Lạc Anh vô cùng giản tiện lời nói, lại làm cho người ta nói không ra cái gì, mọi người chỉ cười cười xấu hổ. Phụ họa nói.
"Ha ha, Đúng vậy, hợp tác vui vẻ."
Phàm Niệm Ngự dùng một đôi con ngươi lãnh mị nhìn chằm chằm vào tay nhỏ
bé bị thương của Lạc Anh. Lúc này Lạc Anh mới cảm giác ánh mắt nóng rực. a Sau đó đứng lên cầm tài liệu, nói.
"Vậy thì tan họp thôi." Nói xong cũng đạp giày cao gót, thanh âm thanh
thúy đẩy cửa phòng họp ra chuẩn bị rời đi. Mặc dù cô là Tổng giám đốc,
nhưng có quyền lợi này, huống chi đây là Lạc thị.
Lạc Anh trở lại phòng làm việc của mình, đem mình ngã vào ghế, sau đó
xoay qua chỗ khác, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thành thị phồn hoa, xe
tới xe lui, người đến người đi. Mình vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. 93
Mình cao cao tại thượng, nhưng không có cuộc sống bình thường nhất, một
cô gái đang học đại học, một cô gái đang nói yêu.
Lúc này cửa bị đẩy ra, nhưng lại không nói gì. 7 Lạc Anh nghe thấy động tĩnh, thanh âm mệt mỏi. 5 Khàn khàn nói.
"Tài liệu để đó trước đi, một lát nữa tôi xem, cô đi ra ngoài đi." Mặc
dù Lạc Anh vừa tỉnh ngủ, nhưng trong lòng lại mệt mỏi. Lạc Anh nhìn
ngoài cửa sổ, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, xoay cái ghế lại nhìn thấy là.
Đôi tay Phàm Niệm Ngự cắm vào hai bên túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn
khuôn mặt Lạc Anh mệt mỏi. a Lạc Anh hơi sững sờ, nhưng khôi phục lại
trạng thái.
"Phàm tổng, còn có chuyện gì?" Lạc Anh dùng giọng điệu vô cùng xa lạ.
Phàm Niệm Ngự có chút bất mãn đối với cách cô gọi, một đôi sắc bén, tuấn lông mày không vui nhíu lên. b4 Một đôi mắt nhìn chằm chằm Lạc Anh
thành thục. 7 Tư tưởng của cô vốn chững chạc hơn so với cô gái cùng lứa, cũng thành thục hơn nhiều.
Lạc Anh dĩ nhiên biết động tác thật nhỏ của anh, biết anh đang không
vui, nhưng cô có nói sai cái gì sao? Bây giờ là thời gian làm việc, cô
biết không thể đem tình cảm riêng tư xen lẫn vào công việc. Lạc Anh tựa
vào ghế xoay, đôi tay ôm ngực nhìn Phàm Niệm Ngự, vẻ mặt lạnh nhạt, đây
cũng không phải là vẻ mặt một cô gái nên có.
Phàm Niệm Ngự cứ nhìn Lạc Anh, lông mày thỉnh thoảng nhướn. Khóe miệng
cười như không cười. f Khiến Lạc Anh nhìn vô cùng khó chịu, anh tới bới
móc sao?
Lạc Anh liếc anh một cái, cầm điện thoại lên, nhàn nhạt nói mấy câu.
"Hai tách cà phê, một ly cà phê đắng." Cà phê đắng là thứ Phàm Niệm Ngự thích uống nhất, bởi vì anh thích nguyên vị.
Lạc Anh cúp điện thoại, đôi tay vén lên đem lấy cằm lanh lảnh của mình
đặt phía trên nhìn Phàm Niệm Ngự, khẽ khởi động môi đỏ mọng.
"Phàm tổng, ngồi, xem ra ngài có chuyện muốn nói với tôi." Giọng của Lạc Anh lễ phép, lạnh nhạt.
Phàm Niệm Ngự nghe nói, khóe miệng phác hoạ như có như không, sau đó nện bước chân trầm ổn từng bước một đi về phía bàn làm việc của Lạc Anh. a9 Mỗi bước đi, trái tim Lạc Anh giống như tăng nhanh một nhịp. Nhưng cô
hết sức che giấu. Biết anh đi tới trước bàn mình.
Phàm Niệm Ngự cầm cánh tay đặt ở trên bàn làm việc của cô, một đôi mắt
lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Lạc Anh, cuối cùng liếc khung hình bên cạnh một cái. 4 Đó là hình khi bọn họ còn bé, Phàm Niệm Ngự,
Lạc Anh, còn có Phàm Dịch Hân. Đã nhiều năm rồi.
Lạc Anh theo ánh mắt anh liếc về, cuối cùng đánh đòn phủ đầu.
"Chuyện công hay chuyện riêng?" Lạc Anh lạnh nhạt nói, bởi vì cô là
người trông coi Lạc thị, cô phải có dáng vẻ một người thừa kế nên có. a
Không thể để cho chuyện riêng ảnh hưởng đến mình.
Phàm Niệm Ngự khẽ khom người, sau đó cầm tay nhỏ bé bị thương của cô,
xoay nhìn bàn tay coo, mấy vết thương nhỏ nhẹ. Sau đó lấy thuốc cao
trong túi mình ra, đặt ở bàn tay của cô. Sau đó thanh âm khuôn mẫu nói.
"Không cần cảm kích." Nói xong cũng đứng lên, cuối cùng một đôi con ngươi lãnh mị từ trên cao nhìn xuống mắt Lạc Anh.
Lạc Anh nhìn thuốc cao trong tay, hít sâu một hơi, khẽ nhấc con ngươi
lên chống lại con ngươi thâm thúy của Phàm Niệm Ngự. Anh đang làm cái
gì? Đến xem ảnh hưởng của anh đối với mình sao? Hay là đang khoe khoang
bản lĩnh của anh. 0 Lạc Anh khẽ nắm chặt thuốc cao trong tay. Con ngươi
nâng lên, tiếng nói khàn khàn.
"Tốt, không có việc gì anh có thể đi ra ngoài, cảm ơn Phàm tổng quan
tâm." Lạc Anh nói xong liền đem thuốc cao để ở một bên. 8 Tiện tay cầm
tài liệu một bên bỏ rơi anh, sau đó lật xem.
Phàm Niệm Ngự nhìn bộ dáng cô xa lánh mình, trong đầu thoáng qua lời nói của Phàm Dịch Hân, hoàn toàn buông tha anh. Đôi tay bị anh che giấu nắm chặt thành quyền. e Gương mặt âm chí lạnh lùng. Cố nén cơn giận của
mình, cuối cùng tiêu sái xoay người. 9e Rời khỏi phòng làm việc.
Khi anh ra cửa, trong nháy mắt đó, trên cửa vang nên thanh âm nổ, Phàm
Niệm Ngự khẽ ngừng bước chân, hơi nghiêng đầu. Bởi vì khi anh ra cửa,
trong nháy mắt, Lạc Anh liền cầm thuốc cao lên ném hướng cửa, mới có thể phát ra thanh âm va chạm.
Lạc Anh nhìn thuốc cao bị mình ném đi, ngực kịch liệt phập phòng, Phàm
Niệm Ngự, anh cần phải đối đãi với em như vậy sao? Tình cảm trước kia
cũng tan thành mây khói sao?
Phàm Niệm Ngự hơi hơi nghiêng mặt, tuấn lông mày nhíu chặt, cuối cùng liếc qua sải bước rời đi. Không lưu lại một điểm bụi bặm.
Lạc Anh đỡ trán của mình, nước mắt rớt xuống, cô vẫn đau lòng, người đàn ông này mình yêu vài chục năm, nhìn anh và phụ nữ khác thân thiết, mình lại có lập trường gì tức giận. Lúc nhỏ nói đùa giữ lời sao? Nếu như
không giữ lời, tại sao chỉ có một câu kia, sẽ thực hiện.
Một ngày bận rộn qua đi, thoáng một cái đã đến buổi tối, Lạc Anh đi theo Giang Lệ Lệ cùng Lạc Trạch tới một tiệm bán quần áo. Tới chọn quần áo
tối nay nên mặc.
Giang Lệ Lệ mặc váy đuôi cá màu vàng nhạt, có vẻ cao quý vô cùng, đơn
giản mà mộc mạc. Lạc Trạch một thân tây trang màu tím, tôn lên quý khí
bẩm sinh của anh.
Lạc Anh nhìn quần áo và trang sức, đều rất đơn giản, tối nay cô muốn lột xác, trở thành tiêu điểm, nhất định phải trở thành tiêu điểm, muốn đem
điểm sáng của tất cả phụ nữ biến thành ảm đạm. Chỉ vì thở ra một hơi,
bởi vì cô biết bữa tiệc này sẽ có rất nhiều quý tộc.
