Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 91: Chương 91: Trở về nước, gặp nhau ở dạ tiệc (p1)




Năm năm sau ——

Thời gian trôi qua cực nhanh, năm năm rồi, đã năm năm chưa trở về nước rồi. Tất cả đều đã thay đổi, bao gồm cả con người.

"A, Trung Quốc, tôi – Giang Lệ Lệ đã trở lại." Giang Lệ Lệ hướng về phía mặt trời hô to. Hai cánh tay mở rộng ra, hoài niệm hơi thở của Tổ quốc.

An Tuyết Thần và Lãnh từ từ bước đến bên người Lệ Lệ, nhìn Lệ Lệ, sau đó nhìn bầu trời quen thuộc. Cô rời đi đã năm năm, lần thứ hai trở về quê nhà.

"Được rồi, đừng kêu nữa, chúng ta lên xe thôi. Đừng quên buổi tối còn có một dạ tiệc quan trọng, tớ rất chờ mong đó." An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ, nhàn nhạt mở miệng, thanh âm dễ nghe như vậy, chỉ là hơi trầm khàn. Cực kỳ mị hoặc.

"Ui, cậu vẫn nên quản tốt vị kia của cậu đi, suốt dọc đường, đều bị nước miếng của hoa si dìm chết rồi, cậu á, vẫn nhìn lại điểm chính đi. Ngộ nhỡ bị người khác đoạt mất, đến lúc đó cậu đừng có khóc nhé" Giang Lệ Lệ trêu chọc nói.

Lãnh đem An Tuyết Thần ôm vào trong lòng càng chặt hơn: "Tớ cũng sẽ không, ngoại trừ Thần nhà tớ ra, tớ không muốn bất kỳ cô gái nào." Khuôn mặt tràn đầy nhu tình của Lãnh nhìn An Tuyết Thần mở miệng nói.

An Tuyết Thần đem đầu mình áp sát vào trong lồng ngực của Lãnh, sau đó nhìn Lãnh, hưởng thụ hương vị như ánh mặt trời của anh, cô đã thành thói quen, thứ mùi này, làm bạn với cô đã năm năm.

Lãnh cưng chiều vỗ vỗ đầu An Tuyết Thần: "Hai vị đại tiểu thư, lên xe thôi."

Trên xe ——

Dọc theo đường đi, nhìn cảnh vật vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, thời điểm ngang qua nhà của Phàm Ngự, vừa đúng lúc nhìn thấy anh vừa xuống xe.

Phàm Ngự, anh nếm thử hương vị bị người mình yêu thích nhất tổn thương và lừa gạt chứ? Loại tư vị đó dễ chịu không? Chỉ mong anh hãy nhớ kỹ lời nói của tôi.Liếc mắt một cái sau đó liền dời tầm mắt qua chỗ khác. Không có bất kỳ kỷ niệm. Ở chỗ này, cô đã mất đi một sinh mạng.

Phàm Ngự chợt xoay người, loại cảm giác đó rất quen thuộc. Ngắm nhìn xung quanh. Nhưng không phát hiện bất cứ người nào.

"Tổng giám đốc, Lạc tổng vẫn còn ở phòng làm việc của ngài." Thư ký nhắc nhở.

Phàm Ngự xoay người, "Ừ, đi thôi"

Lãnh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của An Tuyết, xoay người cô qua, sau đó, cái cằm hoàn mỹ chống đỡ trên đỉnh đầu cô. Tham lam hấp thụ mùi hương trên tóc cô.

"Thần, anh thật sự rất sợ mất em, anh không biết cảm giác lần này thế nào, anh cảm thấy mình không thể bắt được em rồi." Thanh âm của Lãnh có lo lắng, sầu lo.

Đôi tay An Tuyết Thần vòng chặt quanh hông Lãnh, nghe nhịp tim đập mạnh của anh. "Liệt, làm sao có thể chứ? Em sẽ không rời khỏi anh, em bảo đảm anh sẽ không mất em. Em là vị hôn thê của anh. Vĩnh viễn đều là vị hôn thê của anh, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách làm vị hôn phu của em, chỉ Lãnh có tư cách này."

