Nhà Trọ Hoa Yêu

Chương 53: Chương 53: Huyễn Cảnh Lặng Lẽ Thoát Ra Từ Khách Điếm




Lũ yêu ở hậu viện đang tắm sương, đắm chìm trong ánh sáng ban mai, vô cùng thích thú hưởng thụ sự ngọt ngào này thì bỗng thấy Chước Tử khua chiêng gõ trống nhảy vào. Chưa kịp ngăn cản đã thấy nàng giơ dùi gõ mạnh một cái, âm thanh vang rền thấu tận trời xanh. Lũ yêu ôm tai tức giận hò hét: “Lão Đại, làm cái khỉ gì vậy? Ban ngày ban mặt quấy nhiễu dân chúng, trói lại báo quan đấy!”

Chước Tử cất dùi đi, nhăn nhở: “Nửa canh giờ sau, cùng ăn cơm nhé.”

“Sau đó thì sao?”

Chước Tử mờ mịt: “Không biết nữa!”

“Lão Đại! Ra khỏi cửa rẽ phải, có Tống thần y tay nghề cũng không tồi đâu!”

“Vừa bảnh mắt đã bắt ăn đại tiệc, có phải đang đùa giỡn người ta không hả?”

“Hù người ta giật mình làm sương rơi hết sạch rồi!”

Thấy bọn họ rên rỉ, cãi nhau ầm ĩ, náo nhiệt hết sức, Chước Tử chống hai tay: “Nhớ đến đúng giờ đấy, tập họp ở tiền đường!”

Đỗ Quyên nhíu mày: “Tiền đường? Hôm nay khách điếm không mở cửa à?”

Chước Tử lắc đầu: “Nghỉ một ngày.”

Một ngày… đâu chỉ là một ngày đâu…

Lũ yêu yên lặng nhìn Chước Tử bối rối chạy đi, liếc nhìn nhau có chút đăm chiêu.

Chước Tử đi vào bếp, gục đầu vào cửa, nàng sợ thêm chút nữa thôi là nước mắt rơi lộ ra sơ hở mất. Giơ tay lau nước mắt, thấy móng tay dài liền quay người đi tìm kéo nhỏ, chạy đến cạnh Thanh Đế đang nhóm lửa, kéo kéo áo hắn: “Chưởng quầy.”

Thanh Đế nghiêng đầu nhìn nàng, thấy cây kéo nhỏ tinh xảo đưa ra trước mặt, Chước Tử nói: “Móng tay dài quá rồi.”

Khi Vũ hòa thượng mang theo mưa ưu tư xuất hiện, khiến bức họa Tỳ Hưu trên nóc nhà khách điếm tan chảy. Chước Tử giơ tay chạm vào nên bị bỏng, móng tay hỏng hết, khi đó Thư Sinh đã nói sau này hắn sẽ giúp nàng cắt móng tay. Nhưng rồi Chước Tử lại không thích hắn tỉ mẩn chỉnh sửa, không thích phải ngồi yên giơ tay cho hắn làm nên không để hắn động vào. Hôm nay nghĩ lại, không có gì tốt đẹp hơn người mình thích cắt móng tay cho mình. Hai mươi ngày sau sẽ không có cơ hội làm việc này nữa.

Sắc mặt Thanh Đế khẽ đổi, đưa tay nhận lấy. Chước Tử ngồi lên chiếc ghế nhỏ đối diện hắn: “Nửa canh giờ sau ăn cơm nhé.”

“Được.”

Chước Tử một tay chống một tay giơ ra, nhìn hắn tỉ mỉ tỉa từng chút từng chút một, trong lòng lại nổi lên lo lắng: “Thư Sinh ngốc, ta không nắm chắc… không nắm chắc liệu có thể tìm thấy chàng hay không. Đột nhiên cảm thấy lần này để vuột mất chàng thì sẽ mãi mãi mất đi vậy.”

Tay Thanh Đế khẽ run lên, không phải hắn không lo lắng như trong lời của Chước Tử. Chỉ là vì thượng thần vốn lãnh đạm hơn so người khác, nên động tâm cũng gian nan gấp vạn lần. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng khí Chước Tử tìm được hắn thì chưa vào cửa đã bị hắn đạp bay rồi, mà có khi nguy hiểm hơn là…nhỡ tay bóp chết nàng…

“Ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”, ví dụ như nói cho những người hắn quen nhất định phải cản không cho hắn đá bay Chước Tử, còn nữa, trên mỗi cây cột, mỗi quyển sách đều viết “Ngươi thích Chước Tử”, hay “Cây hoa thược dược này hết sức quan trọng đối với ngươi”, linh ta linh tinh. Hoặc là… hắn ôn nhu nhìn Chước Tử: “Hay là nàng đến Thiên Trì tắm rửa đi, ta lại đi ngang qua nhìn tiếp.”

“…”, Chước Tử nghiêm mặt: “Thư Sinh háo sắc, chàng xem trọng ta là vì đã từng nhìn lén ta tắm rửa phải không hả?”