Lạc Anh đi tới nhìn cha mẹ đã chuẩn bị tốt. Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Anh hỏi: "Lạc Anh, sao con không đổi y phục."
Lạc Anh nhìn Giang Lệ Lệ sau đó nói: "Không có thứ con thích, quá đơn
giản, con muốn cái đặc biệt, xứng với tác phong của con. 3 Ba mẹ, hai
người đi trước, con đến sau."
Giang Lệ Lệ không hiểu nhìn con gái mình, không phải đều là loại cô sao? Vừa muốn nói gì, Lạc Trạch liền kéo Giang Lệ Lệ đi ra ngoài, để lại một câu nói cho con gái.
"Đừng làm cho chúng ta thất vọng"
Lạc Anh khẽ gật đầu, sau đó nhìn đi về phía quần áo thành thục. Tối nay
cô phải xinh đẹp nhất, mỹ lệ nhất. 7 Khóe miệng cô kéo ra nụ cười tự
tin, sau đó hướng về phía thợ trang điểm nói.
"Tôi muốn một đủ đẹp đẽ không hề ngăn cản khí chất bản thân, về phần
trang phục, cô xem mà phối." Giang Lệ Lệ nhìn thợ trang điểm cùng thợ
điều phối quốc tế tốt nhất nói.
"Lạc tiểu thư, xin yên tâm, tôi nhất định khiến cô ăn mặc hấp dẫn mọi
vật tương khắc nhau." Thợ trang điểm nữ rất tự tin nói, bởi vì bản thân
Lạc Anh đã hoàn mỹ nhất thế gian.
Lạc Anh nhìn mình trong kính, khóe miệng khẽ giơ lên, tối nay cô muốn tất cả mọi người hai mắt tỏa sáng.
*
Khách sạn, bữa tiệc.
Lạc Trạch ôm lấy Giang Lệ Lệ đi vào bữa tiệc, Phàm Ngự cùng An Tuyết
Thần mỉm cười nhìn bọn họ, Phàm Niệm Ngự khẽ cau mày, giống như không
nhìn thấy Lạc Anh. Cầm ly rượu, không yên lòng hỏi một câu.
"Mẹ, hôm nay Lạc Anh không tham dự sao?" Thanh âm của Phàm Niệm Ngự lười biếng khàn khàn, tràn đầy từ tính hấp dẫn.
Lúc này An Tuyết Thần mới nhìn thấy, Lạc Anh không có tới, cô kéo Giang Lệ Lệ qua sau đó hỏi một câu.
"Lạc Anh không có tới sao, trường hợp này phải dẫn con bé tới chứ."
Giang Lệ Lệ liếc mắt Phàm Niệm Ngự đang nói chuyện cùng phụ nữ, lặng lẽ thở dài, sau đó nhìn bạn tốt nhiều năm nói.
"Lát nữa Lạc Anh sẽ đến."
An Tuyết Thần liếc con trai của mình, cũng thở dài một tiếng, Giang Lệ
Lệ nói một câu không sót lọt vào trong lỗ tai Phàm Niệm Ngự. 4 Lông mày
khẽ chau, trong nháy mắt buông lỏng.
Qua một phút một mảnh tiếng xuỵt xuỵt từ cửa truyền đến. Có người nói: "Reynold Thượng tướng tới."
Lạc Trạch nghe nói, nhìn hướng người còn chưa có xuất hiện, lông mày
nhăn nhăn. Đồng thời mặt Phàm Ngự lười biếng nhìn cửa, nhìn thấy người
tới cũng hơi ngây ngẩn, người phụ nữ bên cạnh Reynold, không phải là.
Người phụ nữ của Reynold mặc váy màu xanh dương đậm, trang dung tinh
xảo, một nửa tóc dài kéo, lưu lại một chút, vô ý tán lạc xuống, vài sợi
tóc quăn, giống như là nữ thần Hy Lạp, cao quý làm cho người ta liếc mắt nhìn liền không thể di dời tầm mắt, hấp dẫn ánh mắt người. Nữ thần
hoàn mỹ chính là Lạc Anh.
Khóe miệng Reynold khẽ giơ lên, liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh mình, thanh âm rất nhỏ nói.
"Cháu gái, con cho chú không ít sáng rỡ." Reynold nhìn mấy quen biết cũ đối diện nói.
Lạc Anh thản nhiên cười, sau đó khẽ mở môi đỏ mọng. ba "Nào có, con còn phải cảm ơn chú."
Hai người đều cười một tiếng, sau đó nện bước chân, hưởng thụ tất cả chiêm ngưỡng, đi tới giống như chủ nhân bữa tiệc này.
Khi Lạc Anh tiến vào, ánh mắt Phàm Niệm Ngự vẫn khóa trên bóng dáng cao
quý diễm lệ, để cho anh kinh ngạc chính là, cô thế nhưng trang điểm đậm. 3 Trang điểm cho cô xinh đẹp. Người đàn ông bên người cô, anh đương
nhiên biết, mình còn kêu một tiếng chú, trước kia giữa bọn họ đã làm
buôn bán. Nhưng nhìn thấy bóng dáng diễm lệ của cô cười một tiếng, kéo
người đàn ông khác, máu trong người anh cuồn cuộn sôi trào, thật muốn
bắn ra ngoài.
Phàm Ngự liếc con trai của mình, trên người tản ra hơi thở khát máu, để cho người khác không chú ý cũng khó khăn.
"Niệm, chững chạc chút." Phàm Ngự liếc con trai của mình, nhẹ giọng nói.
Từ lúc Lạc Anh vừa tiến vào cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Phàm Niệm
Ngự, bao gồm phụ nữ trong ngực anh. Hừ, chúng ta nhìn xem. b Anh là con
trai Phàm thiếu, em thế nhưng là con gái Lạc thiếu. 6 Chúng ta đấu một
trận thôi.
Lạc Anh kéo Reynold đi tới trước mặt cha mẹ mình, sau đó buông Reynold ra. Thản nhiên cười.
"Ba mẹ, chú thím." Lạc Anh chỉ không có chào hỏi Phàm Niệm Ngự. Cảm thấy ngang hàng cùng mình, không cần thiết.
An Tuyết Thần cùng Phàm Ngự khẽ gật đầu, nhưng cũng thoáng làm lạ. Ngược lại nét mặt Phàm Ngự không có thừa, khẽ gật đầu nhìn Reynold.
Giang Lệ Lệ mặt chất vấn nhìn Reynold. 85 Lạc Trạch chỉ nhàn nhạt nhìn
lướt qua con gái của mình, nhưng trong mắt rất rõ ràng là tán thưởng
cùng vui mừng.
Lạc Anh xoay người nhìn Reynold nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chú. Hiện tại
xin mời bạn gái chú đi ạ. 4 Chiếm dụng thời gian của chú rồi, ngại quá
ạ."
Reynold vừa tiến đến liền phát hiện tình huống không đúng, liếc mắt tiểu tử Niệm một cái, cũng biết là tình huống gì, Reynold cưng chìu vỗ vỗ bả vai Lạc Anh.
"Không cần khách khí."
Reynold nhìn Giang Lệ Lệ sau đó liếc Lạc Trạch một cái, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp các vị."
"Reynold" Một âm thanh ngọt ngào truyền đến, người phụ nữ một thân áo
trắng đi tới phía anh. ec Một đôi mắt lam sắc lạnh của Reynold cưng chìu nhìn người phụ nữ đi tới hướng mình. 8 Gọi Tinh Tinh. Là một cô nhi.
Cô gái thân mật kéo cánh tay Reynold, cuối cùng nhìn Lạc Anh cười ngọt ngào. Lạc Anh nhàn nhạt một tiếng, kinh động mọi người.
"Thím nhỏ, thím đã đến rồi." Lạc Anh lôi kéo tay nhỏ bé nói.
Giang Lệ Lệ cùng Lạc Trạch còn có Phàm Ngự cùng An Tuyết Thần hơi sững sờ. Vợ còn trẻ như vậy.
Reynold kéo vợ mình, sau đó trịnh trọng giới thiệu.
"Vợ tôi, Tinh Tinh. Tinh Tinh ngoan, chào hỏi" Trong giọng nói của Reynold tất cả đều là mùi vị cưng chìu.
"Chào mọi người, tôi là vợ Reynold, Tinh Tinh." Tinh Tinh rất rộng rãi
chào hỏi, nhưng không khó nhìn ra cô lệ thuộc vào Reynold, cũng không
khó thấy Reynold cưng chiều cô.
