Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 124: Chương 124: Kinh ngạc, kinh ngạc của kinh ngạc




An Tuyết Thần đứng ở bên bồn rửa, nhìn mình trong gương, khuôn mặt tươi cười đỏ hồng. Hắt vài lần nước lạnh, hạ thấp nhiệt độ xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại chảy xuôi từng giọt nước xuống, nhớ tới nhiệt độ vừa hạ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng xanh lập tức hồng ngược đáy lên trời. Mãi cho đến cần cổ đỏ tươi.

Mắt Phàm Ngự híp híp lại, đầu ngón trỏ đang kẹp một điếu thuốc lá, dùng sức hítt vài hơi, sau đó nhàn nhạt nhìn điếu thuốc kia từ trong hơi thở của anh dào dạt ra ngoài. Phàm Ngự như vậy thật sự là cực kỳ đẹp trai!. Người đàn ông như vậy ai có thể không thương. An Tuyết Thần ổn định cảm xúc của chính mình, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn không thể hạ nhiệt, xấu hổ giống như muốn rơi vào đường chân trời chiều vậy.

Phàm Ngự hơi phác họa đôi môi, nhìn An Tuyết Thần xoay xoay vặn vặn, quả thật An Tuyết Thần cũng không dám ngẩng đầu, đi tới bên giường sau đó cầm điện thoại lên, cũng không liếc mắt nhìn Phàm Ngự cũng không để ý tới anh. "Này, Vú Trương, là con, một hồi bà làm một chút thức ăn sau đó đưa tới đây, à? Hả? Danh sách sao, ít dầu mỡ một chút được không? Ừ, tốt, cứ như vậy, bà xem mà làm thôi. Ừ tốt, ừ" An Tuyết Thần cúp điện thoại, trong khoảng thời gian ngắn không biết mình làm cái gì, đứng ở nơi đó, không được tự nhiên còn giống như tiểu cô nương, xiêu vẹo cúi đầu. Phàm Ngự cũng không nói lời nào, mà đang thưởng thức bộ dáng này của cô, bộ dáng này của cô thật hiếm khi nhìn thấy, hoàn toàn một bộ dáng của tiểu cô nương. An Tuyết Thần cảm thấy tầm mắt nóng rực của Phàm Ngự, khuôn mặt tươi cười càng hồng nhuận, thật muốn làm cho người ta cắn một cái, cô cắn chặt múi môi dưới.

Phàm Ngự thấy thế, vội vàng nói: "Bảo bối, em như vậy, aanh sẽ không nhịn được lấy làm kinh hãi chín em, còn em nữa hiện tại dùng sức cắn gì đó vốn là của anh, làm sao em có thể ngược đãi như vậy chứ?"

An Tuyết Thần bởi vì câu nói của Phàm Ngự, càng thêm xấu hổ, dứt khoát ngồi xuống sau đó nằm ở trên giường bệnh, không nhìn anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình giấu đi. Phàm Ngự nhìn hành đông đáng yêu của cô, khóe miệng nâng lên đường cong hạnh phúc, bàn tay vẫn vuốt ve đầu nhỏ của An Tuyết Thần, theo mái tóc dài của cô nhẹ nhàng vuốt ve. Anh cảm giác cô mềm mại, cô cảm giác anh dịu dàng. Cứ như vậy, An Tuyết Thần ở dưới trấn an của Phàm Ngự đã ngủ, tối hôm qua quả thật cô có chút mệt mỏi. Phàm Ngự cảm giác An Tuyết Thần từ từ ngủ thiếp đi, sau đó cầm tay nhỏ bé của cô đặt ở bên môi khẽ hôn. Sau đó theo cô cùng nhau tiến vào mộng đẹp.

Tuyến phân cách ——

Đế Vương, một cô gái **, nằm ở trên sàn nhà, chung quanh vây quanh mấy vị đàn ông ** , bây giờ còn có một người đàn ông mập mạp ở trên người của cô lao vụt lên, mà cái miệng nhỏ của cũng bị người đàn ông nhét vào cự bá. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên trắng bệch, trên mặt đầy chất lỏng màu trắng, tất cả trên người đều là như vậy, thương tích đầy mình, cục xanh cục tím. Chính là Lâm Mộng Tuyết, Lâm Mộng Tuyết chết lặng, hạ thể cũng bởi vì bị người đàn ông đưa vào cô không dừng qua mới thôi!@#$%$@, cho nên hạ thể đã sớm chết lặng. Cặp mắt Lâm Mộng Tuyết vô hồn nhìn trần nhà, khóe mắt tràn ra nước mắt. Vũ nhục như vậy, cô chưa bao giờ chịu đối xử như vậy, hơn nữa đối đãi cô còn là người đàn ông trong lòng mình thích nhất, nếu như ban đầu không có rời khỏi anh có thể hay không còn có thể yêu em. Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cô yêu người đàn ông thế nhưng lại đối với cô như vậy.

Mặt người đàn ông béo ú thoải mái cười toe toét, miệng rộng dâm uế nói: "Tiện nhân, như thế nào, tôi chửi CMN chứ cô còn thoải mái đi, tại sao kêu cũng không kêu một tiếng hả?" Nói qua người đàn ông liền lui ra ngoài, đem nắm tay của chính mình nhét đi vào.

"A" Lâm Mộng Tuyết thét lên một tiếng, bất tỉnh. Ngoài cửa hai người nhìn thấy, kéo cô đi ra ngoài. Sau đó gọi điện thoại.

Tuyến phân cách ——

An Tuyết Thần còn đang trong giấc mộng, thanh âm điện thoại di động chấn động khiến Phàm Ngự luôn cảnh giác tỉnh lại, Phàm Ngự liếc An Tuyết Thần một cái sau đó vội vàng cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn, sau đó đặt ở bên tai, thanh âm ép tới không thể nhỏ hơn nữa, lại lộ ra mị hoặc hấp dẫn.

"Nói"

"Thiếu chủ, cô gái kia, hạ thể rạn nứt nghiêm trọng, ngài xem" đầu bên kia điện thoại, người đàn ông thận trọng nói qua. Chỉ sợ nói bậy, tự mình đào móc phần mộ.

Nét mặt Phàm Ngự thâm trầm, sau đó nghiêng mắt nhìn cô gái nhỏ ngủ tương đối an tĩnh, sau đó giọng nói hung ác lệ nói: "Chữa khỏi, tiếp tục để cho cô ta tiếp khách."

"Đúng vậy, Thiếu chủ, cô gái kia mang đến thật nhiều tài phú đó?" Người đàn ông vuốt mông ngựa nói, cũng không biết vỗ tới trên vó ngựa rồi. , .

"Làm xong chuyện của cậu, cút" Phàm Ngự treo điện thoại, sau đó thả vào một bên, An Tuyết Thần giống như đối với bên ngoài đốt nhiễu có chút ý kiến, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là đưa lưng về phía anh, chính diện đối của anh. Đầu nhỏ đổi phương hướng, không hài lòng vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, một đôi mày thanh tú cũng khẽ nhíu chặt. Giống như có chút không muốn.

Phàm Ngự nhìn cô, bộ dáng vốn là âm lãnh hung ác lệ trong nháy mắt liền mềm xuống, sau đó đưa ngón tay ra bắt đầu vuốt ve hàng lông mày nhíu chặt của cô, quả nhiên sau khi nhận được trấn an của Phàm Ngự, lông mày nhíu chặt từ từ buông lỏng, miệng vốn cong cũng chầm chậm vuốt lên. Sau đó lại tiếp tục ngủ say. Khuôn mặt cũng giống như học sinh mới hoặc con nít, ngón tay Phàm Ngự vuốt ve gương mặt của cô, cô gái như vậy, da thịt như vậy khiên anh yêu thích không buông tay.

Cứ như vậy, Phàm Ngự vẫn nhìn An Tuyết Thần trong giấc mộng, biết Vú Trương mang theo Tiểu Niệm Ngự tới đây. Vú Trương cùng Tiểu Niệm Ngự đi vào, đã nhìn thấy một bộ ấm áp như vậy. Phàm Ngự hướng họ làm thủ thế “xuỵt”, Vú Trương gật đầu một cái, lôi kéo Tiểu Niệm Ngự đi tới bên cạnh bàn ăn, sau đó rón rén mang món ngon mình mang tới bày ra trên bàn.

Tiểu Niệm Ngự đi tới bên giường bệnh, nhìn Phàm Ngự, sau đó liếc mắt nhìn mẹ mình, đi vòng qua, “chụt” một cái hôn lên miệng nhỏ của An Tuyết Thần, sau đó cười hì hì, hoàn toàn không chú ý gương mặt tuấn tú ôn hòa của Phàm Ngự bên cạnh giường bệnh đã đen hoàn toàn. Phàm Ngự gảy nhẹ tuấn lông mày của mình, sau đó nhìn Tiểu Niệm Ngự một bên cười xấu xa, một bàn tay to liền đem bé ôm tới đây, thả vào bên kia giường, không thể không nói mặc dù bị vết thương đạn bắn, nhưng là lực cánh tay Phàm Ngự không phải đùa giỡn. Túm lấy bé, tựa như túm lấy con chó nhỏ vậy, đừng nói tiểu tử kia, coi như mẹ của tiểu tử này, anh cũng có thể buông lỏng xách đi.

Tiểu Niệm Ngự bĩu môi, gương mặt bất mãn. Sau đó nhỏ giọng nói: "Này, ông làm gì thế, tôi hôn mẹ tôi làm phiền ôn chuyện gì, không giải thích được"

Phàm Ngự căn bản là để ý tới Tiểu Niệm Ngự, vẫn nhìn An Tuyết Thần động động môi mỏng hoàn mỹ nói: "Bởi vì cô ấy là người phụ nữ của cha, về sau muốn hôn, tìm cô gái của con đi"

Tiểu Niệm Ngự rên lên một tiếng: "Hừ, về sau cô gái của con tuyệt đối so với ông bất kỳ điều gì đều xinh đẹp hơn. Hừ"

Vú Trương nhìn đôi cha con này, trên mặt mang đầy nụ cười, mở miệng nói: "Thiếu gia, tiểu thiếu gia, chuẩn bị xong, ăn cơm đi"

Tiểu Niệm Ngự gắt gao trừng mắt liếc Phàm Ngự sau đó đi tới bên cạnh mẹ, thanh âm ngọt đến hết lời để nói, cha trong cha tức giận: "Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh tỉnh, ăn cơm thôi."

An Tuyết Thần nhíu chặt lông mày, sau đó cong cong mô, không đồng ý, mở mắt nhìn thấy chính là tiểu nam hài siêu cấp anh tuấn, con trai của mình. An Tuyết Thần cong người lên, sau đó ôm lấy Tiểu Niệm Ngự, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ nên thanh âm của cô có chứa thành thục quyến rũ, khàn khàn nói: "Tiểu bảo bối, đến đây lúc nào?"

Tiểu Niệm Ngự nằm ở trong ngực An Tuyết Thần, mặt khiêu chiến nhìn Phàm Ngự, cũng không quản sắc mặt anh khó coi. Nói rằng: "Vừa tới, đánh chữ, Niệm Ngự cũng muốn mẹ. Cho nên hôn nhẹ"

An Tuyết Thần vừa nghe trong lòng có vui mừng, vội vàng nói: "Ừ, tốt. Hôn nhẹ, mẹ hôn nhẹ Tiểu Niệm Ngự"

Sao sao, bẹp, nói qua liền xông lên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta phải thích yêu dừng lại hôn. Trên giường bệnh, Phàm Ngự hận đến nghiến răng nghiến lợi, đôi tay nắm chặt. Cứ như vậy nhìn chằm chằm Tiểu Niệm Ngự. Tiểu Niệm Ngự nhìn bộ dáng cam chịu kia của anh, trong lòng thoải mái ngất trời.

Vú Trương ở một bên nhìn, khuôn mặt tươi cười, đôi cha con này, còn học được nhau tranh giành người tình rồi, ai da, rốt cuộc có bộ dáng một nhà. "Vú nói, các người, có muốn ăn cơm hay không, một hồi cũng nguội rồi"

"Muốn, mẹ, con thật đói, chúng ta đi ăn cơm" thanh âm non nớt của Tiểu Niệm Ngự hướng về phía An Tuyết Thần nói.

"Ừ, được, chúng ta đi ăn cơm"

Phàm Ngự thấy thế, cũng không nói chuyện, mình cứ như vậy bị lạnh nhạt rồi, liếc mắt nhìn Vú Trương, Vú Trương cười một tiếng nhìn mẹ con đã lên bàn, Vú Trương mở miệng nói: "Tuyết Thần, ngày hôm qua thiếu gia hôn mê một ngày cũng không có ăn cơm, con xem cậu ấy lại sượng mặt, con bưng qua giúp thiếu gia nhé."

Vú Trương vừa nói như thế thì An Tuyết Thần mới phản ứng được, liền vội vàng gật đầu một lần lại một lần hướng cái bát gắp thức ăn bỏ vào, nói: "Bảo bối, cha không có ăn cơm, mẹ đi đút cho cha con, con để cho bà nội cho con ăn đi" nói qua liền bưng bát đi tới bên giường bệnh của Phàm Ngự.

Phàm Ngự vốn đen mặt, trong nháy mắt biến ảo vô cùng. Gương mặt suy yếu. An Tuyết Thần ngồi ở bên cạnh, sau đó nghiêng một muỗng đặt ở khóe miệng Phàm Ngự, Phàm Ngự rất phối hợp ăn đi vào. Được kêu là một hưởng thụ, trong lòng Tiểu Niệm Ngự trên bàn ăn đầy tức giận, một đôi con ngươi màu đen nhìn chằm chằm Phàm Ngự, tức giận kia, đôi cha con này thế nào y chang không khác. Cũng khó phục vụ như vậy, khó trị như vậy.

An Tuyết Thần cứ như vậy một muỗng lại một muỗng cho ăn, Phàm Ngự rất nghe lời ăn, toàn bộ ăn một bát, Tiểu Niệm Ngự nhìn rốt cuộc ăn xong rồi, lộ ra nụ cười, nhưng Phàm Ngự lên tiếng: "Quá đói, còn muốn ăn thêm"

An Tuyết Thần nhìn cái bát trống không: "Còn cần à? Tôi ở đi lấy thêm" nói qua liền hướng bàn ăn đi tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Niệm Ngự vốn là vui vẻ trong nháy mắt sụp xuống, gương mặt sương mù, cùng thời điểm Phàm Ngự tức giận quả thực là giống nhau. Phàm Ngự nhìn khuôn mặt thúi của tiểu tử kia, khóe miệng khẽ giơ lên, không biết có bao nhiêu mị hoặc rồi.

Một bữa cơm ở giữa trong cuộc đấu của cha con bọn họ kết thúc, nửa tháng đã qua, Phàm Ngự cũng đã xuất viện, vết thương cũng tốt không sai biệt lắm. Lạc Trạch gọi một cuộc điện thoại bảo bọn họ tới Đế Vương ăn mừng, hơn nữa Lệ Lệ cũng có đi.

"Này, Ngự, gặp ở Đế Vương "

"Ừ, được"

Hôm nay Phàm Ngự xuất viện, đầu tiên trở lại biệt thự, tiến vào phòng của Phàm Ngự, Phàm Ngự còn chưa có cảm giác có cái gì không đúng đây? Chỉ nghe thấy An Tuyết Thần la lớn: "Vú Trương. Vú Trương"

Vú Trương vội vàng lên lầu, nhìn vẻ mặt lo lắng An Tuyết Thần: "Sao thế, vội vã như vậy?"

