Sáng sớm, toàn thân An Tuyết Thần đều ướt nhẹp. Lời của anh ta nói không chỉ là đẩy cô xuống vực sâu.
Đúng. Là uy hiếp trắng trợn, nhưng cô nên làm cái gì đối với uy hiếp của anh ta, có thể làm sao đây? Một năm, thật ra thì rất nhanh, nhưng là bây giờ nhìn lại, nó đi rất chậm.
Phàm Ngự nhìn cô, trong lòng hiện ra một chút thương hại, nhưng rất nhanh liền biến mất. Anh chính là người không có bất kỳ tình cảm, bởi vì tình yêu chỉ ràng buộc anh. Tất cả phụ nữ đối với anh mà nói chỉ là đồ chơi giải quyết nhu cầu sinh lý.
Anh thích phụ nữ xinh đẹp, cho nên rất hào phóng cho họ rất nhiều thứ. Nhưng chỉ có tim là không thể nào cho họ. Bao gồm cả An Tuyết Thần đang ở bên cạnh anh. Bắt đầu từ bây giờ anh sẽ không chú ý nữa, sẽ không nhốt cô nữa, anh muốn trở về làm Phàm Ngự trước kia.
Rất nhanh, xe đã đến biệt thự. Phàm Ngự cũng không để ý gì tới cô, một mình xuống xe. An Tuyết Thần vô lực tháo dây an toàn ra, gian nan bước từng bước.
Vú Trương nhìn thấy bộ dạng của An Tuyết Thần, ánh mắt có chút thương cảm, liếc nhìn thiếu gia.
“Thiếu gia, ngài trở lại, có muốn dùng bữa không?” Vú Trương đi tới trước mặt Phàm Ngự nói.
“Không cần.” Nói xong sải bước lên lầu.
Vú Trương nhìn An Tuyết Thần ướt nhẹp toàn thân, đau lòng nói.
“Tiểu thư, không phải là cô lại chọc thiếu gia tức giận đấy chứ?.”
An Tuyết Thần nhìn vú Trương, không nói gì, chỉ lắc đầu thể hiện không biết có hay không?
“Lên tắm nước nóng, thay quần áo đi, nếu không sẽ bị ốm.”
An Tuyết Thần gật đầu, vịn vào thành cầu thang đi lên lầu. Nhìn bóng dáng đứa nhỏ gầy, vú Trương thở dài nặng nề. Sau đó xoay người trở lại phòng bếp.
Nằm ở trên giường, bởi vì mệt mỏi, cô đã sớm tiến vào mộng đẹp.
Bên trong thư phòng ——
Phàm Ngự ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn người đối diện trong máy vi tính.
“Khôi Ảnh, lát nữa tôi sẽ trở về.” Chỉ nhàn nhạt nói một câu, nguồn điện đã bị Phàm Ngự ngắt.
Nhìn trăng sáng trên trời, Phàm Ngự nhắm lại hai mắt hưởng thụ tinh hoa tháng này.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ len lén chiếu vào. Thêm một chút ấm áp cho gian phòng màu hồng.
An Tuyết Thần mở mắt. Nhìn tia nắng ấm áp, khóe miệng cười cười. Sau đó đi vào phòng vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt, thay đồng phục học sinh đã được chuẩn bị trước.
Phía dưới lầu cũng không có bóng dáng Phàm Ngự, trong lòng có chút mất mát.
“Vú Trương, thiếu gia đi đâu rồi, đến công ty sao?” An Tuyết Thần để túi đeo lưng xuống, ngồi vào bàn ăn tò mò hỏi.
Vú Trương đặt ly sữa trong tay xuống, mỉm cười nói với An Tuyết Thần. “Bắt đầu từ hôm nay thiếu gia sẽ không ở chỗ này nữa. Cậu ấy về nhà ở rồi, về sau tôi sẽ nhờ lão Mã đưa đón cô đi học.”
“Về nhà? Nơi này không phải là nhà của anh ta sao?” An Tuyết Thần tò mò hỏi
“Ừ, đúng, đều là nhà của thiếu gia, nhưng có tiểu thư nên thiếu gia bảo chúng tôi dọn dẹp căn biệt thự này, để cô vào ở.” Vú Trương kiên nhẫn giải thích.
An Tuyết Thần gật đầu một cái, ăn xong bữa sáng liền đi học. Nhìn thấy xe ngoài cửa, cũng biết đây là lão Mã mà vú Trương vừa nhắc đến.
“Tiểu thư, mời, từ nay về sau tôi sẽ tới đưa đón cô đi học.” Lão Mã nói rất khách khí. Bởi vì ông biết rõ người có thể để cho mình cùng bà Trương tới phục vụ khẳng định không tầm thường.
“Ừ, cám ơn chú Mã. Về sau gọi cháu là Tuyết Thần.” An Tuyết Thần ngồi ở trong xe nhìn lão Mã ở phía trước nói.
Lão Mã liếc nhìn An Tuyết Thần ngồi phía sau. “Vậy không tốt lắm đâu. Vẫn nên gọi cô là tiểu thư.”
An Tuyết Thần không hài lòng đối với câu trả lời của chú Mã, sau đó kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngài.