Nhà Tuck Bất Tử

Chương 4: Chương 4




Vào lúc hoàng hôn cùng cái ngày dài lê thê ấy, một người lạ mặt xuất hiện, đủng đỉnh từ dưới làng đi lên rồi dừng chân trước cổng nhà Foster. Winnie lại một lần nữa ở trong sân, lần này đang định chơi trò bắt đom đóm, và thoạt tiên cô bé không để ý thấy gã. Nhưng sau một hồi quan sát cô bé, gã lên tiếng, "Chào con!"

Gã rất cao và khẳng khiu, cái người lạ đang đứng đó ấy. Chiếc cằm dài của gã mờ dần đi dưới mớ râu lưa thưa gọi là có, nhưng bộ đồ của gã thì vàng chóe đến gần như hơi rực lên trong nắng nhạt. Một tay gã treo toòng teng chiếc mũ đen, và khi Winnie tiến lại, gã đưa tay kia lên vuốt lại mái tóc khô xám cho mượt. "Chà," gã nói bằng giọng nhỏ nhẹ. "Con đang bắt đom đóm đấy à?"

"Dạ," Winnie đáp.

"Bắt đom đóm vào một buổi chiều hè như thế này thật là đáng yêu," người lạ tán dương. "Một trò chơi dễ thương làm sao. Hồi bác bằng tuổi con bác cũng thường chơi như vậy lắm. Nhưng tất nhiên là lâu lắm lắm rồi." Gã vừa cười vừa đưa mấy ngón tay mảnh khảnh lên che miệng. Thân hình lênh khênh của gã động đậy liên tục; một chân gõ nhịp, một bên vai giật giật. Nó chuyển động xiên xẹo, khá nhát gừng. Nhưng đồng thời ở gã có một kiểu duyên dáng, như một con rối được điều khiển khéo léo. Quả thực nom gã gần như lơ lửng ở đó trong bóng chiều nhá nhem. Nhưng Winnie, dù đã gần như mê mẩn, bỗng giật mình sực nhớ đến mấy dải băng đen lạnh lùng trên cửa nhà từ hồi đám tang ông nội. Cô bé cau mày rồi nhìn người lạ kỹ hơn. Nhưng nụ cười của gã trông vẫn hết sức tự nhiên, dễ mến và thân thiện.

"Đây là nhà con phải không?" người đàn ông hỏi, hai tay giờ đã khoanh lại và tựa mình vào cổng.

"Dạ phải." Winnie đáp. "Bác có muốn vào gặp ba con không ạ?"

"Có lẽ có. Một chút thôi," gã nói. "Nhưng bác muốn nói chuyện với con trước. Con và cả nhà ở đây lâu chưa?"

"Dạ lâu rồi " Winnie trả lời. "Con và cả nhà đã sống ở đây từ ngày xửa ngày xưa."

"Từ ngày xửa ngày xưa," người đàn ông trầm ngâm lặp lại.

Đó không phải là một câu hỏi, nhưng Winnie lại quyết định dù sao cũng phải giải thích.

"À, tất nhiên không phải là từ ngày xửa ngày xưa, nhưng cũng phải từ khi có người sống ở đây. Bà nội con sinh ra ở đây. Bà nói có thời ở đây toàn cây không à, khắp quanh đây chỉ là một cánh rừng lớn, nhưng mà giờ người ta chặt gần hết rồi. Còn có mỗi khu rừng kia thôi."

"Bác biết rồi," gã vừa nói vừa ngắt râu. "Vậy là chắc con quen hết mọi người, và biết hết mọi chuyện xảy ra quanh đây phải không?"

"Dạ cũng không hẳn," Winnie nói, "Ít nhất thì con không biết. Nhưng mà sao ạ?"

Người lạ nhướng mày. "À, bác đang kiếm một người, một gia đình."

"Con không biết nhiều người lắm," Winnie vừa đáp vừa khẽ nhún vai. "Nhưng mà chắc ba con quen. Bác hỏi ba con thử xem."

"Phải hỏi chứ," gã nói. "Bác chắc là phải hỏi rồi."

Ngay lúc ấy cánh cửa nhà xịch mở, và bà của Winnie xuất hiện trong ánh đèn hất lên bãi cỏ. " Winnifred, đang nói chuyện với ai đó con?"

"Bà ơi có một ông," Winnie đáp với lại. "Ông ấy nói là đang kiếm người."

"Cái gì?" bà cụ nói. Bà nhấc váy lên rồi bước xuống lối đi ra cổng. "Con nói ông này muốn gì?"