Bốn người cũng cười gật đầu một cái, Giang Lệ Lệ thấy anh ta thật lợi
hại. 8 Còn trâu già gặm cỏ non. af Lạc Trạch cũng ý tứ như thế. Ngược
lại Reynold rất là hào phóng tiếp nhận chất vấn của bọn họ. Nhàn nhạt mà cười cười. fd Cưng chìu nhìn cô gái trong ngực, ban đầu cô gái này quấn quít chặt lấy mình, chuyện xưa giữa bọn họ còn là rất khôi hài?
Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự, sau đó rất tao nhã lạnh nhạt đi tới, lạnh
lùng nhìn cô gái trong ngực anh, rất rộng rãi rất tự nhiên chào hỏi.
"Tiểu Niệm, lại đổi bạn gái, em trở về nước bốn ngày, anh đổi bốn phụ
nữ, đây là em nhìn thấy" Lạc Anh dùng giọng nhạo báng bạn tốt.
Phàm Niệm Ngự lộ ra gương mặt tuấn tú âm mai, tuấn lông mày gạt gạt,
nâng khóe miệng. Cái loại cười tà tứ khát máu. Tiểu Niệm? Dĩ nhiên cũng gọi ra như vậy. Nhưng sắc mặt người phụ nữ trong ngực anh không tốt, cô tự nhận, cô là người phụ nữ đi theo bên cạnh Phàm Niệm Ngự lâu nhất.
Lạc Anh khinh miệt liếc mắt nhìn sau đó thanh âm rất nhỏ nói: "Tiểu thư, đi theo người đàn ông lâu nhất cũng là người tình đến lúc đó đều thảm.
Tự cô hiểu."
Cô gái vừa định nói, nói Phàm Niệm Ngự rất thương cô, nhưng còn chưa có ra, Lạc Anh cũng rất không khách khí nói.
"Tiểu thư, tôi mặc kệ Tiểu Niệm thương yêu cô như thế nào, nhưng cô còn
chưa đủ tư cách nói chút này với tôi, tối thiểu thân phận của tôi, không phải cô có thể xu nịnh, thứ cho tôi không tiếp được." Lạc Anh khinh
miệt nhìn hai người xoay người rời đi giống như nữ vương.
Dĩ nhiên bốn gia trưởng cũng nghe nhìn rất rõ ràng, có chút kinh ngạc về Lạc Anh khác thường, Giang Lệ Lệ kinh ngạc nhất, khóe miệng Lạc Trạch
lại treo nụ cười yếu ớt nhàn nhạt.
Phàm Niệm Ngự dùng thêm mấy phần sức lực ôm cô gái trong ngực. Chọc cô
gái trong ngực bất mãn cùng rên rỉ. 5 Phàm Niệm Ngự đẹp trai, giờ phút
này mặt giống như dính một lớp sương. Hung ác nham hiểm. 4 Tản ra tức
giận, không biết lúc nào sẽ bộc phát, cô gái bị trong ngực sợ đến không
dám nói lời nào, cũng không dám động.
Lạc Anh xoay người, trong nháy mắt khóe miệng nâng lên đường cong cao
ngạo, cô là người thừa kế duy nhất của Lạc thị. Di truyền huyết thống
cao quý của Lạc Trạch. a3 Làm sao sẽ để cho người ta khi dễ. a Cho rằng
cô vẫn là tên tiểu quỷ trước đây sao?
Một chỗ khác, Lãnh Thiên cùng Bạc Dực nhìn cảnh tượng cách đó không xa,
hai người thế nhưng ai cũng không dám tiến lên. Sợ người nào xui xẻo
đụng chạm Phàm Niệm Ngự Satan. f Vậy coi như xui xẻo.
Lạc Anh cầm một ly rượu lên đặt ở bên môi nhẹ nhàng thưởng thức, mới vừa rồi thật là thoải mái, lúc cô đang hưởng thụ thành quả thì sau lưng
vang lên hai thanh âm.
"Lạc tiểu thư. a Lạc tiểu thư." Lãnh Thiên cùng Bạc Dực đồng thời mở miệng.
Lạc Anh xoay người lại, sau đó cũng không kinh ngạc nhìn hai người, bởi
vì gặp mặt không phải rất kinh ngạc, có thể làm bạn với Phàm Niệm Ngự,
gia thế khẳng định cũng không bình thường.
Lạc Anh nhìn hai người sau đó cười cười.
"Lãnh thiếu gia, Bạc thiếu gia."
Lãnh Thiên nhìn Lạc Anh, trong lúc nhất thời thật đúng là bị câu hồn.
Lạc Anh nhìn ánh mắt ngơ ngác của anh, chỉ cười nhạt. Bạc Dực liếc anh
em bên cạnh một cái, sau đó đến gần lỗ tai anh nói: "Không muốn chết hãy thu ánh mắt đào hoa của cậu lại."
Lúc này Lãnh Thiên mới lúng túng khôi phục lại, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Lạc tiểu thư, cô kích thích Niệm như vậy, cuối cùng chúng tôi bảo đảm
người gặp nạn chính là cô."
Bạc Dực cũng gật đầu cảnh cáo nói: "Đúng thế, tôi đoán tính khí của Niệm cô cũng biết."
Lạc Anh nhún nhún vai không sao cả, cô không tin Phàm Niệm Ngự sẽ làm ra chuyện tổn thương cô, với quan hệ hai nhà anh cũng sẽ không làm cái gì? Cô dĩ nhiên sẽ không coi thành chuyện gì to tát. Cuối cùng liếc Phàm
Niệm Ngự cách đó không xa đang nói chuyện cùng người khác một cái, cuối
cùng thản nhiên nói.
"Các người làm anh em đã đạt đến một trình độ nào đó, vậy thì người nào
trong hai người mời tôi nhảy một điệu, tôi có thể suy tính lại." Lạc Anh định đánh một trận thật là tinh tế, cô chọn anh em của Phàm Niệm Ngự để xuống tay. Nhưng Bạc Dực làm sao sẽ không biết. Vội vàng đẩy Lãnh
Thiên một cái.
Lạc Anh liếc Bạc Dực thông minh một cái, không thể làm gì khác hơn là
cầm cái người đàn ông từng xem mắt mình đi khai đao. c Cô đi tới, đưa
tay nhỏ bé trắng noãn ra.
Lãnh Thiên chỉ đành chịu, lôi kéo tay nhỏ bé của cô đi tới giữa sàn
nhảy, bắt đầu một điệu Tăng-gô. Đều là con nhà phú quý khẳng định đều sẽ biết khiêu vũ. Nhưng hai người hấp dẫn chú ý của mọi người. a4 Tuấn nam mỹ nữ.
"Đó không phải là đại thiếu gia Lãnh gia ư, cùng con gái một Lạc thị. 5 Thật là một đôi trời đất tạo nên."
"Đúng vậy, thật đẹp đôi." Mọi người thảo luận lọt vào trong lỗ tai Lạc
Anh, khóe miệng cô khẽ giơ lên, kéo ra độ cong tự tin, mặc dù cô rất
ghét loại hoàn cảnh này, nhưng cô phải nhịn.
Lãnh Thiên toát ra mồ hôi lạnh, một lát phải chạy trốn, thật không biết
kết quả của mình có thể rất thảm hay không. Cô gái này tâm kế vẫn còn
rất nặng. d Lạc Anh nhìn bộ dạng sợ của anh, cố ý gần sát anh, sẽ phải
nằm vào trong ngực anh, khẽ nghiêng đầu hướng về phía lỗ tai của anh nhẹ giọng nói ra.
"Sao anh sợ anh ta thế."
Lãnh Thiên cũng sắp muốn chết rồi, cô đang muốn hại chết anh. e Không
thể làm gì khác hơn là cảnh cáo: "Không phải, là sợ hãi, cậu ấy rất đáng sợ. Đó là bởi vì cậu ấy chưa phát giận thật với cô."
Lạc Anh không nói gì, chỉ đem khoảng cách của hai người kéo đến gần hơn. Phàm Niệm Ngự đứng ở một bên, trong tay cầm ly rượu, trong nháy mắt tạo thành mảnh vụn, quan sát cô cười, động tác thân mật, cùng kỹ thuật nhảy đẹp mắt.
Bạc Dực đi tới nhìn ly rượu bị Phàm Niệm Ngự bóp vỡ, sau đó thở dài nói.
"Không thể trách Thiên, là vị hôn thê của cậu." Lời nói của Bạc Dực không phải là thêm dầu vào lửa ư.
Bốn gia trưởng ở giữa quan sát nét mặt hai người, cuối cùng chỉ đành thở dài. ab Hai người kia, chơi gì vậy?
