Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 98: Chương 98: Gặp mặt, Lệ Lệ, Lạc Trạch, Lãnh Phong




An Tuyết Thần thấy vẻ mặt vô cùng thỏa mãn của Lạc Trạch, lúc đó chính cô còn không biết phải làm gì, cảnh tượng đêm đó lại hiện lên trong đầu. Nếu hai người không đi tới khách sạn Hoàng Đế thì cũng không có cơ hội để Lệ Lệ gặp lại Lạc Trạch, đều là tại mình. Lệ Lệ từ một cô gái hoạt bát, đáng yêu bây giờ lại trở nên buồn bã, một Lệ Lệ trọng bạn khinh sắc đi đâu mất rồi. Chính mình đã làm cô ấy thay đổi tới mức này sao?

Lệ Lệ quay lại nhìn thấy vẻ mặt suy tư và áy náy của An Tuyết Thần, trong lòng cũng không khá hơn là mấy. Cô cầm bày tay nhỏ bé của An Tuyết Thần."Tuyết Thần, việc kia thật sự không liên quan tới cậu, đừng tự trách mình nữa. Được không?"

An Tuyết Thần nhìn Lệ Lệ, ôm lấy cô.Trong lòng cũng không vui vẻ gì. Một lát nữa gặp mặt, liệu có thể không? An Tuyết Thần lo lắng nhìn, nói: "Lệ Lệ, có khi nào Phàm Ngự nói cho Lạc Trạch biết địa điểm hẹn không?"

Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần cười, nói:"Không sao! Tốt nhất là biết, mình cũng muốn cho anh ta biết thái độ của mình."

Địa điểm hẹn---------- Nhà hang trong khách sạn của Phàm Ngự------------

Giang Lệ Lệ mặc bộ lễ phục màu đen, hoàn toàn lộ ra đường cong hoàn mỹ. Tóc uốn gợn, cực kì gợi cảm và quyến rũ. Giang Lệ Lệ lấy điện thoại gọi cho Lãnh Phong.

"Alo, Phong, anh tới chưa? Anh ngồi ở bản mấy? Ừ, em đến rồi. Ừ. Được, lát gặp. Còn nữa, lát nữa nhất định phải đóng cho thật giống đấy, Tuyết Thần nói với anh rồi chứ. Lần này nhất định phải giúp em. Bạn tốt."

Điện thoại cô bất chợt rung lên, nhìn dãy số hiện lên, trong lòng như mặt hồ gợn sóng.

Leng keng---------

Giang Lệ Lệ bước ra khỏi thang máy, đảo mắt qua toàn bộ nhà hàng. Ở đây có rất nhiều người, tất cả đều là người giàu có. Nhìn thấy Lãnh Phong giơ tay lên, nở nụ cười tà mị, đi về phía cô. Cô đương nhiên biết có một ánh mắt sắc bén, nóng rực đang nhìn mình chằm chằm, đây chính là điều cô muốn, hy vọng từ nay về sau người đó sẽ không quấy rầy mình nữa.

Giang Lệ Lệ đi tới bên cạnh Lãnh Phong, ngọt ngào hỏi: "Xin hỏi, là Lãnh Phong, Lãnh tiên sinh sao?"

Lãnh Phong chậm rãi quay đầu, woa..., thật là đẹp trai a. Khuôn mặt trắng hồng, góc cạnh thực sự anh tuấn; đôi mắt đen thâm thúy, toàn thân phát ra ánh sáng mờ ảo, quyến rũ; đôi mi dày; mũi cao, thẳng; đôi môi tuyệt mỹ; đôi mắt đào hoa, sâu thẳm ấy thật sự khiến người ta phải chú ý đến.