An Tuyết Thần vẫn nhìn giường lớn màu đen, nói: "Giúp con đem hành lý của con chuyển đến gian phòng trước kia của con, mang ngay bây giờ"

Phàm Ngự quay đầu lại nhìn An Tuyết Thần, theo ánh mắt của cô nhìn lại, thì ra là vậy, khóe miệng cứng ngắc của Phàm Ngự kéo ra. Vú Trương cũng rất khổ sở nhìn Phàm Ngự, cuối cùng vẫn là xuống lầu, hành lý cũng không mang.

Phàm Ngự đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, vừa định ôm cô. Liền bị cô tránh đi, một đôi mắt đẹp của An Tuyết Thần căm tức nhìn Phàm Ngự: "Đừng đụng tôi, có lời cứ nói"

Nét mặt Phàm Ngự rất là bất đắc dĩ, làm sao lại quên vụ này rồi, cô gái thế nào nhỏ như vậy bụng ruột gà. {Tôi thì ngược lại, Phàm Ngự, anh bụng dạ hẹp hòi vùng lên không được giết người}

Gương mặt Phàm Ngự bất đắc dĩ đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, đối mặt với tức giận của cô, Phàm Ngự thế nhưng một chút cũng không nổi giận, "Tuyết Thần, chúng ta không phải nói là để chuyện quá khứ trôi qua rồi sao? Không phải em nói là sẽ không rời khỏi anh sao?"

An Tuyết Thần xoay người lại, mặt mỉm cười nhìn Phàm Ngự, mặt tươi cười khiến Phàm Ngự cảm thấy cảm giác không tốt. "Đúng vậy, tôi nói qua, tôi cũng sẽ không rời khỏi anh, nhưng mà tôi lại không đồng ý cùng anh ngủ chung chỗ." Nói qua liền lôi kéo hành lý của mình hướng gian phòng trước kia đi tới.

Phàm Ngự phiền não nắm tóc, cầm điện thoại lên: "Mị Ảnh, tìm một ít người, tôi muốn đem phòng của tôi tu sửa, thời điểm buổi tối tôi quay lại sẽ phải nhìn thấy hiệu quả, tất cả mọi thứ trong phòng một mực đổi đi, bao gồm tấm cửa"

Phàm Ngự cúp điện thoại, đã hướng gian phòng trước kia của An Tuyết Thần. Phàm Ngự đi vào, đã nhìn thấy An Tuyết Thần sửa sang lại y phục của mình, Phàm Ngự kéo An Tuyết Thần.

"A, ai ai anh làm cái gì vậy? Đi nơi nào à? Nè?" An Tuyết Thần liền bị Phàm Ngự lôi kéo, hướng bên ngoài biệt thự đi. Trực tiếp đem An Tuyết Thần nhét vào trong xe. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, mở miệng hỏi: "Anh dẫn tôi đi nơi nào?"

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần cười một tiếng, nói: "Đi ăn mừng anh xuất ra viện, yên tâm tiểu thư Lệ Lệ bạn tốt của em cũng ở đấy"

An Tuyết Thần lạnh lùng liếc Phàm Ngự một cái sau đó không nhìn anh nữa, tức giận, vừa về tới nhà, đi vào gian phòng nhìn giường lớn màu đen anh liền tức giận. An Tuyết Thần nhỏ giọng nói: "Lưu manh, ghê tởm, vô sỉ. Mẹ kiếp" An Tuyết Thần tức giận đều mắng người.

Phàm Ngự tinh tế như vậy thế nào lại không nghe thấy, chỉ là bộ mặt đặc biệt cứng ngắc, trong lòng phiền muộn, ban đầu là bị lừa đá mới có thể làm cái loại chuyện ngu xuẩn như thế để kích thích cô, kích thích như vậy, ngược lại đem mình kích thích. Xem ra chính mình còn phải hạ điểm công phu.

Dọc theo đường đi, không khí bên trong xe rất thấp, cuối cùng đã tới Đế Vương, An Tuyết Thần cũng không có xuống xe, dọc theo con đường này, cô quyết định, nếu mình không thể quên được, vậy cũng không thể tiện nghi cho như vậy. Nhìn mình tại sao hành hạ anh. Phàm Ngự xuống xe nhìn thấy An Tuyết Thần cũng không có ý tứ xuống xe, An Tuyết Thần chỉ lạnh nhạt liếc cửa xe một cái, Phàm Ngự lập tức sáng tỏ, vòng qua xe, tự mình mở cửa xe cho An Tuyết Thần. Lúc này An Tuyết Thần mới xuống xe.

Mọi người ở cửa Đế Vương há to miệng, "Đây không phải là Phàm Ngự, Phàm thiếu sao? Thế nào còn tự mình mở cửa xe vì một cô gái, đúng là trăm năm khó gặp sao?"

An Tuyết Thần như thế nào không nghe được, khóe miệng khẽ kiêu ngạo khẽ động , ý là: "Trăm năm khó gặp? Vậy tôi liền ngày ngày thấy?"

Phàm Ngự nhìn nét mặt của An Tuyết Thần, sao lại không biết ý nghĩ trong lòng cô, tuy vậy có thể hết giận anh cũng nhận. Phàm Ngự càng thêm nắm chặt cô. Dọc theo con đường này, cũng không quản bao nhiêu ánh mắt ngoài ý muốn, Phàm Ngự tựa như đỡ nữ vương mà đỡ An Tuyết Thần, trong lòng An Tuyết Thần thật thoải mái. Lúc nào thì cô cũng có thể như vậy, cũng là bởi vì Phàm Ngự. Hai người đi vào phòng bao, Lạc Trạch cùng Lệ Lệ đã ngồi chung ở trong phòng. Hai người nhìn hai người đi tới, phát hiện Phàm Ngự giống như thái giám thời cổ đại đỡ lão phật gia. Nhìn hai người trợn mắt hốc mồm. Lệ Lệ gần sát Lạc Trạch nhỏ giọng nói: "Không phải anh nói là Phàm Ngự xuất viện sao? Chuyện gì xảy ra? Tình huống giống như có chút không đúng?" Lạc Trạch lập tức khôi phục lại, mặt xem kịch vui nhìn Phàm Ngự, thanh âm trêu đùa nói: "Ui, tớ nói, đây là lão phật gia giá lâm à? Ha ha"

Phàm Ngự đối mặt với nhạo báng của Lạc Trạch, tuyệt không để ý, chỉ rất là hào phóng thưởng anh một mắt lạnh. An Tuyết Thần hướng Lệ Lệ mở trừng hai mắt. Lệ Lệ “xì” lập tức liền bật cười. Ý là cậu cố chấp. An Tuyết Thần rất đắc ý cười một tiếng, buông Phàm Ngự ra ngồi vào bên cạnh Lệ Lệ.

Phàm Ngự lúng túng thu tay về, sau đó cũng ngồi xuống, thoát khỏi An Tuyết Thần, giờ phút này anh liền giống như vương giả, vẫn là không ai bì nổi như vậy. Không thể vượt qua. An Tuyết Thần lạnh lùng liếc Phàm Ngự một cái, hai người liền bắt đầu hàn huyên. Lạc Trạch đi tới bên cạnh Phàm Ngự ngồi xuống, sau đó mắt lạnh liếc qua anh nói: "Nghe nói, cậu đem Lâm Mộng Tuyết của cậu ném vào nơi này?"

Phàm Ngự không có bất kỳ trả lời nào, chỉ là lạnh nhạt uống rượu, Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự khẽ mỉm cười: "Cậu thật đúng là độc ác, dù sao cũng là phụ nữ của cậu, cái người này, sao chà đạp cô ta, có phải có chút không hợp với đạo làm người hay không đây?"

Phàm Ngự hừ lạnh một tiếng, không nói gì, hai cô gái một bên, cười cười nói nói. An Tuyết Thần đứng lên nói: "Chúng tôi đi ra ngoài một chút, tôi thấy một người quen"

Nói qua liền lôi kéo Giang Lệ Lệ đi ra ngoài, hai người đàn ông này nhìn nhau một cái cũng không có nói gì . An Tuyết Thần cùng Giang Lệ Lệ đi ra, mới vừa đi tới một nửa chỉ nghe thấy một gian trong phòng chung truyền đến tiếng kêu thê thảm.