Lãnh nghe câu trả lời của An Tuyết Thần, trong lòng cực kỳ kinh hỉ, càng ôm An Tuyết Thần chặt hơn. Giống như đứa trẻ nhận được kẹo, cam đoan của cô khiến trái tim anh an tâm.

"Ừ, anh tin em, anh yêu em, Thần." Thanh âm của Lãnh cực kỳ dịu dàng.

An Tuyết Thần nằm ở trong ngực Lãnh, nhẹ nhàng gật đầu.

Một bên khác ——

Giang Lệ Lệ nhìn hai người dính lấy nhau. 【 Lạc Trạch, hi vọng anh quá tốt, cứ phá hủy tôi như vậy. Tôi thật mong đợi buổi tối chạm mặt, hi vọng anh không nên quá kinh ngạc nhé. 】

Phòng làm việc ——

Lạc Trạch một thân tây trang ngồi trên ghế sa lon, đã sớm không còn phóng đãng như năm năm trước, năm năm này anh đem Lạc thị trở nên gọn gàng ngăn nắp. Trở nên càng thành thục hơn rồi.

"Ngự, vẫn không có tin tức, cô ấy giống như biến mất vậy, không điều tra được." Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, khẽ vuốt ve cằm của mình, mở miệng.

"Ừ." Phàm Ngự để cây bút trong tay xuống, năm năm rồi, kết quả cũng giống nhau, anh cũng đã quen rồi.

"Buổi tối, cậu muốn dẫn ai tham dự?" Lạc Trạch đốt một điếu thuốc, híp mắt nói.

"Tuyết Nhi." Phàm Ngự nhàn nhạt mở miệng, nhìn kỹ anh, thời gian cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt anh. Chỉ là, càng thêm thành thục và chững chạc hơn, càng khiến phụ nữ điên cuồng. Hai người đàn ông này, nổi tiếng là người đàn ông độc thân hoàng kim.

"Vậy vị hôn thê điêu ngoa của cậu sẽ không náo? Buổi tối còn có thân sĩ náo nhiệt, tớ lại muốn nhìn một chút hai nữ một nam có phải cũng có thể vừa hát vừa diễn trò không?" Giọng điệu của Lạc Trạch rõ ràng là đang trêu chọc.

Phàm Ngự thưởng cho anh ta một ánh mắt lạnh lẽo. Thân thể hơi nhích về phía sau, "Cậu nên lo lắng cho chính mình thì hơn, nghe nói ông cụ bên nhà cậu đã chỉ định Chu nha đầu kia làm cháu dâu."

Lạc Trạch gắt gao trừng mắt với Phàm Ngự. "Cô gái kia? Để cho cô ta gặp quỷ mà “ưmh” đi?"

Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch một lúc. Nhàn nhạt mở miệng: "Trạch, trong lòng cậu có người rồi."

Lạc Trạch bị Phàm Ngự thình lình nói ra một câu, ngẩn người. Khe hở giữa đôi mắt hơi run.

"Người? Nơi này, tạm thời không có bất kỳ một cô gái nào xứng với nơi này" Lạc Trạch nói xong liền chỉ vào trái tim mình.

Phàm Ngự cũng không nói gì. Hồi tưởng cảm giác vừa nãy, ấy chính là nồng đậm. An Tuyết Thần, rốt cuộc em đang ở đâu? Em mang trái tim của anh đi, lại biết mất không rõ tung tích.

Hai người đàn ông này đều đang nghiền ngẫm sự việc khác nhau, nhưng đều có liên quan đến phụ nữ.

Khách sạn ——.

Dưới ánh đèn, lễ phục dạ hội màu tím bao bọc dáng người hoàn mỹ của cô, dưới ánh đèn, một nữ thần thần bí - thanh nhã màu tím như vì sao sáng lại không mất phần mê người, tạo ra làn gió mê hoặc.

Váy tầng xinh đẹp màu hồng nhạt đem cô gái vốn ngọt ngào đáng yêu càng làm nổi bật vẻ đẹp mê người, nhìn cô, hình như giống cô gái bước ra từ trong truyện thiếu nhi.