Đôi mắt Phàm Niệm Ngự âm chí sắc bén nhìn chằm chằm Lạc Anh đang được
mọi người chú ý, khóe mắt co quắp, gân xanh trên trán rõ ràng có thể
thấy được. 3 Gương mặt tuấn tú đã sớm xanh mét. Tóc rơi trên trán chặn
lại một đôi con ngươi thâm thúy đỏ lên.
Kết thúc một khúc, khẽ múa xong, hai người khẽ chào cảm ơn, Lãnh Thiên
đã sớm cảm thấy ánh mắt âm lãnh kia, cho nên nhảy xong liền lựa chọn bảo vệ tính mạng, 36 kế, chuồn là thượng sách.
Lạc Anh liếc sắc mặt Phàm Niệm Ngự cực kỳ khó coi, biết mục đích của
mình đã đạt được, cho nên cũng muốn rời đi. Ở đây thật không thích hợp
với cô, hiện tại thành tích cũng không kém lắm. 5 Cô thản nhiên đi tới
bên cạnh cha mẹ sau đó nói.
"Ba mẹ, hai người từ từ chơi, con mệt mỏi, đi về trước. 8 Chú, thím, Lạc Anh về trước ạ."
Bốn người gật đầu một cái, Lạc Anh liền nâng váy đi ra khỏi bữa tiệc. a
Ra khỏi khách sạn, cô hít một hơi, liền đi đến bãi đậu xe. Nhưng chưa đi được mấy bước, chỉ nghe thấy một hồi tiếng thắng xe chói tai, tiếp đó
là thân thể của mình bị một cỗ sức mạnh lôi kéo. 0 Đợi cô phản ứng kịp
thì đã ngồi trong một chiếc xe xa hoa.
Lạc Anh ngồi ở bên trong xe, nhìn Phàm Niệm Ngự đối diện mặt lười biếng
nhưng lại tản ra hơi thở âm trầm. Trái tim nhỏ hơi run, nhưng ngay sau
đó liền mỉm cười nói.
"Tiểu Niệm à, sao thế? Chú thím bảo anh đưa em về à, không cần đâu, em
lái xe. a Cám ơn." Không biết vì sao? Bây giờ Lạc Anh lại nhớ tới câu
nói kia của Lãnh Thiên và Bạc Dực, hiện tại cô có chút kiêng kỵ.
Nói qua liền mở cửa xe ra, nhưng kéo mấy cái, không mở được, bị khóa
lại. Cuối cùng Lạc Anh buông tha, nhìn Phàm Niệm Ngự đang uống rượu đỏ.
Thanh âm lạnh nhạt nói.
"Niệm Ngự, anh muốn làm cái gì?" Lạc Anh căn bản là sợ anh, bởi vì cô
tuyệt đối không tin tưởng bởi vì cô náo mà anh sẽ làm gì với mình. Coi
như tình cảm giữa bọn họ xuất hiện vấn đề, cô vẫn cho rằng Phàm Niệm Ngự tuyệt đối sẽ không tổn thương cô.
Phàm Niệm Ngự để rượu đỏ cầm trong tay xuống, sau đó lười biếng tựa vào
ghế ngồi, nhẹ nhàng gạt tóc rơi trên trán mình, đem con ngươi khát máu
lộ ra. Lần này anh thật nổi cơn thịnh nộ rồi.
Lạc Anh nhìn đôi mắt âm chí hung ác lệ của anh, thân thể khẽ run lên,
anh nổi giận thật, khuôn mặt nhỏ của cô được trang điểm tinh xảo, làm bộ như không sợ sệt nhìn con ngươi thâm thúy có ma lực hấp dẫn người của
anh.
Phàm Niệm Ngự thấy thân thể cô khẽ run lên, khóe miệng kéo ra nụ cười càn rỡ tà mị. Độ cong phác hoạ tư vị khát máu.
Lạc Anh nuốt nước miếng, sau đó thanh âm hơi run rẩy.
tks bạn
mong chương mới
Thanks bạn đã edit
Mình cảm thấy cách đáp trả lại của những nữ 9 trong bộ này thật nhàm
chán, từ ANT, GLL, zờ đến Lạc Anh,....còn những nam9 thì xây dựng quá
mức ko thật....
Mong chương mới.
Quacauphale đã viết:
Công nhận, đây có lẽ là truyện đầu tiên của bà tg hay sao ấy, có mấy bộ khác đều về tổng giám đốc, k biết có khác k.
"Phàm Niệm Ngự, anh, tốt nhất anh nên thả em xuống xe, bằng không, em sẽ nói với chú thím." Lạc Anh thật sự bị hơi thở tản ra từ trên người anh
làm cho kinh sợ, không thể làm gì khác hơn là lôi cứu binh ra.
Phàm Niệm Ngự chỉ cong khóe miệng, duỗi bàn tay ra liền kéo Lạc Anh ôm
vào trong ngực anh. Lạc Anh không có phòng bị ngã nhào vào trong ngực
anh. 3 Một đôi mắt có chút kinh hoảng nhìn anh. Nhưng lại không dám nói lời nào.
Phàm Niệm Ngự nheo tròng mắt, tóc tán lạc rơi xuống, đôi bàn tay anh
vuốt ve khuôn mặt nhỏ mềm mại của Lạc Anh. 8Cuối cùng dừng lại ở cái cằm thanh mảnh. 50 Khẽ dùng sức. Thanh âm lười biếng.
"Lạc Anh, là ai cho em dũng khí, để cho em làm càn khiêu khích anh, hả?" Phàm Niệm Ngự lạnh lùng nói.
Lạc Anh hoàn toàn bị sức lực của anh dọa sợ, một đôi mắt to kinh hoảng
nhìn Phàm Niệm Ngự. Cô có chút sợ. Thanh âm có chút run rẩy.
"Khiêu, khiêu khích? Lúc nào thì em, hôm nay em cũng không chọc anh, hơn nữa, anh sẽ không bởi vì phụ nữ của anh mà đối xử với em như vậy chứ,
chẳng lẽ cô ta thật sự có tư cách đó?" Lạc Anh vô cùng thông minh nói
sang chuyện khác. 4f Nhưng nói lắp cùng thanh âm run rẩy hoàn toàn bán
đứng cô, giờ phút này thật sợ hãi.
Phàm Niệm Ngự cong môi mỏng hoàn mỹ, ngón tay đùa bỡn ở trên môi đỏ của cô. Thanh âm trầm thấp khàn khàn, tràn đầy mị hoặc.
"Dạ, cô ta không có đủ tư cách. 5 Lạc Anh, anh nói rồi, vừa sinh ra em
đã là vật sở hữu của Phàm Niệm Ngự, chẳng lẽ em quên rồi sao? Đời này em chỉ có thể là của anh đấy?" Một ngón tay Phàm Niệm Ngự xẹt qua xương
quai xanh hoàn mỹ của cô, nói.
Lạc Anh cảm thấy cổ mình truyền tới trận trận run rẩy, khuôn mặt nhỏ dời đi không dám nhìn vào mắt Phàm Niệm Ngự, cô sợ nhìn một hồi cô sẽ hãm
sâu vào trong đôi mắt thâm thúy hút lấy linh hồn người.
"Em, em, em, em quên mất." Lạc Anh dĩ nhiên nhớ, nhưng tại sao cô chỉ có thể thuộc về anh, mà anh sẽ phải thuộc về tất cả phụ nữ, đây thật không công bằng. Bởi vì cô chột dạ tránh né tròng mắt của anh, không biết cô
vừa nói ra câu cô quên mất, con ngươi Phàm Niệm Ngự u ám tàn bạo cỡ nào.
Phàm Niệm Ngự dùng sức nắm cằm Lạc Anh, nhưng anh đang hết sức nhẫn nại, nếu không với khoảng cách này cằm cô đã sớm gãy.
Lạc Anh bị đau đến chau mày, quay mặt sang nhìn vẻ mặt Phàm Niệm Ngự,
trong lòng Lạc Anh cả kinh. Cô biết, anh tức giận, nhưng cũng biết mình đang sợ.
Lạc Anh sợ, mắt trở nên ê ẩm, cô bắt đầu khước từ Phàm Niệm Ngự, thanh âm có chút nghẹn ngào nói.
"Phàm Niệm Ngự, anh buông em ra. Buông em ra, em muốn trở về." Lạc Anh bắt đầu đẩy Phàm Niệm Ngự.
Phàm Niệm Ngự cứ để cho cô đánh, cũng chỉ có cô gái nhỏ này, cô gái khác căn bản cơ hội đến gần anh cũng không có, đừng nói đến chuyện la lối om sòm ở trong lòng anh.
