Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 129: Chương 129: Mất trí nhớ, chiến tranh trong hòa bình




Đêm nay, An Tuyết Thần xác thực bị Phàm Ngự ăn sạch, tôm tép cũng không còn dư lại. Một giấc ngủ này thẳng đến buổi trưa. Phàm Ngự đã sớm ngủ dậy xuống dưới lầu rồi. An Tuyết Thần cuộn thân thể giống như bị nghiền nát của mình, trong lòng tức giận, tối hôm qua suýt nữa thì thấy Diêm Vương. An Tuyết Thần mở mắt, ánh mặt trời vô cùng chói mắt, An Tuyết Thần đưa tay che mắt, sau đó cố sức ngồi dậy, đưa tay đem khăn tắm một bên lấy tới vây quanh một cơ thê trẻ trung của mình, mơ mơ màng màng, lắc lư người đi tới phòng tắm. Không tới mười giây đồng hồ, An Tuyết Thần liền kêu to ra tiếng, thanh âm đinh tai nhức óc kia, lầu dưới cũng nghe thấy.

Lầu dưới, Tiểu Niệm Ngự bị sợ đến mức ngay cả dao găm cũng rơi trên mặt đất, phản ứng đầu tiên chính là muốn xông lên lầu. Lại bị lời nói của Phàm Ngự làm cho nghẹn.

"Không có chuyện gì, cô ấy chẳng qua là bị chính mình hù dọa nhảy dựng lên mà thôi" Phàm Ngự vừa nói, tiếp tụ dùng bữa trưa. Tiểu Niệm Ngự có chút không tin, sau đó dùng ánh mắt chất vấn nhìn Phàm Ngự: "Thật?" Phàm Ngự chỉ là gật đầu một cái.

Lầu trên, An Tuyết Thần đem khăn tắm bắt lại, nhìn thân thể mình, thất kinh, sợ hãi kêu lên tiếng: "A ——" An Tuyết Thần không thể tin được đây là mình, đôi môi sưng đỏ, còn có từ cổ xuống phía dưới mỗi một chỗ đều là vết hôn tím bầm, ngay cả phía dưới bụng cùng gần tới chỗ tư mật đều là, khuôn mặt An Tuyết Thần lập tức hồng ngược đáy lên trời. Hiện tại cô có loại ước muốn cắn chết Phàm Ngự, "Chú biến thái, chú vô sỉ" An Tuyết Thần quẫn bách nửa ngày, sau đó ngồi vào bồn tắm. Thoải mái nhắm mắt lại, nhưng tất cả trong đầu đều là động tác điên cuồng tối hôm qua cùng ** **.

"A" An Tuyết Thần tức giận đập tay xuống bồn nước tắm, tối hôm qua đến cùng là có chuyện gì xảy ra, tại sao mình không kháng cự. Hơn nữa còn rất hưởng thụ. Tình huống thế nào. Trời ạ, 囧chết người.

An Tuyết Thần tắm xong ra ngoài, mặc một cái váy cổ điển gần giống sườn xám, vừa vặn che kín vết hôn trên cổ. An Tuyết Thần hài lòng nhìn, quả nhiên mình mặc cái gì đều dễ nhìn. 【Trước kia cô cũng không khoe khoang như vậy】

Sau đó xoay người đi ra khỏi phòng, trải qua đại chiến đánh người thịt tối qua, hiện tại cô đã đói, trán dắp dán sau lưng rồi. An Tuyết Thần đứng ở khúc quanh cầu thang, sau đó nhìn đôi cha con kia, cuối cùng dừng ở chỗ Phàm Ngự vừa xem ghi chép vừa uống cà phê, không thể không nói người đàn ông này quả thật chính là cực phẩm. Người đàn ông như vậy, mình động lòng cũng là rất bình thường, nhưng hiện tại anh với bộ dạng y phục ưu nhã áo mũ chỉnh tề thế nào cũng không tưởng tượng được tới người cuồng dã tối hôm qua chính là anh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần từ từ đỏ lên một chút. Thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền đến.

"Tỉnh rồi, đã đi xuống thì tới dùng cơm đi" Thật ra thì Phàm Ngự đã sớm biết cô đứng ở đó, từ lúc cô vừa ra khỏi phòng thì hương thơm hoa bách hợp trên người cô đã phiêu diêu trăm dặm vây lượn giữa hơi thở của Phàm Ngự. Chỉ biết cô đang nhìn mình cũng chưa nói chuyện.

An Tuyết Thần càng đỏ hơn, sau đó đi xuống cầu thang, cúi đầu không nhìn anh, cô biết một đôi ánh mắt sắc bén cực nóng vẫn đi theo bóng dáng của cô, An Tuyết Thần dứt khoát muốn đến bên người Tiểu Niệm Ngự, cái mông còn chưa có ngồi xuống, đã bị giọng nói có chứa ra lệnh tính truyền đến.

"Lại đây ngồi" Một đôi tròng mắt đen của Phàm Ngự quả thật vẫn dừng lại ở trên người của cô, hôm nay cô mặc âu phục sườn xám, vô cùng mỹ cảm. Cũng biết tại sao cô mặc như thế. An Tuyết Thần khẽ nghiêng đầu nhìn Tiểu Niệm Ngự, nét mặt của Tiểu Niệm Ngự chính ra tự cầu nhiều phúc. An Tuyết Thần vẫn không ngồi xuống, sau đó đỏ mặt nhìn Phàm Ngự, khụ nói: "Khụ khụ, không cần, tôi ngồi cùng Tiểu Niệm Ngự là được rồi" Nói qua, tựa như ngồi xuống.

"Tới đây" Phàm Ngự lần nữa mở miệng. Một đôi mắt báo sắc bén khóa An Tuyết Thần.

Trong lòng An Tuyết Thần run rẩy, người đàn ông gì đây, biến hóa nhanh như vậy, cái loại nhiệt tình tối hôm qua đâu rồi? Hiện tại liền lạnh giống như băng sơn vậy. An Tuyết Thần cảm thấy người đàn ông này có chút làm cho người ta không nắm bắt được. An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Tiểu Niệm Ngự, ý bảo để cho cô qua, An Tuyết Thần hơi nâng mắt liếc mắt nhìn Phàm Ngự, anh đang nhìn mình, phe phẩy múi môi dưới của mình, sau đó đi tới, hai chân rõ ràng có chút run, còn không phải là kiệt tác của anh sao. Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần từng bước một hướng mình đi tới, cũng quan sát được chân của cô mềm nhũn, khóe miệng khẽ giơ lên. An Tuyết Thần tức lắm. Choáng nha, đang muốn cắn chết anh.

Rốt cuộc cũng đi tới bên cạnh anh, vừa định ngồi ở vị trí bên cạnh ăn, liền nghe An Tuyết Thần kêu lên một tiếng: "A" Phàm Ngự lôi kéo cánh tay của cô để cho cô ngồi ở trên người mình. An Tuyết Thần đương nhiên là kinh sợ. Nơi này cũng là bàn ăn phòng chính, tất cả đều là mắt. Mặt của An Tuyết Thần lập tức hồng đến cổ. Phàm Ngự nhìn cô đỏ bừng mặt, giống như ăn hết cô, sau khi mất trí nhớ thì cô càng đáng yêu hơn. Phàm Ngự không chút che giấu ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú, còn suýt nữa khiến cho An Tuyết Thần cúi đầu vào dưới bàn rồi.

Phàm Ngự chính là muốn trêu chọc cô: "Em đem đầu cúi thấp như vậy, ăn cơm thế nào?"