Lễ phục màu tím, bên ngực trái còn có bông hoa bách hợp nở rộ, sinh động như thế, vô kiên bất tồi. Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần một thân màu tím, gương mặt hâm mộ.

Mái tóc dài quyến rũ được quấn búi bằng một mảnh ren, viền váy xếp tầng cùng màu, ở dưới ánh trăng nở rộ như hoa mai, đêm đó, mỗi bông hoa tuyết tung bay xuống, cũng mang theo gió biển Aegean, khẽ tung bay hôn cô.

"Tuyết Thần, cậu thật sự quá đẹp, tớ mà là đàn ông, nhất định muốn cậu." Khuôn mặt ái mộ của Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, lại quên nhìn trang phục của mình rồi.

An Tuyết Thần hướng về phía Giang Lệ Lệ cười cười, sau đó thanh nhã mở miệng: " Lệ Lệ, cậu cũng rất đẹp, tớ không nhận ra, thay đổi lớn thật, so bản thân, thay đổi cũng rất lớn."

Giang Lệ Lệ xoay người nhìn mình trong gương. Cô quả thật đủ làm cho người ta kinh ngạc - chọc giận, mặc trên người là bộ lễ phục màu hồng, trên lễ phục còn thêu crystal lớn lớn nhỏ nhỏ, tràn đầy ánh sáng rực rõ, thực sự đâm mắt đui mù. Ngang hông còn thắt một đai nơ bướm dài nhỏ màu đen, thể hiện rõ dáng người lung linh hấp dẫn của cô, nhiều phần dung tục, lại thiếu phần đơn thuần. Mái tóc màu đỏ, tươi sáng như máu lại có vẻ hết sức xinh đẹp, lông mi cong cong che giấu đôi mắt màu tím.

Thời gian thật sự làm thay đổi rất nhiều thứ. Bao gồm cả cách ăn mặc. Lệ Lệ hướng về phía thân hình quyến rũ trong gương cười cười.

"Tớ nói nè, hai vị mỹ nữ, đem tớ gạt sang một bên đã lâu, phụ nữ chính là phiền hà." Mặc dù nói như vậy, nhưng ánh mắt nhìn An Tuyết Thần tràn đầy nhu tình. Ái mộ chi tình (Mê thích).

Lãnh mặc âu phục màu lam đậm càng thêm thần bí cùng u buồn, cộng thêm chất liệu tơ tằm, mềm mại phóng khoáng, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, vô cùng hấp dẫn; từ áo sơ mi, cà vạt đến âu phục, màu sắc, chất liệu sáng bóng vô cùng cân xứng - phẳng phiu, bả vai cân đối, lộ ra vô cùng gợi cảm, trái lại còn mang chút trung tính, so với điểm âm nhu, chính thể hiện khéo léo hình dáng cùng phong cách tao nhã của người đàn ông.

"Liệt, anh xong nhanh vậy." An Tuyết Thần hướng về phía hình ảnh trong gương của anh, mỉm cười nói.

Lãnh tiến lên phía trước, từ phía sau nhẹ nhàng vòng tay ôm cô. "Thần, em quá đẹp, chờ sau khi ổn định, chúng ta liền kết hôn có được không?"

An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt mong đợi của Lãnh, "Được, chờ sau khi ổn định chúng ta liền kết hôn." Năm năm rồi, anh không xa không rời cô, cần phải như vậy.

Lãnh vui mừng xoay người An Tuyết Thần lại. "Thật sao?"

"Ừ, thật"

Lãnh nhẹ nhàng phủ lên đôi môi đỏ mọng của An Tuyết Thần, khuynh tình triền miên, chỉ sợ làm hư. An Tuyết Thần cũng cứng ngắc vòng quanh hông anh.

Giang Lệ Lệ ở một bên cười trộm, sau đó rời đi. Vừa đúng lúc gặp phải Lạc Trạch đi vào đại sảnh. Chỉ thấy dáng người cao lớn của anh, làn da màu đồng, đường nét ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, giống như bức tượng Hy Lạp, con người u ám – thâm thúy – lạnh lẽo, có vẻ cuồng dã không câu nệ, tà mị mà gợi cảm. Lập thể ngũ quan của anh như được chạm khắc đến tuấn mỹ, cả người phát ra loại khí chất vương giả uy chấn thiên hạ, trên khuôn mặt tà ác – tuấn mỹ quét xuống nụ cười phóng đãng không câu nệ. Bên cạnh còn có một cô gái.

