Nhà Trọ Hoa Yêu

Chương 47: Chương 47: Cứ Thế Xuyên Qua Rồi




Vừa nghe câu hỏi này, Chước Tử thiếu chút xung khí, lao lên túm tóc tạt tai, giật áo hắn: “Đồ trứng thối, đừng tưởng có thể vờ ngốc thì có thể làm như không xảy ra chuyện gì nhé, có tin ta đánh ngươi nhừ tử không hả?”

Học trò run rẩy: “Cô nương, chuyện xấu không được nhìn, điều xấu không nên nghe, cô thô lỗ thế sau này làm sao tìm được người trong sạch để gả?”

“…”, Chước Tử thực sự muốn sút bay hắn, dám dọa dẫm Thư Sinh lại còn nói nàng không gả đi được.

Thư Sinh nắm tay Chước Tử kéo về, liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc nhanh chóng nói ra sự thật hoặc thành hồn ma rồi nói ra sự thật.”

Chước Tử chớp mắt mấy cái, đây thực sự là hai lựa chọn hả?

Học trò nuốt nước bọt: “Các ngươi muốn hỏi thì hỏi đi, ta trả lời là được.”, rồi lẩm bẩm: “Hóa ra đây là hắc điếm.”

Chước Tử nắm tay: “Ngươi mới đen tối ấy!”

Thư Sinh hỏi: “Ngươi không nhận ra chúng ta à?”

Học trò lắc đầu: “Không nhận ra. Ta chỉ nhớ ta cưỡi lừa lên kinh tìm cậu, vừa nằm xuống thì khi tỉnh lại thấy mình đã ở đây rồi, đang cố nhớ xem có phải hôm qua say rượu không, thì hai người xông vào, còn định đánh ta nữa, tiểu sinh vô tội mà.”

Chước Tử hầm hừ: “Láo toét, ngươi nói với ta đi tìm cậu, giữa đường gặp sơn tặc, trợn mắt nói láo. Thế nhưng lại nói với chưởng quầy ngươi vào kinh đi thi, cuối cùng ngươi ở đây một tháng hay nửa tháng hả?”

Học trò nghẹo đầu sang một bên: “Quác?”

Chước Tử thực sự muốn điên lên: “Quác cái đại gia ngươi!”. Nàng ôm bụng, vịn vào tay Thư Sinh: “Phải dạy dỗ hắn thật tốt mới được.”

Thư Sinh lại cau mày, giơ tay điểm lên huyệt ấn đường, vừa chạm vào thần sắc trên mặt lạnh đi vài phần. Chước Tử khẽ khàng hỏi, sợ quấy nhiễu hắn: “Sao thế?”

“Ít nhất hắn bị hai kẻ hạ chú thuật, khiến trí nhớ nhiễu loạn.”

Chước Tử giật mình: “Thế nên hắn mới ăn nói lung tung thế à?”

Thư Sinh khẽ lắc đầu: “Không truy ra được… Mấy loại cổ chú chèn lên nhau, ngay chính hắn cũng không biết đâu thật đâu giả, cả hai đều có. Nhưng có thể chắc chắn một điều là, hắn thực sự đã từng ở trọ khách điếm, mặc dù trí nhớ bị nhiễu nhưng hắn không thể bịa đặt về người chưa từng gặp qua.”

“Ý chàng là bọn Tân Nương hắn chưa gặp nhưng lại biết đúng không?”

“Đúng thế.”, Thư Sinh thu tay lại, gõ một cái lên trán, hoc trò đó liền gục trên bàn, ngủ mất tiêu. Sau một lúc suy tư, trầm ngâm: “Trong cơ thể của hắn có thần lực của một Thần Sáng Thế… nhưng không biết là của ai.”

Chước Tử cố nuốt khan, Thần Sáng Thế? Sao lại liên quan đến cả thần rồi. Nàng bỗng mở to mắt: “Thư Sinh ngốc, chàng biết thần lực của Thần Sáng Thế, vậy chàng có phải… cũng là một vị Thần Sáng Thế không đấy?”