Thanh Đế cười không ra tiếng, tiếp tục tỉa móng tay, lát sau nghe nàng nói: “Chuyện đó, tìm cơ hội nào đấy đi.”

Nói xong, xoang mũi cả hai cùng nóng lên. Ánh mắt đối diện phản chiếu hình bóng đối phương, đột nhiên bật cười. Chước Tử hôn hắn một cái: “Hình như ta lại có đầy tự tin sẽ tìm được chàng về vậy.”

Thanh Đế xoa đầu nàng: “Không cần lo lắng quá đâu, chỉ cần đều còn sống là tốt rồi.”

Chước Tử gật đầu, đúng vậy, chỉ cần sống là được rồi, chỉ cần biết Thư Sinh cũng đang ở đâu đó trong Lục Giới là tốt rồi.

Nửa canh giờ sau, lũ yêu túm tụm vây quanh bàn lớn ở tiền đường, nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, tuy thấy Chước Tử vẫn cười đùa tếu táo nhưng không hiểu sao không khí có chút…ngột ngạt nha.

Hồ Lô mập nhìn chỗ trống bên cạnh bèn dịch sang trái thì Chước Tử vội ngăn lại: “Đây là chỗ của Thần Nữ, ngươi liệu hồn không là bị ngài ấy đá bay đấy.”

“Ặc, ta là kẻ nhỏ mọn không thèm quan tâm đến ai thế sao?”

Chước Tử vội vàng lùi tới bên cạnh Thư Sinh, tránh xa Nữ Oa nương nương, tránh được Thần Nữ thích cá cược, bình yên cả đời!

Nữ Oa ngồi xuống, luôn luôn nở nụ cười vô cùng dễ – mến – thân – thiện. Chước Tử không tiếng động dán sát vào Thanh Đế, cố gắng nuốt nước miếng: “Diêu Tiễn ca nhất định là muốn chết nên mới thắng Thần Nữ nhiều bạc như thế.”

Thanh Đễ bình tĩnh cầm đũa gắp đồ ăn cho nàng: “Không có khả năng đánh cược lại còn đi cá, đấy là tự ngược chính mình thôi.”

Chước Tử tin tưởng gật đầu: “Đúng nha, có lẽ chính là càng ngược càng thích trong truyền thuyết nhở.”

Nữ Oa lườm xéo hai người, này hai kẻ kia, tưởng nàng điếc hay sao dám nói xấu sau lưng thế hả.

Chước Tử cười híp mắt: “Các ngươi làm gì thế, mau động đũa đi, ăn nhanh lên nào.”

Tân Nương nhịn không nổi, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Lão Đại, không phải cô có chuyện gì giấu chúng ta đấy chứ?”

Bách Thụ ca gật đầu: “Cô đừng có trưng cái mặt vô tội nói không có gì nhé, chúng ta sẽ khinh bỉ cô cả đời đấy.”

Chước Tử cười cười: “Không có lừa gạt gì đâu, chỉ là… ừm, ta định cùng Thư Sinh về nhà vài ngày, khách điếm phải giao lại cho mấy người trông coi rồi.”

Mọi người im lặng, tuy sớm đoán được điều tất nhiên này nhưng đến lúc thực sự phải đi thì lại có phần luyến tiếc. Có Chước Tử khỏe mạnh khí thế ở bên cạnh thật tốt mà. Lúc sau, Tân Nương khua tay: “Sao thế này chứ, sớm hay muộn Lão Đại cũng quay về nhà mẹ đẻ mà, ở đây có ai muốn bảo vệ khách điếm hơn Lão Đại nào? Chắc chắn không phải bỏ chúng ta lại đây đâu nhé.”

Lúc này sắc mặt mọi người mới dịu đi, bắt đầu ồn ào gắp đồ ăn.

Chước Tử liếc mắt nhìn Thư Sinh, thấy trong mắt hắn đầy ôn nhu săn sóc.

Nữ Oa nhìn hai người trước mặt chàng chàng thiếp thiếp nồng nàn ân ái, thực sự… ghét không tả được… Không phải kích thích kẻ độc thân lớn tuổi này đâu. Ho khan hai tiếng: “Các ngươi đi rồi, ta sẽ thay mặt làm nữ chưởng quầy.”

Chước Tử ngẩn người, cái gì nhỉ? Thần Nữ sẽ ở lại khách điếm Đồng Phúc ư? Cam đoan đến bảy phần là khách điếm sẽ không bị thiêu cháy ấy chứ! Bát cơm trong tay nàng xem chút rơi ra, nước mắt vòng quanh nức nở: “Thần Nữ… Thần Nữ à!”

“À, phải trả tiền công nhé!”

Lập tức cứng rắn nuốt nước mắt lại, mấy thứ như cảm động gì gì đó tan luôn thành mây khói.

Diêu Tiễn gặm chân gà nói: “Đánh cược còn thua, làm sao trông coi khách điếm được, chi bằng đem bạc đưa ta cho nhanh, nói lằng nhằng làm gì.”

