Thạch Nghi Thanh còn buồn ngủ xoa xoa đôi mắt cảm thấy chát, mở cặp mắt sương mù vẫn buồn ngủ ra, vị cỏ xanh mát mẻ bay vào từ ngoài cửa sổ, tẩy đi huyên náo của hôm qua.
Màu vàng nhạt chiếu vào trong mắt, tim cô đột nhiên đập mạnh và loạn nhịp, ý thức rời khỏi - giống như bay đến không gian bên ngoài, ngay lập tức cô cho là cô lại mất trí nhớ, không biết bản thân đang ở nơi nào, tất cả thứ trước mắt đều xa lạ giống như trong mộng.
Qua một lúc lâu, cô đưa cánh tay trắng ra từ trong chăn màu xanh dương, ánh sáng mặt trời chiếu nghiêng vào trong nhà từ từ chiếu đến năm ngón tay mở lớn của cô, cô mới biết đây không phải là mộng, cô rời khỏi bệnh viện làm người ta cảm thấy chèn ép, về đến nhà. . . . . . Nhà?
Khiến cho bên trong cô hoang mang, nơi này chính là nơi cô vẫn khát vọng trở về sao?
Cảm thấy mê mang lần nữa, Thạch Nghi Thanh không tìm được nhà mình thuộc về, chỉ có mệt mỏi nồng đậm, cô không biết vì sao sao cảm thấy mệt chết mất, thân thể mệt mỏi, tim còn mệt mỏi hơn, toàn thân không còn chút sức lực nào, không có một chuyện nào có thể làm cho cô nói hăng say, giống như tiến vào giữa thời kỳ uể oải nghề nghiệp vậy.
Có lẽ là một phen chia sẻ tâm tư mấy ngày trước đây làm cho cô biết chút truyện đã trải qua của mình, năm cô mười tám tuổi thì đến nhà họ Quý, vì cả cha mẹ qua đời ngoài ý muốn, căn cứ vào tình nghĩa thâm sâu của hai nhà, bà Quý nhận nhờ vả của bạn tốt trước khi cha lâm chung, chứa chấp cô không cha không mẹ.
Sau đó sớm chiều ở chung, lâu ngày sinh tình, tình cảm thì khó kiềm chế, cô kết hôn với người đàn ông mình yêu, năm đại học thứ ba kia gả cho Quý Á Liên, ở trong nhà thờ lớn màu trắng được thượng đế chứng kiến trở thành vợ của anh.
Nhưng những tất cả lời anh nói có phải là sự thật không?
Vì sao nghe vào trong tai lại giống như là đang nghe chuyện xưa của người khác, cô không hề có một tia xúc động, hoàn toàn không nhớ ra các chuyện đã từng phát sinh, có loại cảm giác rất trống rỗng.
“Thôi, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng phiền lòng, đã định buông tha tất cả, làm một người mới.” Đúng vậy! Cần gì tự tìm phiền não, cô có nhà, có chồng, xem ra vẫn là phu nhân có tiền có nhà rộng rãi, cũng không phải là đi tới đường cùng không còn chỗ nào có thể đi, cô còn tốn sức lo sợ không đâu cái gì?
Thạch Nghi Thanh nghĩ thông suốt lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hai cánh tay duỗi thẳng lên vươn vươn lưng mỏi, giống như người từng đi xe đạp không học lại cũng có thể thuận lợi đi tiếp, sau khi trải qua mấy ngày luyện tập nữa, ngón tay cô đã trở lên linh hoạt như trước, hai chân bị thương cũng có thể đi lên mấy bước, chỉ cần không đi quá xa hoặc đường dốc, không cần người đỡ cũng có thể đi bộ vững vàng.
Thật ra thì nói Quý Á Liên cũng thật chuyện bé xé ra to, dù có coi cô như đứa bé ném một cái đã vỡ, quá mức cẩn thận, bên ngoài không cho cô quá mệt mỏi, bác sĩ dặn dò nửa giờ thì tuyệt đối sẽ không vượt qua phút thứ ba mốt, thời gian vừa đến sẽ mặc kệ cô muốn hay không muốn, cánh tay dài duỗi một cái lập tức ôm lấy cô, đặt cô ở trên ghế sa lon mà xoa bóp hai chân cứng đơ của cô, xoa bóp đùi dùng sức quá độ tạo thành khối rắn.
