“Điền Tiểu Phân, cô đi ra cho tôi! Xảy ra chuyện lớn như vậy cô cũng không nói với tôi, nghĩ tới thường ngày tôi đối với cô thật tốt, lại cho cô bao nhiêu chỗ tốt, hôm nay cô đối với tôi lại vô tâm như vậy, phụ sự tin tưởng của tôi đối với cô, tôi bóp chết cô để cô sớm ngày thành quỷ. . . . . . .”
Không cần bóp cũng sớm thành quỷ, cô sẽ bị anh ta hại chết đó!
Đường Tiểu Phân trốn ở phía sau bồn ăn chè sôi nước không phát ra được âm thanh nào, lòng tham ăn của cô quá lớn, mấy viên dính lại thành một cục tròn bởi vì bất ngờ rống to nên mắc tại cổ họng, không nuốt vào được cũng không phun ra được, quá đỗi mắc kẹt.
Cơ hồ không cách nào hô hấp được nên sắc mặt cô biến thành màu tím đậm, thậm chí có dấu hiệu biến thành màu đen, cái mạng nhỏ của cô sắp mất rồi, chỉ có thể báo ơn cha mẹ ở kiếp sau.
Đột nhiên trên lưng bị người ta vỗ vỗ, thân thể cô nghiêng về phía trước nằm sấp xuống, nôn một tiếng khạc ra một đống bánh trôi, không khí thông qua cổ họng, gương mặt màu đen chuyển sang tái nhợt vì kinh sợ quá độ, cô dùng sức hít thở mấy hơi màu da mới miễn cưỡng trở thành bình thường.
Thật sự là hết sức nguy hiểm nha! Cô có chúa phù hộ, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc mới thể hiện bản lĩnh cao cường, đoạt cô từ tay Diêm vương, nếu không coi như cô có chính cái mạng cũng không sống nổi.
Chỉ là sao cái nợ này lại tới nữa, không phải nói cho anh ta biết mình đang bế quan ở bên trong, tu hành một tầng linh thiêng rất cao, muốn anh cút thật xa, chớ quấy rầy cô thành tiên thành phật.
Oan nghiệt! Oan nghiệt, khi nào mới trả hết, cô thật không muốn phải nhìn người này tự do là si tình không gì sánh được lừa gạt chủ nợ nữa.
“Cô nằm phía dưới bàn thờ làm gì, không phải thấy tôi đến liền trốn chứ? Cả đời Điền Tiểu Phân giảm cân đều thất bại, cô không cần vọng tưởng có thể né tôi...tôi có một đống chuyện chờ tính với cô, giả chết là vô dụng, coi như cô có ở trong quan tài tôi cũng sẽ bắt cô ra ngoài.” Trừ phi cô có bản lãnh dời chỗ cúng đi, nếu không thoát một lúc cũng không thoát một đời.
Vị đại ca này, miệng của anh quá độc, cô chỉ hơi mũm mĩm, cũng không phải là mập quá độ, có cần thiết tổn thương cô như vậy không?” Doãn học trưởng, anh thật rảnh rỗi, đại giá quang lâm thật vinh quang cho kẻ nghèo hèn này, anh ngồi một lát, học muội tôi đến chẻ củi, nấu cho anh một ấm trà hoa cúc.”
Trà hoa cúc, làm sáng mắt và giảm độ nóng, xem ra cơn tức của anh ta rất lớn.
“Quay lại, bây giờ còn có người dùng củi đốt sao? Tất cả đều đổi thành bếp ga rồi, chuyện ma quỷ của cô đợi giữa tháng bảy nói cho quỷ nghe, hiện tại học trưởng tôi rất muốn giết người.” Doãn Quảng Lượng nắm lấy cổ cô, cố hết sức kéo về phía sau.
“Có! Mẹ tôi dùng nó để chưng rau củ, hoàn toàn là một bếp lớn ở trước mặt, nếu học trưởng không tin tôi có thể dẫn anh đi xem một chút.” Cô tuyệt đối là bộ dạng công dân tốt không nói dối, chỉ kém không có ba nén nhang đốt để thề với thần linh.
Anh cười lạnh cuối xuống sát đầu cô hơn nữa, “Ít giả bộ đi, Thần của các ngươi không phải linh nghiệm nhất, cô không hiểu tại sao tôi tìm cô à? Bây giờ cô ngoan ngoãn khai hay là để tôi bức cung, tôi nghe nói rút móng tay móng chân rất đau, có phải cô muốn thử một lần hay không, sau đó nói lên cảm tưởng.
