Chước Tử cảm thấy chuyện bi thảm nhất không phải là khi tỉnh dậy không nhìn thấy cao thủ, mà là vừa mở mắt đã thấy Thư Sinh nói với nàng: “Mau dậy đi thu nợ nào!”. Nàng giận dữ vùng dậy, cầm chăn thầm hồi tưởng những ngày tháng
trước đây, toàn được chăm chút chiều chuộng, đâu có như Thư Sinh, chỉ
chăm chăm bóc lột sức lao động của nàng.
“Khát không, uống nước đi.”
Uống, uống,
lại uống, Chước Tử nghẹn ngào, nàng lại quên không hỏi nơi ở hiện nay
của cao thủ rồi. Ngửi mùi bát nước kia, Chước Tử nghi hoặc liếc nhìn Thư Sinh một cái, đẩy ra: “Không uống!”. Đeo giày xong xuôi, nàng chống
nạnh, hung tợn trừng mắt với hắn: “Ta không cần biết ngươi là ai nhưng
nếu dám động đến khách điếm của gia gia thì ta sẽ liều mạng với ngươi.”
Thư Sinh nhìn vẻ mặt hung ác, không được tự nhiên của nàng, bật cười: “Ta là người tốt mà.”
“Tốt nhất là như thế.”
Chước Tử
chạy đến dắt ngựa ra khỏi chuồng, lúc này nàng mới nhớ tới sáng nay khi
thức dậy, nàng không ở trong chậu hoa mà lại nằm trên giường. Coi như là cao thủ đem nàng đặt lên giường, nhưng như thế thì trên người nàng vẫn
phải dính bùn đất chứ. Sờ soạng quanh người, nàng cũng không thấy có gì
khác thường.
Chước Tử
thuận lợi đi một mạch đến trấn Đông Lâm trấn thu hồi công nợ. Trên đường về, nàng đều nghe thấy mọi người bàn tán, nói có bồ tát hiển linh bắt
sơn tặc đến nha môn để xử theo pháp luật. Nghe vậy, Chước Tử cảm thấy
bản thân rất có thành tựu.
Trở về khách điếm, liền gặp chủ cửa hàng gạo và cửa hàng phấn, nàng liền chào hỏi
họ, hàn huyên một lúc. Khi Chước Tử vào trong nhà trọ, liền ngửi thấy
một mùi hương quái lạ. Nàng theo mùi hương chạy đến hậu viện, liền nhìn
thấy một đám yêu quái đang chà xát mạt chược đến tóe lửa. Không đợi nàng lên tiếng, Tân Nương đang canh gác liền khom người hô to: “Lão Đại đã
về!”. Không khí ồn ào liền biến mất, toàn bộ chỗ mạt chược biến mất, cây kim tiền cùng Thu Cúc đang ngậm đũa trong miệng liền nhìn thấy Chước
Tử.
Chước Tử nhếch miệng, đi vào: “Muốn chơi thì vào núi mà chơi, thế này không cẩn thận để người khác nhìn thấy thì phải làm sao?”
Cây kim tiền rung chân, liền có một vật ánh vàng rực rỡ rơi xuống, những kẻ khác vội vàng lao tới bắt được, nói: “Chúng ta đều là yêu quái a, đâu có đến
lượt người phàm quản chuyện của chúng ta. Hơn nữa nếu thực sự có thì ta
liền đem trí nhớ của hắn xoá sạch là được rồi… A, ngươi cầm cái xẻng làm gì? Này có bản lĩnh đánh một trận đừng có động thủ nha.”
Chước Tử trừng hắn: “Chúng ta đương nhiên không sợ phàm nhân, nhưng nếu xuất hiện một đạo sĩ đắc đạo hay tán tiên thì làm sao?”