Anh chăm sóc cô có thể nói đến trình độ tẩu hỏa nhập ma, làm cho cô có chút không chịu nổi, có một ông xã quá dính người cũng thật là cực khổ, cô. . . . . . Bỗng dưng, má hơi hơi có thịt của cô khẽ nóng lên, có hơi không được tự nhiên, nhìn về vết lõm có người từng nằm ở bên cạnh, trong đệm chăn vẫn giữ lại hơi ấm chưa tản đi, cùng với suy tư về người đàn ông khiến cho cô cảm thấy an tâm và bối rối.
Thạch Nghi Thanh lắc đầu một cái, không để cho mình suy nghĩ lung tung nữa, phủ thêm một cái áo khoác, chân trần trắng như tuyết chậm rãi chuyển động, đạp lên thảm lông dê trên sàn nhà, lấy tay chống mép giường rồi chậm chậm đứng dậy.
Mặc dù cố hết sức, nhưng quen tay hay việc, sau khi đã làm mấy lần, cô vô cùng thuần thục mà di chuyển đến trước cửa sổ sát đất mở hơn nửa, màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu trắng lóe ánh mặt trời màu vàng kim, gió nhẹ từ từ thổi tới trên mặt làm tinh thần người ta sảng khoái, phiền muộn trong lòng trở thành hư không.
Ban công ngoài phòng ngủ cũng không lớn, trồng rất nhiều cây, cây Tử Đằng, cây bông vàng, các loại hoa Chung Linh, còn có hai gốc hoa nho trắng đang nở, quả nho nhỏ màu xanh lục đang được bao trùm ở phía dưới cành lá, leo lên dọc theo bức tường, lá cây màu xanh biếc giúp che rậm, thả ra từng cơn mát mẻ.
Nghe ông xã cô nói thì lầu cao nhất cũng là nhà của bọn họ, cũng có những cây cối xanh tươi như này, vì thích hoa hỉ lục cô còn tự tay bố trí một gian nhà kính nhỏ, bên trong có một cái giường công chúa hình tròn, ban đêm nằm ở trên giường có thể nhìn xuyên qua nhà thấy ánh sáng của sao trên trời, cả phòng là hương hoa.
Nhưng do cô nằm viện quá lâu nên không chăm sóc. Hoa và cây có hơi khô héo như nửa chết nửa sống, cho nên anh cấm cô lên trên tầng cao nhất, sợ cô nhìn mà đau lòng, chờ chỉnh lại cho tốt với cho cô lên hâm nóng hít thở không khí.
Nhưng cô rất muốn nói cho người chồng thần kinh luôn căng thẳng biết, cô thật sự không nhớ rõ tất cả những gì anh nói, hoa nở có tốt hay không, cây cối bình thường có rậm rạp hay không, cô hoàn toàn không nhớ, cô chỉ có thể nói cảm ơn anh đã cẩn thận dụng tâm, cô rất thích ngôi nhà xuân ý dào dạt khắp nơi này.
Cô nghĩ, cô yêu thích thực vật, di .ễnđ. ànl.ê`q úyyđ.ô n nếu để cho cô tự lựa chọn công việc, cô sẽ là người quản lý vườn cây, hoặc là quan sát viên rừng rậm, một mực ghi chép sinh trưởng của cây cối và hoa cỏ, xếp thứ tự thành danh sách, khiến nhiều người yêu mến hoa hiểu được cách chăm sóc chúng hơn.
“Nói cho anh biết cái gì, em lại không nghe lời lén xuống giường rồi, nói mấy lần vẫn là ruột để ngoài tai, không thể ngoan một chút, để anh yên tâm sao?” Một cánh tay màu đồng cổ từ sau đưa về phía trước, hoàn toàn ôm lấy eo ếch mảnh khảnh, nhẹ nhàng kéo lại, kéo người đang đứng không được vững vàng vào gần hơn trong ngực.
