải vẽ lên mặt đất, niệm chú thuật,
tay vẫy ra một làn gió, phất lên mặt mọi người. Gió mát thoang thoảng,
từ từ ru người ta vào giấc mộng. Lũ yêu liền hóa thành bảy quả cầu nhỏ,
yên lặng rớt trên mặt đất.
Nàng cầm
xẻng đào một hố sâu, thả mấy viên tiểu cầu vào bên trong, lấp đất lại
thật kín. Sau lại lấy mấy cây cỏ rải lên trên, khi bình minh lên, nơi
này chỉ là một mảng cỏ. Làm xong việc thì mồ hôi trên trán cũng chảy đầy mặt.
Quét dọn
trước sau sạch sẽ, cho Đại Hoàng ăn no, dặn dò nó phải theo Mễ thúc cách vách. Ma khí càng lúc càng đậm, dần dần lan tới trấn Trạng Nguyên. Nàng hít một hơi thật sâu, đi vào phòng viết thư từ biệt Thư Sinh. Sau đó
nhảy lên nóc nhà, nhìn thấy dáng vẻ oai phong đảo qua đảo lại của tỳ hưu kia trong bóng đêm, chợt cảm thấy tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Nàng ngồi
cạnh nó, nhìn đám mây đen càng lúc càng đến gần. Mặc dù tỳ hưu trận có
tác dụng nhưng xà tinh đã chỉ điểm nơi này, cho dù có giấu cũng bị tìm
ra thôi.
Mây đen bao
trùm, lắng tai nghe ngóng, nghe thấy tiếng gầm thét của thiên quân vạn
mã. Chước Tử đứng lên, một thân quần áo trắng mỏng manh như đóa thược
dược nở rộ trong đêm tối, tay áo bay phấp phới, ánh mắt sáng rực nhìn
chằm chằm phía xa, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Khi Thư Sinh trở lại trấn Trạng Nguyên, chỉ thấy ánh nắng tràn ngập, thời tiết đầu
thu thật là tốt. Khom người đi vào đường tắt nhỏ, hai tay để trong tay
áo, hàng xóm thấy hắn trở về đều ra chào hỏi. Vốn nghĩ đến cửa sẽ hù dọa Chước Tử, nhưng đến khách điếm, thì thấy cửa lớn đóng chặt. Hắn nhìn
chừng chừng, lùi lại phía sau vài bước, đúng là khách điếm Đồng Phúc mà.
Đại thúc bên cạnh thấy hắn cười nói: “Chưởng quầy đã về rồi.”
Thư Sinh cười cười: “Có thể cho hỏi… nơi này đóng cửa bao lâu rồi?”
“Mới hôm trước thôi. Hai ngày trước cậu đi vẫn còn mở cửa, náo nhiệt lắm.”
“Cám ơn
nhé.”, Thư Sinh đi đến hậu viện, lập tức phát hiện có gì không đúng,
không thấy cây mộc lan cao chọc trời đâu nữa. Bình thường Tân Nương hay
biến thành người để tránh chú ý, cũng sẽ tạo ra một thân giả ở nơi này.
Vội vàng đến sân, nhìn vào bồn hoa, chỉ thấy một đám cỏ dại.
Khách điếm
mơ hồ có trận pháp bao quanh, gần giống như tỳ hưu trận nhưng lại không
hẳn thế, hắn gọi tên Chước Tử, mơ hồ thấy mùi của nàng dưới bãi cỏ. Giơ
tay nhẹ nhàng, thì thấy bùn đất lộ ra, mấy quả cầu bay lên. Vung tay một cái, cầu vỡ tan, Tân Nương và mọi người hóa thành người rơi xuống đất,
rơi xuống chóng mặt không nói thành lời.
Thư Sinh ngồi xuống hỏi: “Chước Tử đâu?”
Thu Cúc lập tức mắng: “Cái đồ Chước Tử ngốc nghếch! Thế mà lại phong ấn chúng ta, tự mình chạy đi chịu chết!”