Thu Cúc cố
kìm nén nói: “Ngươi không phải là ỷ vào pháp lực của mình cao áp bức
chúng ta sao, ngươi thử hỏi những người khác xem có muốn cuộc sống trôi
qua bình bình đạm đạm như thế này không. Yêu thì phải có bộ dạng của yêu chứ không phải như ngươi, một mực muốn bảo vệ cái khách điếm tồi tàn
này.”
Lời vừa dứt, Tân Nương liền nhảy xuống: “Khách điếm của gia gia không phải là khách
điếm tồi tàn. Hơn nữa bảo vệ một cái gì đó thì chả nhẽ không có bộ dáng
yêu quái sao?”
Hồ Lô mập gật đầu: “Đúng, chúng ta sống ở sau hậu viện khách điếm Đồng Phúc, cho nên nơi này chính là nhà của chúng ta.”
Cây kim tiền cùng Thu Cúc liếc mắt nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng liền ném đôi đũa khôi phục nguyên dạng.
Chước Tử nhìn chúng yêu, chống nạnh nói: “Để trừng phạt các ngươi, ngày mai tất cả đi dọn vệ sinh.”
Thanh âm khóc thét nhất thời vang vọng nhà trọ, gió núi thổi qua, đưa theo âm thanh huyên náo khắp chốn.
Chước Tử xoay người trở về phòng, mới nhớ tới chuyện vừa rồi: “Các ngươi có cảm nhận được một luồng khí kỳ lạ không?”
Bà Bà đu người lên dây, đáp vang dội: “Không có.”
Tất cả mọi người liền liếc mắt nhìn hắn.
Chước Tử sờ
sờ cằm: “Chẳng lẽ ta nghĩ sai rồi, khứu giác thật là ngày càng kém, có
lẽ phải lên ôn tuyền trên núi tắm rửa để gột sạch chướng khí nhân gian.”
Trở về trong phòng, Chước Tử đi đến bên trái phòng Thư Sinh, khom người lén lút sờ
lên cửa phòng hắn, giơ ngón tay vòng vài vòng trên mặt đất vẽ phù chú.
Loại chú thuật truy tung này cũng không phải có thể dễ dàng phá bỏ, nếu
hắn đi ra ngoài thì nó có thể xác định được tu vi của hắn, nếu không thể thì cũng tìm được hành tung của hắn. Suy đi tính lại vẫn là nàng buôn
bán có lời a.
Hôm sau, lúc tỉnh dậy, lại thấy Thư Sinh đi từ bên ngoài vào, Chước Tử híp mắt nhìn
chân hắn, thế nhưng lại không có truy tung thuật của nàng. Chước Tử nháy mắt mấy cái, không thể nào, không có lý nào một chút cũng không có dính vào.
Thư Sinh
nghiêng đầu nhìn nàng: “Chước Tử cô nương, sáng sớm tinh mơ đã nhìn chằm chằm tại hạ thế này khiến tại hạ sợ hãi đấy nhé.”
Chước Tử
chưa từ bỏ ý định nhìn hắn, lại liếc thấy bồn hoa đặt ở bên trên cửa sổ, hắn không có khả năng từ cửa sổ đi ra. Chẳng lẽ… từ nóc nhà?
Đêm đến, Thư Sinh làm một thùng nước nóng để ngâm người, hơi nước bốc lên cực kì
thoải mái. Vừa giặt sạch khăn muốn lau mặt, chợt nghe thấy tiếng vang.
Hắn ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy Chước Tử đang ngồi xổm trên mái nhà lóng ngóng làm một cái lồng pháp thuật lớn. Hắn suy nghĩ một hồi, xem ra đến lúc nói ra thân phận rồi. Nghĩ xong, đem khăn ấm đặt lên mặt, che mắt
lại.
Hôm sau,
Chước Tử định chạy đi mở cửa, lại vẫn nhìn thấy Thư Sinh đi bộ từ ngoài
cửa vào, nàng thực sự nổi giận. Người này chẳng lẽ là độn thổ đi!
