Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 2: Chương 2: Phàm Ngự 1




Edit: Vân Nhi

Rời khỏi bệnh viện, An Tuyết Thần một mình lang thang trên đường, tinh thần hoảng hốt, suy nghĩ mông lung, thân thể chao đảo bước đi vô định như không cẩn thận sẽ ngã xuống mặt đường ngay tức khắc. Dưới ánh mặt trời cực kỳ chói chang, cô cảm thấy mình thật vô dụng.

“Ba trăm vạn, phải tìm ở đâu đây.” Cô cứ nhìn bầu trời trong xanh mà suy nghĩ rồi dần dần thiếp đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thân thể nhỏ bé của cô rốt cuộc không chịu đựng nổi, cảnh vật trước mắt từ từ biến thành màu đen, cứ như vậy cô ngất đi.

Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng, cố gắng đứng lên khiến đầu cô cảm thấy đau nhức, đúng lúc này cửa phòng mở ra, đi vào là một người đẹp tóc đỏ, vóc người cao gầy, còn có một đôi mắt mị hoặc. “Cô đã tỉnh, cô vừa rồi ngất xỉu trước cửa, nên tôi đưa cô vào đây, uống miếng nước đi.”

Cô nhận lấy ly nước. “Cám ơn, thật xấu hổ, đã làm phiền cô.”

“Không sao, nhìn cô chắc đang là học sinh trung học, sao lại ngất ở đây vậy?”

Nơi đây ban ngày được gọi là vùng đất của đế vương, Đế Vương Chi Gia, bởi chỉ những người thật sự giàu có mới có thể vào đây. Nhưng ban đêm, nơi đây lại trở thành địa ngục trần gian, bởi khi màn đêm vừa buông xuống, những thế lực đen tối sẽ xuất hiện, tất cả đều có liên quan đến Hắc Sáp Hội.

“Tôi muốn đi làm, nghe nói ở chổ này có thể kiếm được rất nhiều tiền, cô có thể giúp tôi được không?.” An Tuyết Thần cầm chặt ly nước trong tay van xin.

Nghe An Tuyết Thần nói như vậy, người đẹp tóc đỏ cảm thấy thương tiếc, bởi cũng có rất nhiều người giống như cô, chỉ vì sinh tồn mà phải đi trên con đường này.

Quan sát An Tuyết Thần một vòng. “Cũng có thể, nhưng cô có hiểu hết được công việc mà mình sắp làm không? Nơi này không phải chỉ đơn giản bồi khách uống chút rượu rồi thôi.”

“Tôi, tôi có thể, tôi cần tiền, tôi cần ba trăm vạn.”

“Ba trăm vạn cũng không nhiều, chỉ cần khách vui vẻ, đôi khi một đêm có thể kiếm hơn con số đó nữa.” nhìn vẻ kiên định của An Tuyết Thần, người đẹp tóc đỏ nói.

“Đi thôi, tôi dẫn cô đi gặp quản lý.” Nói xong cô ta kéo tay An Tuyết Thần ra khỏi căn phòng.

“Ừ, không tệ, quả thực là báu vật khó gặp, nếu cô đã quyết định, như vậy tối nay liền ra sân.”

Nói chuyện là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, là quản lý của Đế Vương Chi Gia.

Ngồi trong phòng hóa trang, An Tuyết Thần nhìn bản thân đang mặc đồng phục học sinh, đây chẳng khác hình ảnh ngày thường của cô bao nhiêu, quản lý nói mặc như vậy mới có vẻ thuần khiết, sẽ khiến cho các vị khách chú ý.

Đang lúc cô mơ mộng nhìn mình trong gương thì quản lý hô: “An Tuyết Thần, đến lượt cô.”

“A, Vâng.” Trong lòng không ngừng tự nhủ mình phải cố gắng lên, An Tuyết Thần từ từ bước ra ngoài. Cô không biết rằng những bước đi này đang từ từ đưa cô vào cuộc sống giam cầm.

Quản lý dẫn An Tuyết Thần lên lầu cao nhất, lầu 100, trên cửa viết chữ VIP. An Tuyết Thần quan sát bốn phía, thật là tuyệt đến dọa người, trên tường treo một chùm đèn kim cương hoa lệ, chung quanh tường dát vàng rực rỡ. Khắp nơi đều tản mát khí chất của đồng tiền.

Tiến vào căn phòng VIP, đập vào mắt cô là những hình ảnh nóng bỏng đầy nhiệt huyết, bên trong là các cặp nam nữ đang thoải mái hoan ái, những tiếng rên rỉ, gào thét không ngừng vang lên. Nhìn mà thấy ghê tởm, An Tuyết Thần có cảm giác buồn nôn, cô lấy tay che miệng, giống như muốn phun ra.

“Ngự thiếu, ngài xem, hôm nay chúng tôi có một cô gái là nữ sinh trung học đệ nhị cấp mới tới, có mấy phần thùy mị, ngài xem. . .” Quản lý hướng về phía người đàn ông đang ngồi trên sa lon cung kính nói.

Người đàn ông lấy tay hắn ra khỏi nội y của cô gái bên cạnh, lạnh lùng nhìn về phía cửa, An Tuyết Thần nhận thấy cái nhìn của hắn liền cúi đầu xuống.

“Tới đây.” Giọng điệu của hắn không ấm không lạnh ra lệnh. Thấy An Tuyết Thần vẫn còn bất động, quản lý liền đẩy cô lên.

An Tuyết Thần có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn đang nhìn mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.