Nhãi Con Tiểu Long Lại Ăn Vạ Ta

Chương 10: Chương 10




Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Mới vừa bay về tới, mùi hương thơm nồng của canh gà đã bay vào mũi, long đồng liền sáng sực lên, tiểu long 'ngao' một tiếng bay đi phòng bếp:

“Diệp Diệp!”

Diệp Lan đang nhóm lửa nấu cơm, thấy tiểu long bay đến hơi nhíu mày:

“Nhóc đi đâu chơi đó?”

Tiểu long ngừng trên kệ bếp qua loa trả lời: “Ta đi bơi, cậu cũng biết là Long tộc chúng ta không thể không có nước mà.”

Diệp Lan “ừm” thấy cơm đã chín nên đứng dậy xới cơm.nhai-con-tieu-long-lai-an-va-ta-thai-thai-lai-lieu/

“Chú Lý đưa canh gà hầm đến đây, tôi cho thêm khoai tây vào nấu, nhóc con, đi ra vườn chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Tiểu long gần đây được Diệp Lan cho ăn rất tốt, long thân nho nhỏ đang ngày càng phát triển, nó vươn trảo ôm chặt chén cơm đầy, vững vàng bay ra.

Diệp Lan nhìn mà đôi mắt cong cong, sức lực hay hình dáng của tiểu long hình như đang dần lớn lên, làm cậu cảm giác rất có thành tựu, giống như nuôi heo vậy. ≧◡≦

Chẳng qua, heo nuôi mập còn bán được, long nuôi mập......╮( ̄▽ ̄)╭

Diệp Lan nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra ích lợi của việc nuôi long mập.

Thức ăn nhanh chóng được bày ra trên bàn đá dưới gốc cây, canh gà hầm mấy tiếng đồng hồ, canh ngọt thịt mềm muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Một người một long ăn hết thịt, Diệp Lan sờ sờ cái bụng ăn no căng, tiểu long bay đi lấy thêm một chén cơm lớn, đối Diệp Lan kêu lên:

“Diệp Diệp, đổ hết canh vào chén của ta đi.” Nó muốn ăn cơm chan canh.

Một thau canh gà nhỏ cùng chén cơm lớn bị tiểu long giải quyết hoàn toàn.

Diệp Lan nhìn tiểu long còn chưa no lấy trảo trảo chà miệng, cảm khái thật lòng: “Heo cũng không ăn nhiều bằng long.”

Đáng tiếc cậu mua heo con không nổi, nếu không thì đã nuôi hai con, đến tết thì bán một con lấy tiền, một con ăn thịt, tưởng tượng thôi mà đã sung sướng rồi.

Cơm nước xong, Diệp Lan thu dọn chén đũa rồi tiếp tục mang tiểu long đi làm việc.

Mỗi ngày như cũ chậm rãi trôi qua, ban ngày Diệp Lan làm ở trong thôn, buổi tối lại đi thị trấn bán hàng vỉa hè, chỉ khác là cậu không còn một mình nữa mà thêm một con tiểu long trên vai.

Đêm nay.

Diệp Lan nằm trên chiếu, bên cạnh là quạt máy, gió đã mạnh hơn trước kia nhiều, tiểu long sửa, nó đến nhà sửa điện trong thị trấn ngồi chồm hổm hơn một tuần, mày mò sờ soạng, cuối cùng cũng sửa và điều chỉnh lại cái quạt cũ.

* Σ( ° Д °|||) tiểu long có tay nghề dữ ~

Diệp Lan thích ý mà nằm ngửa tận hưởng gió mát, buồn ngủ lơ mơ nhìn đỉnh mùng.

“Diệp Diệp, Diệp Diệp.”

Tiểu long đã dài hơn hai bình nước khoáng bò lên trên người cậu, ôm lấy cậu rủ rỉ nói chuyện.

“Bây giờ nhóc con nặng lắm rồi đó.”

Diệp Lan cảm thấy mình sắp bị ép thở không ra hơi, bèn nghiêng thân ôm lấy tiểu long như ôm khối băng.

Tiểu long chỉ thích cọ cọ Diệp Lan, cậu muốn ôm thế nào cũng được, thân mình cậu thơm thơm mềm mềm, so với kẹo nó ăn hai ngày trước còn ngon hơn:

“Diệp Diệp, ta cũng nên được đặt tên rồi.” Nó nhắc nhở cậu, từ ra vỏ đến giờ, Diệp Lan toàn gọi nó tiểu long, nhóc con, nhãi con tiểu long mà lặp lại, nó còn chưa có tên chính thức nữa. ಥ_ಥ

Diệp Lan sờ sờ vảy của nó, câu được câu không hỏi: “Vậy nhóc muốn kêu tên gì?”

Tiểu long đã loay hoay rất lâu ở trong thôn về vấn đề này, nghiêm túc nói: “Ta đã đi hỏi thăm, mọi người đều nói tên rất quan trọng, một cái tên tốt còn có thể mang đến may mắn nữa!”

Diệp Lan đã mệt rã rời: “Ừm...... Vậy thì cuối cùng nhóc thích tên gì nào?”