Lúc này người đàn ông đứng bên ngoài hàng rào khẽ cúi đầu. "Chào bà ạ," gã nói. "Thật vui khi thấy bà vẫn khỏe mạnh."

"Vì lý do gì mà tôi lại không khỏe cơ chứ?" bà độp lại, săm soi nhìn người lạ qua làn ánh sáng lờ mờ. Bộ đồ màu vàng của gã hình như khiến bà ngạc nhiên, và bà nheo mắt ngờ vực. "Tôi nhớ chưa gặp ông bao giờ. Ông là ai? Ông đang tìm ai?"

Người đàn ông không trả lời câu nào. Thay vì vậy gã nói, "Quý cô trẻ tuổi này cho tôi hay là bà sống ở đây lâu lắm rồi cho nên tôi nghĩ chắc là bà biết hết những người đến và chuyển đi ở đây."

Bà cụ lắc đầu. "Tôi không quen hết mọi người," bà nói, "mà tôi cũng không muốn biết. Và tôi không đứng ngoài trời tối nói tới nói lui ba cái chuyện này với người lạ. Winnie cũng vậy. Nên là..."

Nói đến đây bà đột nhiên ngừng lại. Vì, xuyên qua tiếng dế buổi chiều và tiếng hàng cây thở dài, một điệu nhạc kỳ lạ, mơ hồ văng vẳng đến chỗ họ, và cả ba người đều ngoái đầu về phía nó phát ra, về phía khu rừng. Đó là một giai điệu nhẹ nhàng pha lẫn những tiếng leng keng, vang lên vài phút rồi dừng lại.

"Trời đất quỷ thần ơi!" bà nội Winnie thốt lên, tròn xoe mắt. "Chắc là nó quay trở lại rồi, qua bao nhiêu năm trời!" Bà ấn mạnh hai bàn tay nhăn nheo vào nhau, quên khuấy đi mất người đàn ông mặc bộ đồ màu vàng. "Con có nghe thấy không, Winnifred? Nó đó! Khúc nhạc yêu tinh mà bà kể cho con nghe đó. Sao vậy trời, phải lâu lắm rồi bà mới được nghe lại. Còn con mới nghe lần đầu phải không? Đợi đó để kể cho ba con nghe mới được!" Nói rồi bà túm lấy tay Winnie quay vào trong nhà.

"Xin chờ chút!" người đứng ở cổng nói. Gã đã ngây cả người, và giọng nói thì thật hào hứng. "Bà nói là trước đây từng nghe bản nhạc đó rồi phải không ạ?"

Nhưng trước khi gã kịp nhận câu trả lời thì điệu nhạc ấy lại cất lên và tất cả họ đều dừng sững lại lắng nghe. Lần này tiếng leng keng mơ hồ vang lên trong giai điệu nhẹ nhàng ba lần rồi lụi tắt.

"Nghe giống như phát ra từ hộp nhạc ấy," Winnie nói sau khi nhạc đã tắt.

"Vớ vẩn. Là yêu tinh đấy!" bà của cô kích động reo lên. Rồi bà quay qua nói với người lạ vẫn đứng ở cổng, "Còn giờ thì xin phép ông nhé." Nói xong bà cài cái then cửa lại ngay trước mũi gã, xem đã khóa kỹ chưa rồi vừa nắm tay Winnie vừa rầm rập đi vào nhà, đóng sập cửa sau lưng.

Nhưng người đàn ông trong bộ đồ vàng vẫn đứng đó một mình rất lâu sau đó, chân nhịp trên đường, nhìn về phía khu rừng. Gã vẫn đứng đó khi những vệt nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn đã tan biến, và ánh tà dương cũng đã tắt lịm, dù tàn dư của nó vẫn lưu luyến vương trên mọi thứ nhạt màu - những viên đá sỏi, con đường lầm bụi, và thân hình của gã đàn ông - biến chúng thành màu thiên thanh mờ ảo.

Sau đó trăng lên. Người đàn ông sực tỉnh và thở dài. Vẻ mặt gã hết sức hài lòng. Gã đội mũ lên, và dưới ánh trăng sáng mấy ngón tay dài của gã trở nên thanh mảnh, trắng bệch. Rồi gã quay người đi khuất xuống con đường tối, lúc đi gã còn huýt sáo, rất khẽ, theo cái điệu nhạc nhẹ nhàng leng keng phát ra từ khu rừng ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.