Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 170: Chương 170: Ngoại truyện 14




Sau khi Lạc Anh từ phòng nghỉ ngơi của Phàm Niệm Ngự ra ngoài, gương mặt tức giận, cũng không biết là đỏ bừng hay tức đến đỏ bừng, nhìn qua muốn cho người ta cắn một cái. Lạc Anh mặc chỉnh tề ra ngoài, Phàm Niệm Ngự đã họp xong rồi, bộ dạng áo mũ chỉnh tề, khác với hành động cầm thú vừa rồi của anh. Vừa nghĩ tới mới vừa rồi bị anh hành hạ sắp chết cô liền tức giận không thôi, một đôi mắt đẹp gắt gao trừng hướng Phàm Niệm Ngự đang xử lý công chuyện.

Phàm Niệm Ngự cảm thấy ánh mắt thù hằn, môi mỏng khẽ nâng lên, sau đó để công việc trong tay xuống, nhìn mặt Lạc Anh đỏ hồng ngượng ngùng cộng thêm xấu hổ có vẻ đỏ hơn. Lạc Anh nhìn ánh mắt Phàm Niệm Ngự đùa giỡn, cắn răng, thắt lưng đau chết rồi.

Lạc Anh xoa hông của mình sau đó chầm chậm đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, hông của cô quả thực là đau chết. Lạc Anh ngồi ở trên ghế sa lon, đôi môi bị giày vò qua hồng hồng, này thật gọi là không trang điểm mà đỏ thắm. Cái miệng nhỏ nhắn vô cùng bất mãn, thỉnh thoảng còn mắng gì đó?

Phàm Niệm Ngự thấy Lạc Anh dời đến ghế sa lon mặt oán phụ, tâm tình thật tốt, nghĩ tới cô ở dưới thân mình kêu kiều mỵ cầu xin tha thứ, mang theo nghẹn ngào nức nở, nhưng cô không biết, cô càng như vậy sẽ càng kích thích thú tính cùng dục vọng chinh phục của đàn ông. Chỉ là hiện tại cô giống như là cô vợ nhỏ tức giận khiến anh thật là vui tai vui mắt. Một bộ bị tức còn nói không ra cảm giác.

Lạc Anh khẽ nâng con ngươi liếc thấy mặt Phàm Niệm Ngự có nụ cười chiến tanhg cùng đùa giỡn, Lạc Anh biết giờ phút này mình khôi hài cỡ nào, thật là khổ mà không nói được. Lúc này Lạc Anh coi như thông minh, lấy trước kia người đàn ông này quả thật liền ăn tươi nuốt sống. Vẫn nên trầm mặc, bằng không một hồi lại muốn mang đỉnh đầu đánh tới hướng chân mình. Lạc Anh tức mà chỉ có thể lườm anh một cái. Sau đó tay vẫn vuốt ve phần eo của mình. Thiệt là, eo thon nhỏ thế nhưng chịu tội.

Phàm Niệm Ngự hoàn toàn bỏ rơi ánh mắt hung ác của cô, ngược lại cảm thấy càng thú vị, cô gái nhỏ này ở bên mình tâm tình không khỏi khá hơn, có phải nên cho cô một hôn lễ rồi hay không? Bởi vì vợ Phàm Niệm Ngự anh đã sớm vào ấn định vào hai mươi năm trước rồi. Trừ Lạc Anh thì những phụ nữ khác ngay cả cơ hội cũng không có nổi.

"Lạc Anh, thấy vẻ mặt tức như oán phụ của em sẽ ảnh hưởng công việc của anh." Phàm Niệm Ngự nhướng mày nhìn Lạc Anh, nhìn bộ dáng không nhịn được run lẩy bẩy của cô.

Lần này Lạc Anh thật là không ngồi yên, cho là lùi một bước biển rộng trời xanh, không nghĩ tới anh còn hếch mũi lên mặt, cưỡi lên trên đầu cô tiểu tiện, điều này làm cho cô nhịn không nổi, không phải cổ nhân nói người không thể thì không cần sao? Lạc Anh lập tức đứng lên, mặt người đàn bà chanh chua, đi tới giữa phòng, tay vẫn còn xoa eo mình, một cái tay khác chỉ vào Phàm Niệm Ngự, tư thế người đàn bà chanh chua.

Phàm Niệm Ngự nhướng tuấn lông mày nhìn cô gái tức giận, khuôn mặt nhỏ cũng bị tức giận làm cho biến hình, duỗi ngón tay ra không có hình tượng chỉ mình, cái bộ dáng này, thật đúng là bộ dạng oán phụ. Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh chờ cô chuẩn bị nói gì? Có điều nói gì anh cũng sẽ không để ý, bởi vì cố ý?

Lạc Anh chỉ vào Phàm Niệm Ngự, rốt cuộc núi lửa nhỏ bạo phát, thanh âm thanh thúy vang dội có thể xuyên thấu cả cao ốc.

"Phàm Niệm Ngự, anh đừng được voi đòi tiên, em cho anh biết, đừng cho rằng em lùi một bước anh liền lấn một bước, cẩn thận đào bẫy để anh rơi vào bên trong. Còn nữa, em nơi nào là oán phụ hả, gẫy nhiễu anh làm việc ư, dù là quấy rầy, đó cũng tự anh tìm lấy, em chẳng có quan hệ mấy phân tiền, dù có quan hệ mấy phân tiền cũng không có quan hệ gì. Nếu không phải là anh tinh trùng lên óc, ngựa đực chuyển thế, làm sao sẽ quấy rầy anh, anh sợ người ta quấy rầy vậy thì đem đồ dưới đũng quần anh cho vào chảo dầu nổ trăm năm bất diệt."

Lạc Anh một hơi nói ra một đống lớn, một chút ưu nhã cũng không có, một câu nói cuối cùng, chính cô cũng không biết làm sao sẽ từ trong miệng Lạc Anh cô nói ra ngoài, nhưng nhổ một bãi nước miếng chính là đinh, không hối hận. Bên ngoài nghe rõ ràng. Một hồi thanh âm hút không khí, không cần suy nghĩ? Biết, phía ngoài định cách thời gian, tất cả hình ảnh cũng ngưng, ngay cả hô hấp cũng giống nhau, bởi vì bọn họ cũng thật tò mò tổng giám đốc nổi tính sói sẽ là bộ dáng gì. Sẽ là nét mặt gì.

