Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 116: Chương 116: Nhớ lại, chuyện cũ đau lòng




An Tuyết Thần đứng trong hành lang tối đen, tiếng xe nổ máy truyền đến cô mới chịu bước ra, nhìn theo bóng xe Phàm Ngự rời đi. Trong lòng không hiểu tại sao lại dâng lên một nỗi bi ai. Đây là cảm xúc gì?

Cốc cốc cốc------------

"Ai đấy?" Dương Lan mở cửa, thấy An Tuyết Thần.

"Tuyết Thần, trễ thế này rồi, sao con lại về đây? Chẳng lẽ con không bận việc gì sao?" Dương Lan vội vàng dìu An Tuyết Thần vào nhà. An Tuyết Thần từng đề nghị họ đổi nhà, nhưng sống ở đây đã quen, lại có hàng xóm già, khi không có việc gì thì tụ tập chơi mạt chược, cuộc sống như thế thật bình dị.

"Mẹ, không có gì đâu, chẳng qua là nhớ mẹ cho nên về thăm mẹ và ba!" An Tuyết Thần kéo tay Dương Lan ngồi lên ghế salon.

"Ba đâu?"

"Ba con à, đi công tác rồi, gần đây ông ấy rất bận." An Tuyết Thần nhìn bà, hạnh phúc như vậy không phải tốt sao? Nhiều năm rồi mà mẹ với ba vẫn rất đằm thắm. Từ khi nào mà khuôn mặt đẹp của mẹ lại lưu lại dấu vết của thời gian, cũng minh chứng cho quãng đường mà hai người họ đã trải qua.

"Mẹ, mẹ biết con đang yêu?" An Tuyết Thần nhìn bà, nói.

"Biết chứ, không phải cái tên Lãnh tiểu tử kia sao? Con nói như vậy giống như gần nửa năm nay con không gặp tiểu tử đó vậy." Dương Lan nhìn An Tuyết Thần nói.

"Không phải, là Phàm Ngự, tổng giám đốc Phàm thị." An Tuyết Thần vừa nói vừa chú ý sắc mặt của bà.

Dương Lan nhất thời tái mặt, bàn tay đang nắm tay An Tuyết Thần chợt run nhẹ. An Tuyết Thần tiếp tục nói: "Con mới về từ nhà cũ Phàm gia, mẹ biết họ vừa nói gì với con không?”

Dương Lan kinh ngạc nhìn con gái, ánh mắt tràn ngập sự tránh né. "Tuyết Thần, làm sao con lại có quan hệ với người Phàm gia?"

"Mẹ, mẹ nói thật cho con biết, mẹ có quen Phàm Kình Thiên không?" Lời nói của An Tuyết Thần làm cho Dương Lan cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, giống như trở lại thời còn trẻ.

"Mẹ, Phàm lão gia chính là mối tình đầu của mẹ, nhưng lúc đó ông ấy đã có gia đình rồi, đúng không?" An Tuyết Thần không sợ mình bất nhã, tiếp tục hỏi.

"Tuyết Thần, việc này, con nghe ai nói? Ánh mắt Dương Lan tiếp tục tránh né, không dám nhìn vào mắt An Tuyết Thần.

An Tuyết Thần nhìn bà, hít một hơi thật sâu. Kỳ thật, mấy điều này không quan trọng, cô còn chưa nhắm vào ai cả. Tiếp theo mới là điều cô muốn hỏi.

"Mẹ, quá khứ như thế nào cũng được, hiện tại chúng ta là một gia đình hạnh phúc. Con chỉ muốn hỏi một câu, con là con của ba đúng không?"

Muốn biết cái gì chứ? Dương Lan kinh ngạc nhìn An Tuyết Thần, ánh mắt tràn ngập sự kiên định. "Tuyết Thần, mặc kệ con yêu ai, đó là tự do của con, nhưng con phải biết rằng, con là kết tinh tình yêu của ba và mẹ, tại sao con lại hoài nghi điều đó? Trước đây mẹ và Phàm Kình Thiên từng có qua lại, nhưng khi đó mẹ còn trẻ, không biết ông ta đã có gia đình cho nên thế, nhưng con tuyệt đối không có một chút quan hệ gì với Phàm gia, mẹ thề, nếu con không tin, ngày mai mẹ đưa con đến bệnh viện."