Lãnh Phong xem xét bộ lễ phục trên người cô một cách tỉ mỉ. Kỳ thực, mọi người không biết rằng Giang Lệ Lệ ở Mỹ thường mặc đồ rất bình thường, nhưng lần này cô lại khiến Lãnh Phong phải kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn cô bằng ánh mắt của một người đàn ông. Trên người cô là bộ lễ phục màu đen, dưới cái gáy thon dài, ngọc ngà là bộ ngực trắng sữa như ẩn như hiện, eo được thắt lại nhưng lại không quá chặt, đôi chân thon dài lộ ra, cân xứng với dáng người thanh mảnh của cô, ngay cả những đóa sen xinh đẹp tuyệt trần cũng phải câm lặng trước sức hấp dẫn mê người của cô. Trang phục của cô gái này quả thật là cực kỳ lộng lẫy, nhưng vẻ lộng lẫy này vẫn kém hơn rất nhiều so với thần thái của cô. Đôi mắt to xinh đẹp của cô mang ý cười tà mị, mờ sương, toan tính trong lòng cũng theo đó mà khơi dậy, khóe miệng cùng đôi môi đỏ mọng khéo léo nhếch lên, thật khiến cho người ta muốn hôn một cái, đây đích thực là một người phụ nữ quyến rũ, dường như lúc nào cũng mê hoặc đàn ông, làm say mê đầu óc họ.

Cô vừa bước vào liền thu hút rất nhiều ánh mắt của những người khác giới, mà ngay cả anh bạn của mình cũng không khác gì họ."Lãnh tiên sinh?" Giang Lệ Lệ khẽ gọi, có ý nhắc nhở.

Lãnh Phong đứng lên, đi tới trước mặt cô, nâng bàn tay trắng ngần của cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, nói: "Giang tiểu thư xinh đẹp, mời ngồi!". Nói xong, Lãnh Phong giúp cô kéo ghế ra. Giang Lệ Lệ cố nén ý cười trên khuôn mặt.

"À, vâng, cảm ơn anh!"

Giang Lệ Lệ vừa ổn định chỗ ngồi, đôi mắt đẹp đẽ của anh khép hờ, đánh giá cô, giống như họ mới vừa gặp nhau lần đầu. Giang Lệ Lệ nhìn anh, khóe miệng khẽ nở nụ cười, thật sự không nhịn được. Ánh mắt cô nhìn anh có ý

''Anh vẫn là một tay diễn viên giỏi, diễn không tệ, một lát sẽ thưởng cho anh."

Lãnh Phong hiểu được ý tứ trong ánh mắt cô, khóe miệng khẽ cong lên, thì ra bên cạnh mình còn có một báu vật như vậy. Tại sao lúc trước mình lại không nhận ra? Lúc này, cô thật quyến rũ người khác mà.

"Giang tiểu thư quả là mỹ nữ, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta không dời tầm mắt đi được, yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên." Lãnh Phong cầm lấy ly rượu, dịu dàng nói, thanh âm cực kỳ mị hoặc.

Giang Lệ Lệ thiếu chút nữa là thổ huyết, anh ta đang nói cái gì vậy? A, không đúng, xưa nay anh ta vẫn như vậy với phụ nữ. Chẳng qua trước giờ anh ta không coi mình là phụ nữ thật sự.

Giang Lệ Lệ hắng giọng nói: "Đâu có, Lãnh tiên sinh quá khen. Tôi đã nghe nói về anh từ trước, hơn nữa còn ái mộ anh rất lâu rồi; hôm nay có dịp đi ăn tối cùng anh thật sự may mắn, tuy rằng phải thông qua Phàm tổng." Giang Lệ Lệ cố tình nhấn mạnh hai chữ "ái mộ".

Lãnh Phong nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, thật chẳng giống Giang Lệ Lệ mà anh biết. Mới sáng ra, phải nhận rất nhiều cuộc điện thoại. Đầu tiên là điện thoại của Phàm Ngự, tiếp đến là Lạc Trạch, rồi cuối cùng là của An Tuyết Thần, lúc này mới buộc cô nói ra sự thật. Không ngờ năm năm trước Lệ Lệ và Lạc thiếu lại có quan hệ khác thường như vậy.

"Giang tiểu thư khách sáo rồi, chúng ta gọi món trước đi?" Nói xong ra hiệu với người phục vụ.

"Giang tiểu thư chọn món đi." Lãnh Phong đặc biệt tao nhã đưa thực đơn đến trước mặt cô. Cô nhìn anh, thật ép người quá đáng mà; lúc này, khóe miệng cô giật giật, cứng ngắc.

Lãnh Phong thấy cô ngơ ra, nhỏ giọng nói:"Đừng vội, anh không ăn em thật đâu." Giọng điệu hết sức mê hoặc.

Giang Lệ Lệ nhìn anh khinh bỉ. Mỉm cười nói “Đặc sản của nhà hàng các anh."