Hai người dừng bước từ từ đến gần phòng bao đó, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến từng tiếng thê thảm cùng tiếng rên rỉ của cô gái."A, ừ a,"

"Ha ha, kêu đi, cô càng kêu, tôi càng hưng phấn, chờ lão tử đụ chết cô, ha ha, cô thoải mái sao? Tiện nhân kia" Người đàn ông lớn tiếng hô, tràn đầy **.

"Không, a —— không cần, ừ, a ——" Tiếng cô gái kêu thê thảm vẫn cố chút mùi vị thối nát.

An Tuyết Thần cùng Giang Lệ Lệ, hai người theo khe cửa nhìn lại, đập vào mi mắt là cô gái cũng là quen thuộc cùng xa lạ như vậy, trong nháy mắt sắc mặt An Tuyết Thần trắng bệch, không hề nghĩ ngợi đẩy cửa vào, vậy mà để cho cô không ngờ vẫn còn ở phía sau, bên cạnh còn vây quanh rất nhiều người đàn ông ** , đang chờ.

Đối với việc bị người đến quấy nhiễu bọn họ rất tức giận, chỉ là đảo mắt vừa nhìn, đây không phải là hai cô gái lên cùng Lạc thiếu và Phàm thiếu sao? Còn chưa muốn chọc cho tốt. An Tuyết Thần đần độn chính là đi qua, ngồi xổm người xuống, nhìn cô gái chật vật không chịu nổi, khắp người tất cả đều là tinh tử ** của người đàn ông.

"Cô, cô, Lâm Mộng Tuyết, cô, làm sao sẽ là cô?" An Tuyết Thần thậm chí dùng ánh mắt chính mình không thể tin được, âm thanh run rẩy không thôi, hoàn toàn không dám tin tưởng đây là cô gái bình thường không ai bì nổi, kiêu ngạo - Lâm Mộng Tuyết. Hiện tại thế nào biến thành bộ dáng này.

Lâm Mộng Tuyết nhìn thấy An Tuyết Thần, hai mắt tỏa sáng, vội vàng bắt được tay An Tuyết Thần, mở to hai mắt nói: "Cô, cô cứu tôi, giúp, giúp tôi cùng Ngự nói một chút, để cho anh ấy yên tâm, tôi, tôi thật sự hiểu rõ sai lầm rồi"

An Tuyết Thần càng kinh ngạc hơn, đôi môi run rẩy nói: "Cái gì? Tiểu Ngự? Cô nói là Phàm Ngự đưa cô tới nơi này?" Trong mắt An Tuyết Thần tất cả đều là không tin, ban đầu Phàm Ngự cưng chiều cô như vậy bây giờ lại tặng cô tới đây, để cho người ta vũ nhục.

Lâm Mộng Tuyết khóc, khẩn cầu An Tuyết Thần thật chặt nắm lấy cô: "Cô để cho tôi gặp anh ấy một chút, van cầu cô giúp tôi một chút, như vậy nữa thì tôi sẽ chết, nơi này căn bản cũng không phải là địa phương người có thể đến."

An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Lệ Lệ, Giang Lệ Lệ cũng bị tình cảnh trước mắt hù sợ, giống như là đêm đó vậy. Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, sau đó cởi áo khoác của mình xuống đậy nắp thân thể của cô, An Tuyết Thần đem khăn tắm trong phòng tắm đắp ở trên người của Lâm Mộng Tuyết. Hai người mang cô đi ra khỏi phòng bao, những người đàn ông kia cũng không dám cản trở, chỉ có thể gọi điện thoại cho quản lý.

"Này, quản lý sao? Mới vừa rồi phụ nữ của Phàm thiếu thân thiết với phụ nữ của Lạc thiếu tới mang con tiện nhân kia đi rồi. Chúng tôi chơi còn chưa có đã nghiền đâu, cậu nói một chút nên làm thế nào?"

"A, được, tôi lập tức liên lạc với Phàm thiếu"

Trong phòng chung, Phàm Ngự liếc mắt nhìn điện thoại, sau đó nhận. Nghe đối phương nói nội dung, không đợi Phàm Ngự nói chuyện, cửa liền bị đẩy ra. Phàm Ngự căn bản còn chưa có nghe đối phương nói xong, gương mặt tuấn tú âm lãnh cúp điện thoại. Lười biếng uống rượu đỏ trong tay, hoàn toàn không để ý tới ba cô gái kia. Lạc Trạch quay đầu nhìn lại, hơi sững sờ, lập tức khôi phục như cũ, sau đó vừa liếc nhìn Giang Lệ Lệ, phát hiện hai tay của cô đều run rẩy, sắc mặt cũng rất không tốt, lập tức chau chặt lông mày. Đoán chừng cô ta là nhớ tới đêm đó rồi. Lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh Giang Lệ Lệ, kéo cô qua ôm ngang ở trong ngực mình, sau đó cũng không quay đầu lại mà chỉ lưu lại một câu: "Ngự, chúng tớ đi trước"

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, dắt Lâm Mộng Tuyết hơi hơi tiến lên. Lâm Mộng Tuyết nhìn thấy Phàm Ngự lập tức đi qua, khóc nói, đôi tay đặt lên giày da đen bóng của anh: "Ngự, hu hu, em sai lầm rồi, anh thả em đi, thả em đi ra ngoài đi, có được hay không, anh đã nói, em ở trong lòng anh còn có một chút vị trí, anh nói sẽ không làm thương tổn em đấy, anh đã nói…" bởi vì kêu gào lâu, giờ phút này giọng nói của cô trầm thấp dọa người.

An Tuyết Thần chau chặt lông mày nhìn Phàm Ngự, chỉ thấy Phàm Ngự nhẹ nhàng nâng nâng cằm Lâm Mộng Tuyết, sau đó nhìn cô, từ từ dời về phía cổ của cô, thế nhưng tất cả đều là máu, đều là vết cắn hàm răng. Có thể thấy được cô đối xử không tệ.

"Tôi nói qua, nhưng cô không hiểu được quý trọng, làm việc không nên làm, trong nội tâm của tôi vị trí là em gái, đó cũng là để lại cho Lâm Mộng Tuyết trước kia, mà không phải cô" Phàm Ngự nói chuyện, lời nói như băng tuyết Bắc Cực, lạnh lẽo chí cực. Giống như Satan địa ngục tuyên bố ra lệnh.

Lâm Mộng Tuyết vừa nghe, vội vàng chuyển sang An Tuyết Thần, hiện tại cô chỉ có thể cầu xin cô áy, bởi vì cô rốt cuộc biết An Tuyết Thần đối với Phàm Ngự mà nói nặng bao nhiêu, bây giờ cô ấy là người duy nhất có thể cứu cô. Lâm Mộng Tuyết bắt được chân của An Tuyết Thần, An Tuyết Thần cũng thuận thế ngồi chồm hổm xuống. "Cô giúp tôi nói với Ngự một chút, có được hay không, trước kia là tôi sai lầm rồi, thật xin lỗi, tôi hiểu rõ sai lầm rồi, hai người bỏ qua cho tôi, có được hay không?" Lâm Mộng Tuyết kêu khóc, thanh âm cực kỳ thê thảm. An Tuyết Thần nghe là kinh tâm táng đảm. An Tuyết Thần nhìn về phía Phàm Ngự, chỉ thấy vẻ mặt anh không có một chút cảm xúc, thậm chí là âm lãnh hung ác lệ.

An Tuyết Thần nhìn Lâm Mộng Tuyết một cái, thân là phụ nữ của anh như thế nào không biết đâu rồi, nhép nhép miệng môi: "Cái đó, hãy bỏ qua cô ta đi, cô ta cũng đã bị trừng phạt." Lâm Mộng Tuyết nghe An Tuyết Thần nói, ý vị gật đầu.