An Tuyết Thần bị buộc nâng khuôn mặt nhỏ lên, phát hiện căn bản là không có người nhìn tới đây, An Tuyết Thần ngồi ở trên đùi Phàm Ngự, mới vừa thở một hơi, buông lỏng thân thể cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ lập tứ càng đỏ hơn. An Tuyết Thần kinh ngạc nhìn Phàm Ngự. "Chú chú "

Phàm Ngự nhìn vẻ mặt cô kinh ngạc, hoàn toàn vui vẻ, thân là người đàn ông, anh xác thực anh đã cứng rắn, An Tuyết Thần cũng cảm thấy, một cây lửa nóng cứng ngắc, cây gậy đặt tại cái mông mình, trong nháy mắt thân thể An Tuyết Thần liền cương trực. Phàm Ngự chỉ nhẹ giọng nói: "Ăn cơm"

An Tuyết Thần có loại căm hận, choáng nha, như vậy thì ăn thế nào, ai có thể ăn được. Phàm Ngự giống như là biết cô nghĩ gì, sau đó cầm thịt bò bít tết mình đã cắt tốt lên sau đó thả vào khóe miệng An Tuyết Thần: "Há mồm"

An Tuyết Thần há mồm ra, để cho anh đút cho mình ăn, mồ hôi trên trán An Tuyết Thần đều đi xuống. Nghĩ tới di chuyển thân thể ư, vừa động một chút, truyền bên tai liền truyền tới hơi thở cực nóng: "Bảo bối, em lộn xộn nữa là anh không ngại ở trên bàn cơm xỏ xuyên qua em" Quả nhiên, An Tuyết Thần lập tức động cũng không dám động. Phàm Ngự hài lòng cầm khăn ăn lên vì cô lau chùi mỡ bên khóe miệng. Mặt An Tuyết Thần đỏ giống như hoa hồng rồi. "Làm sao em thích đỏ mặt như vậy. Thực ngon miệng, khiến cho người ta muốn ăn một miếng" Phàm Ngự ở bên tai của cô hữu ý vô ý trêu chọc. Bữa ăn sáng này có vị sinh sôi, An Tuyết Thần dứt khoát cũng không biết mình ăn cái gì, mùi vị gì, mặt thật vô vị. Có loại khóc không ra nước mắt. Cuối cùng kết thúc bữa ăn sáng, An Tuyết Thần giống như là bị kích thích vậy sau đó liền giống như hỏa tiễn vọt tới bên người Tiểu Niệm Ngự. "Em trai nhỏ, tỷ tỷ chơi với em?"

Tiểu Niệm Ngự nhìn An Tuyết Thần, nhếch miệng cười một tiếng: "Mẹ, mẹ là mẹ con, mẹ nhất định phải gọi con là bảo bối"

"Lúc nào thì tôi sinh ra em bé?" An Tuyết Thần nhìn Tiểu Niệm Ngự, vẻ mặt nặng nề nói.

"Bốn năm trước" Tiểu Niệm Ngự thành thật trả lời.

"Bốn năm trước? Vậy cha em đâu?"

"Mẹ đối mặt đấy?"

"Chú ta? Bốn năm trước sinh tôi sinh em, tôi sinh em thế nào? Nhưng mà tôi không có kết hôn? Đó không phải là chưa kết hôn mà có con?" Một câu cuối cùng bị An Tuyết Thần đề cao giọng nói. Một bộ kinh ngạc không thể tin nổi.

Tiểu Niệm Ngự nhìn bộ dạng đó của An Tuyết Thần sau đó đôi tay ôm ngực nói: "Mẹ không tin? Tối hôm qua giường của mẹ có dấu vết sao?"

"Dấu vết?" An Tuyết Thần còn chưa phản ứng kịp, sau đó qua mười mấy giây sau khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng. Cái đó thật xấu hổ. Ngược lại Phàm Ngự rất là thưởng thức, hiện tại An Tuyết Thần có bộ dáng này, cô gái quá thông minh không tốt.

Hôn mê, An Tuyết Thần còn đang suy nghĩ, tình huống thế nào, thật chẳng lẽ giống như bọn họ nói là cô mất trí nhớ tạm thời. An Tuyết Thần giống như ở trong lòng làm ra quyết nhất trọng đại vậy, sau đó nhìn Phàm Ngự, nói: "Tôi đều thừa nhận, nhưng có một chút, trước lúc tôi khôi phục trí nhớ thì tôi muốn làm mình của hiện tại, tôi muốn ngủ chung với Tiểu Niệm Ngự" An Tuyết Thần nói xong, trong mắt Tiểu Niệm Ngự đều là sáng loáng, rất lâu không có sờ mẹ meo meo ngủ. Thật tốt quá, chỉ là có một người sắc mặt sẽ rất khó nhìn, hoàn toàn tối đen. An Tuyết Thần coi như không nhìn thấy.

Phàm Ngự nửa hí tròng mắt đen nói: "Không cho phép"

"Tại sao, chúng ta không thể không kết hôn sao? Tôi vẫn còn tự do, theo các người nói, bé là con tôi, tôi cùng con trai ngủ thì thế nào? Phạm pháp ư?" An Tuyết Thần tức giận, lỗ mũi cũng lệch, không quân tâm cái gì hướng về phía anh hô to, cũng không quan tâm người ta nhìn mình như thế nào, Tiểu Niệm Ngự ở bên cạnh đâm mình vài chữ, An Tuyết Thần coi thường.

Quả nhiên Phàm Ngự nửa hí tròng mắt đen thả ra ánh mắt hung ác lệ, "E, nói lại một lần nữa?"

An Tuyết Thần nuốt nước miếng một cái, nhớ tới tối hôm qua, cô cũng nhất định phải nói, cô cũng không muốn giống như tối hôm qua, bị ăn quá sạch sẽ. Sau đó tráng uể oải lại nói một lần, thế nhưng một chữ đều không rơi xuống: "Tại sao, chúng ta không thể không kết hôn sao? Tôi vẫn còn tự do, theo các người nói, bé là con tôi, tôi cùng con trai ngủ chung thì thế nào? Phạm pháp" An Tuyết Thần càng nói càng không có sức lực, tất cả đều là bị hơi thở tán phát ra từ trên người anh uy hiếp. Ánh mắt sắc bén có thể xuyên thấu người. Chỉ là An Tuyết Thần vẫn nhắm mắt nói ra. Chỉ là phía sau mấy câu căn bản là dùng răng hừ ra.

Con ngươi Phàm Ngự sắc bén bắn về phía cô, thanh âm âm trầm lạnh nhạt nói: "Xem ra, tối hôm qua cũng không dạy em phục tùng người đàn ông của mình như thế nào, không bằng chúng ta thực hiện một cái"

An Tuyết Thần vừa nghe xong thì toát mồ hôi lạnh, lui về phía sau, đôi tay bày tại trước ngực: "Ặc, không cần, tôi có việc, đi trước một bước" Nói xong thì xoay người chạy ra ngoài, nhưng không chạy được mấy bước thân thể liền bay lên trời.

"Á, anh" An Tuyết Thần nói không ra lời, mới vừa rồi anh vẫn ngồi ở trên ghế, thế nào nhanh như vậy liền đem mình bắt được, mình nói sai, đoán chừng mình chạy ba bước, thật đúng là bi thương.

"Chạy à, em cảm thấy em có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao? Em chạy mười năm, mười năm sau không phải vẫn ở trong tay anh à. Sau này em sẽ không còn cơ hội thoát được đâu" Phàm Ngự ngữ điệu tình thế bắt buộc, nói qua trái tim nhỏ của An Tuyết Thần liền nhảy lên. Mười năm? Mình bao tuổi rồi, chẳng lẽ 28 rồi hả? Không thể nào?

Phàm Ngự ôm ngang An Tuyết Thần, liền chuẩn bị đi lên lầu, An Tuyết Thần nhìn Tiểu Niệm Ngự: "Con trai, mau cứu mẹ con đi!"

Tiểu Niệm Ngự cũng thật sự không đành lòng nói: "Ba, hạ thân của ba nhẹ một chút, chớ đem mẹ con làm hư, con còn muốn em gái đấy?"