Thư Sinh chớp mắt: “Nhìn ta có giống không?”

Chước Tử cẩn thận suy nghĩ, quả quyết lắc đầu: “Không giống.”

Các Thần đều là mặt lạnh nghiêm túc, cao cao tại thượng, không phạm sắc tình lục dục, sao có thể giống Thư Sinh cà lơ phất phơ… lại còn như sói háo sắc nữa chứ.

Thư Sinh kéo tay Chước Tử cười nói: “Xem ra vẫn phải trở về truy tìm sự thật thôi.”

Chước Tử: “Trở về?”

“Về thời điểm sau khi học trò kia đến ở trọ.”

Chước Tử ngạc nhiên: “Nhưng, nhưng thế này là đảo loạn số mệnh, để Ngọc Đế biết sẽ bị sét đánh tơi bời.”

Thư Sinh lạnh mắt: “Ngọc Đế ư? Hắn không dám đâu.”

“Thư Sinh…”, Chước Tử nghiêm túc: “Ta thực sự muốn ôm đùi chàng quá.”

Thư Sinh bật cười, nắm tay nàng dắt đi: “Cả người ta đều là của nàng rồi, muốn ôm đâu chả được.”

Trong lòng Chước Tử ngập tràn mật ngọt, xuân phong đắc ý. Thư Sinh là của nàng, cho dù nàng không xinh đẹp như Cửu Vỹ Hồ, nhưng người Thư Sinh thích chính là mình, thế là đủ rồi. Nàng nhíu mày: “Khoan đã, thế nên giờ chúng ta phải đi tìm Cửu Vỹ Hồ hả?”

“Đúng thế.”

Gió xuân lướt qua, thay vào đó là cảm giác bị lửa lớn thiêu đốt, thực sự không vui nha! Chước Tử nắm chặt tay hắn, còn thực sự dặn dò: “Thư Sinh ngốc, chàng phải cố giữ mình!”

Thư Sinh mờ mịt, hắn là kẻ tùy tiện, không biết giữ mình hả?

Thư Sinh đã đến nơi ở của Cửu Vỹ Hồ vài lần rồi. Đó là một sơn cốc ở nhân gian trong mảnh rừng kỳ ảo, những thợ săn kẻ đốn củi ban ngày đi qua đây không thấy gì nhưng đến tối thì đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười đùa vang vọng, tiếng ca mê hoặc quanh quẩn khắp ngọn núi như đoạt đi hồn phách người khác. Nam tử người phàm nếu lạc vào Hồ Ly Thành thì sau ba ngày bị bắt gặp sẽ cạn khô dương khí, thân thể tiều tụy. Đây chính là nơi Hồ Ly tu đạo thành tiên, chỉ hấp thu tinh khí không giết người.

Chước Tử theo Thư Sinh đến đó lúc chạng vạng, vừa đến cửa cốc đã bị một mùi nồng đậm xộc vào mũi ho sặc sụa. Nàng nhìn Thư Sinh, không thấy có động tĩnh gì, liền lầm bầm, đúng là đến nhiều thành quen mà, về phải phạt quỳ bàn giặt mới được, không quỳ được ba lần không cho về giường.

Thư Sinh hoàn toàn không cảm nhận được sát khí từ Chước Tử phía sau, hắn giơ tay che mũi nàng, đúng lúc Chước Tử lao lên trước: “Cứ từ từ rồi sẽ quen thôi.”

Chước Tử lại lẩm bẩm, đúng là ngựa quen đường cũ mà!

Nhưng đi thêm vài chục bước, dù vẫn còn mùi nhưng quả nhiên thoáng khí hơn.

Trên đường hồ yêu đều nhận ra Thư Sinh, thấy hắn vội cúi đầu đứng một bên, không dám bước ra trêu ghẹo. Thư Sinh không hiểu sao sát khí ập đến, tìm một lúc mới phát hiện ra nó xuất phát từ Chước Tử, bộ dáng như hồ rình mồi.