Phàm Ngự nghiêng đầu nhìn An Tuyết Thần, nhìn chăm chú một phen, nhìn thân thể An Tuyết Thần chỉ rung động, làm gì mà nhìn như vậy cô: "Em xác định?"

An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Lâm Mộng Tuyết sau đó gật đầu một cái: "Xác định"

Phàm Ngự vẫn nhìn cô, cầm điện thoại lên phân phó mấy câu. Một hồi thì có mấy người đem Lâm Mộng Tuyết kéo ra ngoài. An Tuyết Thần thở phào nhẹ nhõm, chỉ là lại cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào mình. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, sau đó ngồi vào bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng: "Anh thật nguy hiểm." Nói qua giống như là đang hỏi anh, cũng rất giống là tự nói với mình.

Phàm Ngự nghe lời của cô..., nhíu lông mày. Không nói gì. An Tuyết Thần lại nói: "Anh đã từng cưng chiều cô ta như vậy, hiện tại đem cô ta đặt ở nơi đây, anh…." An Tuyết Thần không nói tiếp nữa, hồi tưởng hình ảnh mới vừa rồi nhìn thấy, không nhịn được rùng mình một cái.

Phàm Ngự một tay kéo An Tuyết Thần vào trong lòng, thanh âm trầm giọng nói: "Đừng lo lắng, đối với em thì anh sẽ không, cả đời cũng sẽ không. Chỉ cần em không phải phản bội anh?"

An Tuyết Thần ở trong ngực Phàm Ngự nũng nịu nói: "Vậy nếu như tôi phản bội anh, anh trừng phạt tôi thế nào?"

"Vậy chuyện lần trước em cũng biết chân thật, nhưng cũng sẽ không đơn giản như vậy, em phản bội anh sao?" Phàm Ngự nói.

An Tuyết Thần ở trong ngực Phàm Ngự lắc đầu một cái, nói: "Sẽ không, nếu như mà em nói em đây đời này chỉ có một người đàn ông, anh có tin hay không?"

Phàm Ngự vuốt ve đầu An Tuyết Thần, trong mắt không khỏi dịu dàng: "Biết, anh tin tưởng"

An Tuyết Thần lập tức nói, "Nhưng anh không phải, còn để cho em bắt gian tại trận" An Tuyết Thần vừa nghe chuyện này sẽ tức, vội vàng từ trong ngực Phàm Ngự đứng lên. Phàm Ngự vừa nghe, đầu lập tức liền lớn một vòng. Tiểu tử này, cô gái thế nào thời thời khắc khắc thậm chí quên không được chuyện này, anh làm sao lại để cho cô bắt được bím tóc rồi sao? Phàm Ngự vội vàng dụ dỗ nói: "Tuyết Thần, anh biết rõ sai lầm rồi, cho anh một đêm thời gian, nếu như anh chính là không thể tiếp nhận anh, vậy anh sẽ không nói, anh chỉ là tuổi già cô đơn cuộc đời này rồi." Phàm Ngự nói cực kỳ đáng thương. An Tuyết Thần kéo khóe miệng, lúc nào thì anh cũng sẽ như vậy.

Mặt An Tuyết Thần hoài nghi nhìn anh, một đêm, anh muốn làm cái gì? Phàm Ngự nhìn bộ dáng mặt An Tuyết Thần cảnh giác dịu dàng cười một tiếng, đem cô lại lần nữa kéo vào trong ngực nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ để cho em xem xem anh là thành tâm, cùng quyết tâm yêu em, chớ chỉnh anh, hình như là có âm mưu gì?"

An Tuyết Thần nhìn anh, anh càng nói như vậy lại càng khả nghi, không đợi An Tuyết Thần nói chuyện, Phàm Ngự liền ôm An Tuyết Thần đi ra phòng bao, chuẩn bị trở về biệt thự, dọc theo con đường này, quá nhiều người ngoài cửa chú ý đến anh rồi, trong lòng An Tuyết Thần vẫn có chút kiêu ngạo cùng vui mừng, cho nên khóe miệng khẽ giơ lên.

Phàm Ngự hạ tròng mắt đen, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, khóe miệng của mình cũng giơ lên, đó là nụ cười tượng trưng cho hạnh phúc, nhìn người khác trợn mắt hốc mồm. Ma quỷ lại cười.

Tuyến phân cách ——

Hai người trở lại biệt thự, An Tuyết Thần vừa mới xuống xe, liền bị Phàm Ngự ôm ngang, chọc cho An Tuyết Thần thét lên một tiếng ."A ——anh làm gì đấy? Làm em hoảng sợ, tự em đi được"

Phàm Ngự hướng cô khẽ mỉm cười, cuối cùng nhìn cô nói: "Hiện tại, em chính là nữ vương, anh làm sao lại để cho em đi bộ đây?"

An Tuyết Thần trừng mắt liếc anh một cái, nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng, không nhịn được cười trộm. Ôm chặt cổ của Phàm Ngự. Cũng không quan tâm ánh mắt hoa si của người giúp việc dọc theo đường đi. Gương mặt hâm mộ. Nhất là Vú Trương, mặt xấu bụng cười. Nhìn An Tuyết Thần trong lòng chíp bông, giống như có chuyện gì. An Tuyết Thần nâng đầu nhỏ lên nhìn Phàm Ngự nhỏ giọng nói: "Bọn họ thế nào nhìn em như vậy?"

Phàm Ngự lạnh nhạt mở miệng: "Đó là bởi vì bảo bối của anh quá đẹp."

Lúc ấy An Tuyết Thần liền muốn ngất đi "Vô nghĩa."

Phàm Ngự cũng không giải thích, chỉ cười cười, cười đến mức trong lòng An Tuyết Thần ngứa một chút, cô cảm giác như đã xảy ra chuyện gì rồi.

Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần dừng lại ở cửa phòng của mình, An Tuyết Thần nhìn cửa này, giống như có chút không giống nhau, nhưng cái gì không giống nhau cô lại không nói ra được. Biết Phàm Ngự không ưu nhã đá văng cửa. An Tuyết Thần xoay đầu qua nhìn tất cả trong phòng, trong nháy mắt mở to cặp mắt cùng há to miệng. Chính mình không thể tin được tất cả những gì mình nhìn thấy, hình như hôm nay trời cao cho cô quá nhiều kinh ngạc. Điều này làm cho An Tuyết Thần nhất thời không có phản ứng kịp. Phàm Ngự hạ mí mắt nhìn An Tuyết Thần bị kinh sợ, khóe miệng cong cong.

An Tuyết Thần kinh ngạc nâng đầu lên nhìn vẻ mặt dịu dàng của Phàm Ngự, lắp ba lắp bắp mở miệng nói: "Tiểu, tiểu Ngự, anh, cái người này, này" Giờ phút này An Tuyết Thần đã kinh ngạc nói không mạch lạc rồi.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần đáng yêu như vậy, rõ ràng đã là mẹ của đứa trẻ, nhưng cô càng giống như đứa bé. Phàm Ngự hôn môi cô, ánh mắt mở to như sao đêm. An Tuyết Thần thậm chí thậm đã chí quên phải nháy mắt rồi. Điều này làm cho Phàm Ngự có chút không ngờ, đột nhiên cười to ra ngoài: "Ha ha, bảo bối, em thật là quá đáng yêu." Nói qua liền ôm An Tuyết Thần đi vào gian phòng, đem An Tuyết Thần đặt ở trên giường lớn. Sau đó anh tán mạn ngồi một bên, vừa vặn An Tuyết Thần ngồi xuống, liền lập tức đứng lên, nện bước chân nho nhỏ. Cẩn thận xem xét tất cả trong gian phòng. Gian phòng là màu hồng pha, trước mắt là giường khổng lồ, trang sức hoa lệ, làm cho người ta cảm giác mình đang ở trong vương quốc đồng thoại, một đầu giường khác, là một bàn trang điểm tinh xảo, trên bàn trang điểm để nhiều loại mỹ phẩm, ở bên cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chiếu ra chói mắt, ánh mặt trời chiếu vào một đầu giường, làm cho người ta nhìn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Vốn là lấy màu trắng đen, biến đổi thành nữ tính hóa như thế, có thể thấy được không ít công sức, càng không thể tư nghị chính là buổi sáng bọn họ đi ra gian phòng kia không có thay đổi, nhưng bây giờ lại biến hóa lớn như vậy, cô căn bản là khó có thể tưởng tượng, mấy giờ ngắn ngủi có biến hóa lớn như vậy. An Tuyết Thần đi tới trước bàn trang điểm, ngón tay vạch lên dọc theo bàn trang điểm. Phàm Ngự xuyên qua gương nhìn nét mặt của An Tuyết Thần, vẻ mặt buông lỏng không ít, cũng không uổng phí anh phí nhiều như vậy. An Tuyết Thần quá cảm động, nước mắt theo gương mặt chảy xuôi xuống. Phàm Ngự nhìn cô khóc, khẩn trương đứng lên, đi đến phía sau cô, vòng chắc eo của cô, ở bên tai cô hà hơi nói: "Sao thế, bảo bối, tại sao khóc chứ? Phải không thích không? Vậy anh lập tức kêu người phá bỏ đi."