Hồ Lô mập
nghẹn ngào nói: “Nhất định Lão Đại bị băm thành từng mảnh nhỏ rồi, sao
lại ngốc thế cơ chứ, mọi người cùng nhau chiến đấu có phải tốt hơn
không? Chúng ta không sợ chết mà.”
Đỗ Quyên thở dài: “Lão Đại sợ chúng ta chết.”
Thư Sinh nhíu mày: “Sao lại thế?”
Tân Nương
gạt lệ: “Sau khi ngươi đi, một con xà tinh tìm đến, ả nói muốn đem Chước Tử chữa bệnh cho Ma Chủ. Sau đó chúng ta bắt được ả nhưng trên toàn Ma
Giới ai cũng đã biết chuyện này. Sau đó, Chước Tử đem chúng ta phong ấn ở chỗ này, chắc là tự mình đi nghênh chiến rồi.”
Thư Sinh
liếc qua sân một lượt, không phát hiện ra dấu vết của xà tinh, đứng dậy
nói: “Trông coi khách điếm cho tốt, ta đi tìm Chước Tử!”
Nói xong
liền nhảy lên trên trời, nhìn sắc đỏ sậm… Trận tỳ hưu đã bị lệch một
bên, cảm thấy bất an. Đã được hai ngày nếu ăn ngay lập tức thì e là
Chước Tử cũng đã bị Ma Vương nuốt vào bụng rồi. Nếu thực sự bị ăn rồi,
hắn sẽ mổ bụng tên kia tìm hồn phách của Chước Tử, mang về dưỡng hơn
ngàn năm cũng có thể khôi phục lại. Chỉ là hắn không hy vọng như thế,
tốt nhất đừng để hắn có cơ hội làm thịt tên Ma Vương kia.
Cửa vào của
Ma Giới ẩn nấp ở nơi nào đó trên nhân gian, Thư Sinh đi vào một rừng cây nhỏ, bước thẳng đến một thân cây, đánh mạnh lên đó, thân hình nhoáng
một cái đã vào được Ma Giới.
Ma từ tâm mà sinh ra, chỉ cần có trong lòng có ma, thì đều có thể thành ma. Vì thế,
người của năm giới còn lại, kẻ nào nặng ma tâm, ở trong này, đều có thể
bị nhìn thấy hết, trông không khác gì những ma vật ở bên ngoài. Chỉ là
có chút không giống nhau, đó là ma thì nhiều tà ác, trừ khi là sau khi
thành ma lại niết bàn sống lại, mới có lòng hướng thiện. Bởi vậy, nơi
này cực kì nguy hiểm, thông thường, người ngoài đều không muốn bước chân vào.
Thư Sinh mở
Yên Vũ Tán, bước qua đám xương, đứng lên tảng đá lớn màu xanh diên vỹ.
Nâng mắt nhìn khắp nơi, rồi bay về phía có lệ khí nặng nhất.
Ngã tư đường của Ma tộc rất ít người qua lại, thi thoảng mới thấy mấy tiểu điếm. Thư Sinh tìm đến nơi phát ra lệ khí kia, quả nhiên là nơi ở của vương tộc.
Chỉ nhìn sơ qua một cái, ẩn thân đi vào bên trong.
Không biết
đang mở tiệc mừng gì trong cung mà vừa vào cửa đã thấy lũ quỷ nhảy múa
loạn ngầu, nhìn thấy một cái bát to năm thước đặt ngay đại điện, phía
dưới củi đang cháy phừng phừng, đun nước nóng sùng sục. Hắn nhíu mày,
may là không ngửi thấy mùi hoa thược dược, nhưng nhìn bộ dáng bọn chúng
thế kia, chắc cũng nhanh thôi.