Trên người là bộ âu phục phối màu đen trắng mới, cổ áo trễ ngực cùng thiết kế đuôi tròn, hơi thở quý tộc rất mãnh liệt, cùng cà vạt là điểm nhấn.

Ngắn mà thoáng, rất ngầu rất mới!

Đen trắng đối lập, chính là phong cách mới của người đàn ông, khắp nơi hiện lên ý mới, toàn thân cảm giác đơn giản lão luyện lại không mất lộng lẫy! Nếu như trong máu đủ cuồng dã, cũng có thể kết hợp phong cách nồng đậm hơn, lộng lẫy, xinh đẹp!

Khóe miệng Giang Lệ Lệ kéo ra nụ cười nịnh nọt. "Lạc Trạch, bây giờ có lẽ nên cho anh một kinh hỉ nhỏ." Nói xong, liền từ phía sau vọt đi lên trước anh, cố ý đụng vào bạn gái anh.

"A, người nào, cô không có mắt à." Thanh âm phẫn nộ của cô gái xinh đẹp vang lên giữa đại sảnh. Lạc Trạch liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh thì thầm, thanh âm u ám, mở miệng nói: "Câm miệng, làm tôi mất mặt, thì cút" Cô gái bị dọa sợ đến ngoan ngoãn câm miệng, Lạc Trạch nhìn bóng lưng kia có chút quen thuộc, nhưng vì ngại mặt mũi, ra lệnh nói: "Nói xin lỗi"

Nụ cười bên khóe miệng Giang Lệ Lệ càng sâu hơn, ưu nhã xoay người. Nhìn anh. Cười đến quyến rũ. Đủ để nhận lấy vòng ôm của vô số đàn ông ở đây.

Lạc Trạch nhìn gương mặt yêu mị quên thuộc điên đảo chúng sinh kia, sửng sốt năm giây, tiếp đó thu hồi lại, chỉ là cau mày nhìn cô trở nên xinh đẹp.

"Lạc tổng, muốn nói chuyện với tôi sao?" Lệ Lệ hả hê liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh anh sau đó thanh nhã mở miệng, "Ngại quá, vị phu nhân này thật xinh đẹp."

Cô gái nghe vậy cũng không tức giận nữa, ngược lại bởi vì câu nói của cô mà rất vui vẻ, "Thôi."

Lệ Lệ mị cười, liếc mắt nhìn lông mày đang cau chặt lại của Lạc Trạch, nụ cười trên mặt sâu hơn.

"Giang tiểu thư, sắp bắt đầu rồi, xin ngài đi vào." Một người đàn ông đi tới bên cạnh Giang Lệ Lệ, cúi chào một cái, tôn kính mở miệng.

"Ừ, tôi biết rõ rồi, cậu vào trước đi, tôi vào sau." Lệ Lệ ưu nhã nhấp miệng.

"Dạ" Chờ người đàn ông rời đi, Lệ Lệ ngoái đầu nhìn lại, cười yêu mị, sau đó ưu nhã đạp bước chân đi vào bên trong.

Lạc Trạch nhìn theo bóng lưng màu hồng, long mày nhíu chặt không buông lỏng. Anh có cảm giác có chuyện gì xảy ra. Anh vội vàng theo sau.

Lạc Trạch đi vào đại sảnh dạ tiệc, lại không tìm thấy bóng dáng màu hồng, một trận náo nhiệt truyền đến, cũng biết ai tới rồi.

Anh ngẩng đầu, khóe miệng kéo ra nụ cười như có như không, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay phủi rơi những bụi bậm cơ hồ không tồn tại.

Một bộ âu phục màu đen cùng khuôn mặt anh tuấn càng phát ra đẹp trai, cổ áo lộ ra áo sơ mi màu tím. Anh bước từng bước đi tới, bông tai hột xoàn màu lam còn chói mắt hơn so với đèn thủy tinh. Dắt Lâm Mộng Tuyết đi vào đại sảnh, trong nháy mắt dẫn tới một trận ồn ào.