An Tuyết Thần nhìn ánh mắt đẫm lệ của bà, tảng đá trong lòng cũng được gỡ xuống, bọn họ không có vấn đề gì. Nếu thực có quan hệ, cô cũng không biết phải đối mặt với họ thế nào, cho dù có là cấm luyến thì vẫn là đã chà đạp lên luân thường đạo lý.

"Mẹ, con tin, con và Phàm Ngự đang yêu nhau, nhưng đêm nay, con vừa nói tên mẹ, hai người họ liền trở nên kích động. Lúc đó con cũng đoán được vài phần."

Dương Lan có chút áy náy nhìn con gái, thật là tạo nghiệp chướng mà. "Tuyết Thần, con và ông ta thật sự không liên quan, cho nên nói rõ với ông ta." Dương Lan đau lòng nhìn con gái, đáp lại.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không để họ gặp lại mẹ, hãy tin ở con, con đã lớn rồi, chuyện của con tự con xử lý." An Tuyết Thần ôm bà, trấn an. Chung quy cô vẫn cảm thấy sự tình có chút vần đề, có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nói được.

Dương Lan ôm con gái, xem ra đích thân bà phải gặp mặt ông ta, bà không muốn liên lụy tới con gái mình, cũng vì Tuyết Thần căn bản không có liên quan gì với bọn họ. Năm đó tuy bà và Phàm Thiên Kình có quan hệ với nhau, nhưng con bé là bà cùng chồng mình sau này kết hôn mới có.

---------------

Phàm Ngự ngồi trên sofa, một bên là Lạc Trạch, đứng một bên là Mị Ảnh.

"Chủ nhân, đây là tài liệu ngài cần." Mị Ảnh đem bộ hồ sơ đưa cho Phàm Ngự.

Phàm Ngự liếc bộ hồ sơ một cái, sau đó cầm lấy, lật lật. Mặt trên viết An Tuyết Thần có nhóm máu A, hơn nữa ba năm sau khi người phụ nữ đó rời khỏi ba mới có An Tuyết Thần. Phàm Ngự thở phào, sau đó đem bộ hồ sơ ném vào tay Mị Ảnh, nâng ly rượu, một hơi cạn sạch.

Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự. "Ngự, mẹ cậu rất khó đối phó, nhớ lại ngày đó bà ấy khiến Lâm Mộng Tuyết rời đi như thế nào, cậu phải cẩn thận chút. Dù sao nhà Lâm Mộng Tuyết vẫn có chút thế lực."

Phàm Ngự nhìn ly rượu đỏ, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.

"Trạch, cho dù có là gì đi chăng nữa, bọn tớ cũng sẽ không xa nhau, ít nhất thì tớ sẽ không buông tay, sẽ làm hết sức để cô ấy ở lại bên cạnh tớ, sẽ không có bất cứ nguyên nhân nào có thể làm cho cô ấy rời khỏi tớ. Tuyệt đối không." Nói xong, Phàm Ngự quăng ly rượu, rượu đỏ văng khắp nơi. Màu rượu đỏ thật giống máu tươi còn cái ly kia lại giống như người ngăn cản anh có được hạnh phúc.

------------------------

An Tuyết Thần tới văn phòng của Phàm Ngự.

Cốc cốc cốc-------

"Vào đi."

An Tuyết Thần đẩy cửa vào, nhìn Phàm Ngự. Phàm Ngự có chút bất ngờ, nhưng có phản ứng ngay lập tức, chắc hẳn là cô cũng biết được chân tướng từ mẹ mình. Phàm Ngự đứng dậy nghênh đón.

"Sao lại tới sớm như vậy?" Phàm Ngự tiến lên ôm An Tuyết Thần, có trời mới biết đêm qua anh đã vượt qua như thế nào. Không có hơi thở của cô, không có bóng dáng của cô; nằm trên giường, bên người trống trơn, không có thân thể nhỏ nhắn yêu kiều làm ấm người, không có mùi hương của cô. Anh mất ngủ cả đêm, phải, anh muốn rời khỏi cô gái này cũng không được nữa, đã hoàn toàn nghiện mất rồi.

Chỉ mới một đêm không gặp mà cảm giác như một thế kỷ trôi qua. Phàm Ngự ôm cô thật chặt.