Hắn nghiêng
đầu, khịt khịt mũi, quả nhiên có mùi hoa thược dược. Lần theo hướng đó,
rẽ lại rẽ trên mấy cái hành lang quanh co, không khỏi cảm thán, thật sự
là đám ma vật không có thẩm mỹ, xây cung điện như mê cung vậy. Rẽ đến
mấy lần, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, hắn không thể xác định cái
chảo kia có phải dùng để luộc Chước Tử hay không, nhỡ đâu chúng luộc
nàng ở chỗ khác thì sao?
Một lòng hối hả đi tìm người, có thể mơ hồ tìm nhưng lại không biết chính xác người ở nơi nào, mùi hỗn tạp ở Ma Giới thực sự quá nặng. Vất vả lắm mới cảm
nhận được mùi hoa, lần theo nó tìm đến một căn phòng, nhìn thấy không có tỳ nữ canh cửa, liền nhấc chân bước vào phòng. Ai ngờ trong này là một
bể tắm, nước xanh biêng biếc, cánh hoa ngập tràn. Khoan, đây không phải
trọng điểm…
Trọng điểm
là Chước Tử đang tắm rửa ở bên trong kia, lại còn vui vẻ ca hát nữa chứ. Bộ ngực mềm mại trắng trẻo thấp thoáng hiện ra, hơi nước cùng cánh hoa
bao quanh nơi phập phồng ấy.
Thư Sinh: “…”, máu lập tức ngừng chảy.
Đây nhất định là do ông trời thương xót bù đắp cho việc hắn chưa được đi tắm ôn tuyền cùng Chước Tử mà!!!
Chước Tử đang thoải mái ngâm mình, chợt khịt mũi, ngoái trước nhìn sau thử hỏi: “Thư Sinh ngốc à?”
Vừa gọi một
tiếng đã thấy bóng dáng cao gầy của một người, đưa lưng về phía mình,
đang ngồi chồm hổm ôm cái ô dựng thằng, lẩm bẩm: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. . . . . . Hạ qua đông đến, thu hoạch vụ thu đông
giấu. Nhuận dư thành tuổi, luật lữ điều dương…”
*Thư Sinh là đang đọc bài thơ sau
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.
Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương.
Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng.
Nhuận dư thành tuế, luật lữ điệu dương.
Vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương.”
Dịch
nghĩa: Thuở trời đất mới sinh ra bầu trời thì tối đen, mặt đất có màu
vàng. Vũ trụ hình thành trong trạng thái hoang sơ, hổn độn và mờ mịt.
Ban ngày mặt trời từ từ lên cao tới đỉnh đầu rồi xế dần, mặt trăng ban
đêm mỗi tháng tròn đầy rồi lại khuyết. Sao hôm và sao mai phân chia ngày và đêm. Tiết trời hết lạnh rồi tới nóng, mùa thu thì thu hoạch để tàn
trữ cho mùa đông. Một năm tích lũy lại có ngày dư thừa là năm nhuận.
Người xưa dùng cách tính “lục luật lục lữ” để điều hòa âm dương. Hơi
nước bốc lên thành mây bay rong rõi khắp nơi rồi gặp lạnh tụ lại mà
thành mưa. Hơi sương vào đêm gặp tiết trời lạnh đọng lại kết thành sương mù.
Đây là cái
gì vậy, Chước Tử nhìu mày, bơi lại, một thân ướt sũng, nước còn nhỏ trên cánh tay ngọc, giơ tay kéo áo Thư Sinh: “Thư Sinh ngốc.”
“Chờ… chờ
một chút… để cho ta từ từ chậm một chút. Nàng nhanh mặc quần áo vào đi,
Hạ qua đông đến, thu hoạch vụ thu đông giấu. . . . . . Không đúng, bối
qua, trọng đến. . . . . . Thiên địa huyền hoàng. . . . . .”
“…”. Chước
Tử hoài nghi liệu Thư Sinh có phải là Cao Nhân hay không! Hai người rõ
ràng không giống nhau. Không được rồi, phải tìm quần áo mặc vào đã.