Góc An Tuyết Thần nhìn thấy hai người kia, nhớ tới đứa con đã chết trong bụng, bàn tay cô nắm thật chặt.

"Kế tiếp, tôi tuyên bố, dạ tiệc từ thiện chính thức bắt đầu."

"Phàm Ngự, Phàm tổng, quyên năm tỷ. Lạc Trạch, Lạc tổng, năm tỷ. Còn có Lãnh, Lãnh tổng, mười tỷ"

Bụp bụp —— dưới đài vang lên tràng vỗ tay. Phàm Ngự cùng Lạc Trạch nghe thấy cái tên này, lông mày nhăn nhăn.

"Kế tiếp, xin mời người đã quyên tặng mười tỷ, Lãnh tổng lên đài phát biểu."

Lãnh đứng ở giữa khán đài. Mỉm cười mở miệng: "Mười tỷ này là tôi dùng tên vị hôn thê của tôi quyên góp"

"A, xin hỏi tên vị hôn thê của Lãnh tổng là gì?" Người chủ trì hỏi.

"Là Tuyết Lệ trong đó có một thành viên."

Người chủ trì vỗ vỗ tay, sau đó tuyên bố: "Xin mời vị hôn thê của Lãnh tổng lên đài."

Toàn bộ ánh đèn đều mờ xuống. Một bên khan đài khác, một bóng dáng màu tím từ từ bước ra ngoài. Phàm Ngự nhìn dáng người quen thuộc, nhịp tim như muốn ngừng lại. Theo bước chân của cô, bước tới bên người Lãnh. Sau đó khoác lấy cánh tay anh.

"Thê tử của tôi, tay chơi Piano Tuyết Lệ, tiểu thư An Tuyết Thần." Lãnh tuyên bố trước mọi người. Ngay sau đó, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, sau đó ánh đèn lần nữa khôi phục.

An Tuyết Thần nhàn nhạt liếc Phàm Ngự một cái, cũng nhìn thấy biểu hiện của anh trong giờ phút này, bao gồm cả sắc mặt người phụ nữ bên cạnh anh. Điều này làm cho cô rất vui vẻ.

Cầm ống nói, thanh âm điềm tĩnh truyền vào trong lỗ tai người khác.

"Rất vinh hạnh, là chủ sự (người đứng ra tổ chức) chúng tôi mở màn tặng các ngài một tiết mục khảy đàn. Còn có, rất cảm ơn vị hôn phu của tôi, Liệt, dùng danh nghĩa của tôi quyên tặng mười tỷ. Tự trong đáy lòng, chúc cho những người cần đến số tiền này, tất cả đều tốt."

Nói xong, một tràng vỗ tay lại vang lên. Người chủ trì nói tiếp: "Nữ chính đẹp nhất của chúng ta đêm nay sẽ khảy một bản nhạc. Xin mời"

An Tuyết Thần hướng về phía Lãnh cười cười, tình cảm dịu dàng như vậy, nhìn vào trong mắt người nào đó sao chói mắt thế.

An Tuyết Thần ưu nhã ngồi bên cạnh Piano, bắt đầu đánh đàn. Sau khi một đoạn ngắn chấm dứt, theo thanh âm tiếng sáo mọi người nhìn lại, một bóng dáng màu hồng nhạt ngồi bàn đu dây từ trên trời giáng xuống. Thổi ống sáo đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, hai người bắt đầu diễn xuất bản nhạc hoàn mỹ nhất trên thế giới.

Lạc Trạch cũng như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm bóng dáng màu hồng, xem ra tất cả đều có kết quả rồi, Lãnh đem bọn họ bảo vệ rất tốt.

Lâm Mộng Tuyết nhìn thấy tầm mắt Phàm Ngự vẫn rơi vào cô gái được mọi người say mê yêu thích, trong lòng ghen tị, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm An Tuyết Thần. Tại sao trở lại, còn mang theo thân phận hoa lệ như vậy.

Một khúc hoàn tất, hai cô gái nắm tay nhau đi tới trước khán đài, khom người chào thật sâu, nhất thời tiếng vỗ tay vang lên. An Tuyết Thần cứ như vậy nhìn Phàm Ngự, khóe miệng cười, bảo trì như vậy.