Nửa đêm,
đang chuẩn bị ra ngoài, Thư Sinh liền cảm giác chấn động dưới chân, cúi
đầu nhìn lại, lần này Chước Tử đặt chú thuật cả ở dưới lầu… Không khỏi
khiến hắn thở dài, Chước Tử cô nương, thật sự có nghị lực phi thường mà.
Chú thuật
đọc được một nửa, Chước Tử mơ hồ nghe thấy phòng bếp có động tĩnh, không khỏi tức giận, đám người kia lại đến phòng bếp ăn trộm nguyên liệu nấu
ăn ngày mai. Nàng co cẳng hướng trù phòng chạy, vén rèm lên hét lớn một
tiếng: “Không cho phép ăn trộm.”
Bên trong
khí tức đột nhiên dừng lại, Chước Tử nháy mắt mấy cái, nhìn kẻ kia cầm
bánh bao một thân trắng toát. Tóc trắng, lông mày trắng, mắt cũng trắng
bạch, ngay cả màu sắc trên môi cũng không có bao nhiêu, lại mặc quần áo
trắng, có vẻ như là một người tuyết. Chước Tử nuốt nước bọt, khó trách
hai ngày nay cứ cảm thấy có chỗ không đúng, thì ra là có yêu vật trà
trộn vào khách điếm, có thể mơ hồ cảm nhận được yêu khí nhưng tại sao
lại lẫn chút linh khí, không nhẽ là tiểu yêu trên linh sơn.
Tiểu Bạch Xà cầm bánh bao lui từng bước, thấy nàng tiến đến, nhe răng: “Còn tiến tới, ta sẽ ăn luôn ngươi.”
Chước Tử giơ tay lên, khoa tay múa chân một hồi, kẻ kia không những lùn hơn nàng hơn nữa yêu lực cũng không bằng, nói như vậy không thấy buồn cười sao:
“Bánh bao cho ngươi, nhưng không được đến đây nữa, còn dám đến ta liền
quăng ngươi ra ngoài.”
Tiểu Bạch Xà do dự một lát, lắc đầu: “Ta không đi.”
Chước Tử
kiên nhẫn nói: “Nơi này là địa phận của loài người, ngươi đến đây ăn
trộm này nọ sẽ tạo ra rất nhiều rắc rối. Ngươi vẫn nên trở lại núi của
mình đi.”
Tiểu Bạch Xà vẫn lắc đầu: “Không được.”
Chước Tử
cũng nhe răng, mười phần khí thế định đem nàng đánh ra ngoài, sao lại có kẻ không nói đạo lý như vậy, nàng đã cho bánh bao lại còn cố tình không đi. Chước Tử vừa nhấc chân, liền thấy một đạo bạch quang sắc bén chém
tới, sau đó xuất hiện một Tiểu Hắc… không phải gọi là Đại Hắc nhân. Kẻ
đó toàn thân mặc đồ đen, nếu không phải mặt có chút trắng thì nhất định
sẽ không thấy mắt đâu. Hai kẻ đó đứng chung một chỗ, nhìn qua còn tưởng
là Hắc Bạch Vô Thường.
Tiểu Bạch Xà đem bánh bao nhét vào trong tay, chắn trước mặt: “Chúng ta không có ác
ý, chỉ muốn mượn nơi này làm chỗ trú một thời gian.”
Chước Tử nhìn Đại Hắc một hồi, thiếu chút nữa chân nhũn ra: “Long Thần!”
Rồng chính
là thượng cổ thần thú, trời sinh linh lực cường đại. Chước Tử đã ngẫu
nhiên nhìn thấy rồng trên bầu trời vài lần nhưng đó chỉ là rồng chưởng
quản mưa gió mà thôi. Còn hắc long đây chính là đại long cấp bậc cao
nhất trong loài rồng, chỉ cần nhìn long khí từ người hắn toả ra là biết. Nhưng vì sao dáng vẻ hắn giống như đang trọng thương, hơn nữa bên người lại có yêu thú Tiểu Bạch Xà?