“Thầy giáo đã nói không thể nghe lén người khác nói chuyện, anh phạm quy rồi.” Thạch Nghi Thanh lặng lẽ động đậy thân thể, cô vẫn không quen có cử chỉ thân mật giữa vợ chồng, nhưng anh động một cái là ôm tới ôm lui, lại hôn rồi ôm trêu đùa cô, bắt buộc cô phải thích ứng với sự thật cô là bà xã của anh.
Tiếng cười rất nhẹ rơi vào cần cổ trắng mềm, anh cúi đầu hôn lên da thịt mịn màng của bà xã, “Em mất trí nhớ, không nhớ rõ trước khi mình hai mươi ba tuổi. Cho nên nó không còn tác dụng, còn nữa, em là vợ của tôi, tôi muốn hôn em thì hôn, muốn ôm em thì ôm... em không được có dị nghị.”
“Em muốn từ bỏ tật xấu lầm bầm lầu bầu, nếu không thì quá thua thiệt. . . . . .” Cô lại không tự chủ mà lẩm bẩm, vừa nói xong vừa giật mình lộ ra vẻ mặt ảo não, cô gái nhỏ tức giận bĩu môi, lập tức lại tái phát “Chóng đầu”, luôn lơ đãng nói chuyện trong đầu ra.
“Như vậy rất tốt, không cần sửa, anh thích bộ dáng có gì nói đó của em, rất giống con chuột hoa ăn trộm hạt dưa, sợ hãi nhìn thấy người lại sợ người giành.” Giống như động vật nhỏ có tính chất đặc biệt cả nhát gan và gan lớn, phản ứng bén nhạy, chạy trốn mau nhưng lại tràn đầy lòng hiếu kỳ, vừa có gió thổi cỏ lay thì vọt nhanh hơn tất cả, nhưng một khi được nuôi dưỡng lại dám thân cận với con người, mặc cho người vuốt ve.
Cô giả làm xấu lè lưỡi, hết sức dí dỏm lại khổ não.”Em mới không phải là con chuột hoa, tiện nghi cũng bị anh chiếm hết sạch, quá thua thiệt rồi, sau này cũng không cho anh lén lén lút lút xuất hiện sau người em ba bước, lá gan em rất nhỏ sẽ bị dọa đến đó, đến lúc đó anh phải mang em bị hoảng sợ đi vào chùa.”
Thạch Nghi Thanh cũng không phát hiện giọng nói của cô lúc này có ý vị làm nũng, lý trí của cô chưa tán thành thân phận “ông xã” của Quý Á Liên, nhưng khi anh không ngừng tẩy não tấn công bằng dịu dàng, trái tim vốn cũng không kiên cố đã có hiện tượng dãn ra, bất tri bất giác lệ thuộc vào.
Giống tâm trạng của chim non vậy, sẽ nhận động vật nhìn thấy đầu tiên là người thân, lúc ấy đó là người bảo hộ thân cận nhất, tìm kiếm ấm áp không có lý do.
Đây cũng là bác sĩ thần kinh “kế hoạch tổ chim” do bác sĩ thần kinh Tông Hướng Phong đề suất, khu trí nhớ trong đầu cô bị tổn hại nghiêm trọng, khả năng khôi phục lại lúc ban đầu không lớn, mặc dù cấu tạo não bộ quá phức tạp nên anh không dám đánh cam đoan, cũng không phải là không có loại chuyện như “Kỳ tích”, nhưng lại ít vô cùng, 89% cô sẽ mất trí nhớ mãi mãi, cũng không nhớ ra chuyện đã từng xảy ra nữa.
Cho nên để cho cô “Xây tổ”, thành lập vùng trời nhỏ của mình lần nữa, trong một cái tổ không hòa thuận thì thiếu nhất chính là chim cha và chim mẹ, Quý Á Liên là người dẫn đường, dẫn đường cho chim mẹ đang nghển cổ ngắm nhìn vào trong, qua sự chung đụng sẽ sinh ra thích ứng, tiếp theo sẽ tin cậy, sau một năm thì xây tổ, thoải mái tựa sát, tình yêu phát sinh, nước chảy thành sông.