Giang Lệ Lệ nhìn người phục vụ rời đi, chợt cảm nhận được hơi thở lạnh như băng từ phía sau truyền đến. Hít một hơi thật sâu. Lãnh Phong nhận thấy điểm khác thường của cô, liền nhìn xem, không ngờ Lạc Trạch thật sự đến đây. Xem ra mình phải tốn chút công sức.

Giang Lệ Lệ chỉ ăn một chút, thật ra, cô không có tâm trạng. Đột nhiên Lãnh Phong nhìn mình có chút khác lạ.

Lãnh Phong cầm khăn ăn đi về phía cô. Giang Lệ Lệ lộ vẻ mặt khó hiểu nhìn Lãnh Phong, Lãnh Phong cười tà mị.Anh ta muốn làm gì?

Ưm???????????????????????

Thì ra là anh muốn giúp lau khóe miệng giúp cô. "Lệ Lệ, nước trái cây dính trên miệng em."

Giang Lệ Lệ cảm thấy quạ bay trên đầu. "À, Lãnh tiên sinh, cái này…."

"Không cần gọi tôi xa lạ như vậy, gọi là Phong được rồi."

Trước đây cô vẫn gọi anh như vậy, nhưng bây giờ cô cảm thấy bầu không khí trở nên kỳ lạ, tay diễn viên này thật không biết xấu hổ. Lệ Lệ đỏ mặt nhưng vẫn thản nhiên mở miệng.

"Phong, cảm ơn anh." Lần này thì không được tự nhiên cho lắm, nhưng Lãnh Phong lại vô cùng hưởng thụ, cô gái nhỏ này còn có mặt này ư. Nói xong, anh nâng cằm cô lên, cô biết đây chỉ là diễn trò nhưng mà sao chẳng giống tí nào cả.

Khóe miệng Lãnh Phong nhếch lên gian xảo, nhân cơ hội này, đưa đôi môi mỏng tiến tới gần môi cô. Ngay lúc môi hai người gần chạm vào nhau, đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ kéo cô ra, ôm cô vào trong ngực, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lãnh Phong. "Không được, cô ấy là người phụ nữ của tôi." Nói xong liền kéo Giang Lệ Lệ đi về phía thang máy. Giang Lệ Lệ lại bị một cánh tay khác kéo ngược trở lại, ánh mắt cô cảm kích nhìn Lãnh Phong, ý bảo anh kéo cô lại.

"Lạc thiếu, hôm nay Lệ Lệ đến để gặp tôi, vả lại, vừa rồi Lệ Lệ đã nhận lời làm bạn gái của tôi rồi, anh cứ như vậy mà mang bạn gái của tôi đi thì không hợp tình hợp lý cho lắm, hơn nữa Phàm tổng yêu cầu tôi chăm sóc cô ấy cho thật tốt. Trước mặt nhiều người như vậy, thật không hay cho lắm." Lãnh Phong đi tới trước mặt Lạc Trạch nói.

Lạc Trạch giả vờ như không nghe thấy gì, nhìn thẳng vào Giang Lệ Lệ hỏi: "Điều hắn ta nói là thật sao? Là như vậy phải không?" Khẩu khí hùng hổ hăm dọa của Lạc Trạch khiến cho người ta không thể xem nhẹ được. Giang Lệ Lệ cũng nhìn lại Lạc Trạch "Đúng, tôi là bạn gái của Phong."

Lạc Trạch thực phẫn nộ khi nghe cô trả lời như vậy. Hung hăng kéo cô lại, nâng cằm cô lên, nghiến răng nói: "Sao? Đêm qua còn ở dưới thân anh hầu hạ mà hôm nay lại đi quyến rũ thằng khác, lẽ nào đêm qua anh còn chưa thỏa mãn em, để em còn sức mà chấp nhận thằng khác sao?"

Giang Lệ Lệ bị lời nói dứt khoát của Lạc Trạch làm cho rùng mình, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch; lúc này mọi ánh mắt đều dồn về phía bọn họ. Vẻ mặt Lạc Trạch suy tư nhìn gương mặt nhợt nhạt kia, mắt khép hờ. Lãnh Phong cũng thu lại dáng vẻ nho nhã vừa rồi, chau mày nhìn nét mặt khó coi của Giang Lệ Lệ. Sự việc có vẻ khó giải quyết. "Lệ Lệ, qua đây với anh." Lãnh Phong mở miệng, độ ấm hiển nhiên cũng giảm xuống không ít.

