Nhà Tuck Bất Tử

Chương 18: Chương 18




Và thế là bữa sáng họ lại ăn bánh rán tiếp, nhưng có vẻ như chẳng ai nề hà chuyện đó cả.

"Không con nào cắn câu à?" Bà Mae hỏi.

"Dạ không," Miles nói. "Bọn con chả muốn bắt con nào cả."

Dù sao thì nói như vậy cũng đúng. Nhưng Winnie đỏ mặt khi nghe anh nói thế, cô thật biết ơn vì anh chẳng hề giải thích gì thêm.

"Thôi không sao," bà Mae nói. "Chắc là lâu rồi con không câu nên quên ấy mà. Có lẽ ngày mai sẽ câu được thôi."

"Chắc thế ạ," Miles nói. "Ngày mai vậy."

Thế nhưng chính ý nghĩ sắp được nhìn thấy Jesse nữa mới làm cho ruột gan Winnie cồn cào lên. Sau cùng cậu cũng chịu xuống, miệng ngáp và yêu đời, tay vò mái tóc xoăn, đúng ngay lúc bà Mae đang bày bánh rán lên đĩa. "Chà, con sâu ngủ," bà trìu mến bảo cậu. "Con suýt nữa bỏ lỡ bữa sáng đó. Miles với Winnie dậy được mấy tiếng rồi, đi câu cá xong rồi về đây nè."

"Ủa?" Jesse nói, mắt nhìn Miles. "Vậy thì cá đâu? Sao mà mình ăn toàn bánh rán vậy nè?"

"Bữa nay xui," bà Mae đáp. "Hổng biết sao mà cá không cắn câu nữa."

"Tại anh Miles không biết câu cá thì có." Jesse nói, cười toe toét với Winnie làm cho cô bé phải liếc nhìn xuống, tim đập thình thịch.

"Cũng chẳng sao," bà Mae nói "Mình còn cả khối đồ ăn. Đến lấy suất của mình đi nào, cả nhà."

Họ lại ngồi mỗi người một góc trong phòng khách, giống như đêm hôm trước. Trần nhà loang loáng những bóng phản chiếu rực rỡ và ánh nắng tràn qua nền nhà bụi bặm đầy vỏ bào. Bà Mae nhìn quanh rồi thở phào hài lòng. "Thật là hay quá," bà nói, đặt nĩa nằm ngang thăng bằng trên đĩa. "Cả nhà mình tụ tập ở đây. Và còn có cả Winnie nữa - giống như là ăn tiệc vậy."

"Đúng đó ạ," Jesse và Miles lên tiếng cùng một lúc, và Winnie cảm thấy hạnh phúc chợt ào đến.

"Nhưng mình vẫn còn nhiều thứ phải bàn lắm," ông Tuck nhắc mọi người. "Chuyện con ngựa bị chôm nè. Và còn phải đưa Winnie về nhà nữa chớ. Làm sao mình làm được nếu không có ngựa ở đây?"

"Để ăn xong đã, ông Tuck" bà Mae nói chắc nịch. "Đừng nói nhiều làm hỏng bữa ăn ngon. Mình sẽ bàn tới đó liền thôi mà."

Thế là mọi người quay lại ngồi ăn trong yên lặng và lần này Winnie liếm láp xirô thích trên mấy ngón tay mà chẳng cần dừng lại nghĩ ngợi gì trước cả. Giờ đây đối với cô những nỗi sợ hãi vào bữa tối hôm qua dường như mới ngốc nghếch làm sao. Có thể họ thật điên rồ, nhưng không phải là tội phạm. Cô yêu họ và cảm thấy họ như người thân của mình.

Chợt ông Tuck lên tiếng, "Ngủ có ngon không vậy con?"

"Dạ ngon," cô trả lời và trong khoảnh khắc ấy cô đã ước chỉ mình có có thể ở lại đây, mãi mãi cùng với họ, trong căn nhà nhỏ bé, bề bộn, ngập tràn ánh nắng bên bờ hồ ấy. Lớn lên cùng với họ và có lẽ, nếu chuyện về con suối là sự thật - thì có lẽ khi cô mười bảy tuổi... Cô liếc nhìn Jesse, cậu đang ngồi bệt trên sàn nhà, mái tóc xoăn rũ xuống trên đĩa thức ăn. Rồi cô nhìn sang Miles. Và ánh mắt cô chạm vào ông Tuck, nán lại trên khuôn mặt nhăn nheo sầu muộn của ông. Cô chợt nhận ra rằng trong cả gia đình Tuck ông chính là người thân thương nhất đối với cô, dù chẳng thể lý giải được vì sao cô lại cảm thấy như vậy.

Tuy nhiên, chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi nữa vì vào chính lúc ấy có tiếng gõ cửa vang lên. Đó chính là một âm thanh xa lạ, quá đột ngột và bất ngờ đến độ bà Mae làm rơi cả nĩa, còn mọi người thì ngước nhìn lên, hoảng hốt.

"Ai thế nhỉ?" ông Tuck nói.

"Không thể tưởng tượng nổi," bà Mae thì thầm. "Nhà mình chưa từng có ai gọi cửa trong suốt những năm sống ở đây."

Winnie nhận ra giọng nói ấy liền tức thì. Đó là một giọng nói trầm và dễ chịu. Chính là gã đàn ông mặc đồ vàng. Và lúc này đây gã đang cất tiếng, "Chào buổi sáng thưa bà Tuck. Bà là bà Tuck phải không ạ. Tôi vào nhà được chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.