Hồ yêu không phải đều có chín đuôi, đạt đến Cửu Vỹ Hồ thì phải có yêu lực cao cường, chỉ cần ngày nào cũng dốc sức thì có thể lên ngồi ngai vàng, mà Cửu Vỹ Hồ hiện giờ chính là Lão Đại của hồ yêu. Thị nữ dẫn đường đưa hai người vào trong, tuy trong sơn động nhưng bên trong cũng màu sắc rực rỡ, ngọc sáng chói lóa cả mắt.

Càng vào sâu, mùi càng nồng, đậm đến mức Chước Tử suýt hôn mê. Tận đến lúc nhìn thấy bờ vai trắng trẻo ẩn hiện dưới lớp tơ lụa mềm mại của Cửu Vỹ Hồ thì mới bừng tỉnh, không thể chịu thua được!

Cửu Vỹ Hồ nhìn thấy Chước Tử lại nhìn dáng vẻ phòng thủ của nàng, vai khẽ rung rung, quần áo càng lúc càng trễ xuống, quyến rũ cười nói: “Bái kiến Đế Quân!”

Nụ cười câu hồn đoạt phách này khiến Chước Tử muốn lặng yên cũng không xong, im lặng sờ mũi, nhìn Thư Sinh vẫn bình tĩnh như không.

Thư Sinh nhàn nhạt cười: “Hôm nay đến đây là vì chuyện trước đây ta từng nhắc đến với cô nương.”

Cửu Vỹ Hồ cười nói: “Chuyện ấy bảo lớn cũng không hẳn quá lớn, nhưng bảo nhỏ thì cũng không hề nhỏ đâu. Trông thế mà cũng phải hao phí rất nhiều tu vi, Đế Quân định bồi thường ta thế nào?”

“Ta cho ngươi gấp ba lần số tu vi ấy.”

Cửu Vỹ Hồ nâng mắt cười cười nhìn hắn: “Gấp ba ư? Là một nghìn năm trăm năm đấy nhé”. Nàng ta cười ha ha: “Như thế Đế Quân phải bồi ta năm ngày năm đêm mới đủ.”

Chước Tử thiếu chút hộc máu, khoan đã, Thư Sinh độ tu vi không phải là hôn nhẹ rồi sờ sờ sao, tuyệt đối không được!

Thư Sinh nhàn nhạt cười: “Ta trực tiếp đem tu vi truyền cho ngươi.”

Cửu Vỹ Hồ chớp mắt mấy cái, kinh ngạc: “Nếu là bên nhau vài đêm đẹp, ta thì được tu vi còn Đế Quân cũng vô sự. Nếu trực tiếp cho thì ngài lập tức mất đi một ngàn năm trăm năm đấy. Vụ mua bán này không lời lãi rồi.”

Thư Sinh cười nói: “Ta là người có thê tử, nếu làm thế sẽ có người ghen đấy.”

Chước Tử trong lòng khẽ reo, này này, nàng không thèm ăn dấm chua đâu nhá. Nhưng sau lại đau lòng nói: “Nhưng một lúc mất nhiều tu vi như thế… không còn cách nào nữa sao?”

Thư Sinh bật cười: “Hết cách rồi.”

Cửu Vỹ Hồ hừ hừ: “Thế đã là gì chứ, cho dù cho một vạn năm nghìn năm cũng chẳng nhăn mặt ấy chứ.”

Mục đích của nàng ta cũng không phải tu vi, năm trăm năm yêu lực nàng ta chẳng quan tâm, chẳng qua chỉ muốn sau này đi khoe khoang, nàng ta là hồ ly đầu tiên trong hồ tộc được ngủ cùng Đế Quân, mị lực lưu truyền thiên hạ. Thật đáng tiếc, đáng tiếc. Thế mà lại không so sánh được với một cây thược dược nhỏ nhoi, càng nghĩ càng không thông.