Lúc ấy An Tuyết Thần liền liếc mắt, Phàm Ngự mở miệng nói: "Ba sẽ cho con một em gái, cho nên bây giờ chúng ta sẽ đi lên chế tạo người đi"

"Buông tôi ra, Phàm Ngự, buông ra, tôi cảnh cáo anh không thể đối với tôi như vậy, tôi sẽ không tha thứ cho anh" Lần đầu tiên An Tuyết Thần thế nhưng dùng giọng điệu ra lệnh trước kia. Phàm Ngự khẽ chau mày lại nhìn An Tuyết Thần, phát hiện An Tuyết Thần cũng sửng sốt một chút, mới vừa rồi mình nói gì, thế nào đột nhiên nói ra câu này?

Phàm Ngự cười lạnh lên tiếng: "Em, quả nhiên là, em" Sau đó liền ôm An Tuyết Thần trở về phòng.

"A" Phàm Ngự một tay ném An Tuyết Thần lên trên giường, An Tuyết Thần cảnh giác nhìn anh. "Anh đừng tới đây, mặc dù anh là thủ trưởng đại nhân, nhưng mà tôi vẫn tin tưởng trên thế giới còn có vương pháp "

"Chậc, vậy em vẫn đơn thuần" Nói qua liền kéo cà vạt của mình, vừa cởi áo khoác xuống. Sau đó cởi nút cài áo sơ mi ra, lỏa ra da thịt anh màu lúa mì, cùng cơ ngực cường tráng, An Tuyết Thần nuốt nước miếng một cái vội vàng dựa vào sau. Đôi tay ôm ngực. Phàm Ngự nhếch khóe miệng, sau đó đem áo sơ mi để xuống, đẩy xuống quần của mình, chỉ còn lại một cái quần con bao quanh cự long giống đực. Giống như muốn bể ra vậy, khuôn mặt nhỏ của An Tuyết Thần đỏ lên sau đó nghiêng đầu, dời tầm mắt đi.

"À làm cái gì?" An Tuyết Thần sợ hãi kêu ra tiếng, Phàm Ngự bắt được chân của cô vòng lôi cô xuống, Phàm Ngự cúi người lên. Bàn tay vuốt ve gương mặt của trắng nõn của An Tuyết Thần.

"Cái đó, cái đó, tôi còn không có khôi phục như cũ, liền, cũng không cần, không nên đem" An Tuyết Thần nói lắp ba lắp bắp, hiện tại cô chỉ có thể tự mình cứu mình.

"Không cần cái gì? Vậy mà em đã không kịp chờ đợi liền muốn?" Phàm Ngự gần sát lỗ tai cô nói. Thanh âm mị hoặc tiếp theo là khàn khàn, trêu chọc thần kinh mẫn cảm của An Tuyết Thần. Thân thể An Tuyết Thần chợt run lên.

Phàm Ngự liếm cắn lỗ tai mẫn cảm nhất của An Tuyết Thần, âm thanh khàn khàn lại cực kỳ mị hoặc: "Bảo bối, ngoan, anh sẽ cho em. Buông lỏng. Cũng đừng giống như tối hôm qua, như vậy anh sẽ chết ở bên trong"

Mặt An Tuyết Thần đỏ rực, khuôn mặt tươi cười, sau đó cắn môi múi, những lời nói như vậy mà anh còn không biết xấu hổ mà nói ra, thật là ghét. Ngay sau đó vung tay lên, quần áo tán lạc, thân thể hoàn mỹ hiện ra, Phàm Ngự bỗng nhúc nhích hầu kết, nhóm lửa động thân mà vào.

"Ừ"

"A"

Hai người lấy được thỏa mãn cực lớn, An Tuyết Thần cảm giác trống không đã bị tràn đầy. Không nhịn được ưm ra tiếng, Phàm Ngự bị khít khao của cô kẹp chặt mồ hôi lạnh chảy ròng. Chân thật, trăm yêu không chán.

{Một phen thịt người đại chiến, tự tưởng tượng, không dám viết rồi, đều sợ rồi, lãng phí con số cùng thời gian.}

Tuyến phân cách ——

Thời điểm lần nữa tỉnh lại thấy mình đã đổi áo ngủ, thân thể rất nhẹ nhàng khoan khoái, xem ra anh đã giúp mình tắm, do anh đi, sau đó lại tiếp ngủ say, biết có người gõ cửa lúc này mới tỉnh ngủ.

"Tuyết Thần, thiếu gia bảo vú bảo con xuống lầu ăn cơm" Vú Trương ở ngoài cửa nói.

"A, được." An Tuyết Thần mơ mơ màng màng cũng không có mang giày chớ đừng nói thay quần áo rồi, tóc lộn xộn bước xuống lầu, mắt nửa hí. Nhìn người lầu dưới.

"Sớm"

Phốc —— tôi phun.

Tiểu Niệm Ngự nhìn An Tuyết Thần mặc đồ này, "Mẹ, bây giờ là buổi tối"

"Nha. Buổi tối tốt lành!" Bởi vì trên lầu đều có thảm lông nên căn bản không cảm thấy lạnh, đi xuống cầu thang, hơi lạnh thấu xương khiến An Tuyết Thần mở mắt ra, ngủ gật cũng chạy, An Tuyết Thần nhìn mình chân nhỏ để trần, nói: "Ah? Giày của tôi đâu?"

Mặt Phàm Ngự âm trầm, nhíu chặt lông mày, từ lúc cô xuống xác định áo ngủ của cô lộ, đó là phơi bày, chẳng qua là mình thích nhìn, còn có thế không đi dép lê mà chân không đi ra.

Đụng ——

Toàn bộ nổ khiến An Tuyết Thần rụt cổ một cái, đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú âm mai của Phàm Ngự hướng mình đi tới, An Tuyết Thần còn đang suy nghĩ mình chọc tới anh ở nơi nào, còn chờ nghĩ ra được, mình cũng đã bị ôm đi lên rồi. Tiểu Niệm Ngự nhìn hai người, lắc đầu một cái, hết than lại thở, lại ăn bữa ăn tối.

Mặt An Tuyết Thần nghi vấn nhìn Phàm Ngự, lạnh mặt âm trầm, nuốt nước bọt nói: "Tôi, như thế nào sao?"

Phàm Ngự cũng không nói, chợt đá văng cửa, An Tuyết Thần bị sợ đến co rụt cái cổ, người đàn ông này quả nhiên là nguy hiểm, tính tình không chừng mực. Phàm Ngự một tay quăng An Tuyết Thần lên trên giường, gương mặt âm trầm dọa người, An Tuyết Thần chợt ngồi dậy, nhìn anh, không dám nói lời nào. Nhìn anh vẫn nhìn chằm chằm vào lồng ngực của mình, An Tuyết Thần tự nhiên hướng ngực mình nhìn lại. Trong nháy mắt "A"

"Mới vừa rồi tôi đi ra với một thân này sao?" An Tuyết Thần còn không xác định hỏi. Sau đó nhìn gương mặt tuấn tú âm trầm lạnh lẽo kéo đen tối, lúc này mới phản ứng được anh đang tức cái gì. An Tuyết Thần vội vàng đứng lên sau đó lung tung bày tay nhỏ bé. Lắp ba lắp bắp nói: "Này? Cái đó, tôi cũng không biết, tôi chính là mơ mơ màng màng đi xuống, cũng mơ mơ màng màng bị anh kéo lên, tôi không cố ý, tôi" An Tuyết Thần còn muốn nói cái gì, bả vai của cô lại bị đè xuống, sau đó thỏa hiệp vì cô mặc vào. An Tuyết Thần có chút kinh ngạc nhìn cử động của anh, thấy thế nào anh cũng không giống thứ người như thế.

"Về sau không cần lỗ mãng thế này" Nói qua liền đứng lên đi về phía tủ treo quần áo, cầm váy, đi tới bên giường. "Cởi"

"À?" An Tuyết Thần nhìn anh. "Tôi, tự tôi cởi được"

"Cởi" Trong lời nói của Phàm Ngự có uy lực không tha kháng cự. An Tuyết Thần chỉ có thể đỏ mặt cởi áo ngủ xuống, mình cứ như vậy lộ ra trọn vẹn ở trước mặt anh. Phàm Ngự tựa như giả bộ.