An Tuyết Thần vừa nghe liền vội vàng lắc đầu, thanh âm nức nở nói: "Không phải, là bởi vì quá cảm động, có chút kích động mà thôi"

Phàm Ngự vừa nghe lúc này mới buông lỏng căng thẳng trong lòng, ngay sau đó cười một tiếng, xoay thân thể của cô qua, sau đó dịu dàng vì cô lau nước mắt. Ngón tay ở phía dưới mắt của cô nhẹ nhàng vuốt ve. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, chịu không được anh ôn tình thế công. Sau đó khẽ nhón chân lên, chủ động hôn lên môi mỏng của anh.

Phàm Ngự đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó đưa bàn tay ra cố định cái ót của cô, bắt đầu từ bị động đổi thành chủ động, nụ hôn này thật sâu, bắt đầu đưa lưỡi dài ra tới trêu đùa lưỡi phấn của cô. An Tuyết Thần cũng chầm chậm bò lên cổ của anh. Cũng nhiệt tình đáp lại anh mời gọi. Lấy được hồi đáp, Phàm Ngự càng thêm kiên định, bế ngang An Tuyết Thần đem cô nhào tới trên giường lớn, nửa tháng này anh thế nhưng chịu hành hạ, tối nay phải hảo hảo đền bù mình một chút. Phàm Ngự đã không kịp chờ đợi muốn tiến vào thân thể của cô, này đã năm năm chưa từng chạm qua thân thể này, nhớ tới mùi của cô, anh cũng đã huyết mạch bành trướng.

Phàm Ngự một thanh xé toang y phục trên người An Tuyết Thần, anh nhanh chóng cởi trói buộc trên người mình ra, An Tuyết Thần nhìn bộ ngực anh có hai không vết thương đồng dạng như vậy, một vết thương mới, một vết thương cũ, An Tuyết Thần bồi hồi, khuôn mặt tươi cười, bộ mặt không khỏi dịu dàng, một đôi tay nhỏ bé trắng noãn vuốt ve trái tim của anh.

Phàm Ngự cũng chưa nóng nảy đoạt lấy cô, thậm chí là rất hưởng thụ cô vuốt ve. Phàm Ngự gần sát lỗ tai An Tuyết Thần nói: "Bảo bối, em cảm thấy sao? Vào giờ phút này trái tim này chỉ vì em mà nhảy lên"

Trong lòng An Tuyết Thần tạo nên từng đợt song gợn. Ấm áp, cô biết người đàn ông này đang dùng sinh mạng đi thương cô. An Tuyết Thần cắn môi một cái, sau đó nhỏ giọng nói, tê tê dại dại mở miệng, "Tiểu Ngự, muốn em, yêu em!"

Thân thể Phàm Ngự rõ ràng run rẩy một phen, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô lên: "Bảo bối, em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa?". An Tuyết Thần một đôi mắt to chuyển một cái, sau đó cắn răng nói lại một lần: "Tiểu Ngự, muốn em, muốn cảm thụ anh yêu em!"

Phàm Ngự được An Tuyết Thần mời gọi, bao trùm lên môi của cô, bắt đầu mút thỏa thích hương vị ngọt ngào trong miệng cô. Bàn tay Phàm Ngự vẫn vuốt ve nơi mềm mại đứng thẳng của cô, nhẹ nhàng trêu chọc cô từng chút một. Chọc cho An Tuyết Thần yêu kiều kêu ra tiếng: "Ừ, a, tiểu Ngự"

Phàm Ngự nhìn vẻ mặt không kịp chờ đợi của An Tuyết Thần, khóe miệng khẽ động cười mị hoặc một tiếng: "Bảo bối, cái người này, sao nóng lòng thế, anh sẽ cho em"

Nói qua liền nâng cái mông của cô lên, eo ếch huých một cái, tiến vào u cốc lâu ngày chưa gặp, cái trán của Phàm Ngự trong nháy mắt mồ hôi đầm đìa, khẽ nguyền rủa một tiếng: "A, bảo bối, em quá chặt, buông lỏng một chút, em cắn anh rất đau"

An Tuyết Thần nghe lời nói của Phàm Ngự thì buông lỏng rất nhiều, lúc này Phàm Ngự mới từ từ co rúm, u cốc của cô tuyệt không giống như phụ nữ đã sinh đứa bé, khít khao giống như là xử nữ. Điều này làm cho anh không cách nào khống chế. Khít khao để cho anh phát điên, để cho anh **, thật muốn chết ở bên trong.

"Ừ, a tiểu Ngự" An Tuyết Thần thẹn thùng rên rỉ, một tiếng tiểu Ngự này kêu lên ở bên trong lòng của Phàm Ngự, càng thêm điên cuồng động đậy.

{Xét duyệt, biên tập xuống tay lưu tình, thật không phải là rất quá, tôi hiểu biết rõ phân tấc, cám ơn nhiều!}

"Tiểu yêu tinh, thật là mài cho chết người!" nói qua liền bắt đầu một vòng đại chiến thế giới hoan ái. Lúc kết thúc trời đã dâng lên bong bóng cá sáng rõ, hai người đã mồ hôi đầm đìa, vẫn còn ra sức chiến đấu, một đêm này không biết Phàm Ngự đã có bao nhiêu cơ hội bắn ra, có thể thấy được anh cấm dục đã lâu rồi. Biết mới vừa An Tuyết Thần khóc suốt khóc cầu xin tha thứ, lúc này Phàm Ngự mới thoả mãn thả cô. Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần đi vào phòng tắm, thả vào bồn tắm nước ấm. Đem An Tuyết Thần bỏ vào trong bồn tắm, gần như búp bê sứ dễ vỡ. Xinh đẹp động lòng người. Phàm Ngự nhẹ nhàng lau chùi nơi hiện đầy dấu vết vết hôn của anh, chắc hẳn mới vừa rồi nhất định là rất mất khống chế.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần ngủ say, tóc dài tán lạc trong nước y hệt như rong biển, rời rạc tản ra, tựa như một Mỹ Nhân Ngư trong cơn ngủ mê, bên cạnh có Thủ Hộ Giả kỵ sĩ. Phàm Ngự cam nguyện như kỵ sĩ, vì cô gái chính là nữ thần.

Tuyến phân cách ——

Chờ An Tuyết Thần tỉnh dậy đã là buổi tối, An Tuyết Thần mệt mỏi duỗi lưng một cái, sau đó ngồi dậy, liếc mắt nhìn tất cả đều là dấu vết mập mờ trôi qua trên người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên. Trong lòng đã đem Phàm Ngự - cái đó tinh trùng mắng mấy trăm lần. Sau đó tức giận đứng dậy, mở tủ treo quần áo ra, khiến An Tuyết Thần hơi sửng sốt, nhìn một hộc tủ quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, An Tuyết Thần ho khan một cái, sau đó tự nhủ: "Quả nhiên là Phàm Ngự làm" tùy tiện cầm một váy đầm liền thân màu xanh dương hoa tường vi mặc vào. Sau đó vui vẻ ra khỏi phòng.