Sắc mặt của Phàm Niệm Ngự chẳng những không có biến sắc, ngược lại càng ngày càng vui vẻ, điều này làm cho Lạc Anh rối rắm, không phải là anh bị mình mắng ngu rồi chứ, Lạc Anh từ từ thu ngón tay của mình về, nhìn Phàm Niệm Ngự từ trên xuống dưới, mặt cười đùa giỡn, giống như vừa nãy không phải nói anh, Lạc Anh mở trừng hai mắt, từ từ thở hổn hển, gương mặt kinh ngạc. Sau đó cảnh giác nhìn Phàm Niệm Ngự, lắp ba lắp bắp nói ra một câu.

"Này, anh, anh, làm, làm gì, làm gì không nói lời nào. Đầu, đầu bị lừa đá, hay bị cửa kẹp rồi. Cho, cho chút tiếng động."

Lạc Anh nói xong không quên quan sát nét mặt Phàm Niệm Ngự, ngay cả lông mi cũng không dám nháy, chỉ sợ bỏ qua một chút vẻ mặt anh. Anh như vậy làm cho trong lòng cô khiếp đảm. Hồi lâu, trên mặt Phàm Niệm Ngự vẫn có nụ cười như cũ, làm cho người ta đoán không ra anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Cũng không biết anh tức giận hay không. Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự, đàn ông như vậy bàn tay mình khống chế được rồi sao?

Đột nhiên.

"Bị hai trái trên bộ ngực em kẹp rồi." Hồi lâu Phàm Niệm Ngự mới nói ra lời làm cho người ta ngã xuống đất, ngoài cửa quả thực là trợn to hai mắt, Lạc Anh cảm giác mình sắp phun máu rồi.

Lạc Anh tức không chịu được, nhìn Phàm Niệm Ngự mặt mập mờ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên. Đúng vậy, hình như là bị cái đó của cô kẹp rồi, giọng Lạc Anh run rẩy tức giận hô: "Phàm Niệm Ngự, anh hạ lưu, anh hèn hạ." Giờ phút này Lạc Anh cũng đã không tìm được từ để hình dung gương mặt tuấn tú cùng ánh mắt ái muội cần ăn đòn của Phàm Niệm Ngự.

Phàm Niệm Ngự nhìn khuôn mặt Lạc Anh đỏ bừng, khóe môi cong lên xấu xa, sau đó thanh âm không lạnh không nhạt mà nói bốn chữ, có điều bốn chữ không kém điểm khiến Lạc Anh tiến lên cấu véo khuôn mặt yêu nghiệt kia, hiện tại nói cần ăn bao nhiêu đòn là phải ăn bấy nhiêu đòn.

"Anh còn vô sỉ"

Ngoài cửa, lại là một mảnh hít khí, tổng giám đốc nhà họ lúc nào thì vô lại như vậy rồi, thật là trăm năm khó gặp.

Lạc Anh biểu hiện ngây ngô, người đàn ông này lúc nào thì không biết xấu hổ như vậy, lúc nào thì chết da đổ thừa mặt bắt đầu trổ tài vô lại, Lạc Anh nhìn vẻ mặt Phàm Niệm Ngự hả hê, khóe miệng không nhịn được co quắp, trong lúc nhất thời cô thật không biết nói gì, co quắp mấy cái cũng không nói ra khỏi miệng, bởi vì không biết nói gì rồi, bởi vì cô nói gì anh cũng có thể chuyển bại thành thắng. Lạc Anh chỉ có thể tức giận nhìn Phàm Niệm Ngự không sao cả trên ghế xoay, thế mới biết dụng ý của anh, chính là muốn cho mình khó chịu.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh tức không ra bộ dạng, quả thực là vô cùng dễ thương, Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh đỏ bừng mặt, vừa nghĩ trêu chọc cô nhưng nếu cô hộc máu bỏ mình thì không hay.

Lạc Anh nhìn ánh mắt Phàm Niệm Ngự chuyển một cái, sau đó thân thể lắc lư mấy cái rồi nhắm hai mắt lại, rất tự nhiên gục ở trong ghế sofa. Phàm Niệm Ngự vừa nhìn, con ngươi căng thẳng, trái tim cũng co quắp ở cùng một chỗ. Lập tức đứng lên dời sang, có chút kinh hoảng nhìn Lạc Anh té xỉu ở trên sô pha. Phàm Niệm Ngự sải bước đi tới.

"Lạc Anh, Lạc Anh, em làm sao vậy, tỉnh, đừng dọa anh, Lạc Anh"

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, gương mặt áy náy, sớm biết cũng không trêu chọc cô.

"Lạc Anh, em tỉnh lại đi, Lạc Anh, anh đùa em thôi, Lạc Anh, lần sau anh sẽ không nổi giận với em, Lạc Anh, em tỉnh đi, Lạc Anh"

Lạc Anh nhắm mắt lại, để xem em thu thập anh thế nào, dễ thế liền tha thứ cho anh, quả thực là nói giỡn, lần này phải để cho anh có thêm kiến thức, xem sau này anh có còn trêu chọc nữa không, cái gọi là ma cao một trượng đao cao mười thước. Em đây cố tình cao hơn anh một thước.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh không có dấu hiệu tỉnh, gương mặt tuấn tú đã sớm không có thần thái vui vẻ đùa giỡn vừa rồi, mà là cực kỳ nóng nảy, còn cất giấu nhè nhẹ áy náy. Phàm Niệm Ngự ôm lấy Lạc Anh sải bước đi ra phòng làm việc.

Thời điểm Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh đi ra phòng làm việc thì nhìn thấy tất cả mọi người duy trì tư thế nhất định, nếu người không biết còn tưởng rằng thời gian ngừng lại? Nhìn thấy Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh ra ngoài, thời gian một giây tất cả mọi người ai bận việc nấy, giống như không xảy ra chuyện gì, thật bị người dừng lại.

Con ngươi Phàm Niệm Ngự lo lắng đảo qua lại, thanh âm nóng nảy hơi chút lạnh lùng nói: "Làm xong công việc thuộc bổn phận của mình, Phàm thị không dư tiền nuôi một đám nhiều chuyện." Nói xong cũng ôm Lạc Anh đi vào trong thang máy dành riêng. Chờ Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh đi, các nhân viên đều xúm lại. Rốt cuộc là ai thắng? Kế tiếp công bố.

Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh lên xe thật nhanh, Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh, nhìn Lạc Anh cũng không có dáng vẻ tỉnh lại, thật là nóng lòng như lửa, con ngươi lạnh lùng có tính cảnh cáo quét mình tài xế nhiều năm, thanh âm càng lạnh lùng.