An Tuyết Thần nhìn anh, sau đó ngăn cản anh. Phàm Ngự chau mày lại nhìn cô, cho là cô không muốn, An Tuyết Thần cắn răng, sau đó nói: "Cái đó, áo lót?" Cũng tính qua à.

Phàm Ngự nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô mới biết là có ý gì, Phàm Ngự nhíu chặt lông mày rồi buông lỏng, sau đó lúng túng một hồi, cầm áo lót màu hồng vì cô mặc vào, chân tay vụng về vì cô cài nút áo. Quá trình chính xác thật là quá đau khổ, chỉ là Phàm Ngự ngược lại không có biểu cảm gì, trong lòng đã sớm đem cái áo ngực đó mắng mấy trăm lần, cởi ra dễ dàng, cài nút khó khăn. { là anh am hiểu cởi áo lót người khác ra sao }

Phàm Ngự lôi kéo An Tuyết Thần đi xuống cầu thang, sau đó để cho cô ngồi ở bên cạnh mình, có thể thấy được tham muốn giữ lấy của người đàn ông này cực kỳ lớn. Cho nên Phàm Ngự không cho cô ngồi ở trên người của mình, phải không nghĩ đến cô quá mệt mỏi sao, cũng không muốn để cho mình đau khổ. Phàm Ngự rất tao nhã chuẩn bị xong tất cả, mặc dù là ngồi ở bên cạnh, nhưng Phàm Ngự kiên trì ăn cô, An Tuyết Thần còn đang suy nghĩ, người đàn ông này lúc dịu dàng giống như nước, lúc lãnh khốc giống như ngồi băng sơn. An Tuyết Thần cứ như vậy nhìn gò má Phàm Ngự. Đột nhiên bị mê hoặc, thật không phải chứ, CMN thật đẹp trai.

Thanh nhã như sương, đôi môi tuyệt đẹp như anh đào, da thịt tỉ mỉ như gốm sứ, anh như xích đu yên tĩnh nhìn tờ giấy kia, giống như mỹ nam trong thần thoại Hy Lạp nhìn hoa thủy tiên chết đi. Gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra lăng giác lãnh tuấn rõ ràng; tròng mắt đen nhánh thâm thúy, phiếm sắc mê người.

Phàm Ngự khẽ co rúm khóe miệng, tà tứ giơ lên, đường cong hoàn mỹ buộc vòng quanh, môi mỏng giống như thiên địa làm ra, hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, vừa hôn ướt át.

"Nhìn được không?" Phàm Ngự không quay đầu nhìn cô, mà vì cô bóc tôm hùm. An Tuyết Thần gật đầu nói: "Ừ, tại sao người đàn ông có thể có dáng dấp mị hoặc câu người như vậy đây?" Phàm Ngự vừa nghe, đem tôm thịt đã gọi xong thả vào trong bát của An Tuyết Thần, sau đó ưu nhã cầm khăn ăn xoa xoa tay mình, quay đầu nhìn vẻ mặt hoa si của cô, thật là trăm năm khó gặp.

Mặt An Tuyết Thần lập tức đỏ, mới vừa rồi mình nói cái gì vậy, sau đó lung tung kẹp lại một vật hướng trong miệng nhét vào, ăn ngon, sau đó nhìn bát mình lúc nò thì nhiều thịt như vậy, nhìn lại trong miệng lấp nhét. Gương mặt thỏa mãn, Tiểu Niệm Ngự nhìn An Tuyết Thần nói: "Đói thế này?"

An Tuyết Thần không chút suy nghĩ gật đầu nói: "Ừ, thật đói, kêu gào quá nhiều đúng là tốn sức lực. Mẹ" ‘Phải bồi bổ’ còn chưa nói ra miệng, lúc này mới phản ứng được mình nói cái gì, mặt đỏ giống như tôm luộc, An Tuyết Thần vô cùng thẹn thùng đem đầu cúi thấp xuống, suýt nữa hôn môi với cái bát.

Phàm Ngự nhìn bộ dạng đó của An Tuyết Thần, nhếch miệng nâng lên độ cong, sau đó vuốt ve mái tóc dài của cô nói: "Ăn cơm thật ngon, một hồi em sẽ phải cùng cái bát tiếp xúc thân mật"

An Tuyết Thần chậm rãi ngẩng đầu, sau đó bắt đầu cùng chiến đấu với một bàn đầy món ngon, Phàm Ngự thỏa mãn nhìn An Tuyết Thần, cuộc sống như thế thật tốt, hàng năm chính anh mới du tẩu trên lưỡi đao cùng họng súng, về đến nhà có cô gái nhỏ cùng tên tiểu tử kia, hình ảnh thật ấm áp. Tim bị từ từ đập mạnh.

Ăn cơm xong, An Tuyết Thần nằm lỳ ở trên giường nhìn tiểu thuyết ngôn tình, 2 chân lúc lên lúc xuống. Phàm Ngự tắm xong đi ra ngoài đã nhìn thấy An Tuyết Thần ngâm nga tiểu khúc nhìn tiểu thuyết, giống như cô mười tám tuổi vậy, mười tám tuổi của cô là đau khổ nhất. Nghĩ tới đây, con ngươi Phàm Ngự trở nên tĩnh mịch. An Tuyết Thần quay đầu nhìn Phàm Ngự, sau đó nói: "Ừ, anh tắm xong rồi hả?"

Phàm Ngự gật đầu một cái, sau đó giống như đi tới giường lớn, An Tuyết Thần trải qua mấy trận kịch chiến, đã thành thói quen, vừa mới bắt đầu cũng chưa đặc biệt bài xích qua. Phàm Ngự nghiêng người nằm ở bên cạnh cô, tay phải chống đầu mình. Nhìn An Tuyết Thần. An Tuyết Thần nghiêng đầu nhìn Phàm Ngự, cười một tiếng, sau đó nhìn bộ ngực anh, nụ cười dừng lại, Phàm Ngự biết cô nhất định sẽ hỏi. An Tuyết Thần lật người, nằm ở trên giường, sau đó đưa ngón tay ra xông về phía trước tường tận vuốt ve ngực anh. Sau đó mở miệng: "Giống như không phải cùng một thời gian nhận thương tổn, màu sắc không giống nhau? Thời điểm làm nhiệm vụ bị thương sao?"

Phàm Ngự vuốt gương mặt của cô sau đó nhẹ giọng nói ra: "Ừ, thời điểm làm nhiệm vụ nhận được. Chỉ là cũng cam tâm tình nguyện, nếu không thật đúng là không ai thương tổn anh được, nhưng cũng bởi vì cùng một người"

Vẻ mặt An Tuyết Thần nghi hoặc, "Cam tâm tình nguyện bị thương, bởi vì một người?"

"Ừ, bởi vì một người?" Phàm Ngự thâm tình nhìn An Tuyết Thần nói.

"Không phải là cô gái chứ?" An Tuyết Thần đoán.

"Ừ, có cảm giác sao?" Phàm Ngự để tay nhỏ của cô đặt ở bộ ngực mình, nói.

"Lời nói thật?"

"Ừ"

"Ừ, có một chút, nếu là vì một cô gái, quả thật làm cho người ta cảm khái, vậy tại sao anh cùng tôi sinh con đây? Anh rất thích cô gái kia à?" An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự nói.

Phàm Ngự đem An Tuyết Thần kéo vào trong ngực của mình, thanh âm trầm thấp nói: "Ừ, đúng vậy, anh rất yêu cô ấy, không tiếc tất cả đi yêu cô ấy."

An Tuyết Thần bị Phàm Ngự kéo, trong lòng An Tuyết Thần có chút buồn buồn, nhưng cũng có chút vui mừng, vậy là cảm giác gì, hai loại cảm giác hình như là đang đánh nhau. An Tuyết Thần buồn bực nói.

"Ừ"

Phàm Ngự khe khẽ đẩy cô ra, nhìn cô lo lắng hỏi: "Thì sao, không thoải mái?"