“Ta nghĩ ra được mấy cái tên, cậu nghe thử xem cảm thấy cái nào thì tốt.”

Tiểu long tằng hắng, một cách trịnh trọng mà đọc ra những cái tên mà bản thân suy nghĩ đã lâu: “Phú Quý, Chiêu Tài, Vượng Tài, tới tài, có tiền, phất nhanh.” ☆(❁‿❁)☆

Diệp Lan giật mình, bị những cái tên này làm cho tỉnh ngủ, mắt to mắt nhỏ nhìn về tiểu long còn đang chờ mong, khó khăn mà mở lời:

“Nhóc con, mấy cái tên này......”

Là nghiêm túc đấy hả? Σ( ° Д °|||)

Long trảo cào cào Diệp Lan mà giải thích: “Nhà chúng ta quá nghèo, có khi gọi ta bằng mấy tên này sẽ có tiền thì sao!” Người trong thôn đều nói, tên là một điều bí ẩn huyền huyễn mà.

Diệp Lan dùng sắc mặt phức tạp mà nhìn tiểu long hết sức nhiệt tình:

“Nhóc có muốn xem từ điển không?”

Chọn ngẫu nhiên trong từ điển một từ cậu đều cảm thấy tốt hơn so với mấy từ kia.nhai-con-tieu-long-lai-an-va-ta-thai-thai-lai-lieu/

Tiểu-một lòng muốn có tiền-long dứt khoát lắc đầu:

“Không, ta bắt buộc phải lấy một trong những tên này!” Còn đem đầu đến cọ cọ mặt Diệp Lan.

Cọ xong, nó như giao phó đại sự quan trọng, đối với Diệp Lan nói:

“Diệp Diệp, ta muốn đem quyền lựa chọn tên giao cho cậu.”

Diệp Lan từ chối ngay: “Không không không, nhiệm vụ này quá khó khăn, tôi không dám chọn đâu.”

Diệp Lan có dự cảm, nếu cậu đặt tên cho tiểu long hôm nay, chắc chắn sau này sẽ trở thành lịch sử đen tối, cậu không muốn vì vậy mà kéo thù hận đâu. o(╥﹏╥)o

Nhưng tiểu long hết mè nheo lại làm nũng, đuôi long ngắn ngủn cố gắng vòng lấy cậu, này đâu phải muốn đặt tên, muốn lặc chết thì có.

“Diệp Diệp, cậu đi học, có văn hóa, giúp ta chọn một cái đi đi mà~.”

Diệp Lan cạn lời nghĩ, cậu có văn hóa nhưng nó đặt tên cũng phải có văn hóa chứ!

Dưới tác động của tiểu-làm nũng-long, Diệp Lan quyết định trong một đống-nghe là biết nghèo-tên chọn một cái: “Chiêu Tài đi, dễ gọi.”

“Được!”

Tiểu long con lắc lắc cái đuôi, nghiêm mặt tuyên bố:

“Sau này hãy gọi ta là Long Chiêu Tài!”

Diệp Lan qua loa mà “ừ ừ ừ....”

Gọi, gọi nữa, gọi mãi, cậu cũng muốn chờ xem sau này nó có hối hận hay không.

Tiểu long đã có tên mới nhắc nhở Diệp Lan:

“Diệp Diệp, cậu từ giờ trở đi không thể kêu ta nhóc con nữa, ta là đại long đã thành thục.”

Diệp Lan tiếp tục qua loa: “Được được được...” ra vỏ một tháng, thân cao hai cái chai, thành thục cái gì? ┐( ˘ 、 ˘)┌

Ngày kế.

Diệp Lan đi thị trấn bán vỉa hè, trước khi bày hàng thì đến nhà một người lớn tiếp điện thoại.

Gọi cho cậu là Tống Du, nghe tiếng thì Lăng Cảnh cũng ở bên cạnh.

“Anh Du.”

Diệp Lan rất thích Tống Du cùng Lăng Cảnh, nhận điện thoại mà lúm đồng tiền luôn lộ ra.

“Diệp Diệp, còn một tháng nữa khai giảng, lúc đó anh cùng Lăng Cảnh muốn đưa em đi.”

Diệp Lan vội từ chối: “Không cần đâu ạ, em biết trường học ở chỗ nào mà, anh với anh Cảnh đều rất bận, không thể bị chuyện nhỏ này làm phiền được.”

“Đây đâu phải chuyện nhỏ.”

Tống Du: “ Anh có tìm hiểu trước, ở Nhân giới, khi khai giảng đứa nhỏ phải được người lớn đưa đi.” lại tiếp tục:

“Trước kia ở trong núi, lúc đi học anh trai anh cũng sẽ đưa anh.”

Diệp Lan là tiểu yêu quái vị thành niên, đối với khai giảng luôn chờ mong, huống chi là khai giảng cao trung, đương nhiên rất vui vẻ và khẩn trương.