"Nhanh lên một chút, 2 phút không tới bệnh viện thì sau này ông cũng không cần tới."

Tài xế là bị sợ đến, cũng không quản đèn đỏ đèn xanh, một đường phi nhanh, chứng minh xem Phàm thị, quản anh khỉ gió, công việc lương cao của mình cũng không thể mất, một phần tiền lương công việc đủ hơn mấy tháng việc nhà. Hiện tại nhà ông ta cũng coi như là giàu có rồi. Liều mạng muốn giữ, tăng nhanh chân ga.

Lạc Anh nằm ở trong ngực Phàm Niệm Ngự, nghe anh cảnh cáo cực kỳ nguy hiểm, xem ra bây giờ không thể tỉnh lại, cô có thể rõ ràng cảm giác xe chạy siêu tốc, nếu như hiện tại mình tỉnh lại khẳng định là một con đường chết, mặc kệ, tới bệnh viện trước rồi nói, bệnh viện thế nào cũng có người mình biết, không cần suy nghĩ nhất định là bệnh viện nhà họ Phàm. Nghĩ tới chính mình cũng ra đời ở đó.

Quả nhiên hai phút, một chiếc Lincoln phách lối dừng ở cửa bệnh viện. Đưa tới không ít tầm mắt, nhưng vừa nhìn bảng số xe mọi người lập tức chính là nên làm gì thì làm cái đó, cái gì cũng không còn làm, thế nhưng cũng làm cho xong chuyện. Lần này có phải bị bệnh hay không. Đó là bởi vì Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh, khuôn mặt thô bạo như Diêm Vương làm người lẩn xa.

Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh chạy thẳng tới phòng viện trưởng, đá văng cửa phòng làm việc của viện trưởng.

Viện trưởng đang cùng bệnh nhân nghiên cứu bệnh tình. Một tiếng vang thật lớn chấn động hai người. Mắt viện trưởng cũng bị hù rớt, cắm ở trên mũi, một đôi mắt mở thật to nhìn gương mặt lo lắng của Phàm Niệm Ngự, viện trưởng cũng biết xong rồi, nguy hiểm tới. Người bệnh nhân kia quả thật bị sợ ngây người, ngồi ở xe lăn, mắt mở to, hoàn toàn bị khí thế cường đại của Phàm Niệm Ngự dọa sợ, ngay cả Lạc Anh trong ngực anh cũng không nhịn được đổ mồ hôi. Có phải có chút cả giận, nếu không mình dứt khoát liền tỉnh.

Gương mặt Phàm Niệm Ngự lạnh lùng nhìn viện trưởng già, thanh âm giống như Satan tới từ địa ngục.

"Nhanh xem xem cô ấy thế nào." Phàm Niệm Ngự nhìn lướt qua người đàn ông bên cạnh, trên đùi còn quấn thạch cao thật dầy, dường như đang thảo luận chuyện sau này có thể đi được hay không, cửa đã bị Phàm Niệm Ngự đạp ra.

"Cút" Con ngươi lạnh nhạt của Phàm Niệm Ngự quét người đàn ông.

Người đàn ông kia bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch, vội vàng đứng lên, hô to một tiếng liền lao ra làm phòng làm việc.

"A, ma quỷ"

Một con, hai con, ba con, bốn con, năm con, sáu con quạ bay qua nóc phòng làm việc.

Viện trưởng già đeo mắt kính nhìn phòng không có một bóng người, miệng há thật to, sau đó rất thần kỳ nói một câu.

"Thiếu gia, người vừa rồi sợ cả đời cũng không đứng lên, cậu vừa quát cái, làm sao lại chạy, có phải mới vừa rồi chạy đi hay không, tôi không có hoa mắt chứ."

Lạc Anh trong ngực Phàm Niệm Ngự cũng không nhịn được co quắp khóe mắt. Cả đời không đứng nổi? Bị người đàn ông này hù dọa chạy? Trời, đây là thế đạo gì.

Phàm Niệm Ngự thì thế nào? Trực tiếp ôm Lạc Anh đặt vào, sau đó kéo qua viện trưởng già chỉ vào Lạc Anh nói.

"Xem xem cô ấy thế nào?"

Viện trưởng già vừa nhìn, đây không phải là Lạc tiểu thư sao? Cũng không dám sơ sót liền đi lên, viện trưởng già liền cúi đầu kiểm tra một phen, thời điểm ông ta buồn bực, Lạc Anh mở mắt, mở trừng hai mắt hướng Phàm Niệm Ngự, sau đó hé cái miệng nhỏ, dùng khẩu hình là: tôi giả bộ, chỉ lừa Phàm Niệm Ngự.

Viện trưởng già chớp chớp mắt, sau đó gật đầu một cái, xoay thân thể lại nhìn Phàm Niệm Ngự nói: "Thiếu gia, cậu đi ra ngoài trước, đi chỗ chủ nhiệm Trương lấy ống nghe bệnh tới, tôi muốn nghe mạch đập của Lạc tiểu thư."

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, sau đó xoay người sải bước rời phòng làm việc. Viện trưởng già nghe bước chân đi xa, vội vàng khều Lạc Anh.

"Lạc tiểu thư, thiếu gia đi rồi, cô mở mắt ra đi." Viện trưởng già nhìn Lạc Anh nói. Quả nhiên Lạc Anh lập tức ngồi dậy. Sau đó nhìn cửa thở phào nhẹ nhõm rồi cầm tay Viện trưởng già, gương mặt đáng thương.

"Viện trưởng, ông nhưng ngàn vạn đừng nói cho Tiểu Niệm biết tôi giả bộ, còn nhất định phải giúp tôi, nói tôi nhất thời tức giận quá mới có thể đột nhiên té xỉu, được chứ?"

Mặt Viện trưởng già khổ sở nhìn Lạc Anh, hai bên đều không thể đắc tội nổi, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Lạc Anh, cuối cùng thở dài một tiếng.

"Được rồi, tôi sẽ giúp cô."

Lần này Lạc Anh vừa nghe lập tức cười, nghe bước chân chững chạc truyền đến thì lập tức mở trừng hai mắt, cuối cùng nằm xuống. Viện trưởng già cũng chỉ có dáng vẻ trầm tư. Phàm Niệm Ngự đi tới đem ống nghe bệnh cho Viện trưởng già.

