Nhà Tui Có Ma

Chương 9: Chương 9: Lời yêu thương giả dối




Ngay lúc tôi còn đang do dự không biết có nên đi qua đó hay không thì Trương Trạch nói một câu: “Mẹ, Ninh Ninh đâu?”

Câu nói của anh khiến tôi sững sỡ đứng yên tại chỗ, chân mới vừa bước được một bước liền không tự chủ mà thu lại, tôi kinh ngạc nhìn gò má của anh, trong lòng đau khổ nghẹn ngào nói không nên lời, anh bảo tôi chờ anh, haha... Thật mỉa mai, sau khi anh tỉnh lại người đầu tiên anh muốn gặp không phải là tôi, không phải là tôi...

“Ninh Ninh nó...” Mẹ Trương Trạch hình như có chút khó nói nhìn anh sau đó như đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền quay đầu lại nhìn tôi nói: “A, con xem, có bạn của con tới thăm này, các con nói chuyện đi, mẹ đi ra ngoài gọi điện báo tin cho ba con.”

Sau khi mẹ anh rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và anh, tôi cứ như vậy đứng nhìn anh, chỉ mong anh có thể nói với tôi một câu “Anh đã trở về.”

Thế nhưng hình như tôi đã quá đề cao bản thân, cũng quá mức tự mình đa tình. Anh chỉ liếc mắt nhìn tôi, ngoài ra không hề có thêm cảm xúc gì khác, sau đó tôi nghe anh hỏi: “Cô là ai?”

Trong nháy mắt, tôi dường như không biết phải làm gì, chỉ biết ngây ngốc đúng yên tại chỗ nhìn anh không chớp mắt, đột nhiên tôi cảm thấy anh thật đáng sợ, tôi chỉ muốn tránh xa anh, sau đó tôi cứng đơ người lắc đầu với anh, rồi cứ như vậy chạy ra khỏi phòng bệnh.

Tôi không biết làm thế nào mà tôi chạy ra được đại sảnh của bệnh viện, giống như một người mộng du, tôi không cảm giác được bất cứ thứ gì xung quanh, tôi nghĩ nhất định là tôi đang khóc, bởi vì hai mắt tôi đang nhòe đi, tim... rất đau.

Hóa ra tôi không biết mình lại không muốn rời xa anh đến vậy, hóa ra anh thật sự rất quan trọng đối với tôi, lúc bà tôi ra đi tôi có thể kiềm chế không khóc, thế nhưng khi anh quên mất tôi, tôi lại không thể nào kìm được nước mắt của mình, tôi không biết mình phải đi đâu, lòng đau đớn không biết nói cùng ai, làm sao tôi có thể quên được anh đây.

Bất tri bất giác về đến nhà, tôi nằm lỳ trên giường vùi mặt trong chăn, trong đầu nhớ lại tất cả những chuyện đã qua của chúng tôi, sau đó thiếp đi lúc nào không biết, lúc tỉnh lại nhìn đồng hồ thì đã hơn mười giờ sáng, tôi mặc kệ đầu lóc bù xù, đi vào nhà vệ sinh? Tôi giật mình nhìn hình ảnh mình trong gương, mắt vừa đỏ vừa sưng, mặt trắng bệch trông rất đáng sợ, tôi không tự chủ được lại nghĩ đến Trương Trạch, không biết bây giờ anh thế nào, người tên Ninh Ninh kia chắc là người mà anh thích, còn tôi, chỉ là một người qua đường cứu mạng anh, có lẻ chỉ là ngoài ý muốn. Sau khi tựu trường, tôi rời khỏi nhà không hề lưu luyến, chỗ ở của tôi trong thành phố cách trường đại học khá xa, phải ngồi xe bảy tám tiếng mới đến nơi, thật ra cũng không tính là xa, có điều từ khi rời khỏi nhà tôi vẫn chưa quay về lần nào. Về phần Trương Trạch thì tất cả đã trở thành quá khứ, dường như không còn bất kì quan hệ gì với tôi nữa, quá khứ đó như một giấc mộng đối với tôi, chí ít tôi đã tự nói với mình như vậy. Bất luận là anh đến hay đi, bây giờ đều không liên quan đến tôi nữa.

Thấm thoát, lại một học kì nữa qua đi, học kì này tôi đã làm quen được không ít bạn, tôi đùa giỡn vui cười với bọn họ như một người bình thường, chỉ là mỗi khi tỉnh mộng lúc nửa đêm, trong giấc mộng của tôi luôn xuất hiện một bóng hình, tôi biết, đó chính là Trương Trạch, mỗi lần như vậy, tôi đều thức giấc với khuôn mặt đầy nước mắt, sau đó tôi luôn ép mình phải ngủ lại.