Thư Sinh cúi đầu hỏi: “Chước Tử, nàng không hài lòng với biểu hiện của ta à?”

Chước Tử lắc đầu: “Tu vi đấy… nhiều tu vi quá…”

Nàng mới có ba trăm năm tu vi, Thư Sinh lại nhoằng cái tiêu tốn một nghìn năm trăm năm tu vi, càng nghĩ càng đau lòng. Nhưng nàng không chịu được nếu Thư Sinh ở bên Cửu Vỹ Hồ mấy ngày mấy đêm, tưởng tượng thôi cũng thấy khó chịu. Thư Sinh sờ sờ đầu nàng: “Chỉ là chút tu vi thôi, như sợi tóc thôi mà.”

Nàng giơ mắt nhìn hắn: “Thực sự không sao chứ?”

Thư Sinh thoải mái nói: “Đúng thế.”

Cửu Vỹ Hồ thấy hai người không chút e ngại, ân ái trước mặt lũ yêu, thực muốn lao lên sút bay Chước Tử, để mình thay thế chỗ đó. Để dẹp bọn họ không kích thích mình, nàng hừ giọng: “Được rồi, hai người muốn đến đâu, nói đi.”

Thư Sinh xòe tay, hồn phách lam nhạt hiện ra. Cửu Vỹ Hồ vừa thấy liền híp mắt lại: “Là hồn phách của người phàm à?”

“Đúng thế.”, Thư Sinh đưa hồn phách cho nàng ta: “Trí nhớ của người này bị nhiễu loạn, ngươi đưa chúng ta trở lại cái ngày hắn bắt đầu bị thần lực tác động.”

Hồn phách lam nhạt xoay vài vòng trên bàn tay mảnh mai của Cửu Vỹ Hồ, dần dần thành một màu sắc tuyệt đẹp, nàng ta nhắm mắt niệm chú: “Cái này… không chỉ bị động đến một lần…”

Kết quả này Thư Sinh cũng đã lường trước: “Mấy lần?”

“Nếu yêu cầu nói thì căn bản đây giống như một thế cờ, nếu không vào một lớp thì cũng không hoàn toàn không vào được lớp kia.”, Cửu Vỹ Hồ ngẩng đầu nói: “Không thì như vậy đi, ta đưa hai người vào trong đó, những chuyện kia hai người tự giải quyết nhé.”

Thư Sinh gật đầu: “Được.”

Cửu Vỹ Hồ khựng lại, nghĩ đến cái hồn phách vừa lộ ra vài trí nhớ vụn vặt, nói: “Nếu bên trong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không liên quan đến ta nhé.”

Sắc mặt Thư Sinh trầm xuống, cầm tay Chước Tử: “Bất kể là chuyện gì, nàng cũng không được buông tay ta nhé.”

Chước Tử đáp lời, tay kia ôm cánh tay hắn, dính chặt một khối, cảm thấy an tâm hơn.

Cửu Vỹ Hồ khoanh chân, niệm một chú thuật vô cùng phức tạp.

Âm thanh kỳ ảo quanh quẩn bên tai, càng lúc càng chói, Chước Tử muốn đưa tay bịt tai nhưng lại không dám buông ra. Chân càng lúc càng thấy lạnh, nhìn xuống thấy băng đang lan dần lên đôi chân, còn có cả âm thanh rạn nứt của băng tan ra. Nếu không phải Thư Sinh vẫn rất bình tĩnh thì nàng nghĩ hồ yêu kia đang ám hại bọn họ rồi. Chợt nghe tiếng quát “Mở” của hồ yêu, dưới chân chìm xuống, rơi vào một lỗ thủng to đùng.

Chước Tử cố mở to mắt nhìn cảnh tượng qua cái lỗ kia thì bỗng dưng có ánh sáng của nến chiếu vào.

Bọn họ…xuyên qua rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.