Viện trưởng già nhận lấy sau đó hướng trên ngực Lạc Anh, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, thật ra thì ông đang suy tư xem lát nữa nói thế nào. Viện trưởng già nghe một phút sau đó để ống nghe bệnh xuống, gương mặt tự nhiên, nhìn Phàm Niệm Ngự với bộ dáng khẩn trương.

"Thiếu gia, Lạc tiểu thư không có việc gì, chính là nhất thời nóng vội, cộng thêm trong lòng ức phẫn quá độ nên mới có thể đột nhiên té xỉu, chỉ cần nghỉ ngơi là tốt." Viện trưởng già lấy ống nghe bệnh xuống thậm chí không dám nhìn Phàm Niệm Ngự.

Nghe nói thế, lúc này Phàm Niệm Ngự mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi tới bên người Lạc Anh ngồi xuống, nắm tay nhỏ bé của Lạc Anh, gương mặt áy náy cùng đau lòng. Viện trưởng già nhìn vẻ mặt Phàm Niệm Ngự khó có khi như cha anh, đã gần như Phàm Ngự cùng An Tuyết Thần năm đó. Viện trưởng già hé miệng cười cười. Xem ra thiếu gia cũng có khắc tinh. Sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc.

Phàm Niệm Ngự nắm tay Lạc Anh kế tiếp nhỏ giọng nói: "Lạc Anh, bảo bối, anh sai rồi, em tỉnh lại đi, sau này anh sẽ không cố ý chọc giận em nữa. Tỉnh đi."

Lạc Anh nghe Phàm Niệm Ngự nói trong lòng ngọt ngào, nhưng bây giờ chưa đến lúc tỉnh lại, đợi lát nữa đã. Lạc Anh tính toán như ý ở trong lòng. Tay Lạc Anh vẫn cứ bị Phàm Niệm Ngự nắm trong bàn tay, giống như là sẽ biến mất, điều này làm cho Lạc Anh rất thỏa mãn, nhưng vì dạy dỗ anh một lần, hãy để cho anh áy náy lo lắng nhiều nhiều.

Viện trưởng ngồi ở phòng làm việc của Chủ nhiệm Trương, hai người bắt đầu nghiên cứu hai chân người bệnh nhân vừa rồi, sau đó xem cuộn phim, quả thật chính là một kỳ tích, Chủ nhiệm Trương nhìn Viện trưởng già, bộ dáng giật mình đó như thấy quỷ sống.

Chủ nhiệm Trương đẩy mắt kính nhìn cuộn phim sau nhìn người đàn ông đứng trước mắt, cuối cùng mới đưa tầm mắt chuyển dời đến trên người Viện trưởng già, mở miệng hỏi.

"Viện trưởng, ông dùng biện pháp gì, quá thần kỳ."

Viện trưởng già cũng cười nhạt, nhìn người đàn ông trước mắt có thể đi lại tự nhiên, khóe miệng co giật: "Đây là thiếu gia nhà chúng ta chữa xong. Tôi không có khả năng lớn như vậy."

Chủ nhiệm Trương càng thêm có chút kinh ngạc, nhìn Viện trưởng già, "Thiếu gia nhà chúng ta, chữa thế nào vậy?"

Viện trưởng già liền đem chuyện vừa mới xảy ra lặp lại một lần nữa, hoàn toàn quên mất đóng cửa, đúng lúc Phàm Niệm Ngự đi ra ngoài mua đồ ăn thấy, gương mặt Phàm Niệm Ngự u ám, nắm chặt đồ ăn trong tay, cuối cùng liếc người đàn ông mắt vừa rồi bị mình dọa, sau đó kiêu ngạo cong khóe miệng, không nghĩ tới bác sỹ không chữa khỏi mình đây chữa lành. Đột nhiên nghĩ đến cô gái đang giả bộ bệnh kia, sải bước rời đi. Đi tới phòng làm việc.

Thật ra thì thời điểm Phàm Niệm Ngự đi ra, cô ngồi dậy, lát nữa chờ anh trở về mình sẽ giả bộ tỉnh, thật tốt quá, không có sơ hở. Đang suy nghĩ, mặt Phàm Niệm Ngự không lộ vẻ gì đi tới. Lạc Anh vội vàng giả bộ có chút yếu ớt, làm bộ tức giận không để ý tới Phàm Niệm Ngự.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh vẫn còn giả bộ, lông mày tuấn tú nhướng lên, yêu diễn trò như vậy, vì cớ gì anh không phát hiện cô còn có tế bào này, diễn trò đúng không, vậy thì bồi em diễn, cuối cùng khóe miệng khẽ giơ lên, sau đó bộ dạng quan tâm áy náy vội vàng tiến lên.

"Lạc Anh, em đã tỉnh, có thoải mái hay không, anh nghe viện trưởng nói rồi, anh sai rồi, sau này sẽ không." Phàm Niệm Ngự lập tức đi tới bên người Lạc Anh cầm tay Lạc Anh sau đó che trên mặt thật đúng là biểu tình phong phú.

Lạc Anh kéo tay nhỏ bé của mình ra, phát hiện căn bản không rút về được, bản thân dứt khoát đừng quá làm kiêu, bất động, khuôn mặt nhỏ vẫn như cũ không nhìn Phàm Niệm Ngự. Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, cánh môi cong lên xấu xa, sau đó ôm chầm cô, đè đầu cô liền hôn lên, ngôn ngữ khẳng định không dùng được, lại nói anh cũng sẽ không nói, hay là dùng hành động thực tế đơn giản nhất để chứng minh một chút.

Lạc Anh mở to hai mắt nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, Phàm Niệm Ngự cạy cái miệng nhỏ của cô ra, bắt cái lưỡi cô làm tù binh, muốn mời cái lưỡi cô bay múa một chỗ cùng anh, mới bắt đầu Lạc Anh có chút chống cự, nhưng qua một lúc, mình đã hoàn toàn bị lạc vào nụ hôn, thậm chí còn hữu ý vô ý đáp lại anh.

Phàm Niệm Ngự nửa mở mắt nhìn mặt Lạc Anh ửng hồng, trong mắt tán qua sáng loáng. Cuối cùng từ từ buông Lạc Anh ra, cái trán áp lên trên trán cô, trong miệng nhàn nhạt mùi thuốc lá nói.

"Lạc Anh, tha thứ cho anh, lần sau anh sẽ không cố ý chọc giận em."