An Tuyết Thần bị anh ôm vào lòng, cô cũng suy nghĩ cả đêm. Hai người đã trải qua bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu sóng gió. Hiện tại có thể ở cùng nhau thì sao lại không nỗ lực hơn chút nữa, ít nhất cũng đừng để sau này phải hối tiếc. Cho nên cô đi tới đây, cô không màng đến sự phản đối của mẹ, trở về cạnh anh, cô thực sự muốn khui tình cảm kia ra, không vùi lấp nó nữa, cô muốn đi theo tiếng nói của trái tim. Bọn họ thực sự yêu thương nhau,cho nên không có nhiều thời gian để lãng phí. Bây giờ, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được một người đàn ông như vậy cưng chiều.

An Tuyết Thần ngoan ngoãn rúc vào lòng Phàm Ngự. Nhưng tất cả đều bị sự phẫn nộ kia đánh tan.

"Phàm Ngự, hai người làm gì đấy!" Đúng, chính là người mẹ gây khó dễ cho họ, Mục Anh Lan. Mục Lan Anh tiến đến kéo An Tuyết Thần ra, giơ tay tát An Tuyết Thần một cái.

Chát----------

Rõ ràng, bầu không khí nhanh chóng trở nên lắng đọng, An Tuyết Thần ngã ngồi trên mặt đất, ôm gò má nóng như lửa vì bị đánh. Sau đó uất ức nhìn Mục Anh Lan, cô hiểu vì sao bà tức giận nhu vậy, cho nên không có lời nào để nói, vì vậy cô phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn vì người đàn ông này.

Phàm Ngự đỡ An Tuyết Thần, vẻ mặt đau lòng, xoa gò má nóng hổi của cô. “Tuyết Thần, em không sao chứ? Có đau lắm không, muốn chườm đá không?

An Tuyết Thần nhìn người đàn ông này, bực bội trong lòng đều tan biến, cũng bởi vì sự nuông chiều của anh.

Mục Anh Lan nhìn bộ dáng đau lòng của con trai, không thể khống chế được cảm xúc. "Phàm Ngự, con làm gì thế? Cô ta là con gái của con tiện nhân kia, lam sao con lại có thể che chở cho nó được, chẳng lẽ con đã quên năm đó cô ta (mama An Tuyết Thần) như thế nào sao?"

Đôi mắt nguy hiểm của Phàm Ngự khép hờ, tản ra một tia đáng sợ. "Mẹ, đây là lần cuối cùng con để mẹ động vào cô ấy, nếu không, nửa đời sau mẹ đừng nghĩ sẽ gặp lại con.''

Lời cảnh cáo của Phàm Ngự khiến Mục Anh Lan lùi vài bước, hai tay run rẩy chỉ vào An Tuyết Thần. "Được, con vì một đứa tiện nhân mà đối xử với mẹ như vậy. Mẹ cho con biết, miễn là mẹ còn sống, mẹ tuyệt đối không chấp nhận cô ta." Nói xong liền đẩy cửa, nghênh ngang rời đi.

An Tuyết Thần nhìn theo bóng lưng giận dữ kia rời khỏi, nhìn Phàm Ngự, vuốt ve gương mặt anh. "Tiểu Ngự, sao anh lại nói như vậy? Dù sao bà ấy cũng là mẹ anh."

Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần tới sofa, vẻ mặt dịu dàng. " Tuyết Thần, có muốn biết tại sao anh không có cảm tình với bà ấy không? Còn nguyên nhân tại sao người khác không được gọi cái tên kia (tiểu Ngự) nữa?"

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, nhìn ra đôi mắt đen kia có chút đau thương cùng mất mát, cô gật đầu.