Dọc theo đường đi, An Tuyết Thần xuống lầu là đoạn đường ngắn, người khác nhìn ánh mắt của cô đều là cái loại rất mập mờ đó. An Tuyết Thần đều buồn bực không thôi? An Tuyết Thần đi tới bên người Vú Trương, nhỏ giọng nói: "Vú Trương, bọn họ là thế nào?" Gương mặt Vú Trương mỉm cười, quan sát An Tuyết Thần một cái, sau đó vỗ bả vai của cô nói: "Thiếu gia, sáng nay lúc thức dậy phân phó nói tối hôm qua con mệt muốn chết rồi, cho nên muốn để con tự nhiên tỉnh dậy!"

An Tuyết Thần vừa nghe như vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ngược đáy lên trời, đầu cúi thấp hơn, sau đó nói: "Vậy anh ấy đâu? Đi đâu à?"

Vú Trương nhìn vẻ mặt xấu hổ của An Tuyết Thần nói: "Thiếu gia, vẫn còn ở công ty, hôm nay là ngày đầu tiên về công ty, cho nên có thể sẽ rất khuya, bảo con ăn trước, không cần chờ cậu ấy."

"À" An Tuyết Thần đáp một tiếng, sau đó đi tới trước bàn ăn, nhìn bàn đầy món ngon, bụng liền kêu lên, thật đúng là đói bụng, tối hôm qua chiến đấu cả đêm, bây giờ thật sự là đói rồi. Cầm bát đũa lên liền bắt đầu chiến đấu. Chờ An Tuyết Thần ăn no, nhớ tới một chuyện, sau đó nói với Vú Trương: "Vú Trương, bà chuẩn bị một phần, một lát nữa con phải đi công ty."

Vú Trương vừa nghe lập tức hiểu, sau đó ứng tiếng nói: "Ừ, được, vú lập tức chuẩn bị"

"Ừ"

An Tuyết Thần ăn xong rồi, cầm chìa khóa xe Vú Trương đưa cho, là một chiếc xe thể thao Maybach, An Tuyết Thần chạy xe thể thao, tay lái phụ còn có bữa ăn tối đã được chuẩn bị, nhìn một hộp bữa ăn tối trong lòng thật là vui mừng, loại người giống như anh, cũng sẽ không ăn cơm đi.

Nghĩ đi nghĩ lại đã đến công ty Phàm Ngự. An Tuyết Thần đem xe dừng vào bãi đậu xe, sau đó cầm hộp cơm đi vào đại sảnh, cô vừa tiến vào, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người, An Tuyết Thần cũng không để ý, trực tiếp ấn thang máy dành riêng cho Phàm Ngự. Trong chớp mắt An Tuyết Thần đi tới, đại sảnh lập tức sôi trào, một mảnh thổn thức.

An Tuyết Thần nhìn thang máy một chút xíu lên cao, trong lòng rất tò mò đợi, ding ding ——

Thang máy mở ra, liền phát hiện mọi người giống như là xem kịch vui nhìn cô, cô cũng không thèm để ý, chạy thẳng tới phòng làm việc, vừa định đẩy cửa vào, Thư ký Trương mặt đầy mồ hôi lạnh đi tới ngăn cô lại, nói: "An tiểu thư, hiện tại bên trong có người"

An Tuyết Thần nhìn Thư ký Trương, gương mặt có cái gì không đúng, sau đó đẩy cửa vào, giọi vào tầm mắt An Tuyết Thần là một điểm sốc không kém dưới đại sảnh.

Một cô gái minh tinh ngay ngắn ở cái bàn đối diện tận tình khêu gợi, váy cũng bị mình nhấc lên, về phần Phàm Ngự phản ứng gì, cô căn bản không chú ý. An Tuyết Thần thở mạnh tức giận hô: "Này, làm gì đấy?"

Cô gái thình lình xảy ra tiếng la hù dọa, vội vàng sửa sang lại y phục xốc xếch của mình, sau đó kinh ngạc nhìn An Tuyết Thần, Phàm Ngự nghe cô gái tức giận, vội vàng từ trong bàn làm việc ngẩng đầu lên. Sau đó nhìn hai cô gái trong phòng, thấy cô gái kia gương mặt sương mù, thời điểm nhìn thấy vẻ mặt An Tuyết Thần tức giận, sau đó lạnh lùng mở miệng: "Làm sao cô còn chưa đi? Còn có chuyện?"

Cô gái kinh ngạc nhìn người đàn ông này, không ngờ mình ở đây biểu diễn nửa ngày thế nhưng anh coi như không nhìn thấy? "À? Không có, không có"

Phàm Ngự dịu dàng nhìn gương mặt An Tuyết Thần, ôn nhu mở miệng: "Bảo bối, tỉnh ngủ, có mệt hay không, tới đây ngồi." Nói xong vỗ vỗ bắp đùi của mình.

Nữ minh tinh kinh ngạc nhìn cấp trên của mình, hoàn toàn không thể tin, cái người đàn ông máu lạnh này cũng sẽ có một mặt như vậy. Phàm Ngự lạnh lùng liếc cô gái kia một cái, nói: "Tại sao còn chưa đi?"

"A, được, tôi sẽ đi ra ngoài". Nữ minh tinh vừa muốn đi, liền bị An Tuyết Thần ngăn lại.

"Chờ một chút" An Tuyết Thần đưa một cái tay khác ra ngăn trở đường đi của cô gái, sau đó lấy một hộp ấm giữ nhiệt theo đầu nữ minh tinh đổ xuống, cử động này chẳng những trấn áp nữ thư ký cũng trấn áp Phàm Ngự một bên. Không nghĩ tới An Tuyết Thần cũng có một màn dũng mãnh như vậy.

"Người đàn ông của tôi mà cô cũng dám quyến rũ, đi ra ngoài" An Tuyết Thần rất có khí thế nói, nữ minh tinh bị tưới ướt cũng không dám nhiều lời vội vàng đi ra. Thư ký Trương thấy thế cũng đi ra ngoài. An Tuyết Thần, một đôi mắt tựa như một con báo cái tập trung vào Phàm Ngự.

Phàm Ngự bị cô nhìn chằm chằm như thế có chút không được tự nhiên, hai vai run lảy bẩy nói: "Anh cái gì cũng không biết, vừa nhấc mắt chính là tình trạng như vậy "

An Tuyết Thần cầm hộp cơm đi tới bên cạnh anh, sau đó đem bữa ăn tối hướng trên bàn để ngừa, ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Ha ha, vậy sao."

Phàm Ngự cũng cười nói: "Ừ, Đúng vậy!"

"Ai tin à?" An Tuyết Thần hướng Phàm Ngự gầm lên giận dữ.

Phàm Ngự vội vàng ôm lấy An Tuyết Thần vội vàng khóc lóc kể lể: "Thật không có, bà xã đại nhân, anh thật sự không biết"

An Tuyết Thần nhìn anh hừ lạnh một tiếng nói: "Ăn cơm chưa?"

"Ừ, còn chưa ăn." Nói qua liền liếc cái hộp trên bàn một cái, sau đó nói: "Em có phải mang bữa ăn tối rồi hay không."

An Tuyết Thần gật đầu một cái sau đó đem một phần trong cái hộp lấy ra, mở ra, trong nháy mắt đè nén cả phòng làm việc tràn đầy hạnh phúc cùng mùi vị. Thơm ngào ngạt.