Gương mặt Lạc Anh đỏ, thật ra thì vừa rồi cũng đã trả lời anh, nhìn gương mặt tuấn tú dịu dàng như nước trước mắt, không tự chủ gật đầu. Phàm Niệm Ngự thấy cô gật đầu, khóe môi cong lên, rồi rời trán cô, chuyển tới sau lưng cầm bát thuốc bắc lên, mùi vị siêu cấp nặng. Từ nhỏ Lạc Anh chỉ sợ thuốc bắc.

Lạc Anh nhìn mùi thuốc nồng nặc bay đến từ trong tay Phàm Niệm Ngự, nó làm cô khó chịu, vội vàng che cái mũi của mình, mặt ghét bỏ mà hỏi.

"Tiểu Niệm, đây là cái gì?"

Mặt Phàm Niệm Ngự đầy vẻ quan tâm, sau đó ôm cô, để cho cô nhìn thứ trong tay, chất lỏng màu đen, tản ra mùi thuốc bắc nồng nặc. Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, khóe miệng cười càng làm càn không kiêng sợ rồi. Thanh âm càng dịu dàng.

"Đây là thuốc bắc, viện trưởng nói em tức giận, cho nên phải uống cái này bồi bổ, ngoan, uống đi." Nói qua liền đưa đến bên môi Lạc Anh, mặt Lạc Anh trắng xám. Viện trưởng già kia giở trò quỷ gì, lúc nào thì cô nói uống thuốc bắc hả. Mặt Lạc Anh khổ sở nhìn Phàm Niệm Ngự, sau đó giả bộ nũng nịu, tựa vào trong ngực Phàm Niệm Ngự, dịu dàng nói.

"Tiểu Niệm, không phải em không có việc gì ư? Em sẽ không uống."

Phàm Niệm Ngự nhìn cô lệ thuộc vào, nhướng tuấn lông mày, sau đó cự tuyệt nói: "Vậy cũng không được, viện trưởng nói nhất định phải uống, nếu như không uống..., vậy sẽ phải tiêm, em tự lựa chọn."

Lạc Anh hỏng mất, viện trưởng này giở trò quỷ gì thế, biết rõ từ nhỏ mình sợ tiêm và uống thuốc, sao còn làm như vậy? Lạc Anh nâng khuôn mặt tội nghiệp nhìn Phàm Niệm Ngự, dứt khoát làm vô lại.

"Em không uống, nếu không phải là anh thì sao em sẽ té xỉu, cho nên em không uống, kiên quyết không uống, cái nào cũng không chọn." Lạc Anh cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là đẩy tới trên người Phàm Niệm Ngự, cho là để cho anh áy náy chết, nhưng cô nghĩ lầm rồi.

Sắc mặt Phàm Niệm Ngự lập tức thay đổi: "Không được, không uống cũng phải uống, có bệnh đương nhiên là phải uống thuốc, uống." Vừa nói vừa đem vật cầm trong tay đẩy vào mấy phần.

Lạc Anh nhìn sắc mặt Phàm Niệm Ngự, thầm nói không tốt, không thể thực hiện được? Làm thế nào? Cứng rắn không được, vẫn nên dùng mềm. Cái miệng Lạc Anh uất ức dẩu lên.

"Tiểu Niệm, người ta không muốn uống..., thật là đắng, không cần có được hay không." Đây là tình huống gì, còn xoay người thế nào, bây giờ Lạc Anh tựa như một tiểu tức phụ mới cưới nằm ở trong ngực Phàm Niệm Ngự làm nũng.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, cánh môi khẽ cong, đây mới là hiệu quả anh muốn? Tiểu nha đầu, lông còn chưa mọc đủ đâu? Muốn tính toán với anh ư? Miễn.

Phàm Niệm Ngự khơi cằm Lạc Anh, gương mặt tuấn tú đẹp trai đến mức người người ghen tỵ, khóe môi anh cười mị hoặc, Lạc Anh nhìn cũng không còn sức chống cự, hãm sâu vào trong con ngươi thâm tình của anh.

Cánh môi Phàm Niệm Ngự khẽ hôn lên cánh môi Lạc Anh, Phàm Niệm Ngự theo cổ Lạc Anh một đường xuống phía dưới, hôn đến bên tai cô, thời điểm Lạc Anh đang quên mình, Phàm Niệm Ngự nói một câu ở bên tai cô.

"Lạc Anh, lần sau đừng giả bộ ngã bất tỉnh, bằng không anh thật sự sẽ cho em tiêm và uống thuốc."

Lạc Anh nghe xong những lời này, lập tức tỉnh táo lại, lập tức đẩy Phàm Niệm Ngự ra, nhìn mặt anh đùa giỡn, lúc này Lạc Anh mới chợt hiểu ra, hóa ra anh biết rồi, cố ý lấy thuốc cho mình uống, mà đây là bệnh viện Phàm thị, viện trưởng làm sao có thể giúp mình. Lạc Anh tức giận nhìn Phàm Niệm Ngự tươi cười. Trong lòng tức giận, tại sao lại bị anh đùa bỡn.

"Tốt lắm, Phàm Niệm Ngự, anh biết, còn trêu chọc em. Anh, anh" Lạc Anh chỉ vào Phàm Niệm Ngự, thế nhưng nghèo từ, không biết nói gì? Người đàn ông này thật là cực kỳ phúc hắc.

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, sau đó bất đắc dĩ ôm cô vào trong ngực, Lạc Anh dĩ nhiên sẽ không theo, bị tố giác rồi, để cho cô xấu hổ, anh còn đảo ngược tính toán thu thập cô, Lạc Anh giãy dụa thân thể.

"Tốt lắm, chúng ta một chọi một, huề nhau. Còn nháo nữa thì cho em uống thuốc bắc, dù sao cũng bổ thân thể." Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh uy hiếp.

Đôi mắt Lạc Anh nhìn chằm chằm người đàn ông ôm mình, cuối cùng liếc mắt nhìn thuốc bắc đen sì, được rồi, cô thỏa hiệp. Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự cáo già, cắn răng nghiến lợi nói.

"Đàn ông phúc hắc, lòng dạ sâu, cáo già." Lạc Anh thật sự không nghĩ tới từ ngữ vừa rồi y chang không khác anh.

Phàm Niệm Ngự đối với Lạc Anh hình dung cũng không trả lời, Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh rất khít khao sau đó hỏi n: "Có muốn về nhà hay không."

Lạc Anh trừng mắt liếc anh một cái, mặc cho anh ôm mình ra khỏi phòng, vừa đúng đụng phải viện trưởng cùng bệnh nhân vừa rồi. Phàm Niệm Ngự nhìn mặt bệnh nhân kia hưng phấn, nhướng lông mày.