"Lạc Anh, xem ra, anh phải để cho em nhớ lại lời của anh, cũng để cho nó trở thành hiện thực." Phàm Niệm Ngự ôm cô lên, để cho cô ngồi ở trên
đùi anh. 30 Sau đó thanh âm trầm thấp nói qua.
Lạc Anh nghe câu nói phía sau, cô sợ, đôi mắt cô trong veo như nước, kinh hoảng nhìn anh, âm thanh run rẩy nói.
"Cái gì biến thành hiên thực, em không muốn nhớ lại, Phàm Niệm Ngự, em
nói rồi vĩnh viễn sẽ không giống những người phụ nữ kia, mau thả em
xuống xe, nếu không đừng trách em không niệm tình. Thả em xuống xe." Lạc Anh hoàn toàn chọc giận Phàm Niệm Ngự.
Con ngươi Phàm Niệm Ngự trở nên lạnh lẽo, khơi cằm của cô lên, thanh âm
vô cùng âm lãnh nói: "Tốt, cho em xuống xe." Nói qua liền ôm Lạc Anh đi
vào khách sạn.
Dọc theo đường đi cũng có rất nhiều người nhìn bọn họ, Lạc Anh bị Phàm
Niệm Ngự ôm vào trong ngực, Lạc Anh nhìn bọn họ đi vào khách sạn, cô
không phải ngu ngốc, huống chi ở nước ngoài thời gian dài như vậy, cô
biết ý đồ của Phàm Niệm Ngự. Cô sợ.
"Phàm Niệm Ngự, anh buông em ra, buông em ra, anh mau buông em ra, em
muốn tìm ba mẹ, buông em ra. Huhu" Cuối cùng nghẹn ngào khóc ra tiếng.
Gương mặt Phàm Niệm Ngự đen thui ôm Lạc Anh đi vào thang máy, nhìn vệt
nước mắt trên mặt cô, trong lòng đau đớn, thanh âm mềm nhũn chút, nhưng
giọng nói còn bá đạo như cũ, không cho người khác cự tuyệt.
"Lạc Anh, tối nay anh sẽ khiến em biến thành của anh, chân thật biến
thành anh.” Phàm Niệm Ngự nói qua bên trong cất giấu chút hưng phấn, rốt cuộc anh cũng đợi đến khi cô trưởng thành.
"Không cần, người điên này, em mới..., anh buông em ra, buông ra." Lạc
Anh bắt đầu quyền đấm cước đá Phàm Niệm Ngự. Nhưng không thể rung chuyển anh, dù chỉ là một chút.
Phàm Niệm Ngự ôm Lạc Anh đi ra khỏi thang máy, chạy thẳng tới 'phòng cho tổng thống', mở cửa phòng liền ném cô lên giường lớn, Lạc Anh bị ném
trên chiếc giường lớn êm ái, thân thể nhảy lên mấy cái, cô nhìn tay Phàm Niệm Ngự đang cởi quần áo, cô sợ, cô nhảy xuống giường liền muốn chạy.
"A" Lạc Anh mới vừa nằm bò bên giường, đã bị Phàm Niệm Ngự kéo lại, thân thể cao lớn đè trên thân thể nhỏ bé của Lạc Anh.
Lạc Anh nhìn ánh mắt Phàm Niệm Ngự cực nóng, cô chưa bao giờ thấy ánh
mắt anh như vậy, bởi vì chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ anh động tình.
"Tiểu Niệm, huhu, không, không nên đối với em như vậy, không cần." Nước
mắt Lạc Anh tựa như vòi nước đóng không chặt. Nước mắt nhỏ xuống giường
lớn trắng noãn.
Phàm Niệm Ngự cau mày, mềm lòng mấy phần, nhưng nhớ tới cô sẽ có khả
năng thuộc về người đàn ông khác, phần thương tiếc đáy lòng đã bị tham
muốn giữ lấy cắn nuốt hầu như không còn.
Anh nhẹ giọng dụ dỗ Lạc Anh: "Lạc Anh, đem mình cho anh, anh nói rồi, em chỉ có thể thuộc về anh, biết không? Anh muốn em chỉ thuộc về anh."
Phàm Niệm Ngự nhìn xương quai xanh trắng noãn của Lạc Anh. 8 Cổ họng
căng, máu toàn thân đều phun trào. Đều đang kêu gào muốn cô. Nơi đó đã
sớm lửa nóng kiên đĩnh.
Đôi mắt Lạc Anh đẫm lệ nhìn Phàm Niệm Ngự vuốt ve** làm cho hôn mê đầu,
tại sao cô chỉ là của anh, cô không cam lòng, nam nữ ngang hàng, Lạc Anh cô sẽ không kém so với Phàm thị. Cô nhớ đến cảnh tượng mình bắt gặp hôm vừa trở về, cô cũng rất tức giận, cô có loại cảm giác trả thù.
Lạc Anh nhìn con ngươi Phàm Niệm Ngự động dục, nhưng câu nói đầu tiên
của Lạc Anh giống như là một cái chìa khóa, đem ác ma trong cơ thể Phàm
Niệm Ngự kêu tỉnh.
"Phàm Niệm Ngự, em cho anh biết, em ở nước ngoài đã đem mình cho người
khác, nước ngoài rất cởi mở, không phải anh không biết." Khóe miệng Lạc
Anh cười nhạt vì hả giận, khiêu khích Phàm Niệm Ngự.
Trong nháy mắt, hơi thở mập mờ chung quanh thay đổi lạnh lẽo khôn cùng,
gương mặt tuấn tú của Phàm Niệm Ngự vốn là hưng phấn trong nháy mắt trở
nên u ám, tàn nhẫn, dùng ngôn ngữ cũng không thể hình dung ra giận dữ.
Gân xanh trên trán cũng sắp muốn bùng nổ. Một đôi con ngươi ** biến
thành bén nhọn, khát máu.
Anh túm cổ Lạc Anh, không thể suy tư như thường, anh không có tư thái ưu nhã, tựa như một con sư tử tức giận. Anh lớn tiếng giận dữ.
"Em nói cái gì? Lạc Anh, em nói cái gì? Em dám can đảm lặp lại một lần." Tay Phàm Niệm Ngự hung hăng dùng sức bóp cổ Lạc Anh, giống như muốn bóp chết cô.
Giờ khắc này Lạc Anh cảm thấy tư vị cái chết, cảm thấy hít thở không
thông, cô không thể hít thở. 46 Một khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, cô chỉ nhìn thấy gương mặt Phàm Niệm Ngự giận dữ xanh mét. Thanh âm khàn
khàn vô lực nói.
"Tiểu Niệm"
Một giọt lệ nóng của Lạc Anh đã nhỏ trên mu bàn tay Phàm Niệm Ngự, Phàm
Niệm Ngự bị nước mắt nóng rực kéo suy nghĩ về, nhìn cô gái sắp chết
trong tay mình, vội vàng buông cô ra, nhưng tức giận trong mắt một chút
cũng không có giảm bớt.
Lạc Anh há miệng hô hấp, chỗ cổ họng đau rát, giờ khắc này cô hối hận về lời nói vừa rồi, cô chỉ muốn chạy trốn, cô chưa từng thấy anh giận dữ
như bây giờ. Cô đẩy anh ra, mới vừa đụng tay cầm cái cửa liền bị người
kéo lại, hung hăng áp trên cửa. 0 Sau lưng đau nhói làm cô kêu thành
tiếng, chân mày chau chặt.
"A"
Phàm Niệm Ngự đè cô ở trên cửa, nâng cằm của cô lên, một đôi mắt sắc bén khát máu, thanh âm âm chí nói: "Ai cho em đi, anh cho em biết, hôm nay
anh nhất định muốn em, còn có người đàn ông lấy đi lần đầu tiên của em,
anh nhất định sẽ khiến kẻ đó tan xương nát thịt làm mồi cho cá mập." Nói rồi bàn tay xé toang váy của Lạc Anh, da thịt lộ ra, đường cong hoàn
mỹ.
Bây giờ Lạc Anh đã không thể suy tư như thường, trong đầu đều là lời hai người bạn của anh trong bữa tiệc. Cô hoàn toàn tin, Phàm Niệm Ngự giận
lên thật đáng sợ.
Phàm Niệm Ngự nhìn thân thể cô trắng như tuyết, nóng bỏng dưới bụng như
sóng lớn tràn vào máu của anh. Bàn tay tháo ra quần lót của cô, nâng hai chân của cô lên, nhanh chóng móc cự long của mình ra, đột nhiên đâm
vào.