Giang Lệ Lệ muốn đi nhưng đôi chân lại bất động. Tỏ vẻ đáng thương nhìn Lãnh Phong, Lãnh Phong thấy bộ dạng đáng thương của cô, dịu dàng nói: "Lệ Lệ, để anh giúp em."

Giang Lệ Lệ gật đầu nhìn Lãnh Phong. Lạc Trạch hoàn toàn bị hai người kia bỏ lơ, vô cùng khó chịu. Cô gái này không phân biệt tốt xấu, dám liếc mắt đưa tình với thằng khác trước mặt anh, thật không coi anh ra gì mà.

Lãnh Phong còn chưa đi qua, Lạc Trạch liền ôm chặt Giang Lệ Lệ. Lãnh Phong khẽ nhíu mày. Giang Lệ Lệ nhận thấy tình thế trở nên căng thẳng, cô có chút sợ hãi, cô không thể liên lụy tới Phong được. Quay đầu nhìn Lạc Trạch, thanh âm run rẩy hỏi: "Anh muốn gì? Không được làm hại anh ấy."

Lạc Trạch thấy cô gái trong lòng mình đang run rẩy, càng tức giận hơn. Khuôn mặt tuấn tú cũng vì cố nén lửa giận trong lòng mà trở nên nhăn nhó, bóp cổ Giang Lệ Lệ.

"Anh nói rồi, trò chơi này không phải em nói hết là hết được." Lạc Trạch nói xong càng bóp cổ cô mạnh hơn, làm cho khuôn mặt trắng của cô ửng đỏ. Cô đã như thế này rồi còn quan tâm đến cái tên kia, chỉ mới quen biết nhau chưa tới nửa giờ, thế mà lại đi bảo vệ hắn ta, anh có thể không tức giận sao! Thực không coi anh ra gì mà!

"Có vẻ như em đã quên lời anh nói lúc nãy, xem ra anh phải thỏa mãn em hơn nữa để cho em không còn sức mà nghĩ đến thằng đàn ông khác." Nói xong liền ôm cô đi tới thang máy; đêm nay, mọi thông tin của nhà hàng đều bị phong tỏa.

Lãnh Phong thấy Lạc Trạch đưa Lệ Lệ đi, sốt ruột hô lớn: "Lệ Lệ, đừng đi với anh ta." Lãnh Phong đánh ngã mấy người chặn anh lại, có điều bọn họ đều là người luyện võ cho nên nhanh chóng lại đứng dậy.

Giang Lệ Lệ nhìn Lãnh Phong la lên: "Phong, em không sao, đừng lo cho em, em sẽ gọi cho anh." Lạc Trạch ở bên cạnh hung hăng đẩy cô vào thang máy.

Lãnh Phong nhìn cô bị Lạc Trạch đưa đi, trong lòng cảm thấy mất mát, đồng thời cũng tức giận chính mình không thể bảo vệ được cô. Cái gì mà bạn tốt chứ.

Trong thang máy-------------

Lạc Trạch ép Giang Lệ Lệ vào vách thang máy, cô cố gắng hết sức phản kháng nhưng căn bản là không có tác dụng, khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống, hung hăng nhìn cô.

"Ti tiện, lúc này còn nghĩ đến đàn ông ư. Được, anh sẽ thỏa mãn em." Nói xong anh ngậm lấy đôi môi của cô, bàn tay to bắt đầu xé rách lễ phục của cô. Đột nhiên anh dừng lại, lấy điện thoại trong túi ra.

"Alo, tôi là Lạc Trạch, không được mở cửa thang máy, giữ cho cửa đóng lại, không có lệnh của tôi thì không ai được mở ra." Nói xong, thả điện thoại xuống đất, nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, khóe miệng nhả ra nụ cười thích thú.

Cô hoảng sợ nhìn anh, không phải anh ta thật sự muốn mình ở trong thang máy chứ. Không được!

"Lạc Trạch, anh là tên cầm thú vô sỉ, anh dựa vào gì mà đòi can thiệp vào chuyện của tôi, anh cút ngay cho tôi. Buông ra!" Giang Lệ Lệ vặn vẹo thân thể, ý muốn phản kháng.