An Tuyết Thần nhìn anh nói thật: "Mới vừa rồi nghe anh nói những lời đó, trong lòng hơi đau đớn, nhưng là vừa nhảy xuống, lại có chút buồn buồn, cảm giác nói không nên lời"

Đôi tròng mắt đen của Phàm Ngự chăm chú nhìn chằm chằm An Tuyết Thần có chút rối rắm. An Tuyết Thần nhìn tròng mắt đen thâm thúy của anh, không biết anh đang nghĩ cái gì, chỉ là đem suy nghĩ trong lòng nói ra: "Phàm Ngự"

"Ừ" Phàm Ngự vẫn thâm tình nhìn An Tuyết Thần.

"Cô gái yêu mến anh, có phải đều có một kết quả hay không?" An Tuyết Thần vẫn hỏi ra ngoài, trên giường lớn màu trắng, hai người cứ như vậy nằm tương đối, nhìn lẫn nhau.

"Kết quả gì?"

"Kết quả chính là loại thiêu thân lao đầu vào lửa, mặc dù anh rất mê người, nhưng là một khi tới gần, cũng sẽ bị ngọn lửa nóng rực của anh cắn nuốt hầu như không còn, giống như là kết cục của việc yêu anh vậy." An Tuyết Thần nhìn anh nói rất chân thành, nét mặt này chân chính chính là nét mặt của An Tuyết Thần.

"Nhưng có một người không phải, ít nhất thì em không phải" Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần nói.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự không nói gì, hai người cứ như vậy nhìn nhau, An Tuyết Thần khẽ động khóe miệng. Khẽ mỉm cười: "Chúng ta, muốn kết hôn sao?"

"Ừ, muốn kết hôn"

"Lúc nào?"

"Chờ em chuẩn bị xong, lúc đó anh sẽ khiến em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất" Phàm Ngự đem An Tuyết Thần kéo vào trong ngực nói, sau đó thỏa mãn nhắm hai mắt lại, tham lam hấp thụ hương thơm của cô. Tựa như một loại thuốc an thần. An Tuyết Thần cũng yên lăng nằm ở trong ngực của anh ngửi loại hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ trên người của anh, cảm giác rất an tâm. Hai người cứ ôm nhau như vậy. Một đêm. Trong giấc mộng đều là thỏa mãn cùng cảm khái.

Tiểu Niệm Ngự đẩy ra một khe cửa nho nhỏ, sau đó che miệng cười trộm, nhẹ nhàng đóng, rời đi.

Tuyến phân cách ——

An Tuyết Thần mở hai mắt ra, nhìn gương mặt tuấn tú ngủ say của Phàm Ngự, ánh mắt xinh đẹp phía trên, lông mày giống như từ tranh số lượng Trung Quốc, lông mi rất dài màu nâu. Quai hàm bên trên là một tầng nhung tơ y hệt tóc gáy, sắc điệu vừa đúng xoăn xoăn, sâu và đen dàn đều. Huyệt thái dương phiếm kim quang không biết đáng yêu đến cỡ nào. Cằm ngắn ngủn cao quý vô cùng, nhếch lên góc độ hết sức tự nhiên.

An Tuyết Thần duỗi ngón tay ra vạch lên hình dáng anh, từ lông mày, sau đó là lông mi, lỗ mũi cao thẳng, cuối cùng là môi mỏng mím chặt. Ngón tay An Tuyết Thần xẹt qua môi mỏng lạnh lẽo của anh, sau đó vạch lên cái cằm đường cong hoàn mỹ. Cuối cùng là hôn, sau đó đứng dậy, đi tới bên cửa sổ.

Sáng sớm, kéo màn cửa sổ ra, đẩy cửa sổ ra. Gió nhẹ thổi tới, một hồi mát mẻ, thơm dịu, hơi thở bùn đất thanh nhã xông tới mặt. Mùa xuân tới nhanh, lặng yên không một tiếng động, bất tri bất giác, cỏ non xanh lá, cây nảy mầm, hoa dại khắp nơi, rực rỡ nhiều vẻ, tất cả tắm ánh rạng đông sáng sớm mùa xuân, gió xuân dao động, lắc nhẹ, giống như thiếu nữ hát hay múa giỏi, đẹp đẽ động lòng người. Lộ ra sinh mạng đáng quý, mê người. Xuân sáng sớm gọt giũa hi vọng trong lòng, kích ra cuộc sống nhiệt tình. Cảnh xuân tươi đẹp, giờ phút này thế giới tự nhiên mỹ lệ như thế: khắp nơi chiếu ánh mặt trời sáng rỡ, khắp nơi huyền diệu năm sắc thái, chim hót côn trùng kêu vang tiếng dễ nghe bay khắp nơi, khắp nơi phiêu đãng mùi thơm làm người ta say mê. Đây là thế giới xanh lá, lúc hoảng hốt hiểu: mùa hè quyến rũ mùa xuân cho nên đẹp như thế, là bởi vì nó làm cho người ta vào thời khắc này nở rộ.

An Tuyết Thần đem cửa sổ mở ra, một hồi gió mát đập vào mặt, An Tuyết Thần nhắm chặt hai mắt, đôi tay đặt ở hai bên, hoàn toàn hiện ra tư thái buông lỏng. Bỗng nhiên có cảm giác con vật khổng lồ áp bức.

"Tỉnh" An Tuyết Thần nhìn hai tay của anh đã vòng eo ếch của mình, nói. Thanh âm có chút khàn khàn, bởi vì nguyên nhân mới vừa tỉnh ngủ. Phàm Ngự tựa đầu đặt ở vai An Tuyết Thần, sau đó ngửi tóc của cô. Sau đó âm thanh thô thô từ trong cổ họng phát ra: "Ừ. Sớm tỉnh"

Sớm đã tỉnh rồi hả ? Vậy là lúc nào?

"Ở lúc em nhìn lén anh, hơn nữa còn là lúc em trộm đạo trên mặt của anh thì anh liền tỉnh" Phàm Ngự nói tiếp. Khóe miệng An Tuyết Thần giật giật.

"Vậy anh không mở mắt?" An Tuyết Thần khẽ quệt mồm nói, mình bị đùa bỡn, lại vừa vặn bị tóm.

"Anh muốn mở mắt nhưng cũng không biết em sẽ ăn đậu hũ của anh như vậy?" Giọng nói Phàm Ngự tối tăm thô thô, thanh tuyến cực kỳ mị hoặc. Hoàn toàn có thể đi hát nam cao âm rồi.

"Ghét anh." An Tuyết Thần thẹn thùng nói. Phàm Ngự hôn gương mặt của cô, sau đó nhìn ngoài cửa sổ nói: "Đẹp không?"

"Ừ, cảnh sắc thật là đẹp" An Tuyết Thần gật đầu nói.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần tươi cười nói: "Ừ, quả thật rất đẹp" ý tứ của anh nói là không đẹp bằng em. Phàm Ngự chuyển An Tuyết Thần qua, sau đó nhìn cô nói: "Em nguyện ý gả cho anh sao?"

Mắt An Tuyết Thần khép hờ, sau đó hồi lâu ngẩng đầu lên nói: "Nhưng cái gì em cũng không nhớ, em quên chuyện lúc trước của chúng ta rồi"

"Quên cũng không cần suy nghĩ nữa, anh cùng em sáng lập trí nhớ mới, chính là trí nhớ tốt đẹp" Phàm Ngự thật thích như vậy, trí nhớ những khổ sở kia không cần cũng được, bắt đầu từ bây giờ anh sẽ sáng lập trí nhớ tốt đẹp tưới vào trong đầu của cô.

"Này, qua một đoạn thời gian nữa đi, em còn không quen, có chút không thích ứng." An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự nói.

"Ừ, tốt, vậy thì qua một đoạn thời gian nữa sẽ kết hôn" Phàm Ngự ôm cô vào trong ngực, khóe miệng khẽ giơ lên. Phải có em là chuyện rất hạnh phúc, thật may mắn là gặp em ở Đế Vương, đối với em sinh ra hứng thú.