Ở trong lòng của Phàm Ngự là một hồi cảm giác thỏa mãn, nhìn cô mặt vui mừng loay hoay, Phàm Ngự chỉ nhìn cô đã cảm thấy rất no rồi. { dĩ nhiên, tối hôm qua anh đem người ta ăn sạch sẽ thế rồi còn gì nữa}

"Em biết ngay là anh còn chưa ăn cơm mà, cho nên em liền kêu Vú Trương giúp anh chuẩn bị một phần, sau đó mang tới. Sau đó…" Nói qua An Tuyết Thần liền dừng lại.

Phàm Ngự nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô lảm nhảm, đột nhiên dừng lại, hỏi: "Thế nào?"

An Tuyết Thần xoay thân thể lại căm tức nhìn Phàm Ngự, đôi tay ôm ngực tức giận nói: "Sau đó đã nhìn thấy anh bị phụ nữ quyến rũ? Xem ra em phải nghĩ biện pháp?"

Phàm Ngự thế mới biết tại sao cô đột nhiên dừng lại, Phàm Ngự mới phát hiện, cái tiểu cô gái này nếu thực sự so đo thì không phải là đùa giỡn, lấy loại lạnh nhạt trước kia thâm tình không có, nhiều hơn khí chất của con gái.

Phàm Ngự đi ra khỏi bàn làm việc, sau đó đi tới trước mặt của An Tuyết Thần, toàn bộ cao hơn cô một cái đầu, Phàm Ngự vô lực thở dài mà nói: "Bằng không như vậy đi, ngày mai em đem phòng làm việc của em dời đến nơi này, phòng làm việc của em sẽ đặt trong phòng nghỉ ngơi? Em xem như vậy có được hay không?" Phàm Ngự vừa nói chuyện đem An Tuyết Thần chọc vui. Sau đó cong cong môi nói: "Tốt lắm, anh trước ăn cơm đi? Về phần anh vừa nói em sẽ suy nghĩ thật kỹ." Nói qua liền đẩy Phàm Ngự ngồi vào ghế sa lon, sau đó để anh chuẩn bị ăn cơm.

Phàm Ngự bị An Tuyết Thần đè vào trên ghế sa lon, còn An Tuyết Thần lại ngồi đối diện nhìn anh, An Tuyết Thần thấy anh còn chưa khởi động liền nói: "Sao thế, mau ăn? Nhìn em làm gì, trên mặt em có cơm à?"

Phàm Ngự dựa vào ghế sofa, thanh âm vô lực nói: "Ừ, nhìn em anh đã cảm thấy no một nửa rồi" An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, nhìn anh đứng lên dáng vẻ giống như rất mệt mỏi? Trong lòng An Tuyết Thần là một hồi đau lòng, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, sau đó đôi tay ấn ấn huyệt thái dương của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

Phàm Ngự cầm tay nhỏ bé của cô đặt ở khóe miệng khẽ hôn, sau đó mệt mỏi để đầu đến cổ cô để hấp thụ lấy hương thơm. "Tuyết Thần, em đút anh, anh mệt quá!"

An Tuyết Thần thở dài một cái sau đó mở ra hộp đựng vạn bổ khí máu đại xương cốt nóng, tuyệt đối dinh dưỡng, xúc một muỗng cơm thả vào bên miệng của mình thổi thổi sau đó đặt ở bờ môi anh, anh từ từ nuốt xuống. Uống xong một chén canh, chuẩn bị để cho anh ăn chút cơm, nhưng An Tuyết Thần đặt ở trên môi anh phát hiện không có phản ứng, lúc này mới phát hiện ra anh đã ngủ rồi. Xem ra anh mệt chết đi rồi. An Tuyết Thần để anh ở trên ghế sofa, sau đó đi tới trên bàn làm việc, nhìn những thứ tài liệu chất đống như núi kia, hơn nửa đã bị xử lý qua rồi. An Tuyết Thần lật xem những thứ tài liệu còn chưa xử lý, tùy ý lấy ra một phần nghiêm túc nhìn lại.

1/1 10% tiền vốn ra nước ngoài? Nói như vậy là bị tham ô? An Tuyết Thần tiếp tục lật xem vài phần, phát hiện đều là vấn đề rất khó giải quyết, An Tuyết Thần cầm lên mấy phần phương án Phàm Ngự đã xử lý, vừa nhìn vừa gật đầu, quả nhiên là Phàm Ngự, xử lý vấn đề cũng cực đoan như vậy, không thể bắt bẻ. Coi là cẩn thận.

An Tuyết Thần nhíu chặt lông mày, thử biện pháp bắt chước Phàm Ngự xử lý vài chuyện. Thời điểm xử lý không sai biệt lắm, An Tuyết Thần liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay đã gần 12 giờ, còn có hai phần, cố gắng lên. An Tuyết Thần vô cùng nghiêm túc xử lý, hoàn toàn không chú ý người đàn ông trên ghế sa lon đang dùng ánh mắt kinh dị nhìn cô. Ngồi ở vị trí của mình xử lý công chuyện của mình là bảo bối của anh sao? Những vấn đề kia cô có thể xử lý sao? Nghĩ tới liền lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, cầm lên tài liệu một bên bị cô ném loạn xử lý tốt, vừa nhìn, lông mày nhíu chặt nhất thời buông ra. Khóe miệng giơ lên đường cong lớn, sau đó nhìn vẻ mặt chăm chú xử lý phần việc cuối cùng của An Tuyết Thần một cái, duỗi ngón tay ra đem tóc cô rơi dịch đến sau tai của cô, An Tuyết Thần bị nhiệt độ thình lình xảy ra dọa sợ hết hồn, giương mắt nhìn thấy Phàm Ngự đang dịu dàng nhìn mình. An Tuyết Thần nói: "Trời ạ, chừng nào thì anh tỉnh ngủ, đi bộ không nói không rằng, làm em hoảng sợ." Nói xong trợn mắt nhìn Phàm Ngự một cái.

"Đây không phải là em xem quá nghiêm túc sao? Chuyên tâm như vậy anh nào dám quấy rầy? Những thứ này đều là em xử lý?" Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần nói. Lúc ấy An Tuyết Thần liền trợn mắt thật to nói: "Nói nhảm, em xem gian phòng này của công ty chỉ có hai ta, không phải em chẳng lẽ là quỷ à?"

Mặt Phàm Ngự liền biến sắc sau đó nặng nề nói: "Anh từng ở nơi này từng giết một người."

An Tuyết Thần vừa nghe tóc gáy cũng dựng đứng, nhìn Phàm Ngự nói: "Không phải chứ?"

Phàm Ngự nhìn vẻ mặt tin thật của cô đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: "Ha ha, trêu chọc em thì sao? Em thật đúng là tin à?"

An Tuyết Thần trừng mắt liếc anh một cái nói: "Giỏi lắm, em rất mệt mỏi, em muốn về nhà ngủ" Nói qua liền cầm túi xách đứng lên vỗ vỗ cái cổ nhức mỏi.

Phàm Ngự nhìn cô sau đó kéo tay nhỏ bé của cô đi ra ngoài. Chuẩn bị về nhà ngủ một giấc. An Tuyết Thần ngồi ở trong xe, mơ mơ màng màng liền ngủ mất, những tài liệu kia thật là mệt mỏi đầu óc.

Phàm Ngự nghiêng gương mặt tuấn tú nhìn An Tuyết Thần ngủ say, trong mắt tán qua sáng loáng, những tài liệu kia nếu là tự mình xử lý, cũng giống như nhau, cô thế nhưng có thể nghĩ ra cũng phương án xử lý giống như mình, quả nhiên là cô gái mình xem trọng. Xem ra chính mình sớm đem cô buộc ở bên người, đã có con trai, nhưng vẫn trói chặt cô lại thì tương đối an tâm, cô gái như vậy rất đáng coi trọng. { tôi nói nè, các người hợp thành một, một người dáng dấp mị hoặc cô gái yêu nghiệt, thông tình đạt lý, khéo hiểu lòng người. Lẫn nhau nhìn đối phương thôi. }{ thật ra thì, nói thật chỉ cần yêu nhau, không cần những thứ kia, thật lòng cùng nhau so với cái gì cũng mạnh hơn}


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.