“Hình phạt yêu cầu phải có tội, Thần nhà tôi sẽ cắt lỗ tai anh.” Mệnh cô thật khổ nha! Tại sao từ công ty về nhà cũng không tránh được sát tinh này.
Nhà tức là miếu, miếu tức là nhà, từ nhỏ lớn lên ở miếu nên xem miếu là nhà, quãng trước miếu đã cung phụng cho Thần linh, có ba người ôm trời, tạo điều kiện cho tín đồ cúng bái và hỏi chuyện, có lúc cũng chiêu đãi khách ở xa hoặc bạn tốt, người thân.
Mà sau miếu là nhà ở, trừ mấy người nhà họ Điền ở mấy gian phòng ngoài, đối diện là nhà trống ít nhất ba phòng dành cho khách, chính giữa có miệng giếng, trải xi măng, tín đồ đưa tới mấy chậu hoa cỏ đặt ở sân nhà bên cạnh, tuy nói chặn đường ít nhưng lại có mấy phần ý, có hoa thơm cỏ lạ, gió mát mẻ.
“Chờ hắn hiển linh tôi lạy chín lạy tạ tội, tiểu mập, cô nói xem cô phải chết kiểu nào, hậu sự tôi lo từ đầu đến cuối.” Cô chết, anh sẽ để cô toàn thay, tránh cho ba mẹ cô quá đau đớn.
“Tôi tên là Điền Úc Phân, học trưởng gọi tôi là Tiểu Phân là được rồi, tôi không phải tiếu mập.” Cô chỉ nhiều hơn cân nặng chuẩn mấy kí thôi, chỗ nào mập.
Điền Úc Phân là loại không ốm giống em bé mũm mĩm, tay chân có thịt nhưng không có béo ụt ịt, bụng hơn gồ lên một chút, mặt tròn trịa đòi đánh, mắt vừa to vừa sáng, nhìn kỹ có mấy phần tương tự với em bé có phút bên cạnh Phật, là cô dâu nhu nhược được thích nhất.
Trích dẫn câu thế hệ trước thường nói, dễ sinh đẻ! Ngực lớn mông lớn, ba năm sinh hai đứa, tất cả đều ra em bé, chồng con đầy đủ thịnh vượng, đầy đủ già trẻ.
Nếu nói cô là người béo xinh đẹp, gầy xuống ngược lại rất khó coi, có loại cảm giác không tốt, trước kia lúc trong nước cô ốm tong ốm teo như cây gậy trúc, nhân duyên vô cùng khó, người gặp người ngại, cho đến lúc thần nhà cô nói cô là thần tiên chuyển thế, mập một chút mới có phúc, vì vậy cô mới thoải mái ăn, ăn thịt thịt cũng đổi được vận mệnh rồi.
Hiện tại người bí mật theo đuổi cô đúng là không ít, nhưng Chúa nói duyên còn chưa đến, tất cả đều thối nát, phải chờ tới hai mươi lăm tuổi, cô mới có thể may mắn, duyên phận đến.
Đương nhiên tin thì tin, không tin thì cũng có chút, Điền Úc Phân còn yêu qua mấy lần, mặc dù cuối cùng không có tu thành chánh quả, nhưng chia tay cũng rất bình thản, tuyệt đối không có thất hứa, không yêu được thì phải trở mặt làm kẻ thù rồi giết, người yêu như vậy cũng không có nhiều, cô không có xui xẻo đụng người nào như vậy.
Chỉ là gặp phải một hung thần Doãn Quảng Lượng như vậy, vận khí của cô cũng không tốt chút nào, rõ ràng thành trì cháy người dân vô tội nhưng cô lại tai họa, còn không phải số khổ sao?
“Đừng dài dòng, tiểu thư mất trí nhớ là chuyện gì xảy ra, không phải hôn mê ba tháng sao? Tại sao vừa tỉnh lại cái gì cũng không nhớ, quên sạch toàn bộ người và việc bên cạnh, trận tai nạn xe kia làm đầu óc cô hỏng rồi?” Nghe cô nói không biết anh, ngay cả mình là ai cũng không biết thì sống mũi của anh cay cay, tim giống như bị ai đâm thủng.
Cô có thể không nhớ rõ anh, anh chỉ là một người yêu cô như điên, là một người học trưởng mà thôi, nhưng cô ngay cả chính mình cũng quên mất, về sau ai sẽ yêu thương cô, cha mẹ đều mất lại còn mất trí nhớ, cô chân chính là một người cô độc, không ai có thể trở thành quá khứ của cô.