Hai người thâm tình bị tiếng ho khan bất thình lình xảy ra cắt đứt. "Khụ khụ, cái đó, ngại quá khi quấy rầy các người, gọi hai người đi xuống ăn điểm tâm" Mặt Tiểu Niệm Ngự tựa vào trên cửa xem kịch vui, tư thế này cùng lão cha của anh cùng một dạng, không ai bì nổi.

An Tuyết Thần khẩn trương đẩy Phàm Ngự ra, nếu thật là con trai của mình nhìn thấy cũng không hay. Mặt An Tuyết Thần lúng túng đi về phía tủ treo quần áo sau đó cầm lên một cái váy màu đen đi vào phòng tắm. Nhìn Tiểu Niệm Ngự ngượng ngùng nói: "Mẹ đi thay quần áo, xuống ngay" Nói qua liền như một làn khói chạy vào phòng tắm, Phàm Ngự đi tới tủ treo quần áo, sau đó lấy ra một bộ đồ thể thao, ngồi ở bên giường mặc vào. Vật to lớn tượng trưng cho người đàn ông lần nữa phách lối, Tiểu Niệm Ngự nhìn phía dưới lão cha, ô lên một tiếng, há hốc miệng. Đi tới nói: "Lão cha, cha ghê gớm thật, ngày hôm qua con lên mạng tra xét, số đo của cha ghê gớm thật"

Phàm Ngự lạnh lùng liếc Tiểu Niệm Ngự một cái, tiểu tử này lên mạng tra xanh, anh khẳng định tương lai nhất định là gieo họa. "Vậy con phải cố gắng lên"

Tiểu Niệm Ngự trừng mắt nhìn chằm chằm Phàm Ngự nói: "Cha chờ đó, con nhất định sẽ vượt qua cha, tìm một cô gái so với mẹ còn xinh đẹp hơn" { Chỉ mong không phải là do Lạc Trạch cùng Lệ Lệ sinh ra là được, tính tình chính là một Tiểu Lệ Lệ cùng Lạc Trạch sao? }

Phàm Ngự đẩy bé ra sau đó đi xuống lầu, mắt Tiểu Niệm Ngự tức giận là giết chết anh, thế nhưng xem thường mình. Cái đó tức quá. An Tuyết Thần từ phòng tắm ra ngoài, đã nhìn thấy bộ dạng Tiểu Niệm Ngự tức giận muốn ăn thịt người. An Tuyết Thần nhìn dáng vẻ kia của Tiểu Niệm Ngự, trong lòng đau lòng. Liền vội vàng tiến lên ngồi xổm người xuống nói: "Tiểu Niệm Ngự, sao vậy, tức thành như vậy?"

Tiểu Niệm Ngự vừa nhìn thấy An Tuyết Thần, chớp mắt một cái, nhào vào trong thân thể An Tuyết Thần khóc lớn: "Ba khi dễ con"

"Anh ta khi dễ con?" An Tuyết Thần hỏi ngược lại, anh là người sẽ khi dễ đứa bé sao? Thế nào có chút không tin đây?

Một lát sau, Tiểu Niệm Ngự đem đầu vươn ra, mặt đầy nước mắt, sau đó chợt gật đầu: "Đúng vậy, ba khi dễ con."

"Vậy anh khi dễ con thế nào." An Tuyết Thần giúp Tiểu Niệm Ngự lau nước mắt nói.

Tiểu Niệm Ngự khụt khịt cái mũi, sau đó nói: "Ba nói jj của con không có jj của ba lớn" { một nữ, ót một vạn con vạch đen, này đến cùng là cái gì đây? Đứa bé không lớn, cái gì đều hiểu}

An Tuyết Thần cảm giác trên mặt mình nhiều đường vạch đen, khóe miệng giật giật, không biết nói gì. Chỉ có thể an ủi: "Ngoan, đừng khóc."

Đôi cha con này là xảy ra chuyện gì? Sáng sớm thảo luận cái này. An Tuyết Thần ôm Tiểu Niệm Ngự đi xuống cầu thang, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Phàm Ngự, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần nhíu lông mày, sau đó liếc mắt nhìn dáng vẻ giống như mới vừa khóc, sau đó tiểu tử này lại đang khiêu khích mình. Phàm Ngự buông lỏng lông mày ra, cũng không quản An Tuyết Thần nhìn chăm chú, mặc dù nói không biết tiểu tử kia nói cái gì, nhưng khẳng định không có lời hữu ích. Nhìn vẻ mặt kia của An Tuyết Thần thì biết.

"Tới đây" Phàm Ngự vẫn dùng giọng ra lệnh như vậy. Lần này An Tuyết Thần không muốn để ý tới anh, muốn ôm Tiểu Niệm Ngự ngồi vào đối diện, vừa muốn ngồi xuống lời nói của Phàm Ngự liền truyền đến, tất cả mọi người nghe: "Không muốn ba ngày không xuống giường được, thì đi tới đây cho anh" Uy hiếp kìa, đây là ** uy hiếp trắng trợn, An Tuyết Thần chép chép miệng, sau đó đem Tiểu Niệm Ngự thả vào trên ghế, nói: "Tiểu Niệm Ngự, chính con ăn, mẹ không phải muốn chết trên giường, con ngoan" Nói xong cũng không cam tâm tình ngueyenj đi qua, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần đi tới khóe miệng tự nhiên giơ lên, trong lòng Tiểu Niệm Ngự tức giận, thế nhưng uy hiếp mẹ bé, đáng ghét, không có biện pháp, chỉ có cầm thức ăn hả giận. Gắt gao nhai trong miệng mình gì đó, bộ dáng thật là vô cùng dễ thương. Phàm Ngự nhìn thấy mà trong lòng thoải mái, cùng anh giành cô gái, luyện hai mươi năm nữa đi nhé.

An Tuyết Thần ngồi ở bên cạnh Phàm Ngự, sau đó nhìn Phàm Ngự, gần sát hỏi anh: "Làm sao anh cùng đứa bé nói cái đó hả?"

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần sau đó mở miệng: "Nó nói với em thế nào?"

"Con nói, con nói, con nói cái kia của con không lớn bằng anh." An Tuyết Thần đỏ mặt, nói.

Phàm Ngự thông minh như vậy dĩ nhiên nghe hiểu được cô đang nói cái gì, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn hướng Tiểu Niệm Ngự, Tiểu Niệm Ngự phát hiện ánh mắt đằng đằng sát khí; vội vàng uống một ngụm sữa bò sau đó nói: "Mẹ, con còn có chuyện, hai người ăn từ từ" Nói xong thì như một làn khói chạy lên lầu, trong ba mươi sáu kế thì chuồn là thượng sách.

An Tuyết Thần nhìn thấy Tiểu Niệm Ngự là lạ, nghiêng đầu nhỏ: "Tiểu Niệm Ngự sao vậy?"

Phàm Ngự liếc bóng dáng nhỏ nhắn chạy lên lầu, sau đó nhìn An Tuyết Thần nói: "Mặc kệ nó, ăn cơm"

An Tuyết Thần nghe Phàm Ngự nói, sau đó bắt đầu ăn.

Sau khi Tiểu Niệm Ngự trở lại phòng, tức giận ngồi ở trên giường lớn, sau đó vẻ mặt nặng nề. "Như thế nào để mẹ khôi phục trí nhớ, để cho mẹ giúp đỡ mình đây?"

Tiểu Niệm Ngự cũng không muốn chịu khi dễ như vậy. Ai da, mệnh khổ ——

An Tuyết Thần ăn xong bữa ăn sáng, sau đó nhìn Phàm Ngự, "Anh không cần đi ra ngoài làm việc sao?"

"Cần, sẽ đi ngay bây giờ, em cũng đi" Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần nói.