Điều kiện tiên quyết là trong cái tổ này chỉ có thể có một con chim cha, không thể có thân tộc linh tinh lang tang khiến cho phân tâm, bằng không dù lòng có chuyên tâm thì cũng không có cách nào chuyên tâm, lòng của cô sẽ trống đi rất nhiều vị trí để dung nạp những người khác, địa vị của chim cha sẽ bị chen nhỏ, thậm chí bị đá ra buồng tim.
Vừa nghe đến hai chữ “vào chùa”, mắt Quý Á Liên chợt lóe ra tia sáng, nhanh chóng biến mất. “Không làm được, không phải tiện nghi của vợ là để cho chồng chiếm sao, anh là đàn ông bá đạo lại chuyên chế, một cái nhăn mày một nụ cười của em, thơm mát làm cho thú tính trên người anh đại phát, thân thể em cũng là thuộc về một mình anh, anh muốn nhốt em ở trong ánh mắt, vây ở trong ngực của anh, cùng anh hòa làm một thể.”
“Anh. . . . . . Anh khi dễ người hả! Thật xấu, em chỉ nói qua một lần anh lại nhớ lao lao, lòng dạ của anh thật nhỏ, thích ghi hận.” Cô chỉ oán trách một câu nho nhỏ anh lại quản quá nhiều, vậy mà anh còn hẹp hòi mượn tâm, thỉnh thoảng lấy ra trêu chọc cô.
“Thanh Thanh bảo bối, em không tìm được người chồng nào khoan hồng độ lượng hơn ông xã em đâu, một mình tuân thủ gần bốn tháng không mang em vào nồi nấu trên gường, ăn một miếng rồi, em nên biết anh nhẫn nhịn rất khổ cực, em nhanh nghĩ thông suốt, để cho ông xã thân yêu của em ăn chán chê một bữa đi.” Anh cười hôn sau tai nhạy cảm của cô, đỉnh đầu hạ thân nhẹ nhàng đẩy vào mông cô, để cho cô cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của đàn ông.
Cảm thấy nóng rực và cứng rắn sau lưng, Thạch Nghi Thanh bất ngờ đỏ mặt. “Em rất đói rồi, có gì có thể ăn hay không, đói bụng đánh trống thùng thục đã có thể ăn hết một con trâu rồi.” Cô hoảng hốt đổi chủ đề, không để cho anh nói rõ ràng hơn.
Lầu trên của biệt thự là một phòng ngủ chính cực lớn kèm phòng tắm, ước chừng hơn bốn mươi bình (*),bên tay trái cầu thang đi lên một nửa là một phòng khách nhỏ, còn có một thư phòng nhỏ trải nệm êm, không nhiều sách lắm, phần lớn ở dưới lầu, sáng sủa sạch sẽ, dùng để đọc khi nghỉ ngơi, còn có mấy bồn hoa lan nhỏ nở rộ đặt ở bên cửa sổ.
(*)36 mét vuông = 1 bình.
Vừa tới hoàn cảnh xa lạ, chưa quen mọi người, sự tình, đồ vật Thạch Nghi Thanh còn có điều băn khoăn, không muốn cùng giường chung gối với chồng, cô vừa mở miệng muốn đến phòng khách nhỏ bên cạnh ở, miệng hơi mở mở còn phát ra tiếng, Quý Á Liên đã hiểu rõ ý đồ của cô không nói hai lời đã ôm người vào phòng ngủ chính, lấy cớ quá mệt mỏi, cũng không thay quần áo hai người đã nằm trên giường lớn có thể lăn vài vòng.
Hô tô một tiếng, anh ngủ thiếp đi.
Từ ngày đó trở đi sẽ không có người đề cập đến chuyện phân giường ngủ, mỗi đêm trước lúc ngủ anh cũng sẽ lấy cánh tay thay gối cho cô nằm, cánh tay còn lại ôm eo thon của cô, cho dù ngủ đã quen cũng không buông ra, tạo thành tư thế bảo vệ làm cho cô ngủ được an tâm.