MàLệ Lệ cũng nhìn Lạc Trạch, cười đến cực kỳ quyến rũ, nhìn hai người đàn ông này ở dưới đài, máu nóng sôi trào. Cuộc gặp mặt như vậy, khiến cho bọn họ vạn lần không nghĩ tới.

"Kế tiếp, các vị chơi thỏa thích, thời gian tự do"

An Tuyết Thần kéo Lãnh đi tới phía Phàm Ngự và Lạc Trạch đang cùng người khác nói chuyện phiếm.

"Phàm tổng, Lạc tổng, đã lâu không gặp. Thần, chào hỏi đi em." Lãnh ưu nhã mở miệng.

Ánh mắt Phàm ngự vẫn gắt gao nhìn chằm chằm An Tuyết Thần, nhìn thấy hành động thân mật của bọn họ. Nghe người đàn ông khác gọi cô là Thần. Nếu có khả năng, anh thật muốn ăn người con gái trước mắt – người mà anh ngày nhớ đêm mong này.

An Tuyết Thần đối với ánh mắt cực nóng của Phàm Ngự, lớn mật nghênh đón, giơ ly rượu vang trong tay lên. Thanh âm bình tĩnh, nói: "Phàm tổng, đã lâu không gặp, Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp, nhìn thấy hai người ân ái, tôi thật sự vô cùng an ủi."

Tất cả mọi người nghe những lời cô vừa nói ra ngoài, mỗi một câu cũng rất châm chọc. An Tuyết Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu của Lâm Mộng Tuyết. Lãnh thâm tình liếc mắt nhìn cô gái trong ngực, sau đó cũng bày ra khuôn mặt như vậy.

"Vị tiểu thư này, cùng vị hôn thê của tôi có ta dáng dấp cũng thật giống nhau." Lâm Mộng Tuyết hiểu rõ, thân thể run rẩy, sau đó gắt gao kéo Phàm Ngự.

An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt châm chọc của cô ta, buồn cười quá. Cô chỉ liếc mắt một cái, sau đó nhẹ nhàng mở miệng uống ly rượu vang, tiếp đó ngẩng đầu, trong mắt hẳn là nhu tình.

"Liệt, em nghĩ chúng ta nên qua chỗ khác, bên kia còn có rất nhiều cần chúng ta chào hỏi đấy?" Thanh âm nũng nịu truyền vào trong tai Lãnh, cực kỳ nhu tình, lỗ tai Phàm Ngự nghe thấy tựa như băng lãnh.

Lãnh nhẹ nhàng điểm một cái lên chóp mũi của An Tuyết Thần, sau đó mở miệng: "Được, theo ý em."

"Phàm tổng, chúng tôi đi trước."

"Chờ một chút." Lúc này, GiangLệ Lệ đi tới, cầm điện thoại, mặt bất đắc dĩ nhìn nhóm An Tuyết Thần.

"Này, con trai của cậu muốn cậu về nhà sớm, nó nói muốn ba mẹ?" GiangLệ Lệ nói một câu như sét đánh tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Lãnh và An Tuyết Thần, An Tuyết Thần nhìn nét mặt củaLệ Lệ , trong nháy mắt liền hiểu. Nhận lấy điện thoại.

"Alo, con trai, ngoan, một lúc nữa ba mẹ sẽ về, phải ngoan ngoãn nhé"

"Ừ, hôn một cái, bái bai" Sau đó đem điện thoại di động ném lại cho GiangLệ Lệ , tiếp đó, xoay người rời đi.

GiangLệ Lệ nhìn hai người rời đi, nụ cười khóe miệng càng sâu hơn, sau đó xoay người nhìn vẻ mặt sương mù của Phàm Ngự. Trên trán nổi gân xanh, ánh mắt lạnh lẽo có thể giết người.

"Ui, Phàm tổng, đã lâu không gặp, diễm phúc không cạn á. Bên cạnh có mỹ nữ như vậy. Chỉ là sắc mặt anh không tốt lắm, có muốn tôi gọi 120 không?"