Những bạn học khác đều có người lớn trong nhà đưa đi lúc khai giảng, Diệp Lan không cha không mẹ chưa bao giờ dám mơ ước điều này, giờ nghe Tống Du kiên quyết muốn tới đưa, cậu cảm thấy ấm áp trong lòng.nhai-con-tieu-long-lai-an-va-ta-thai-thai-lai-lieu/

“Mộc Mộc cũng muốn đưa em đi nhưng mà Đản Đản nhà hắn lại trốn rồi.”

Mộc Mộc, tên đầy đủ Mộc Hề, là bạn tốt của Tống Du.

Chồng Mộc Hề là một con rồng, thêm một cái trứng không bao giờ ngồi yên, Đản Đản.

Đản Đản này, lâu lâu không phải đi quán bar nhảy disco thì cũng đi nhảy disco trên đường, nhảy disco, nhảy nữa, nhảy mãi.... cha long của nó cũng tức điên lên.

Nó thường xuyên dùng vỏ trứng cứng rắn tấn công trán cha nó, sau đó bị cha-tính tình không tốt-long đen mặt nhét vào lò vi ba.

Có một lần, cha long thấy trứng gần chín, ấn chốt mở lò, ý đồ thêm cơm. (□_□)

Cũng may Đản Đản rắn chắc, Mộc Hề lại phát hiện sớm, cho nên, sự kiện này lấy cha long quỳ trên cái điều khiển điều hòa từ xa hai giờ ở phòng khách mà kết thúc.

Diệp Lan đã quá quen với Đản Đản phản nghịch của nhà Mộc Hề: “Đản Đản trốn chắc là anh Mộc lo lắng lắm!”

Tống Du thở dài: “Mộc Mộc quen rồi.”

Đản Đản không nghe lời, Đại Long gần đây còn phá của, Tống Du nghĩ không cũng thấy sầu:

“Nói chung, Mộc Mộc đang đi tìm trứng, Đại Long tính ra Đản Đản gần đây sẽ gặp xui xẻo, có kiếp số muốn độ cho nên bọn họ cũng bận.”

“Diệp Diệp, trước khai giảng, anh cùng Lăng Cảnh gửi quần áo mới và văn phòng phẩm cho em, em nhớ nhận lấy đó.”

“Em có quần áo, anh Du đừng gửi mà.”

Diệp Lan cảm thấy hai người có thể đến đây là tốt lắm rồi, cậu không muốn là tiểu yêu quái tham lam mà yêu cầu quá nhiều.

Tống Du hiểu ý của cậu liền bổ sung:

“Diệp Diệp, em không cần để ý, quần áo gửi cho em đều là Lăng Cảnh và Đại Long mua từ hàng vỉa hè, chất lượng tốt mà giá cũng rẻ, còn có thể tăng giảm kích cỡ. Bây giờ cả nhà chúng ta đều mặc quần áo mua vỉa hè.”

Nghe Tống Du nói là hàng vỉa hè, mua cho cậu là quần áo số nhỏ càng rẻ, 15 đồng tiền một cái, mua ba cái giảm 5 đồng tiền, Diệp Lan bối rối:

“Vậy.... vậy em cảm ơn anh Du ạ.” Một bên ghi nhớ trong lòng, chờ sau này đi làm thì trả lại.

Hai người gọi điện thoại nói chuyện quần áo, Lăng Cảnh ngồi trên sô pha ôm Tống Du vào trong ngực xem tạp chí, lại suy nghĩ ——

Mỗi cái đều giá trên vạn 'hàng vỉa hè', quả nhiên chỉ có nhóm tiểu yêu quái Du Du, Mộc Hề với Diệp Lan không hiểu biết tiền bạc nên dễ bị lừa gạt.

Nói chuyện điện thoại hồi lâu, Tống Du biết cậu còn phải bày hàng nên nói với cậu lần sau gặp.

Cắt đứt điện thoại.

Mặt Diệp Lan hết sức vui vẻ, anh Du muốn tới, cậu cần bán nhiều hàng để mua thịt cùng cá khô nhỏ cho anh Du.

Trở lại quầy hàng, tiểu-bảo vệ quán-long, không, Long Chiêu Tài ngồi trên băng ghế cùng cậu báo cáo: “Vừa rồi có mấy người tới, mua hai túi bánh trứng gà, đưa tiền.”

Những người đó đều là người quen với Diệp Lan trong thị trấn, dù không ai xem quán nhưng lấy hàng đều trả tiền.

Bọn họ mua xong đồ vật rồi trả tiền, tiểu long sợ mất nên chờ bọn họ đi rồi, đem tiền trên mặt đất nắm chặt trong trảo trảo.

Diệp Lan từ long trảo của nó lấy tiền, bỏ vào túi rồi giơ tay xoa xoa đầu nó: “Ừ, Chiêu Tài giỏi quá, còn biết cất tiền nữa nha.”

Tiểu long được khen, được một tấc tiến một thước mà bay qua cọ cọ trên mặt Diệp Lan.

Diệp Lan mặc nó cọ, chỉ cảm thấy mỗi ngày kêu Chiêu Tài Chiêu Tài rồi cọ mặt, phảng phất giống bị chó con làm nũng vậy......

(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.