Lạc Trạch nhìn cô vặn vẹo thân thể, dục vọng nhanh chóng bị cô khơi dậy. Thanh âm khàn khàn: "Là do em châm ngòi, cho nên em phải có trách nhiệm hạ hỏa nó."

Nói xong liền phủ lên đôi môi của cô, mạnh mẽ tách hai chân cô ra, cùng lúc đó chen vào giữa hai chân cô, bàn tay to bắt đầu chạy lung tung.

Giang Lệ Lệ trợn mắt nhìn Lạc Trạch. Cơ thể bị anh kiềm hãm hoàn toàn không cử động được.

Quần áo cô bị anh hung hăng xé nát, rơi lả tả. Đem hai tay cô cố định trên đầu, tay kia cởi thắt lưng của mình, một tay lấy hạ vật to lớn ra. Xốc cô lên, cố định hai chân cô trên eo của mình, nhắm chuẩn xác vào nơi sâu nhất của cô mà thúc vào.

Giang Lệ Lệ đau đớn rên rỉ, nhưng trong mắt Lạc Trạc lại là một loại thuốc kích thích chí mạng, càng làm cho anh thêm hưng phấn. Cô gái này luôn làm cho mình không thể kìm chế được.

Lạc Trạch hung hăng ra vào thân thể Giang Lệ Lệ, sau lưng truyền đến sự đau đớn, nhưng bị anh che miệng nên chỉ có thể phát ra tiếng nỉ non. Mỗi một lần anh đều vô cùng thỏa mãn, lưng cô va chạm mạnh mẽ vào vách thang máy, cơ thể đau nhức.

Không biết anh muốn cô bao lâu, ước chừng khoảng hai giờ. Thân thể cô mềm nhũn, chân hoàn toàn không có sức đứng vững, Lạc Trạch buông cô, mồ hôi trên trán cùng những sợi tóc của anh kết hợp lại với nhau cực kỳ mị hoặc. Nhìn cơ thể trần trụi của cô trượt xuống, trong lòng thỏa mãn vô cùng. Giang Lệ Lệ nằm trên mặt sàn, thân thể hoàn toàn vô lực, miệng thở hổn hển, mắt nhắm chặt. Hàng mi dài sớm đã khô nước mắt, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Lạc Trạch mặc lại tây trang, bao bọc lấy thân thể trần trụi của cô, cầm lấy điện thoại, phân phó một chút, cửa thang máy liền mở ra; ôm Giang Lệ Lệ đang mệt mỏi ra khỏi thang máy.

-----------------------------------

An Tuyết Thần từ khi nhận được điện thoại của Lãnh Phong, cô cứ đứng ngồi không yên, đợi đến nửa đêm cũng chưa thấy Lệ Lệ trở về, dứt khoát lái xe đến biệt thự của Phàm Ngự.

Cửa mở? Lẽ nào anh biết cô sẽ đến, không nghĩ nhiều, An Tuyết Thần xuống xe, đi tới biệt thự, Lâm Mộng Tuyết ở trên lầu nhìn theo bóng dáng kia, khóe miệng hiện lên một tia cười quỷ dị.

Vừa vào đến cửa cô liền hỏi vú Trương: "Vú Trương, Phàm Ngự đâu?"

Vú Trương thấy vẻ mặt lo lắng của cô cũng không hỏi nhiều: "Thiếu gia ở trong phòng sách."

An Tuyết Thần cũng không chờ vú Trương nói xong, liền chạy lên phòng sách. Vì quá sốt ruột nên cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào, dọa đến hai người đang thân mật ở trong phòng.

An Tuyết Thần nhất thời đỏ mặt, trợn tròn mắt nhìn hai người kia. Phàm Ngự lơ đãng ngồi trên ghế sofa, Lâm Mộng Tuyết để lưng trần ngồi trên đùi Phàm Ngự, tay sờ mó lung tung trên người Phàm Ngự. Phàm Ngự thấy vẻ mặt kinh ngạc của An Tuyết Thần, chau mày lại. Anh biết tại sao đột nhiên Lâm Tuyết Thần lại làm vậy. Ánh mắt Phàm Ngự vẫn không rời khỏi khuôn mặt An Tuyết Thần, thản nhiên mở miệng: "Đi xuống!"