Vừa bắt đầu cô cho là sẽ không ngủ được, dù sao bọn họ là người xa lạ quen thuộc nhất, nhưng sau khi nghe thấy tiếng tim đập quy luật ở ngực người đàn ông bên cạnh, sự bối rối và lo lắng của cô từ từ lắng đọng xuống, mí mắt cũng càng ngày càng nặng nề, cô không phòng bị mà dựa vào người anh, ngủ thật say.
Dưỡng thành thói quen rất dễ dàng, d.iễ nđ àn l;êq u.ýđ ôn chỉ ngủ mấy ngày, Thạch Nghi Thanh không ôm người anh thì lại lăn lộn khó ngủ, ông xã không lên giường thì cô cũng không có biện pháp nào để ngủ, miễn cưỡng chịu ít quấy rầy của anh, hôn, vuốt ve là không tránh được, nhưng càng tiến một bước cô vẫn có kháng cự nho nhỏ, luôn luôn không cho anh đắc thủ.
Có lẽ trong tiềm thức cô nghĩ vẫn chưa tới lúc, cô muốn đợi đến khi anh cảm thấy lòng cô động thì sẽ tiến hành lần nữa, qua loa giao phó cả thể xác lẫn tinh thần là không tôn trọng bản thân, trong mối quan hệ hôn nhân không chỉ trao đổi trên thân thể, quan trọng hơn là tim và tim có thể mở rộng, phải làm vợ chồng không có tình cảm cả đời là không được.
“Lần này buông tha em trước, lần tới em nên lo lắng, dã thú đói quá lâu vô cùng nguy hiểm đó, cẩn thận đến hài cốt cũng không còn.” Vẻ mặt anh tà ác chặn ngang ôm lấy vợ, giống như ôm một khối bọt biển hình người không nặng chút nào nhẹ nhõm đi xuống lầu, đặt cô ở cạnh bàn ăn mang bữa sáng kiểu phương tây.
Tài nấu nướng của Quý Á Liên không tính là quá tốt, nhưng miễn cưỡng vừa miệng, ít nhất không nướng cháy bánh bao, mặc dù trứng ốp rán thành bánh trứng bột, bơ bôi hơi dầy, nhưng thịt xông khói và cá miếng chiên còn có thể nhìn ra hình dáng, hơn nữa có chín, đây mới là trọng điểm, ăn sẽ không bị tiêu chảy, còn được coi là bữa sáng co vợ yêu.
Sữa tươi có sẵn, đổ ra là có, chỉ cần không qua hạn sử dụng là có thể yên tâm uống, một ly trước bữa ăn vừa dinh dưỡng lại chăm sóc cho dạ dày.
“Chúng ta không ở một chỗ với ba mẹ anh sao? Sao từ trước đến giờ bọn họ không đến xem em nhỉ?” Cô âm thầm phỏng đoán có phải bất hòa với cha mẹ chồng hay không, hoặc là không lấy được đồng ý của hai vị đó, bọn họ mới không chịu hay đi lại.
Thạch Nghi Thanh nghĩ để thân thể khá hơn một chút nữa thì phải đi thăm chỗ ở của cha mẹ chồng, mặc dù cô quên mất rất nhiều việc, nhưng là làm người thì đạo hiếu không thể không tận, người ta có thể xem thường cô, nhưng cô không thể mạnh miệng với trưởng bối, cho dù có lỗi thì cũng phải dùng lời lẽ tốt để khuyên bảo, quá ầm ĩ thì chính là do cô không đúng.
Thâm u ở mắt đen lóe lóe, vẻ mặt Quý Á Liên tươi cười gắp một miếng trứng ốp đầy vị bơ đặt ở trong bát cô. “Bọn họ vốn định đi du lịch vòng quanh thế giới, vì chuyện tai nạn xe cộ của em mà lùi về sau mấy tháng, vừa nghe thấy tin tức em tỉnh lại lập tức xách theo bao lớn bao nhỏ thuốc bổ đến bệnh viện muốn bồi bổ cho em.”