Viện trưởng nhìn hai người, sau đó lôi kéo bệnh nhân tiến lên, nhìn bệnh nhân nói: "Còn không cám ơn thiếu gia."

Bệnh nhân rất khiếp đảm nhìn Phàm Niệm Ngự, phát hiện vẻ mặt không có dọa người nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thanh âm rất nhỏ nói: "Cám, cám ơn, thiếu gia, chữa khỏi chân tôi."

Giờ Lạc Anh mới hiểu được, nhìn viện trưởng, sau đó nói: "Viện trưởng, đây chính là bệnh nhân ngồi xe lăn?"

"Đúng vậy, bệnh nhân này chỉ sợ cả đời cũng không đứng lên nổi, nếu không phải là thiếu gia" Nói đến đây, viện trưởng dừng lại, rồi nói tiếp.

"Nếu không phải là thiếu gia giúp một tay, sợ rằng cả đời bệnh nhân này cũng không đi được." Viện trưởng cười đến cực kỳ lúng túng, điều này làm cho thân là bác sỹ như ông cũng lúng túng.

Lạc Anh nhìn bệnh nhân khiếp đảm kia, không nhịn được, khóe mắt khóe miệng co quắp. Nhìn dáng vẻ Phàm Niệm Ngự cao cao tại thượng, một bộ không có vẻ mặt, nhưng sau một câu nói của anh, làm cho mọi người ở đây dở khóc dở cười

"Giơ miệng chi lao, không cần nhắc đến!" Nói xong ôm Lạc Anh bước nhanh rời đi, Lạc Anh không nhịn được co quắp khóe miệng, không muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt người phía sau cũng biết là cái gì, đơn giản biểu cảm cua anh, thật là có điểm dở khóc dở cười.

Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự lạnh nhạt, mắt trợn trắng, đàn ông này thế nào còn có chức năng cứu người chữa bệnh đây? Cô cho là anh sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt? Lạc Anh khinh bỉ liếc mắt nhìn Phàm Niệm Ngự ngồi ở bên cạnh mình, thật là không biết xấu hổ, giơ miệng chi lao, phải nói cũng là cô chứ, nếu không phải là cô giả bộ bất tỉnh, bệnh nhân kia làm sao sẽ nhìn thấy Phàm Niệm Ngự giống như Tu La.

Phàm Niệm Ngự ôm chầm Lạc Anh sau đó khơi cằm của cô, thanh âm cực kỳ mập mờ nói: "Thế nào? Còn không chịu phục ư?"

Lạc Anh quyệt miệng, không nói lời nào, nhưng vẻ mặt cùng động tác đã bán đứng cô, giống như đang lớn tiếng kháng nghị nói "Không phục".

Ngón tay Phàm Niệm Ngự nhẹ nhàng vuốt ve môi đỏ mọng của Lạc Anh sau đó thanh âm trầm thấp mập mờ: "Lạc Anh, vẫn nên tỉnh lại đi, anh chính là ăn nhiều khổ nhiều năm, hơn nữa anh có thân phận gì, em thua cũng không có gì là mất thể diện, không phải là anh cũng bị em đùa rồi sao? Em phải biết, phụ nữ, em chính là đầu tiên."

Lạc Anh nghe Phàm Niệm Ngự nói, chẳng lẽ mình còn phải cảm kích anh sao, để cho mình bị đùa bỡn, thật không biết vì sao người đàn ông trước mắt này tự đại cuồng vọng như vậy.

Phàm Niệm Ngự nhìn nét mặt Lạc Anh, ôm cô để cho cô ngồi ở trên đùi mình, sau đó ôm cô, đem tóc dài vén sang một bên, lộ ra cái cổ tuyết trắng của cô, sau đó đem chiếc cằm hoàn mỹ của anh đặt ở trên, thỉnh thoảng còn hít sâu, anh đang tham lam hút lấy mùi của cô.

Lạc Anh bị anh làm cho hơi ngứa ngáy, có điều cô tương đối thích cảm giác này, hai người đã trở lại công ty, Lạc Anh tự nhiên yêu cầu Phàm Niệm Ngự ôm cô đi lên.

"Tiểu Niệm, để chứng minh anh thật lòng, anh ôm em đi." Lạc Anh dừng ở cửa sau đó rất trịnh trọng nhìn Phàm Niệm Ngự nói. Một bộ thề không bỏ qua.

Phàm Niệm Ngự nhướng mày nhìn Lạc Anh, "Muốn anh ôm em lên ư?"

Lạc Anh gật đầu kiên định: "Đúng vậy, không ôm em, em sẽ đứng ở đây một ngày."

Phàm Niệm Ngự nhướng mày nhìn Lạc Anh, cuối cùng thở dài rồi xoay thân thể lại bế ngang Lạc Anh, hướng bên trong đi tới, mặt Lạc Anh hạnh phúc kiêu ngạo nhìn phía trên người đàn ông trước mắt, có phải nên may mắn vì người đàn ông này yêu mình hay không.

Dọc theo đường đi Lạc Anh hưởng thụ ánh mắt ái mộ của người khác, nhưng ánh mắt hâm mộ hạnh phúc lại bị chôn ở một chỗ với ánh mắt ghen tỵ nham hiểm. Lục Tâm đứng ở góc nhìn hai người đi vào thang máy, dọc theo đường đi hưởng thụ người khác kính yêu cùng hâm mộ, những thứ kia vốn thuộc về cô, đều là do Lạc Anh xuất hiện mới có thể khiến Phàm Niệm Ngự không cần mình, cô vuốt bụng mình nhô lên, sau đó cong khóe miệng. Tiêu sái rời đi, ai thắng ai thua còn không biết đây? Chờ xem, tôi sẽ xuất hiện ở ngưỡng cửa hai người hạnh phúc nhất.

Lục Tâm từ từ rời khỏi Phàm thị, mang đi cái gì? Trái tim ghen tỵ.

***

Phàm Niệm Ngự nhìn cô gái trong ngực cười trộm, cánh môi cũng giơ lên, Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh đi ra thang máy, không để ý tới ánh mắt nhân viên ở cửa kinh ngạc mà ôm Lạc Anh đi thẳng tới phòng làm việc, địa phương bọn họ chiến đấu buổi sáng.