"Em? Quân chính căn cứ, em có thể sao?" An Tuyết Thần chỉ mình nói. Phàm Ngự lôi kéo An Tuyết Thần thì đi ra biệt thự. An Tuyết Thần ngồi ở trên xe thể thao Lamborghini của Phàm Ngự, trong lòng đắc ý.

"Phàm Ngự, xe này bao nhiêu tiền?" An Tuyết Thần nhìn trái một cái vừa liếc nhìn nói.

"Không nhiều lắm"

An Tuyết Thần bĩu môi, đối với anh mà nói không đắt chứ gì? Rất nhanh, xe liền đến trước cao ốc Phàm thị. An Tuyết Thần nhìn cao ốc trước mắt, mở to hai mắt, điều này, cũng quá cao chứ?

"Đây là chỗ làm việc của anh?" An Tuyết Thần quay đầu nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự cũng để cho cô hỏi phiền, rõ ràng cũng biết chuyện tình. Phàm Ngự không nói gì mà đi xuống xe, An Tuyết Thần cũng cùng đi xuống theo, Phàm Ngự ôm bả vai An Tuyết Thần đi vào cao ốc, sau đó đã nhìn thấy một nhóm người nói: "Tổng giám đốc, buổi sáng khỏe" Mỗi người nhìn thấy Phàm Ngự cũng chủ động chào hỏi, nhưng mà Phàm Ngự ngay cả vẻ mặt cũng không có. An Tuyết Thần mở to hai mắt, tổng giám đốc? Anh là tổng giám đốc? Trời ạ, anh có mấy trọng thân phận. Người đàn ông này cũng sâu không lường được như nước biển. Đi vào thang máy, An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nói: "Cái cao ốc này là của anh?"

Phàm Ngự chỉ gật đầu một cái, vẻ mặt An Tuyết Thần ái mộ nói: "Nhiều trọng thân phận, giống như kịch quay trên TV. Thật trêu chọc" Mặt An Tuyết Thần hâm mộ nhìn Phàm Ngự.

Phàm Ngự trực tiếp coi thường vấn đề cô hỏi trước, An Tuyết Thần an tĩnh tương đối khá hơn. Ding ding

Thang máy mở ra, hai người mới vừa bước ra thang máy một bước, giọng nói vang dội truyền đến: "Tổng giám đốc, Tổng giám đốc phu nhân khỏe"

An Tuyết Thần cả kinh, sau đó nhìn bên trái một chút lại xem một chút, nơi nào? Tổng giám đốc phu nhân. Phàm Ngự ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Nói em đấy?"

Nhưng cái cử động nhỏ này ở trong mắt người khác xem ra là ** vậy. Tất cả mọi người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn An Tuyết Thần, trong lòng An Tuyết Thần không khỏi cảm giác thành tựu. Sau đó nói: "Ừ, mọi người khỏe" An Tuyết Thần nói rất gương mẫu, khóe miệng Phàm Ngự phác hoạ, ôm An Tuyết Thần đi vào phòng làm việc, đây là lần đầu tiên Phàm Ngự mặc thường phục đi làm. Tất cả mọi người thật tò mò?

"Thư ký Trương, một ly cà phê một ly nước trái cây" Nói qua liền đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào. An Tuyết Thần nhìn phòng làm việc của Phàm Ngự, luôn cảm thấy rất quen thuộc. Sau đó nói: "Em vào wc trước." Nói xong cũng hướng phòng nghỉ ngơi đi tới, đi tới một nửa sau đó quay đầu nhìn Phàm Ngự nói: "Sao em biết bên trong có phòng vệ sinh?"

Phàm Ngự chỉ liếc cô một cái nói: "Trước kia em thường xuyên đến, chúng ta còn có trận đại chiến ở bên trong"

"Đại chiến qua?" An Tuyết Thần không hiểu sau đó đi vào phòng nghỉ, nhìn bên trong sau đó nhìn tấm hình của mình cùng y phục những cô gái kia, cũng biết anh đại chiến là có ý gì rồi. Lúc đi ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đã nhìn thấy Thư ký Trương đi tới. Nói: "An tiểu thư tốt"

An Tuyết Thần gật đầu một cái, xem ra chính mình thường xuyên đến rồi. An Tuyết Thần ngồi vào trên ghế sa lon, sau đó đem giầy của mình cởi ra, sau đó uống nước trái cây, dựa vào ghế sa lon, nhìn tờ báo trong tay, đột nhiên ho khan một cái, quấy rầy công việc của Phàm Ngự. Phàm Ngự ngẩng đầu nhìn cô bị sặc, sau đó chau mày lại nói: "Cẩn thận một chút, uống nước trái cây còn có thể bị sặc"

An Tuyết Thần vừa quay đầu, một đôi mắt đẹp căm tức nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự còn buồn bực đâu rồi, An Tuyết Thần liền chân trần chạy tới, sau đó đem xếp hạng tờ báo đặt trên bàn anh, đều là Phàm Ngự cùng các cô gái khác nhau thân thiết, hôn , ôm nhau, khách sạn.

"Thật là lợi hại rồi, Phàm tổng giám đốc, vị trí Tổng giám đốc phu nhân tăng lên sợ rằng phải làm lựa chọn bằng cuộc so tài nhỉ?" Trong lời nói của An Tuyết Thần tất cả đều là châm chọc. Phàm Ngự vừa nhìn, chép chép miệng, cầm điện thoại nội tuyến: "Thư ký Trương, cô đi vào"

Thư ký Trương nhìn tình huống có chút không đúng, sau đó đi lên trước: "Tổng giám đốc, tìm tôi?"

Phàm Ngự đem tờ báo ném tới trên người cô, sắc mặt sương mù nói: "Chuyện gì xảy ra?"

Thư ký Trương liếc mắt nhìn An Tuyết Thần tức giận đằng đằng, lại nhìn tờ báo trong tay một cái, trong nháy mắt mồ hôi đầm đìa, "Tổng giám đốc, mới vừa rồi Lạc tổng đã tới"

Phàm Ngự vừa nghe liền hiểu rõ, sau đó buông tay ra. Mặt Thư ký Trương kinh sợ đi ra ngoài, An Tuyết Thần cứ như vậy nhìn Phàm Ngự, rốt cuộc Phàm Ngự không ngồi yên, sau đó ngồi vào trước bàn làm việc bế ngang An Tuyết Thần ngồi vào trên ghế sa lon giải thích: "Vậy cũng là trước đây, năm năm em không ở đây."

"Nhưng không phải chúng ta quen biết mười năm sao?" An Tuyết Thần chất vấn.

Lần này đổi lại Phàm Ngự ngây dại. Trong lúc nhất thời không biết nói gì, câu nói sau cùng: "Tóm lại, hiện tại em là Tổng giám đốc phu nhân, trong lòng anh chính là em, bọn họ là những cô gái gặp dịp thì chơi"

An Tuyết Thần có chút không tin mở miệng nói: "Anh đi công tác"

Phàm Ngự không nói lời nào cũng không có động tác, An Tuyết Thần bị anh ôm không có biện pháp: "Tốt, tin tưởng anh, đi công tác"

Lúc này Phàm Ngự mới cười nhạt một tiếng, sau đó hôn cái miệng nhỏ của cô. Buông cô ra trở lại bàn làm việc tiếp tục công việc. Trong lòng An Tuyết Thần rất không có tư vị. Người đàn ông này ưu tú như vậy khẳng định ngã vào rất nhiều.

Phàm Ngự mới vừa ngồi trên ghế, điện thoại liền tới, Phàm Ngự liếc mắt nhìn sau đó tuấn mỹ nhận điện thoại không nói gì, đối phương ngược lại dùng sét đánh ào ào.

"Ngự, như thế nào? Có khỏe không?" Thanh âm Lạc Trạch tốt lắm vang lên giống như chờ xem kịch vui.

"Ừ, tốt" Phàm Ngự lạnh lùng nói. Sau đó liếc mắt An Tuyết Thần đang nhìn một cái, gương mặt tìm tòi nghiên cứu, còn không tin tưởng. Có phải hay không cho là cô gái? Nghĩ đến đó muốn đem Lạc Trạch xé nát, chỉ là cũng không thể khiến anh quá kiêu ngạo.