Thạch Nghi Thanh nghe thấy thuốc bổ thì sắc mặt lập tức biến đổi, hai vai hơi co lại, lấy tay che miệng làm ra động tác ăn không vô nữa, cô ăn đến muốn ói rồi!
“Anh đã dùng lời của bác sĩ để từ chối dụng tâm của hai vị trưởng bối, em cần tĩnh tâm nghỉ ngơi mà không phải là khách tới quấy rầy, cho nên anh đã đưa cho bọn họ một tờ chi phiếu, để cho bọn họ du lịch ngoại quốc chơi.” Anh đã mất miệng lưỡi một phen mới thuyết phục được hai người, vì hạnh phúc nửa đời sau của con trai mà gắng gượng đồng ý sắp xếp của anh.
“À.” May mà không phải như cô nghĩ, là cô suy nghĩ nhiều. “Đúng rồi, anh không phải đến công ty đi làm sao? Em có thể tự chăm sóc mình thật tốt, anh an tâm làm việc không cần theo em nữa.”
“Anh là ông chủ.” Anh nhéo nhéo chóp mũi của cô, rút giấy lau ra lau bọt sữa tươi bên miệng cô.
“A?!” Cô hơi ngạc nhiên.
“Trong lúc em nằm viện thì anh cũng lấy máy vi tính dùng phương thức chat webcam để nắm vận hành của công ty trong tay, nhân viên chủ trì hội nghị, trừ phi có vấn đề không giải quyết được thì anh mới tự mình đi một chuyến, hoàn thành trong thời gian ngắn nhất lại trở lại bệnh viện.” Khi đó một mình anh làm công việc của nhiều người, chủ tịch theo trạng thái nửa về hưu, cũng chính là cha anh sẽ ra tay giúp một tay, giảm bớt áp lực chạy lại hai bên của anh.
Công ty Quý thị do mấy công ty nhỏ tập họp mà thành tập đoàn, chủ yếu là sản xuất linh kiện xe hơi, xe đặc dụng và khóa bảo vệ, cùng với máy vi tính chuyên dụng trên xe, đã ký kết hợp đồng lâu dài với thương nghiệp nước ngoài, đưa sản phẩm chất lượng đến các xưởng xe lớn, thu lợi rất cao.
Quý Á Liên chính là người lãnh đạo trong công ty, sau khi kết hôn được nhận quyền chính trong công ty, chức danh trước mắt là tổng giám đốc, chủ tịch Quý Khai Bình cho anh thời gian rèn luyện ba năm, nếu có thể thông qua khảo nghiệm nặng nề, đẩy sự nghiệp của công ty lên đỉnh cao, ông sẽ buông tay để con trai toàn quyền xử lý, tuyên bố về hưu hưởng thụ cuộc sống không gì vướng víu của người già.
“Nếu chúng ta không thiếu tiền, anh lại có công việc ổn định, tại sao chúng ta không có con nhỉ, không phải anh đã nói chúng ta kết hôn đã sắp ba năm rồi sao, là chúng ta không muốn sinh hay là không sinh được vậy?” Cô muốn hỏi cho rõ.
“. . . . . . Là tuổi của em quá nhỏ, chúng ta đã quyết định không nên mang thai quá sớm, chờ qua sinh nhật hai mươi lăm tuổi của em thì làm mẹ có vẻ ổn thỏa hơn, chúng ta chưa muốn đứa bé quấy rầy thế giới của hai người, vì chuyện này mà chúng ta bị ba mẹ nhắc nhở cả một năm, sau đó lại chuyển ra từ trong nhà, trải qua cuộc sống gia đình của chúng ta.
Quý Á Liên nói xong hợp tình hợp lý thì hơi ngừng lại, gần như không tìm ra một kẽ hở nào, khiến Thạch Nghi Thanh nghe đến đờ đẫn rất kinh ngạc, khẽ nhếch miệng nhai thịt xông khói, hoàn toàn không chú ý tới ánh sáng âm u chợt lóe lên trong mắt chồng.
Nếu đã nhắc tới vấn đề đứa bé, vậy thì làm luôn một đứa thôi!