Nhân viên nhìn tình huống này, một bộ sáng tỏ, thì ra là, Lãnh tổng giám đốc máu lạnh của bọn họ thua. Thật không nghĩ tới, thế nhưng thua trong tay một nha đầu. Mất một đời lừng lẫy.

Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh đi vào phòng làm việc, đặt cô ở trên ghế sofa, sau đó mình cũng đi vào bàn làm việc, ngồi ở trên ghế, nhìn vẻ mặt Lạc Anh hả hê.

"Lạc Anh, chỉ vì em cố tình gây sự mà anh làm trễ nải thời gian, rất nhiều tài liệu đều chưa được xử lý, em nói nên làm thế nào?" Phàm Niệm Ngự dựa vào ghế hỏi Lạc Anh đang hả hê.

Nghe nói, Lạc Anh hơi sững sờ, sau đó nhìn Phàm Niệm Ngự, cuối cùng liếc mắt nhìn tài liệu trên bàn, sau đó nói: "Cùng lắm thì giúp anh."

Phàm Niệm Ngự nhíu lông mày nhìn Lạc Anh nói nhẹ nhàng, nói: "Giúp anh? Vốn là có một nửa của Lạc thị của em."

Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự, nét mặt anh muốn thế nào.

Phàm Niệm Ngự hạ con ngươi sau đó tiện tay lấy ra một tập tài liệu bắt tay vào làm. Lạc Anh nhìn dáng vẻ anh vùi đầu xử lý công việc, còn mình cứ tiếp tục xem tạp chí.

Phàm Niệm Ngự xử lý vài phần lại liếc Lạc Anh, cánh môi xấu xa nâng lên nụ cười mị. Thanh âm trầm thấp khàn khàn mang theo chút đùa giỡn truyền vào trong lỗ tai Lạc Anh.

"Buổi tối, em phải bồi anh, khao anh, biết không? Hả? Phụ trách cho anh ăn no." Phàm Niệm Ngự cúi đầu xử lý tài liệu, anh mới không nên đi xem vẻ mặt Lạc Anh vào giờ phút này?

Nghe nói, tay Lạc Anh dừng lật xem tạp chí, nhìn Phàm Niệm Ngự, giờ mới hiểu được anh nói là có ý gì, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, tiếp đó cúi đầu xem tạp chí, cuộc sống như thế thật tốt. Lạc Anh nghĩ vậy, khóe miệng nâng lên nụ cười.

Phàm Niệm Ngự nhấc con ngươi lên đã nhìn thấy khóe miệng Lạc Anh cười hạnh phúc, sau đó nhếch khóe miệng, nỗ lực xử lý tốt những tài liệu này, bởi vì anh gấp gáp muốn được ban thưởng cùng khao? Cho nên chuyên tâm chiến đấu hăng hái với những tài liệu này, những chuyện nhỏ nhặt này đối với thiên tài Phàm Niệm Ngự mà nói quả thật chính là một đĩa đồ ăn.

Rốt cuộc trời tối, Lạc Anh nhìn cũng có chút mệt nhọc, nghiêng đầu nhìn Phàm Niệm Ngự còn đang bận, cảm giác đau lòng cuộn đến, Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự sau đó nhẹ giọng nói.

"Tiểu Niệm, anh có mệt hay không, bằng không mang về nhà rồi xử lý nốt." Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự vẫn còn vùi đầu xử lý, nói.

Phàm Niệm Ngự dừng bút trong tay, sau đó nhìn khuôn mặt Lạc Anh mệt mỏi, cuối cùng liếc đồng hồ, đã hơn tám giờ, Phàm Niệm Ngự gật đầu một cái, sau đó cầm áo khoác lên, cầm vài tập tài liệu còn dư lại lên, đi tới bên người Lạc Anh.

"Đi thôi, về nhà."

Lạc Anh gật đầu một cái, sau đó đứng lên, kéo Phàm Niệm Ngự rời phòng làm việc. Hiện tại hai người cùng đi làm cùng nhau tan ca, như hình với bóng rồi ư?

***

Hai người về đến nhà đã khuya lắm rồi, ăn đơn giản rồi trở về phòng, Lạc Anh từ phòng tắm ra ngoài nhìn thấy Phàm Niệm Ngự còn đang bận, sau đó lặng lẽ đi qua, hai bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt ve cổ Phàm Niệm Ngự, cổ anh đau mỏi, cả ngày cúi đầu, chắc hẳn rất nhức.

Phàm Niệm Ngự cảm giác có mùi hương thơm ngát, cũng cảm giác cổ có một đôi lạnh lẽo mềm mại vuốt ve qua lại cho mình. Phàm Niệm Ngự nhất định rất mỏi mắt, hưởng thụ Lạc Anh hầu hạ. Đôi bàn tay vuốt ve qua lại trên cổ Phàm Niệm Ngự, để cho anh rất thoải mái.

Lạc Anh nhìn dáng vẻ anh mệt mỏi, đúng là không đành lòng, trước kia không có bận rộn như vậy, công ty nhà mình cũng muốn anh xử lý, thật là khổ cực cho anh.

"Tiểu Niệm, bằng không ngày mai em về công ty, anh như vậy sẽ mệt mỏi." Lạc Anh nhẹ nhàng mở miệng, động tác trong tay không có dừng lại.

Phàm Niệm Ngự mở mắt vỗ nhẹ lên tay Lạc Anh, sau đó kéo cô vào trong ngực mình, hit mùi thơm trên người cô, trong nháy mắt tất cả mệt nhọc đều không thấy. Mặt Phàm Niệm Ngự hưởng thụ ngửi tóc Lạc Anh, giọng nói có chút khàn khàn, xem ra là rất mệt mỏi.

"Không được, chờ chúng ta kết hôn thì em mới có thể trở về đi làm, như vậy thì anh có thể giám thị em, không để cho em mệt mỏi." Phàm Niệm Ngự tựa đầu trên vai Lạc Anh nói.

Lạc Anh nghe nói, trong lòng cảm động, sau đó nắm bàn tay to của anh, dặn dò: "Được rồi, anh đi tắm trước đi, em giúp anh xả đầy nước rồi, lát nữa sẽ lạnh mất."