"A" Tiếng la tê tâm liệt phế của Lạc Anh vang vọng trong phòng. 76 Móng
tay hung hăng bấm vào bả vai Phàm Niệm Ngự. Hạ thể cô tràn ra máu tươi.
Phàm Niệm Ngự ngây ngẩn cả người trong tiếng thét chói tai của cô, lúc
anh hung hăng đâm vào, rõ ràng cảm thấy một thành trở ngại thật mỏng. 49 Anh ngẩn người, nhìn mặt trang điểm của Lạc Anh đầy nước mắt vì khóc mà lem hết. e Nhìn máu tươi ở trên sàn nhà, trong lòng vui sướng.
Phàm Niệm Ngự quan sát dáng vẻ của cô, trong lòng tự trách, vừa định
vươn tay đụng chạm khuôn mặt của cô, đã bị Lạc Anh hung hăng gạt ra.
"Đừng đụng tôi, tôi chê anh bẩn." Đôi mắt Lạc Anh căm tức nhìn Phàm Niệm Ngự.
Phàm Niệm Ngự sửng sốt một phen, nhìn ghét bỏ cùng chán ghét dưới đáy
mắt cô, ánh mắt lạnh băng. Xoay khuôn mặt cô, thanh âm âm chí nói.
"Nhớ, em chỉ có thể là của anh." Nói qua liền bắt đầu lao vụt ở trong cơ thể cô, không chút băn khoăn đây là lần đầu tiên của cô, không chút băn khoăn khi cô mới biết mùi đời. Tựa như mãnh thú thoát khỏi giam cầm
đụng chạm thân thể non nớt của cô, mỗi một cái đều sâu vô cùng.
Lạc Anh chỉ cảm giác hạ thể đau đớn như bị xé rách. 3 Cô cắn chặt cánh
môi không để cho mình kêu thành tiếng. 1Cô có khí phách, cao ngạo trong
cơ thể cô.
Từ trên cửa đến trên giường, không biết Phàm Niệm Ngự muốn cô bao nhiêu
lần, cho đến khi Lạc Anh bất tỉnh thì Phàm Niệm Ngự cũng không buông tha cho cô, mỗi lần đều không biết thoả mãn đòi hỏi cô. Căn bản cũng không
bận tâm thân thể non nớt của cô có thể tiếp nhận vật to lớn dũng mãnh
cùng chạy nước rút của anh hay không.
Cả đêm đòi lấy rốt cuộc đến khi trời hừng sáng thì dừng lại, một phòng tràn đầy hoan ái. Mới vừa sáng nên sắc trời rất trong.
Phàm Niệm Ngự thoả mãn nằm trên người cô, nhìn thấy mặt Lạc Anh trắng
bệch thì anh hoảng hốt, nhìn xuống dưới, phía dưới đã là một mảnh máu
tươi. Mới bắt đầu cho là máu trinh, nhưng hình như không phải, quá
nhiều, thấm ướt ga giường, anh có chút luống cuống, nhìn sắc mặt Lạc Anh trắng bệch, vội vàng mặc quần áo vây cô ôm đi ra ngoài.
*
Bệnh viện, Lạc Anh nằm ở trên giường bệnh. Ngoài cửa, mấy y tá thảo luận.
"Haizz, người đàn ông ôm cô ấy tới không phải là tổng giám đốc Phàm thị - Phàm Niệm Ngự sao? Tôi vừa nghe y tá trưởng nói, là bởi vì ** xé rách
nghiêm trọng, lần đầu tiên mà bị đối đãi quá mạnh như thế. Không biết
thương hoa tiếc ngọc." Một y tá nữ nói.
"Đúng vậy, tôi cũng biết rồi, cô ấy bị làm quá nên ngất đi, cộng thêm
mất máu quá nhiều, tổng giám đốc Phàm quá mạnh, cô gái kia thật là đáng
thương, có phải tình nhân không? Xem ra tuổi còn rất nhỏ mà đã bị phá
hủy." Một y tá khác nói.
Một cơn gió lạnh đột nhiên cuộn trào mà đến, hai y tá vừa quay đầu lại
đã nhìn thấy Phàm Niệm Ngự ăn mặc chỉnh tề, gương mặt xanh mét đứng đó.
Y tá vội vàng rời khỏi phòng bệnh, anh mới vừa thay quần áo trở lại, mặc dù đã biết tình hình, nhưng bị người ta nói như vậy, trong lòng rất tức giận.
Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh nằm trên giường, lông mày khẽ nhíu, cuối cùng đẩy cửa phòng ra, đi tới, nhìn khuông mặt Lạc Anh tái nhợt, nhớ lại đêm qua mình điên cuồng yêu cầu, trong lòng rất đau.
Anh ngồi xuống, cầm tay nhỏ bé của cô. 9b Lạc Anh chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà.
Phàm Niệm Ngự thấy cô tỉnh, vội vàng nói: "Lạc Anh, em đã tỉnh."
Lạc Anh trống rỗng nhìn trần nhà, không nói lời nào, trong đầu đều là
cảnh tượng ‘làm’, nó đã tạo thành ám ảnh trong cô. Lạc Anh chậm rãi rút
tay về, âm thanh khàn khàn.
"Tiểu Niệm, anh đã nói, cho dù lúc nào cũng sẽ không tổn thương em,
nhưng từ mấy ngày em trở về đến bây giờ anh đều tổn thương em. Tại sao
khiến em nhớ em là của anh, mà anh lại không nhớ anh đã từng cam kết?"
Lạc Anh nhìn trần nhà, lạnh lùng nói. 99 Cuối cùng cũng đem lời muốn nói mấy ngày nay nói ra, thật ra thì đó là mấy câu nói rất đơn giản.
Thân thể Phàm Niệm Ngự khẽ run lên, không biết nói gì? Anh đúng là hung
hăng làm thương tổn cô. 24 Vừa định nói gì đó, Lạc Anh lạnh nhạt nói
tiếp.
"Tiểu Niệm, anh muốn đã có được rồi, hãy thả em đi, từ đầu đến cuối em
đều muốn một tình yêu hoàn mỹ, bây giờ anh không cho nổi. Cho nên thả
em đi." Lạc Anh nhìn trần nhà khổ sở nhắm mắt lại, thanh âm lạnh nhạt.
Cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt Phàm Niệm Ngự giờ phút này là dạng gì.
Gương mặt Phàm Niệm Ngự âm u, anh đứng lên, nhìn Lạc Anh, thanh âm lạnh lùng: "Em quyết định."
Lạc Anh khẽ gật đầu, cô đã bị thương tổn rồi.
Đôi tay Phàm Niệm Ngự nắm quyền, gân xanh trên trán trồi lên. c "Nhớ,
hôm nay là em đẩy anh ra." Nói xong cũng không quay đầu lại, rời khỏi
phòng bệnh.
Nghe thanh âm đóng cửa, Lạc Anh cũng không nhịn được khóc rống thành tiếng.
"A Huhu" Tại sao đối xử với cô như vậy, tại sao chứ. Cô đã làm sai điều gì? Không có làm sai. 8 Tại sao đối xử với cô như vậy?
*
Lạc Anh xuất viện đã là một tuần sau, hôm nay là sinh nhật Phàm Dịch
Hân, bọn họ đã không gặp mặt suốt một tuần rồi, tại sao sau khi trưởng
thành chuyện sẽ phức tạp như vậy. Hôm nay là sinh nhật Phàm Dịch Hân,
bọn họ nhất định sẽ gặp mặt.
Buổi tối Lạc Anh mặc váy màu trắng cầm quà tặng đi vào biệt thự nhà họ
Phàm, hít sâu một hơi, tự nói với mình là phải bĩnh tĩnh, bĩnh tĩnh, mày không có sai, chưa bao giờ sai.
Lạc Anh đẩy cửa ra, đã nhìn thấy rất nhiều người, bao gồm Lãnh Thiên
cùng Bạc Dực, cô biết cũng chỉ có bọn họ, Lạc Anh không thể đi tìm anh.
"Em gái Tiểu Hân, sinh nhật vui vẻ." Một giọng nữ truyền đến từ cửa.
Người này chính là cô gái tham gia dạ tiệc cùng với Phàm Niệm Ngự, Phàm
Dịch Hân liếc mắt nhìn Lạc Anh rồi trợn mắt nhìn cô gái kia và Phàm Niệm Ngự, sau đó kéo Lạc Anh ngồi xuống ghế sa lon, chỉ nói chuyện phiếm với Lạc Anh.
Cô gái có chút không xuống đài được, cho nên tựa vào trong ngực Phàm Niệm Ngự, cong đôi môi.