Long Thần thanh âm lạnh lùng: “Nếu ngươi đã nhận ra ta, vậy không thể lưu ngươi lại được nữa rồi.”
Chước Tử
thân mình cứng đờ, không phải do sợ khiến cả người cứng ngắc, mà là do
âm cuối vừa phát ra kia khiến nàng bị giữ chặt lại, căn bản không thể
nhúc nhích. Thấy tính mạng bị đe dọa, nàng hét lớn: “Ngươi là thần thú
mà cũng dám làm loại chuyện tuỳ tiện sát sinh này sao?”
Long Thần khẽ nhắm mắt: “Tình thế bắt buộc, chờ thêm vài ngày, ta sẽ thả ngươi ra.”
Long khí đột nhiên ập tới, trái tim nàng như muốn nổ tung, Chước Tử thiếu chút nữa
nôn ra một búng máu. Khi tưởng như sắp bị thu vào long thủ thì bên tai
chợt nghe thấy tiếng gió thoảng qua, long khí đột nhiên tiêu tán, tâm
mạch lập tức thông thuận, như chưa từng bị đả thương.
Khóe miệng Long Thần bỗng nhiên trào máu, Tiểu Bạch Xà kinh hãi, giơ tay đỡ lấy hắn, thét lên: “Ai ở đây giả thần giả quỷ?”
Long Thần
lắc lắc đầu, ý bảo nàng trấn định: “Tuy chúng ta mạo phạm, nhưng chúng
ta cũng không có ác ý, chỉ ở lại mười ngày liền đi.”
Từ trước đến nay Chước Tử chưa bao giờ nghe người ta nói Long Thần là người khách
khí như vậy, vừa rồi còn muốn một chưởng đánh chết nàng, dù cho có bị
thương cũng hoàn toàn có thể dùng một ngón tay đem nàng đánh chết. Người như thế lại dễ dàng nhượng bộ, gió kia … là cao thủ. Chước Tử định di
chuyển, hòng vọt tới phòng Thư Sinh nhưng lại bị long khí chế trụ, căn
bản không thể động đậy.
Phía sau vang lên tiếng nam tử: “Có thể ở lại hay không, phải hỏi Chước Tử cô nương.”
“Cao thủ ?” Chước Tử liền cảm thấy an toàn.
“Phải.”
Chước Tử
đang muốn hỏi hắn sống ở nơi nào, chưa kịp mở miệng đã thấy Tiểu Bạch Aà kia nhào tới, ôm thắt lưng của nàng, khóc lóc như đóa hoa nhỏ: “Tỷ tỷ
đừng hạ thủ, chúng ta là bị truy sát, chỉ muốn ở lại đây dưỡng thương.
Ngươi thu lưu chúng ta đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không sinh sự, sẽ hết
sức ngoan ngoãn.”
Chước Tử do
dự, có thể đuổi giết Long Thần khẳng định không phải kẻ bình thường, nếu tìm đến đây khiến khách điếm bị phá hủy thì làm sao bây giờ?
Tiểu Bạch Xà thấy nàng do dự, liền hấp tấp hỏi: “Tỷ tỷ, nơi này không phải khách điếm sao? Chúng ta trọ lại không được sao?”
“…”, Chước
Tử giật mình thấy trách nhiệm của nàng vùng dậy, gật đầu: “Nơi này là
khách điếm, đương nhiên để người ở lại! Ta sẽ đi thu dọn phòng cho các
ngươi.”
Thư Sinh
nhìn Tiểu Bạch Xà, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, lại nhìn nhìn
Long Thần, một tiên một yêu, như thế nào lại cùng nhau lưu lạc đến mức
này? Lại còn bị người đuổi giết?
Long Thần cũng ngẩng đầu nhìn hắn, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Kia là người trên Cửu Trọng Thiên… Đến nhân gian để làm gì? Tại sao lại che chở một tiểu hoa yêu ?