Chước Tử lại dịch dịch gần Thanh Đế thêm chút nữa, nàng hiểu rõ lửa cháy lan bên cạnh thế nào mà. Nhưng chỉ thấy Nữ Oa đại nhân nhướn mày giật giật mấy cái, nàng biết là chắc chắn lại chơi xúc xắc cá cược thua nhiều hơn nữa rồi…

Ăn cơm xong, ngoài Thanh Đế không uống rượu thì những người khác đều nốc mấy bát lớn rồi. Chước Tử cứ uống cạn hết chén này đến chén khác, còn đem cả loại rượu quý nhất của khách điếm ra uống, lặng lẽ lo lắng, nhỡ đâu ngay cả Nữ Oa nương nương cũng không giữ được khách điếm thì làm sao đây, thôi cứ uống cho thoải mái đi đã.

Rượu uống vào tinh khiết, thơm ngạt ngào, đến bụng thì như thiêu cháy. Chước Tử đặt bát rượu xuống, đầu óc vẫn tỉnh táo, nhưng mở miệng nói thì mùi rượu vẫn sộc lên mũi: “Ăn no uống say rồi chứ?”

Mọi người lên tiếng trả lời rồi im lặng chờ Chước Tử nói tiếp.

Chước Tử đứng dậy, kéo Thanh Đế: “Vậy chúng ta đi đây.”

Bà Bà đang ngồi yên bên cạnh vội túm tay nàng: “Lão Đại, tỷ đi mười ngày nửa tháng thôi nhé, nhớ phải quay lại đấy.”

Chước Tử nhe răng: “Đương nhiên rồi.”

Bà Bà lại nhìn Thanh Đế: “Chưởng quầy đại nhân, ngài cũng phải quay lại đấy.”

Thanh Đế khựng lại một lúc mới cười nói: “Được, sớm hay muộn cũng về mà.”

Sẽ về nhưng không biết là khi nào thôi.

“Lão Đại bảo trọng nhé.”

“Lão Đại đi chơi vui vẻ, sớm trở về.”

“Chúng ta nhất định sẽ trông nom khách điếm cẩn thận.”

Chước Tử khụt khịt mũi, tiện đà men say, bước lên vỗ vai Nữ Oa. Nữ Oa lập tức liếc xéo nàng, nhưng nàng lại ngây ngô nói: “Bọn họ đều nhờ ngài cả đấy, Nữ Oa nương nương.”

Nữ Oa thân thiện gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“…”

Chước Tử dựng thẳng lỗ tai, sao nàng nghe thấy tiếng hít thở từng đợt lãnh khí nhỉ? Mà thôi, quên đi. Xiêu xiêu vẹo vẹo lao vào trong lòng Thanh Đế, vung tay: “Đi về nào!”

Thanh Đế ôm Chước Tử, quay sang mọi người gật đầu: “Chúng ta đi đây.”

Tân Nương chìa tay: “Chưởng quầy, đem ta theo nữa…”

“Oa oa oa, Lão Đại, đừng bỏ chúng ta lại mà.”

“Thần nữ, đây là ba năm tiền công của ta, ngài vui lòng nhận cho.”

“Lão Đại đều là mây gió thoảng qua, Thần Nữ mới là vương đạo. Sau này ta theo ngài, bảo sao làm vậy như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.”

“Bách Thụ ca, ngươi lại biết dùng thành ngữ cơ đấy!”

“!”

Bên ngoài khách điếm, Thanh Long đã chờ sẵn. Đang lượn lờ trên không, thấy họ đi ra thì vặn cái eo một cái. Thanh Đế ôm Chước Tử nhảy lên. Gió lạnh tạt tới, Chước Tử mở to mắt nhìn Thao Thiết, Tỳ Hưu và cả Hống trên nóc nhà khách điếm, bỗng nhớ tới đến lúc này thời gian cũng chỉ mới có mấy tháng.

“Thư Sinh ngốc, một tháng sau chúng ta quay lại nhé.”

Thanh Đế ôm nàng chặt hơn: “Được!”

Chước Tử ngáp ngáp trong ngực hắn, say rượu mà buồn ngủ. Lạnh nên làm tổ trong lồng ngực ấm áp càng thích ý: “Tận trời cao trên kia… ta rời đi lâu quá rồi… chuyện trước kia cũng đã quên hết, nơi đó có vui không?”

Thanh Đế thản nhiên cười: “Ở lâu quá nên cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng nàng muốn đến bất cứ đâu ở Cửu Trọng Thiên chơi đều được.”

“Ha ha, bỗng nhiên ta có cảm giác là người giàu đấy.”

Thanh Đế bật cười, nghe giọng à ê thế này là say lắm bắt đầu nói linh tinh rồi. Giơ tay tạo lồng linh lực, ngăn cản gió lạnh bên ngoài, sau đó nói: “Đi thôi!”

Thanh Long gầm một tiếng, lao thẳng lên trời cao.

Bóng dáng màu xanh còn chưa biến mất thì một ảo ảnh màu sắc rực rỡ như khổng tước từ khách điếm thoát ra, lặng lẽ đuổi theo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.