Lạc Anh nhẹ nhàng nhìn lướt qua, liền nhận ra, minh tinh nóng bỏng nhất
gần đây - Lục Tâm. Nhìn Phàm Dịch Hân, biết đang xả giận vì mình, Lạc
Anh nắm tay cô, thanh âm tốt hơn nhiều, ngọt ngào nói.
"Dịch Hân, người tới là khách." Lạc Anh cười nói. 6 Thật không biết cô
gái này lớn hơn mình, chung quy lại là làm chị hay em đây?
Phàm Niệm Ngự vừa tiến vào liền nhìn Lạc Anh, thấy sắc mặt cô tốt hơn
rất nhiều. Cũng không nhìn cô. Chỉ ôm cô gái trong ngực đi tới, ngồi
trên ghế sa lon đối diện bọn họ.
Lãnh Thiên và Bạc Dực liếc nhìn nhau, hai người kia không tốt. Bạc Dực nhún vai một cái. 9 Lãnh Thiên giỏi tạo không khí nhất.
"Em gái Tiểu Hân, sinh nhật vui hay không vui?" Lãnh Thiên hỏi một câu vô cùng ngu ngốc.
Phàm Dịch Hân không nhịn được co giật khóe miệng, thưởng một cái mắt lạnh cho Lãnh Thiên. Không chút khách khí nói.
"Anh thật ngu ngốc." Sau khi Phàm Dịch Hân nói xong tất cả mọi người đều nhịn không được bật cười.
Lạc Anh bất đắc dĩ lắc đầu, hai người này thật không có biện pháp. Lạc
Anh lấy một hộp quà tặng từ trong túi ra. Đưa cho cô, Lục Tâm cũng đưa
dây chuyền một triệu.
"Tiểu Hân, đây là quà sinh nhật chị tặng em, em xem có thích hay không?" Lục Tâm lấy lòng.
Phàm Dịch Hân vốn không muốn nhận lấy, nhưng Lạc Anh lại chọc chọc cô,
mọi người cũng đang nhìn, Phàm Dịch Hân chỉ đành chịu, nhận lấy.
"Cám ơn." Căn bản là không nhìn, để sang một bên.
Lục Tâm thù hận nhìn Lạc Anh, Lạc Anh sao có thể không cảm thấy. Nhưng cô lựa chọn coi thường.
"Dịch Hân, xem quà tặng của chị, em nhất định sẽ thích." Lạc Anh cho cô gương mặt bảo đảm.
Gương mặt Phàm Dịch Hân mong đợi mở ra, là một cái chai, tất cả mọi
người đều tò mò. Phàm Dịch Hân mở ra. Đặt ở chóp mũi ngửi một cái.
Sau đó nước mắt đang đảo quanh bên trong hốc mắt, rơi xuống. 00 Lạc Anh
hơi sững sờ, còn gương mặt Lục Tâm hài lòng. 70 Lại không nghĩ rằng hành động kế tiếp của Phàm Dịch Hân làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
"Huhu, chị Lạc Anh, không phải cái này ngừng sản xuất rồi sao? Chị thật giỏi." Phàm Dịch Hân ôm chầm lấy Lạc Anh, khóc lớn nói.
Khóe mắt Lạc Anh cũng khẽ co quắp, rất bất đắc dĩ. Vỗ vỗ bả vai của cô, thanh âm dỗ dành.
"Tự chị làm. 53 Nếm thử xem, có phải giống nhau hay không?"
"Ừ" Nói qua liền uống một hớp nhỏ. 78 Càng khóc dữ dội hơn.
"A huhu uống thật là quá ngon, y chang không khác" Phàm Dịch Hân lau nước mắt nói.
Lạc Anh chỉ cảm thấy trong lòng rất an ủi, sau đó nhẹ giọng nói: "Vậy
sao? Chị còn sợ mùi vị không đúng, khi còn bé chúng ta uống không phải
cái vị này, xem ra cũng không tệ lắm, về sau sẽ làm cho em. Cho chị uống một hớp." Nói qua liền muốn lấy tới thưởng thức, lại bị Phàm Dịch Hân
né tránh.
"Không được, đây là quà sinh nhật của em." Phàm Dịch Hân vội vàng vặn nắp dấu đi.
Lạc Anh bật cười, thật ra thì cô cố ý. "Ha ha, chính là của em."
Lục Tâm tức, cái gì mà cùng nhau lớn lên, cô ta là ai. Trong lòng cực kỳ bất mãn. Sau đó châm chọc nói.
"Phải cầm đồ rẻ tiền như vậy, thật bẩn tay."
Lạc Anh mắt lạnh quan sát cô ta, lại chưa từng nhìn Phàm Niệm Ngự.
"Lục Tâm, ngôi sao lớn, tố chất, thanh xuân ngọc nữ, khác gì người
tình?" Lạc Anh vốn không muốn so đo cùng cô ta, nhưng dầu gì là con gái
một Lạc thị, làm sao có thể mặc cho mình bị nhục nhã.
Lục Tâm vừa định nổi giận, Phàm Dịch Hân liền mở ti vi lên, truyền vào lỗ tai chính là giọng của Lạc Anh.
"Xin hỏi Lạc tiểu thư, năm nay cô quay phim, có nữ chính đảm nhận chưa? Là Lục Tâm nóng bỏng nhất gần đây sao?" Một ký giả hỏi.
Lúc này tất cả mọi người nhìn ti vi, Lạc Anh ngồi ở trên ghế, tiếp nhận câu hỏi của ký giả.
"Lục Tâm?" Hiển nhiên lúc ấy cô còn không biết.
"Lục Tâm chính là bạn gái xì căng đan lửa nóng gần đây với Phàm tổng -Phàm Niệm Ngự - bạn tốt của cô."
"Vậy sao, vậy thì để cô ấy tới diễn, chỉ cần mang lại lợi ích cho Lạc
thị, tôi mặc kệ nhân phẩm hay xì căng đan gì đó." Lạc Anh không chút do
dự tuyên bố kế hoạch kế tiếp, chuẩn bị tìm Lục Tâm làm nữ chính.
Phàm Dịch Hân tắt ti vi, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Tâm. Lục Tâm
kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, không nghĩ tới là người nối nghiệp Lạc
thị, xế chiều hôm nay sẽ ký quay phim với cô.
"Tôi, cô, tôi nhận phim của cô?" Lục Tâm không thể tưởng tượng nổi nhìn Lạc Anh nói. 3.5
Lạc Anh khẽ cau mày, đôi tay ôm ngực, nhìn gương mặt hơi bối rối của Lục Tâm, nhàn nhạt hỏi: "Cô không biết công ty nào tìm cô ký hợp đồng sao?
Cũng không biết tôi tìm cô ký hợp đồng, xem ra Lục tiểu thư không muốn. f Vậy thì tốt, tôi có thể nuốt lời, hơn nữa sẽ không bồi thường tiền cho
cô, nhưng mà trong vòng một tháng tôi sẽ tạo ra một nữ minh tinh ngồi
ngang hàng với cô, nhưng, là một thanh xuân ngọc nữ chân chính." Lạc Anh châm chọc, khinh thường.
Lục Tâm tức lắm, nhưng lại không dám nổi giận, cô ta không chọc nổi,
nhưng mình cũng không phải là dễ chọc. 45 Cô điều chỉnh lại cảm xúc sau
đó rất kiêu ngạo nói.
"Tôi được Niệm đưa lên, hơn nữa, trong thời gian tháng, cô đùa giỡn à?"
Lạc Anh cười khinh miệt, ôm chầm lấy Phàm Dịch Hân sau đó hớn hở hỏi cô ấy.
"Dịch Hân, chị sẽ để cho giấc mơ minh tinh của em trở thành sự thật, như thế nào? Nhị tiểu thư Phàm thị trở thành vầng sáng, sẽ thay đổi tất cả, hơn nữa em thật sự là một Băng thanh ngọc nữ. b Thấy sao?"
"Tốt, em đương nhiên có thể, em nằm mộng cũng muốn trở thành nữ minh
tinh, em tin tưởng em sẽ vượt qua người chỉ biết dựa vào kẻ khác." Phàm
Dịch Hân nhẫn tâm châm chọc.
Lạc Anh chỉ cười nhạt, không có nhìn Lục Tâm, bởi vì biết sắc mặt cô ta
tuyệt đối không tốt, nếu như cô ta không mang người khác ra làm bia đỡ
đạn, cô còn có thể lưu tình.
Lục Tâm bị tức không nhẹ, không thể làm gì khác hơn là nghẹn ngào kêu, Phàm Niệm Ngự chưa nói qua một câu.
"Niệm, anh xem."