"Vậy sao? Vậy thì thật tốt, mất trí nhớ nên ngay cả ghen đều quên?" Lạc Trạch tận tình trêu nói, thời điểm tới tìm sớm nghe Thư ký Trương nói một hồi tổng giám đốc sẽ cùng An Tuyết Thần đi tới, mình liên muốn chế kịch ác.

"Không có việc gì, cút xa một chút" Nói xong cũng cúp điện thoại, sau đó nhìn An Tuyết Thần nói: "Bảo bối, em hôn mê nửa năm anh đều không có ăn vụng"

Bảo bối? Dịu dàng như thế, An Tuyết Thần nhíu chặt lông mày lại giống như muốn nhìn xuyên thủng anh, Phàm Ngự cũng tiến lên, ánh mắt dò xét, vốn là không có ăn vụng, là thật, anh không có gì đáng thẹn.

An Tuyết Thần nhìn anh nửa ngày sau đó nói: "Mau làm việc." Nói xong cởi chân trần đi tới bàn làm việc của anh, đến ngăn kéo cuối cùng, lấy ra một máy vi tính viết tay, lấy ra, An Tuyết Thần đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày, sau đó mặt nghi vấn nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự nhún nhún vai. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự nói: "Em hay để sao?"

Phàm Ngự gật đầu một cái, xem ra mất trí nhớ nhưng mà đối với chuyện lúc trước rất có cảm giác, An Tuyết Thần cũng không suy nghĩ nhiều sau đó chạy về trên ghế sa lon, nằm chơi tiếp. Mấy giờ đã qua, An Tuyết Thần mơ mơ màng màng liền ngủ mất rồi, Phàm Ngự cầm chăn vì cô đắp lên, sau đó uống một ly cà phê tiếp tục công việc, An Tuyết Thần hình như là làm nằm mơ. Đột nhiên đứng dậy, Phàm Ngự bị sợ đến vội vàng ngẩng đầu nhìn cô. An Tuyết Thần sửng sốt một hồi sau đó nhìn Phàm Ngự nói: "Phàm Ngự, em nằm mơ, rất kỳ quái"

Phàm Ngự để bút máy xuống sau đó nhìn An Tuyết Thần nói: "Mơ cái gì, nói nghe một chút" Lời nói chưa dứt, mặt Phàm Ngự cũng tối, đúng lúc vượt qua Lạc Trạch cùng Lệ Lệ .

"Em mơ thấy một phòng bao KTV, có một người đàn ông đang cùng một cô gái làm cái đó, đột nhiên sau đó cửa bị đá văng, chụp mấy tấm hình liền chạy, em chỉ muốn nhìn một chút hai người kia trông như thế nào, chính là không thấy rõ, sau đó liền tỉnh."

Phàm Ngự nghe xong, mặt đều đen rồi, này không phải là hai người bọn họ sao? Cô nghĩ như thế nào đây? Sau đó gương mặt âm mai nói: "Không thể nào"

"Ai nói, vậy không phải là thật sao?" Lạc Trạch đẩy cửa đi, gương mặt nụ cười, sau lưng còn có Giang Lệ Lệ đi theo, An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ lập tức đứng lên hô to: "Lệ Lệ, a, Lệ Lệ, sao cậu lại tới đây?"

Giang Lệ Lệ sửng sốt, sau đó nhìn Lạc Trạch, không phải mất trí nhớ sao? Lạc Trạch cũng không rõ ràng lắm, chẳng lẽ là khôi phục, Phàm Ngự càng thêm tò mò.

"Tuyết Thần, cậu nhớ rồi?" Giang Lệ Lệ nắm tay nhỏ bé của An Tuyết Thần, nói.

"Không có, năm mười tám tuổi cũng còn nhớ á" An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ nói, Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, có chút mơ hồ rồi. Phàm Ngự ngược lại hiểu, chẳng trách nói mình 18 tuổi, hoá ra là như vậy, Phàm Ngự lạnh lùng liếc qua Lạc Trạch. Ý là: chớ nói lung tung.

Lạc Trạch hướng Phàm Ngự cười cười, sau đó nhún vai, An Tuyết Thần nhìn Lạc Trạch đi lên trước, quan sát một thân. Lạc Trạch nhìn thấy xem như là động vật nhìn mình, nói: "An mỹ nữ, cô đang nhìn cái gì?"

"Anh, anh là bạn trai Lệ Lệ sao?" An Tuyết Thần nói.

Trong lúc nhất thời Lạc Trạch không biết trả lời thế nào, Giang Lệ Lệ nhìn dáng vẻ chần chờ của Lạc Trạch sau đó mở miệng nói: "Không phải, anh ta là bạn Phàm Ngự, chúng tớ ngẫu nhiên biết, trước kia đã gặp qua mấy lần." Giang Lệ Lệ mở miệng giải thích, hoàn toàn không có chú ý ánh mắt Lạc Trạch sắc bén, thậm chí còn có chứa tâm tình phức tạp.

"A, là như thế này, may mà không phải, cậu xem chính là hoa hoa công tử, không thích hợp với Lệ Lệ nhà chúng ta" An Tuyết Thần lôi kéo tay Giang Lệ Lệ an vị ở trên ghế sofa. Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ trong mắt không biết tình cảm gì, nhưng lại bị Phàm Ngự tóm gáy.

Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự đang nhìn mình, lúng túng một cái sau đó ho khan, ngồi ở bên kia ghế sa lon. Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch cười thâm ý, sau đó nhìn Giang Lệ Lệ nói: "Lệ Lệ tiểu thư là bạn tốt của bảo bối, có muốn tôi giới thiệu mấy người đàn ông khá hơn một chút cho cô hay không?" Nói xong không quên liếc sắc mặt của Lạc Trạch.

An Tuyết Thần không đợi Giang Lệ Lệ trả lời, An Tuyết Thần giành đáp trước: "Tốt, giới thiệu mấy người đáng tin, em cho Lệ Lệ kiểm định. Có được hay không Lệ Lệ?" An Tuyết Thần mong đợi nhìn Giang Lệ Lệ.

Giang Lệ Lệ nhìn hai người, một xướng một họa sau đó gật đầu nói: "Tốt, cái kia liền làm phiền Phàm tổng rồi." Quả nhiên thốt ra lời này một đạo ánh mắt sắc bén ác độc bắn xuyên qua. Giang Lệ Lệ run lên nhưng không dám ngẩng đầu, Phàm Ngự thấy thế sau đó liếc Lạc Trạch một cái, cầm điện thoại lên nói: "Này, giúp tôi hẹn. Công tử công ty Thập Cường, cho dù đã kết hôn" Lạc Trạch nửa hí mắt báo nhìn Phàm Ngự, biết anh đang trả thù, cô gái ghê tởm thế nhưng cũng dám đồng ý. Không biết thân phận của mình sao?

Giang Lệ Lệ không cần nhìn cũng biết ánh mắt kia của Lạc Trạch, chính là trực tiếp coi thường, Lạc Trạch vô cùng khó chịu, nhưng cũng nhịn, biết Phàm Ngự nhận một cú điện thoại, nhịn không khỏi nhịn.

"Này, hả? Công tử Trương gia, a, là như vậy, biết cậu còn không có bạn gái, tôi đây"

Đụng ——

Không đợi Phàm Ngự nói hết lời, Lạc Trạch cũng đã lôi kéo Giang Lệ Lệ rời khỏi phòng làm việc, tốc độ kia liền làm một mạch. .

An Tuyết Thần vừa định chạy ra đuổi theo, Phàm Ngự đã nói: "Đừng đuổi theo, chuyện của bọn họ có chút phức tạp, tự mình giải quyết có thể tốt hơn"

Mặt An Tuyết Thần nghi vấn nhìn Phàm Ngự, nhưng lại nghe lời của anh. Sau đó ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế sa lon, tiếp tục tức giận chơi chim nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.