Trước kì nghỉ hè, mấy cô bạn cùng phòng của tôi rủ nhau đi chơi, bởi vì sau đợt nghỉ này lại bắt đầu một năm học mới, tôi không có ý kiến gì. Mới hơn bảy giờ tối, mấy cô bạn cùng phòng đã kéo tôi đi ra ngoài.

Chúng tôi vào quán KTV (karaoke) bình dân nhưng rất trang nhã, mấy cô bạn kéo tôi vào thang máy đi thẳng lên lầu sáu, sau khi đi vòng qua vòng lại một hồi mới đẩy cửa vào một phòng hái, lúc đi vào tôi mới phải hiện, hơn nửa số người đang ở trong phòng này đều xa lạ đối với tôi, nhưng tôi cũng không để ý nhiều, bạn cùng phòng của tôi bước lên bục hát, còn tôi đi tìm mội chỗ trống ngồi xuống, có điều tôi mới vừa ngồi xuống chưa đầy một phút thì bên cạnh đột nhiên có thêm một người, tôi cứ tưởng đó là bạn cùng phòng nhưng vừa quay đầu lại nhìn tôi liền kinh ngạc đến ngây người.

Tôi há miệng không biết nói gì, mà Trương Trạch ngồi cạnh cũng đang nhìn tôi, trong nháy mắt ấy có rất nhiều cảm xúc không tên xông lên não tôi, nhưng cuối cùng chỉ có thể hóa thành một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười của tôi có lẽ là nụ cười đau khổ, anh cũng mỉm cười đáp lại tôi, tôi lập tức điều chỉnh lại cảm xúc gật đầu với anh, sau đó nhìn sang chỗ khác.

Tôi không ngờ mình lại chạm mặt anh ở đây, cũng không biết anh có còn nhớ tôi hay không, tôi nghĩ tất cả đã kết thúc, tôi cảm thấy có thể gặp lại anh như vậy đã quá đủ. Tôi không phải người thích níu kéo dây dưa, chỉ là chuyện tiếp theo, hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi.

Bạn cùng phòng của tôi hát xong quay trở lại, thấy tôi ngồi im không nói gì liền hỏi tôi bị làm sao, tôi nói không có gì, tình huống này thật sự khiến tôi không thoải mái. Bạn cùng phòng nhìn tôi một cái rồi kéo tôi lên sân khâu, tôi không muốn hát nhưng trong phòng có rất nhiều người ồ lên cổ vũ, tôi không cưỡng lại được đành phải nhổm mặt đi lên, tôi hát ca khúc “Không muốn trưởng thành”, một bài hát tôi rất thích, trước đây tôi thường ngâm nga nó khi làm việc, tôi vô tình thoáng nhìn về phía Trương Trạch, không lâu trước đây, hình như... tôi đã từng hát bài này cho anh nghe rồi.

Nhạc dạo vang lên, tôi nhìn lên màn hình lớn sau đó khẽ nhắm hai mắt lại, lúc này đây, tôi nghĩ mình phải hát thật hay một lần, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghiêm túc hát bài hát này bao giờ.

“ Vì sao tìm mãi vẫn không tìm được đóa hồng không gai?

Vì sao chàng hoàng tử đã gặp vẫn không toát đủ khí chất hoàng tử?

Em đâu trông mong anh sẽ có đôi giày thủy tinh và bạch mã

Điều làm em kinh ngạc là lời yêu thương lại biến thành nói dối

Vì sao chim xanh của hạnh phúc lại bay cao như vậy

Vì sao quả táo và vòng tay có thể là thuốc độc?

Em chưa bao giờ nghĩ rằng có anh rồi mà vẫn còn cảm giác sợ hãi cô đơn

Em chợt nhớ lại con búp bê luôn ở bên làm bạn cùng em hồi trước

Em không muốn, em không muốn, không muốn trưởng thành

Vì sau khi trưởng thành, thế giới sẽ không như những câu chuyện cổ tích

Em không muốn, em không muốn, không muốn trưởng thành

Em nguyện mình mãi khờ dại và ngây ngô...

Em không muốn, em không muốn, không muốn trưởng thành

Khi em trưởng thành em sẽ mất anh

Người mà em yêu thương, người yêu thương em

Người ấy đã thay đổi không còn là người ấy nửa

Em không muốn,em không muốn, không muốn trưởng thành

Em không muốn, em không muốn, không muốn trưởng thành

Vì sau khi trưởng thành, thế giới sẽ không như những câu chuyện cổ tích

Em không muốn,em không muốn, không muốn trưởng thành

Em nguyện mình mãi khờ dại và ngây ngô…

Em không muốn, em không muốn, không muốn trưởng thành

Khi em trưởng thành em mất anh

Người mà em yêu thương, người yêu thương em

Làm sao để yêu một người khác…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.