Nghe tiếng
nước ào ào, tiểu hắc nhân lại nhảy ra kêu gào: “Nhìn đi, liếc mắt nhìn
một cái đi! Uổng phí Chước Tử không mảnh vải ngay phía sau, ngươi có còn là nam nhân không hả?”
“A… không được… Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương…”
Còn chưa
quay lưng lại đã thấy Chước Tử ngồi chồm hỗm trước mắt, trên gương mặt
hồng phấn còn vương mấy giọt nước, hoàn toàn… không cầm cự nổi nữa rồi…
“Chưởng quầy… máu mũi kìa!”
“…”
Chước Tử thấy hắn ôm đầu đau khổ, lay lay cánh tay hắn: “Ngươi là tới cứu ta đúng không?”
Thư Sinh lúc này mới nhớ tới chính sự, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy!”
Chước Tử
cười hắc hắc: “Nhưng mà hoàn toàn không cần đâu, ngươi xem, ta ăn ngon
uống ngon, bọn họ mỗi ngày đều cho ta ăn rất nhiều thịt, chiếu cố thật
tốt, làm ta phát ngại, đang muốn cáo từ nhưng bọn họ lại không cho ta
đi, cứ khăng khăng đòi giữ lại.”
“Ngu ngốc”.
Thư Sinh cười khổ, “Bọn họ chính là vỗ béo nàng rồi thịt đấy, vừa rồi ta đi từ đại điện vào thấy đang có tiệc rượu, nhưng lại cũng đang đun một
nồi nước thật to.”
Chước Tử giật mình, đầu run lên, túm lấy tay hắn, nghiêm túc nói: “Chưởng quầy, chúng ta mau đi thôi!”
Lại bị thân
thể mềm mại kia chạm vào… Thư Sinh cảm thấy mình đã sống cùng trời đất
như thế, có thể bất động trước thần tiên xinh đẹp, yêu ma quyến rũ nhưng lại không thể nhìn thẳng vào Chước Tử. Quả nhiên năm đó gây ra tội lỗi
mà.
“Chưởng quầy, đừng ngẩn người nữa.”
Thư Sinh thấy nàng chạy về phía cửa vội vàng kéo lại: “Trước cửa có người, chúng ta nhảy qua cửa sổ đi.”
“Được!”,
Chước Tử nói xong liền chạy đến mở cửa sổ nhảy qua, vừa mới nhảy lên,
mũi chân nhấc lên thì như có người bị túm lại, kéo nàng ngã bịch lên mặt đất, làm nàng đau đến hô cha gọi mẹ.
Thư Sinh
cũng không lường trước tình huống như thế, đỡ nàng dây, cái mũi bị đập
sưng đỏ! Hai má cũng ngã dập xuống! Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau cho nàng,
dừng lại một chút, ngón tay điểm lên trán nàng, lúc này mới hiểu ra: “Ma Vương phong ấn yêu lực của nàng rồi.”
Chước Tử đau khổ nói: “Thế giờ làm sao đây?”
“Chắc phải một hai ngày nữa mới tan, nào lại đây, đứng dưới Yên Vũ Tán.”
Nghe thấy
lời này, trong lòng Chước Tử không thấy sợ hãi nữa, bởi vì Thư Sinh đang ở bên cạnh rồi! Vừa ngẩng đầu đã thấy Thư Sinh biến về bộ dáng Cao
Nhân. Thấy thần sắc lạnh lùng của Cao Nhân, nàng thực sự muốn nói hai
người các ngươi thực sự không giống nhau chút nào hết, ngươi không phân
liệt thì ta nhìn cũng đến phân liệt luôn.
Thư Sinh vừa đưa tay ôm nàng thì thấy cửa mở ra, một đám tỳ nữ lao vào.
Chước Tử giơ hai tay bung ô, thấy bọn chúng ùa lại mới cảm nhận được nguy hiểm cực
độ. Chính vào lúc gió nổi lên, Thư Sinh ôm nàng nhảy qua cửa sổ, để lại
phía sau một trận kêu gào ầm ỹ.