Oa ——”
An Tuyết Thần nhìn trường học trước mắt không khỏi kinh ngạc. Đây là cái gì, là trường học sao? Có phải quá khoa trương không?
Phàm Ngự nhìn nét mặt của An Tuyết Thần, có chút buồn cười, đi tới bên cạnh cô nói:
“Biểu hiện của em có chút khoa trương rồi đấy”
An Tuyết Thần quay đầu nhìn Phàm Ngự, thay đổi đét mặt, nhìn đồng phục học sinh trên người thật đúng là xứng đôi, cũng gọi là đồng phục học sinh, rõ ràng giống như lễ phục vậy.
“Đi thôi” Vì để cho An Tuyết Thần làm quen với trường học cho nên dắt cô đi vào tham quan.
“A…các người nhìn kìa, Phàm thiếu của chúng ta sao lại dẫn vào một cô bé thế kia. Bọn họ có quan hệ gì thế?”
“Đó có phải là em gái không?.”
An Tuyết Thần có thể nghe được bọn họ nói gì, đầu càng cúi thấp, trong lòng có phần oán trách cái người đang nắm lấy tay cô. Trường rộng lớn như vậy làm sao lại có thể nắm tay cô như thế, không phải là đang rêu rao sao.
Phòng hiệu trưởng ——
Phàm ngự không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào. Hiệu trưởng nhìn thấy Phàm Ngự đích thân bước vào phòng, vội vàng đứng lên, bước ra khỏi bàn làm việc tiếp đón, đợi anh ngồi xuống rồi đứng cúi người trước mặt anh cười nói.
“Phàm thiếu, hôm nay sao lại tự mình đến đây, có phải là có chuyện gì phân phó tôi làm hay không”.
An Tuyết Thần nhìn người đàn ông này, trong lòng nghĩ “ Đúng là kẻ nịnh bợ”.
“Hiệu trưởng, tôi muốn cô ấy chuyển sang lớp A ngành tài chính” Phàm Ngự chỉ nói ngắn gọn như thế.
Hiệu trưởng quay sang nhìn An Tuyết Thần đang đứng ở cửa, đúng là một tiểu thư xinh đẹp, chắc hẳn là có quan hệ không tầm thường với Phàm thiếu, suy nghĩ một chút rồi cười nịnh bợ nói:
“Ha ha…Phàm thiếu…chuyện đơn giản như vậy không cần ngài tự mình đến đây, chỉ cần điện thoại cho tôi là được rồi”
Phàm Ngự liếc mắt nhìn An Tuyết Thần. Đem tầm mắt chuyển dời đến hiệu trưởng. “Rất tốt. Tôi có việc, đi trước.” Nói vậy liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đi tới bên cạnh An Tuyết Thần thì dừng lại. Nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô.
“Bảo bối, phải nghe lời hiệu trưởng, tôi đi trước, buổi tối tới đón em.” Nói xong cũng rời phòng làm việc.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự rời đi. Sau đó lại nhìn hiệu trưởng, đây là ánh mắt gì???
“Ha ha, xin hỏi tiểu thư họ gì, bao nhiêu tuổi?” Hiệu trưởng rất cung kính hỏi.
“Tên em là An Tuyết Thần, năm nay 18 tuổi.”
“A, An tiểu thư, mời đi theo tôi.” Nói rồi dùng tay làm dấu mời.
“Thầy Hiệu trưởng, không nên gọi em là tiểu thư, gọi tên em là được rồi.”
“Ặc, được rồi, bạn học An Tuyết Thần.”
Lớp Tài chính A
“Khụ khụ,…các bạn tập trung một chút, Thầy giới thiệu bạn học mới” Hiệu trưởng đứng trên bục giảng hướng về phía lớp học nói.
An Tuyết Thần từ từ đi tới bục giảng. “Xin chào các bạn, mình tên là An Tuyết Thần, lần đầu tiên gặp mặt, xin chỉ bảo nhiều hơn.” Nói xong liền cúi người chào.
Ngẩng đầu lên, nhìn những bạn học ở dưới kia, đều là nam thanh nữ tú.
Nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của An Tuyết Thần, những người ngồi dưới bắt đầu lên tiếng trêu ghẹo.
“Oa…ra là một mỹ nữ, ngồi bên cạnh mình đi” Một nam sinh lưu manh nói.
Hiệu trưởng nghe cậu ta nói như vậy, vội vàng nói thêm “Bạn học nữ này là do thiếu gia Phàm Ngự tự mình đưa tới cho nên các em phải chăm sóc bạn học này thật tốt” Thái độ vô cùng nghiêm túc.
Nghe thầy Hiệu trưởng nói, ánh mắt bọn họ liền quan sát An Tuyết Thần trong mắt hiện lên vẻ nghi ngại.
“A, tôi nhớ rồi, bạn này chính là cô gái mà Phàm thiếu vừa dẫn vào trường, ra là bạn à.” Một nữ sinh nói. Cô vừa nói xong, nét mặt của mọi người liền lạnh đi, ánh mắt mọi người đều hướng về An Tuyết Thần.