Phàm Niệm Ngự mở mắt nhìn Lạc Anh, cảm giác thật tuyệt, về nhà có vợ yêu xả nước tắm cho. Phàm Niệm Ngự hôn lên gò má mềm mại của Lạc Anh sau đó đứng dậy chuyển hướng phòng tắm. Lạc Anh nhìn cửa đóng lại rồi nhìn những tài liệu kia, nhíu nhíu mày, đều chưa xử lý xong. Lạc Anh cầm bút lên, mặt trên còn có nhiệt độ bàn tay Phàm Niệm Ngự, bắt tay xử lý.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Phàm Niệm Ngự đã tắm xong ra ngoài, nhìn thấy Lạc Anh vùi đầu xử lý, lông mày cũng nhanh chóng chau thành một đoàn, Phàm Niệm Ngự cong nhàn nhạt môi mỏng, tóc xốc xếch nửa ướt không khô trên đỉnh đầu, càng thêm có vẻ mị hoặc cương quyết bướng bỉnh, phần dã tính rõ ràng hơn. Phàm Niệm Ngự quấn khăn tắm đi từ từ đến, sau đó tròng mắt nhìn Lạc Anh đang vung bút trong tay, nhìn cô viết xuống phương thức xử lý. Khóe môi Phàm Niệm Ngự khẽ giơ lên, rồi ôm lấy cô từ phía sau.

Lạc Anh đầu tiên là sửng sốt, quá nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý người phía sau. Lạc Anh để cây bút trong tay xuống, sau đó khẽ xoay thân thể lại nhìn Phàm Niệm Ngự, da thịt màu lúa mì, khăn tắm màu trắng, khăn tắm quấn lỏng trên vòng eo rắn chắc, thân thể cường tráng, khuôn mặt Lạc Anh hơi đỏ lên, rồi nghiêng mặt qua chỗ khác.

Phàm Niệm Ngự khơi cằm Lạc Anh lên nhìn Lạc Anh, hương vị bạc hà nhàn nhạt đập vào mặt, mang theo chút khàn khàn cùng hấp dẫn.

"Lạc Anh, em đang quyến rũ anh ư?"

Lạc Anh nhìn con mắt Phàm Niệm Ngự khẽ biến, một đôi mắt to chớp chớp giống như là vô tội.

"Em thế nào? Em cũng không làm cái gì mà?" Lạc Anh nói có chút thẹn thùng.

Phàm Niệm Ngự nhìn khuôn mặt vô tội của Lạc Anh, bụng dưới căng thẳng, khăn tắm bị một cây cột nhỏ nhô lên, đôi con ngươi tràn đầy tư vị **.

"Em cái gì cũng không làm, nhưng coi như em không làm cái gì cũng đủ để cho anh bốc cháy." Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh nói. Nếu cô làm chút gì, mình cũng không cần sống, cô gái này chỉ cần đỏ mặt cũng làm cho anh nổi lên lửa dục. Lạc Anh cho anh ** rất nồng liệt.

Lạc Anh cắn múi môi của mình, cũng không biết là nên vui hay nên thế nào? Khuôn mặt càng đỏ bừng.

Phàm Niệm Ngự nhìn hàm răng trắng noãn của Lạc Anh đang cắn môi cô, cổ họng anh hơi căng, muốn đòi lấy thứ tốt đẹp kia, bế ngang cô đặt ở trên giường lớn, bá đạo lại dịu dàng hôn.

Lạc Anh ôm cổ anh, nhiệt liệt đáp lại anh. Lạc Anh đáp lại hoàn toàn kích thích Phàm Niệm Ngự, tháo khăn tắm của mình ra, sau đó giật váy Lạc Anh. Làm xong khúc dạo đầu, chợt đâm vào thân thể của cô, hai người kết hợp thật sâu lại với nhau. Đồng thời phát ra rên rỉ thỏa mãn.

"Ừ"

"A"

Mập mờ cùng sủng ái vừa mới bắt đầu, dưới ánh trăng, trên giường lớn mềm mại, hai người đang ra sức kết hợp, nghĩ vê đối phương vào trong xương máu của mình.

***

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên rơi xuống mặt đất khúc xạ đến giường lớn tơ tằm, hai người ôm chặt nhau ngủ, Lạc Anh gối lên cánh tay Phàm Niệm Ngự, khuôn mặt nhỏ dán chặt trên ngực Phàm Niệm Ngự.

Lạc Anh mơ màng mở mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, Lạc Anh mở trừng hai mắt nhìn khuôn mặt Phàm Niệm Ngự ngủ say, lông mày rậm như ngọn núi, sóng mũi cao, môi mỏng khêu gợi, hình dáng xinh đẹp khiến Lạc Anh nhất thời mất hồn, đàn ông như vậy quả thực là cực phẩm, đàn ông như vậy sẽ thuộc về mình.

Lạc Anh không kiềm hãm được duỗi ngón tay ra phác họa trên gương mặt Phàm Niệm Ngự, khóe miệng dâng lên nét hạnh phúc, vào lúc Lạc Anh mất hồn phác hoạ hình dáng Phàm Niệm Ngự thì Phàm Niệm Ngự đang ngủ say sưa đột nhiên mở mắt. Đúng lúc cắn tay Lạc Anh rơi vào trên môi anh.

Lạc Anh cả kinh trong lòng, mở to hai mắt nhìn mắt Phàm Niệm Ngự lim dim, dáng vẻ hết sức lười biếng.

"Anh, anh anh tỉnh lại khi nào?" Lạc Anh có cảm giác bị bắt.

Phàm Niệm Ngự cắn cắn tay cô, sau đó nắm ở trong tay, khóe miệng cong lên xấu xa, nhìn gương mặt Lạc Anh đỏ bừng.

"Ừ, nếu bất tỉnh, anh sợ em sẽ ăn anh." Thanh âm của Phàm Niệm Ngự mang theo khàn khàn tối tăm, giọng nói hấp dẫn.

Lạc Anh nghe anh nhạo báng mặt càng thêm không biết nên để ở nơi nào, thanh âm rất nhỏ: "Em, em nào có."

Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh xấu hổ, sau đó ôm cô vào trong ngực, nhìn cô, cằm đặt trên trán cô, giọng khàn khàn truyền tới.

"Sao không ngủ nhiều một chút."

Lạc Anh đem khuôn mặt chôn vào trong ngực anh sau đó thanh âm thẹn thùng: "Ừ, tỉnh ngủ, đã thức dậy."

Phàm Niệm Ngự ôm cô, hai người trắng trợn đối nhau, bàn tay Phàm Niệm Ngự trượt lên tơ lụa sau lưng Lạc Anh, người anh em ở dưới đã từ từ tỉnh ngủ.

Lạc Anh cảm giác bụng mình bị vật gì đâm vào, lập tức nâng mặt lên: "Anh, anh, “đã dậy”."

Hết chương 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.