An Tuyết Thần thấy vậy, vô cùng ngượng ngùng: "À, thật ngại quá, tôi không biết hai người.... ; tôi đi xuống trước, hai người tiếp tục đi ha." Nói xong liền quay lưng, chuẩn bị đi xuống.

"Đứng lại, anh không bảo em đi. Tuyết nhi, đi xuống!"

An Tuyết Thần xoay người lại, kinh ngạc nhìn Phàm Ngự. Vẻ mặt Lâm Mộng Tuyết cũng không khác gì cô. Không ngờ anh lại đuổi cô xuống.

"Ngự, anh nói gì?" Lâm Mộng Tuyết uất ức nói.

"Em về phòng trước đi, anh có chút việc." Nói xong liền đẩy Lâm Mộng tuyết ra, đứng lên, choàng áo tắm lên người.

Lâm Mộng Tuyết ghen tức nhìn An Tuyết Thần, vừa đi vừa nhìn cô gắt gao, giống như cô làm sai chuyện gì bị bắt tại trận vậy. Đối mặt với Lâm Mộng Tuyết, cô thản nhiên mở miệng: "Thực xin lỗi, tôi thật sự không biết."

Lâm Mộng Tuyết dừng bước, nhìn cô, nghiến răng nói: "Tiện nhân, cô đang móc họng tôi sao?" Nói xong liền rời khỏi. An Tuyết Thần còn suy nghĩ về lời nói của Lâm Mộng Tuyết. Móc họng? Mình đâu có ý này.

Phàm Ngự nhìn vẻ mặt suy tư của An Tuyết Thần, nhàn nhạt nói: "Trễ như vậy còn đến tìm anh, có chuyện gì sao?"

An Tuyết Thần bị lời nói của Phàm Ngự kéo trở lại hiện thực, tiến lên vài bước. Khẽ hắng giọng: "À, có việc, thực xin lỗi vì đã quấy rầy hai người, chỉ là vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Lãnh Phong bảo là Lệ Lệ bị Lạc Trạch đem đi, tôi rất lo lắng. Cho nên anh có thể nói cho tôi biết nhà Lạc Trạch ở đâu không?"

Kỳ thật là Phàm Ngự đã sớm biết, chuyện xảy ra trong khách sạn của mình, làm sao có thể không biết được. Có điều, không ngờ Lạc Trạch lại nhất thời xúc động như vậy.

"Lãnh Phong gọi cho em?" Phàm Ngự nắm bắt trọng điểm ngay lập tức.

An Tuyết Thần ngẩn người nhìn anh, mấp máy môi: "Chúng tôi quen biết Lãnh Phong ở Mỹ, cũng được năm năm rồi, chúng tôi là bạn tốt.''

Lúc này Phàm ngự mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhìn cô: "Anh nghĩ Lạc Trạch sẽ không đưa Lệ Lệ về nhà đâu."

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự "Vậy anh ta mang cô ấy đi đâu?" An Tuyết Thần vô cùng vội. Tự trách bản thân tại sao không đi với cô ấy.

"Đều tại tôi, nhắm một mắt mở một mắt để cô ấy đi, lần này thì xong rồi."

Phàm Ngự thấy vẻ mặt tự trách của cô, trong lòng cũng sốt ruột. Thanh âm khàn khàn: "Đừng lo, anh hiểu cậu ta, cậu ta chỉ trừng phạt cô ấy một chút thôi."

"Trừng phạt?" An Tuyết Thần hời hợt nhìn Phàm Ngự, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, trước kia mình cũng bị trừng phạt như vậy. An Tuyết Thần oán hận nhìn Phàm Ngự.

"Rốt cuộc là anh có biết Lạc Trạch đang ở đâu không?" An Tuyết Thần không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh.

"Không biết" Phàm Ngự trả lời vô cùng rõ ràng. "Còn nữa, chuyện lúc nãy, em đừng hiểu lầm."

An Tuyết Thần nhìn anh, xoay người rời đi. "Tôi không hiểu lầm, tôi nhìn thấy cái gì thì là cái đó."

Phàm Ngự nhìn bóng lưng rời đi, trầm ngâm một lúc, phải giải quyết Lâm Mộng Tuyết như thế nào đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.