Lạc Anh khẽ cau mày, da gà cũng rớt đầy đất, chẳng lẽ cô ta thật cho là Phàm Niệm Ngự giúp được cô ta.
Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, sau đó nâng mặt cô gái của mình lên hôn, thanh âm rất cưng chìu.
"Yên tâm, không ai có thể rung chuyển địa vị của em." Phàm Niệm Ngự nhẹ
giọng dụ dỗ. Lục Tâm vui vẻ rúc vào trong ngực Phàm Niệm Ngự, sau đó
khiêu khích nhìn Lạc Anh.
Phàm Dịch Hân hung tợn nhìn Lục Tâm, thật muốn bẻ gãy mặt hồ ly của cô
ta. Lạc Anh chỉ cười lạnh, cuối cùng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống
hai người, ánh mắt lạnh lẽo.
"Lục tiểu thư, xem ra kim chủ rất thương cô." Lạc Anh châm chọc.
Lục Tâm kiêu ngạo nói: "Đương nhiên"
Lạc Anh đi tới, khẽ cúi người, nâng cằm Lục Tâm lên quan sát, sau đó
nói: "Không tệ, chính là mỹ nhân, khó trách Tiểu Niệm sẽ quỳ gối dưới
váy cô." Lạc Anh mặc sức nâng cô ta. Tất cả mọi người tò mò nhìn hành
động của Lạc Anh.
Lục Tâm đang kiêu ngạo, thanh âm lạnh lùng của Lạc Anh lại truyền đến lần nữa.
"Ngày mai tôi sẽ phong sát cô triệt để, cô có thể đi cầu xin Tiểu Niệm,
tôi ngược lại muốn nhìn. 9 Phàm thị, cùng Lạc thị, thắng lợi cuối cùng
sẽ thuộc về ai." Lạc Anh nói chuyện khiến mọi người hít vào một hơi.
Lục Tâm ngạc nhiên nhìn Lạc Anh, thanh âm run rẩy: "Cái... aa cái gì?"
Lạc Anh khẽ cong khóe miệng, buông cằm cô ta ra, sau đó lại nói tiếp.
"Tôi nhớ rõ, có một vị tiểu thư Kim Thiện cũng là người tình lâu nhất
của Tiểu Niệm, cũng rất nổi danh, sau đó cô ta phải dùng sức đổi thân.
Xem cô lợi hại, hay vị Kim tiểu thư kia lợi hại, Lạc Anh tôi tuyệt đối
giữ lời. Tiện thể nói cho cô biết. b Mặc dù Tiểu Niệm làm chủ Phàm thị,
nhưng Dịch Hân cũng có cổ phần."
Mọi người đều bị Lạc Anh làm kinh sợ. Sắc mặt Phàm Niệm Ngự tối đen, môi mỏng mím chặt nhìn Lạc Anh.
Lạc Anh nhàn nhạt nhìn Phàm Niệm Ngự, kéo ra nụ cười.
"Tiểu Niệm, chúng ta tranh tài đi, anh có thể đem hết toàn lực duy trì
cô gái của anh, tôi sẽ dùng Lạc thị hủy diệt cô ta. Anh thấy thế nào?"
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, cũng biết Lục Tâm chỉ là con cờ, chân chính chiến đấu là Lạc Anh cùng Phàm Niệm Ngự.
Phàm Niệm Ngự vươn tay nắm cằm Lạc Anh, thanh âm lạnh nhạt: "Lạc Anh, em muốn sao? Nếu em muốn anh có thể hủy diệt cô ta."
Phàm Niệm Ngự vừa nói xong, Lạc Anh cũng không kinh ngạc, nhưng Lục Tâm
rất kinh ngạc, hoàn toàn không tin tưởng lỗ tai mình, vội vàng nói:
"Không cần, Niệm, anh đang đùa giỡn thôi."
"Cầu xin Lạc tiểu thư." Phàm Niệm Ngự nhìn Lạc Anh, lạnh nhạt nói.
Lục Tâm nhìn Lạc Anh, rốt cuộc biết giữa hai người có cái gì không đúng, nhưng vì tiền đồ không thể làm gì khác hơn là hạ thấp mặt mũi.
"Lạc tiểu thư, cầu xin cô đừng phong sát tôi."
Lạc Anh né tránh bàn tay của Phàm Niệm Ngự, sau đó ngồi trở lại chỗ đối diện, cuối cùng thản nhiên cười.
"Lục tiểu thư, chỉ đùa một chút, không nên tưởng thật. e Ngày mai đến tổ diễn trình diện." Lạc Anh hời hợt vui đùa một câu.
Lục Tâm càng thêm kinh ngạc, nói giỡn, cô nghi hoặc nhìn Lạc Anh dường như là muốn nhìn được cái gì?
Lạc Anh nhìn Lục Tâm mở miệng nói: "Chẳng lẽ Lục tiểu thư không muốn làm nghệ sĩ dưới chân Lạc thị?"
"Không có, không có." Lục Tâm vội vàng nói.
Lạc Anh chỉ cười cười, thật ra thì lời nói của Phàm Niệm Ngự làm cô có
chút ứng phó không kịp, nhưng cô sẽ không thua, cô nhất định sẽ không
thua.
Lạc Anh liếc Bạc Dực giống như nhớ đến chuyện gì, nói một câu khiến tất cả mọi người đều ngừng thở, bao gồm bản thân anh ta.
"Bạc thiếu gia, tôi nghe nói anh cũng nằm trong phạm vi đối tượng xem
mắt của tôi, như thế nào, có muốn chúng ta lui tới hay không."
"Phốc" Phàm Dịch Hân mới vừa uống liền phun.
Lông mày Phàm Niệm Ngự khẽ nhướng. 3 Bạc Dực không kém điểm ngã nhào, thật ra thì ngày hôm qua anh mới biết.
"Lạc tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp." Đầu Bạc Dực đầy mồ
hôi lạnh, thỉnh thoảng còn liếc người đàn ông bên kia. d Chỉ sợ sẽ xông
qua chặt mình làm trăm mảnh.
Lạc Anh chỉ cười nhạt: "Bạc thiếu gia, cự tuyệt tôi, anh không nghĩ rằng chỉ cần tôi tung tin tức anh thầm mến tôi ra, chỉ sợ đời này anh cũng
khó trốn thoát, cha anh tuyệt đối sẽ bắt anh ở rể nhà chúng tôi." Lạc
Anh càng nói càng kinh người, chẳng lẽ là bị người kích thích trầm
trọng.
Lãnh Thiên mở to hai mắt nhìn Lạc Anh, gương mặt không thể tin. a Thật hay giả?
Phàm Dịch Hân càng thêm kinh ngạc, không nghĩ tới Lạc Anh kín kẽ sẽ rộng rãi nói ra, mà còn là sự thật.
Bạc Dực nhìn Lạc Anh rồi nuốt nước miếng.
"Lạc tiểu thư, cô tha cho tôi đi."
Lạc Anh nghe vậy cười ra tiếng. "Thế nào? Tôi không tốt sao? Sẽ ăn anh
sao? Hả? Ha ha" Lạc Anh nhìn bộ dáng kia, thật cảm thấy rất buồn cười.
Bạc Dực gặp trở ngại, làm thế nào? Hai bên đều không thể thoát.
"Không phải, Lạc tiểu thư rất tốt, là tôi không dám với cao."
"Tôi cho anh trèo cao." Lạc Anh tiếp tục đùa anh ta.
Bạc Dực không phản đối, chỉ len lén liếc Phàm Niệm Ngự một bên, quả nhiên, gương mặt còn đen hơn Lôi công, còn có u ám.
Lạc Anh nhìn bộ dáng kia, sau đó nhẹ nhàng nói một câu.
"Đùa anh thôi? Tôi có người đàn ông ngưỡng mộ trong lòng rồi, nhưng
không phải người Trung Quốc. 8Ha ha" Lạc Anh nói xong, một câu cuối cùng quả thật cố ý, không biết vì sao lại muốn nói như vậy, bởi vì ngày mai
Kiệt Thụy sẽ tới.
Bạc Dực có loại cảm giác từ chém đầu trên đài xuống, nhưng câu nói sau
cùng sợ rằng sẽ chọc giận người khác. Nhưng không ngờ rằng, Phàm Niệm
Ngự trừ sắc mặt không tốt lắm, thế nhưng không có hành động gì. Sinh
nhật cứ trôi qua như vậy.
Không ý định, không ý tưởng, cứ như mà qua. Phàm Niệm Ngự đang cố ý kích thích Lạc Anh, nhưng Lạc Anh cũng không phải là dễ khi dễ. Hừ.