Thủy Li cố nén cười nhìn khuôn mặt điên cuồng như mưa sa của Phàm Ngự biến thành phẫn nộ. Lại tiếp tục mở miệng: "Ngại quá, thứ cho tôi xin lỗi không tiếp được, tôi muốn về nhà thay Tuyết Thần trông coi con trai, à… Kiền nhi tử của tôi." Dứt lời, lướt qua Phàm Ngự, dừng lại bên người Lạc Trạch. Liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh anh. Sau đó vuốt vuốt mái tóc, ưu nhã rời đi. Lưu lại hai bộ mặt tức giận.

Phàm Ngự nắm chặt ly rượu trong tay, trong nháy mắt bể tan tành, rượu phun trào ra, Lạc Trạch tiến lên. "Ngự, chú ý một chút, kiềm chế chút, trở về tớ sẽ điều tra lại" Trấn an Phàm Ngự liền rời đi theo bóng dáng màu hồng.

GiangLệ Lệ ở trong phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương, nghĩ tới thắng lợi mới vừa rồi, đại hoạch toàn thắng, hai má vặn vẹo, vui chết rồi. Cúi đầu rửa tay một cái, thời điểm lần nữa ngẩng đầu lên, trong gương có thêm một người.

GiangLệ Lệ ưu nhã xoay người, nhìn vẻ mặt tức giận của Lạc Trạch, mở miệng: "Lạc tổng, đây là toilet nữ."

Lạc Trạch cắn răng, nhìn cô gái trước mắt, những người đáng chết, nhìn không của anh, cũng đã để cho cô máu nóng sôi trào. Thật muốn đem cô ép xuống dưới thân.

Lạc Trạch, khóe miệng kéo ra nụ cười mị hoặc, từng bước một đi về phíaLệ Lệ , GiangLệ Lệ lui về phía sau, dựa người vào đá cẩm thạch phía sau.

"Anh muốn làm gì?"

Lạc Trạch nâng cằm của cô. Phóng đãng nói: "Lâu như vậy không gặp, lực câu dẫn đàn ông của em càng ngày càng tiến bộ rồi."

GiangLệ Lệ gạt bàn tay của Lạc Trạch ra, gương mặt cười nịnh nọt: "Vậy sao, thật đúng là tốt, tôi cũng nhanh chóng muốn tìm một ông xã để gả cho."

Bàn tay Lạc Trạch đỡ cái ót cô. Hơi thở mãnh liệt của anh phun lên mặt cô: "Nói, các người có mục đích gì?"

Thủy Li cứ nhìn chăm chú anh ta như vậy: "Lạc Trạch, là cái dũng khí gì để anh ở trước mặt tôi hung hồn. Nói cho anh biết, không có mục đích"

Lạc Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yêu mị, hung hăng hôn lên. Cái loại hương vị này đã lâu rồi.

Bốp ——

Lạc Trạch nghiêng gương mặt tuấn tú. Quay đầu lại nhìn vẻ mặt tức giận củaLệ Lệ .

"Anh, thật làm cho tôi ghê tởm." Nói xong,Lệ Lệ liền sải bước rời khỏi phòng vệ sinh, lưu lại Lạc Trạch tiêu hóa những lời cô nói.

Hội trường ——

Phàm Ngự vẫn nhìn chằm chằm vào hai dáng người vừa cười vừa nói, anh tức giận muốn giết bọn họ, nhưng mà, cuối cùng lý trí vẫn không cho phép.

An Tuyết Thần tựa vào bả vai của Lãnh, đi theo anh ứng phó với người trên thương trường, ấy chính là xứng đôi. Năm năm rồi. Cô thay đổi, càng trở nên làm cho người ta không thể dời mắt, xinh đẹp hơn, càng thêm nắm bắt tầm mắt đàn ông, bên cạnh còn có vị hôn phu. Anh làm sao có thể cho phép đây?

Phàm Ngự ngửa đầu uống rượu. Trong ánh mắt tản ra cương quyết – hung ác nham hiểm. Đã trở lại, lâu như vậy đừng nghĩ đi. Nhìn cô thùy mị rúc vào trong lòng người đàn ông khác, còn có đứa trẻ, anh liền muốn giết cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.