"Việc xảy ra vào mười năm trước, khi đó bà nội anh vẫn còn sống, bà nội rất thương anh. Ba anh có rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài, mẹ anh thì lúc nào cũng tìm cách để xua đuổi những người phụ nữ ấy. Cho đến một ngày, mẹ anh có được mấy tấm ảnh mờ ám giữa ba anh với người phụ nữ khác, để bà nội lại một mình rồi bỏ đi tìm người phụ nữ đó. Nhưng vào ngày hôm đó, bệnh tim của bà nội tái phát, bởi vì không được cấp cứu kịp thời nên bà mất, tiểu Ngự là cách mà bà nội gọi anh, từ ngày bà nội mất, cái tên này cũng trở thành cấm kỵ. Kể từ ngày đó anh bắt đầu oán hận họ, oán hận họ trong lúc đó lại để sự tình liên lụy đến tính mạng của bà, vì thế mới sinh ra khúc mắc với họ. Họ lúc nào cũng chỉ biết việc của mình, chỉ có bà thương anh nhất, sự ra đi của bà là nguyên nhân chủ yếu khiến tính cách của anh trở nên thế này, dần dần anh mất đi ham muốn, tính cách vốn có của một con người. Tất cả là tại bọn họ, vì họ mới xảy ra cái chết của bà nội, cho nên sau này, anh tách khỏi gia đình, 15 tuổi tiếp quản Phàm thị. Trên thương trường, anh hiểu rất rõ lòng dạ con người, cũng biết hết sự đen tối trong đó, cho nên tự anh tạo nên thế giới đen tối của chính mình." Nói xong Phàm Ngự liền nhìn An Tuyết Thần, sâu trong đôi mắt kia, như ẩn như hiện một điều gì đó, là sự bất lực, là sự sợ hãi. Phàm Ngự nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần. "Tuyết Thần, vì thế, lúc đó anh mới xử lý mọi việc có chút cực đoan, nhưng giờ thì anh biết rồi, em đừng rời khỏi anh, được không?" Lời nói của anh tràn ngập khẩn cầu, thậm chí cô có thể cảm nhận được đôi tay anh đang đặt trên má mình hơi run run, việc như thế nào mà có thể khiến cho anh run sợ đến như vậy.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, cô có thể nhìn thấy sự đau đớn trong đôi mắt anh rõ, ràng là rất sâu đậm.

Cô xoa tay anh, trấn an: "Sẽ không đâu, tiểu Ngự, em đã nói rồi, em sẽ không rời bỏ anh. Cho nên anh đừng lo đến việc em sẽ vì mẹ anh mà rời bỏ anh, lẽ nào anh không biết tính em sao? Kiếp này, ngoài anh ra thì chẳng có gì có thể uy hiếp được em, hơn nữa anh cũng nói sẽ chẳng có ai có thể tổn thương đến em không phải sao?"

Nghe An Tuyết Thần nói thế, lòng Phàm Ngự chợt dịu lại, đôi mắt sắc bén như thanh kiếm lúc trước giờ lại tràn ngập sự dịu dàng, lo lắng. Anh yêu người con gái này đến chết thôi, ôm eo An Tuyết Thần, làm cho cô áp sát vào ngực mình, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô.

Phàm Ngự nhẹ nhàng ôm An Tuyết Thần, hai người triền miên hôn, anh bế ngang người cô, thẳng đi tới phòng nghỉ. Anh đặt cô lên giường, bắt đầu mân mê từng tấc thân thể cô, anh muốn được hoàn toàn cảm thụ cô, đây là cô gái duy nhất trong đời làm cho anh muốn ngừng cũng không được.

Phàm Ngự cởi bỏ quần áo của An Tuyết Thần, nhất thời cơ thể cô lộ ra. Phàm Ngự thưởng thức thân thể cô, con ngươi đen dần trở nên sâu thẳm, ** dần cuộn lên trong lòng.

An Tuyết Thần khẽ mở mắt, toát lên vẻ kiều mị, quyến rũ vô cùng. "Tiểu Ngự!"

"Uh, anh đây!" Bởi vì đang *** cho nên giọng của Phàm Ngự trở nên khàn khàn, ám muội; rất mê hoặc phụ nữ. An Tuyết Thần giờ mới biết vì sao phụ nữ lại có thể vì người đàn ông này mà hy sinh tất cả. Anh là người mà Thượng đế ban tặng; khuôn mặt tuấn tú như thiên thần, lại có sức mạnh của quỷ. Khiến cho bất kỳ người con gái nào sở hữu được người đàn ông này cũng đều yêu sâu đậm.

Tiếp đến, họ cùng nhau cảm thụ đối phương, thật sâu, long trời lở đất, lên đến tận mây xanh, kích thích mỗi tế bào của nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.