Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 42: Chương 42: Bốn người chúng ta cùng làm




Lời nói của Phàm Ngự khiến 2 nữ nhân bên cạnh hắn hoảng sợ. Không biết làm gì hơn ngoài nức nở nói

“Ngự, anh sao vậy? Người ta làm gì sai sao? Hay là vừa rồi người ta phục vụ anh không tốt?” Nữ nhân cố ý nói lại những lời vừa nãy Phàm Ngự nói với cô

Phàm ngự xoay người, ôm sát eo nữ nhân, nâng lên cằm của cô. Trong cổ họng phun ra mùi rượu khiến nữ nhân trong ngực đủ để như si như say.

"Nữ nhân, không cần trước mặt của tôi dùng bất kỳ biện pháp nào, tôi có thể để cho cô lên Thiên đường, thì cũng có thể để cô xuống địa ngục."

Nữ nhân bị ánh mắt Phàm Ngự dọa sợ hãi. Phàm Ngự đẩy hai cô gái bên cạnh ra, hướng tầm mắt của mình về phía An Tuyết Thần.

Phàm Ngự nhìn cô, trên gương mặt không có một chút biểu tình nào, cô đang mặc bộ đồng phục học sinh, khí chất của cô cộng thêm bộ đồng phục này càng giúp cô tăng thêm một chút sắc thái, một chút linh khí.

Phàm Ngự hướng về An Tuyết Thần nhàn nhạt nói một câu:

“Lại đây.” Phàm Ngự nhìn đôi tay ôm lấy vai của An Tuyết Thần nói

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, nặng nề bước từng bước đến bên cạnh hắn

Tầng hai tòa thành, từng bước từng bước với An Tuyết Thần mà nói thật giống như cô chuẩn bị bước vào địa ngục

An Tuyết Thần đến bên cạnh Phàm Ngự, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Cô không đước phép sợ hắn. Tuyết đối không

Giờ phút này Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần khóe miệng nở nụ cời tà ác. Hắn kéo cô tiến lại gần mình, ngửi mùi hương trên tóc cô. Một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Đây chính là mùi hương bách hợp mà đã lâu rồi hắn không được ngửi. Mùi hương khiến cho tâm trạng hắn trở lên thoải mái

An Tuyết Thần không nói gi. Cô đang đợi xem Phàm Ngự, hắn ta muốn làm gì.

Phàm Ngự bế ngang cô. Khiến cho An Tuyết Thần hét lên một tiếng sợ hãi

“A, Phàm Ngự, anh mau thả tôi xuống. Tôi có thể tự đi được.” An Tuyết Thấn sợ hãi kêu lên.

Phàm Ngự cùi đầu nhìn An Tuyết Thần trong ngực mập mờ nói.

“Lát nữa anh sẽ để em hét chói tai trên giường anh.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần đỏ lựng nhìn Phàm Ngự

Phàm ngự dừng bước một chút, hướng về phía hai nữ nhân nói.

“Hai cô cũng mau lại đây.” Trên mặt Phàm Ngự không có một chút ấm áp nào mà chỉ có sự lạnh lẽo bao phủ.

Phàm ngự một cước đá văng cửa, đặt An Tuyết Thần nằm ở trên giường, sau đó hai nữ nhân đi theo tiến vào , đi tới bên người Phàm Ngự . Dùng thân thể đầy đặn của mình dán chặt vào người Phàm Ngự. Các cô không hiểu Phàm Ngự lại có hứng thú với cố gái nhỏ này.

Ánh mắt của hai kẻ kia nhìn chằm chằm vào An Tuyết Thần, mà lúc này An Tuyết Thần đã không còn tâm trạng đi để ý ánh mắt của hai nữ nhân ngu xuẩn kia nữa rồi.

Đầu của cô choáng váng. Hắn ta định làm cái gì?

An Tuyết Thần nhìn ba người họ, bất giác tự lui mình về phía sau, cố gắng nghĩ làm sao có thể cách xa bọn họ một chút. Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt Phàm Ngự, đó gióng như là một chuyện buồn cười.

Phàm Ngự cời bỏ áo choàng tắm, làm thân mình hoàn toàn hiện ra trước mắt ba nữ nhân. Một kẻ đang tận hưởng ngắm nhìn cơ thể hoàn mĩ của hắn. Còn An Tuyết Thần hoàn toàn không có tâm trạng đi thưởng thức mấy cái đó. Cô vẫn nhìn chằm chằm mặt Phàm Ngự, chưa hề rời khỏi.

“Phàm Ngự, anh muốn làm cái gì?” Giọng nói của An Tuyết Thần run rẩy, không còn sự tức giận như vừa rồi nữa.

Phàm Ngự bắt được đôi chân của An Tuyết Thần. Tà mị nói với khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Bốn người chúng ta cùng nhau làm, tôi muốn cô học cho thật tốt.” Nói xong liền tháo khăn tắm của nữ nhân bên cạnh, để cô ta quỳ gối trước cực đại của hắn, dùng miệng liếm. Một tay khác cũng lột bỏ khăn tắm của nữ nhân còn lại, bàn tay vuốt ve nơi đẫy đà của cô ta. Khiến cho nữ nhân phát ra âm thanh yêu kiều.

An Tuyết Thần run rẩy nhìn cảnh tượng trước mặt. Cố gắng bịt hai tai lại, chôn đầu xuống dưới gối, nước mắt không ngừng rơi. Cô không hiểu tại sao hắn ta có thể đối xử với cô như vậy cơ chứ? Cô không muốn nghe, không muốn nhìn cái gì cả, cô chỉ muốn lập tức rời khỏi chỗ này thôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.