Edit: Vũ Kiều Phụng
Beta 1: Vũ Kiều Phụng
Beta 2:
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Kiều Tân nhìn sắc mặt của cậu không tốt cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi tan học, Diệp Lan ôm sách trở về ký túc xá, đèn trong ký túc xá sáng trưng, Giản Ninh đã trở về, rửa mặt rồi ghé vào trên giường chơi di động.
“Ninh Ninh, trường học không cho mang theo di động đâu.”
Diệp Lan nhắc nhở hắn:
“Nếu như bị phát hiện, sẽ bị tịch thu điện thoại, còn bị mời phụ huynh.”
Giản Ninh nắm chặt di động:
“Tôi chỉ chơi một chút thôi.”
Rất nhanh.
Giản Ninh xem xong đồ vật muốn xem, ngoan ngoãn tắt điện thoại, giải thích với Diệp Lan:
“Cái này không phải của tôi, tôi không mang di động theo.”
“Vậy của ai?”
Diệp Lan nghi hoặc.
Giản Ninh nắm nắm khăn trải giường, nói qua loa:
“Dù sao cũng là của người khác, tôi giữ giúp hắn, cuối tuần thì trả lại.”
Diệp Lan gật gật đầu, vỗ vỗ đầu Giản Ninh, dụ dỗ:
“Ừ! Lần sau cũng không được chơi ở ký túc xá, cậu phải nỗ lực một chút, mỗi tháng chúng ta đều phải kiểm tra.”
Diệp Lan không muốn tháng nào cũng phải giúp Giản Ninh bôi thuốc.
Giản Ninh nói “được”, nghĩ nghĩ, lại hỏi Diệp Lan:
“Diệp Diệp, cậu có muốn dùng di động của tôi gọi điện thoại cho ai đó không?”
Diệp Lan lắc đầu:
“Không cần đâu.”
Mỗi cuối tuần, cậu đều sẽ gọi điện thoại cho anh Du và anh Mộc, cuối tuần vừa qua đã gọi rồi, giờ không cần gọi nữa.
Hai người nói chuyện một hồi trong ký túc xá thì Diệp Lan đi rửa mặt, rửa xong, còn chưa tới lúc tắt đèn, cậu tiếp tục cầm sách đọc.
Học kì đầu tiên sắp qua rồi, Diệp Lan không muốn tổng điểm cũng là đếm ngược.
Cậu còn muốn thi đại học nữa.
“Ninh Ninh, cậu học chung với tôi đi?”
Diệp Lan nhìn Giản Ninh nằm ngơ ngẩn trên giường nên bảo hắn học chung.
Nếu là trước kia, Giản Ninh chắc hẳn là từ chối.
Lần này, hắn cũng là do dự, nhưng vẫn bò từ trên giường lên, ôm cái đệm mềm lót dưới mông, ngồi đối điện với Diệp Lan ở bàn học.
Học trong chốc lát
Diệp Lan cảm giác cánh tay của mình bị chọc, quay đầu, Giản Ninh chỉ vào đề trên bài thi, đau khổ nói với Diệp Lan:
“Diệp Diệp, tôi không biết làm.”
Diệp Lan: “......” trong lòng căng thẳng, đây là lần đầu Giản Ninh hỏi về đề mục, cậu cảm thấy nếu là mình, tám phần cũng không làm được.
Nhưng thật trùng hợp, đề mục Giản Ninh hỏi, Diệp Lan đã được Kiều Tân giảng qua trong buổi tự học.
Diệp Lan nhìn thấy như vậy, nháy mắt lộ ra hai cái má lúm đồng tiền trên mặt, giọng nói khó được mà mang theo đắc ý:
“Tôi làm được! Tôi giảng đề cho cậu.”
Giản Ninh:
“ Ừ ừ ừ!”
Một lát sau, bạn học ở phòng kế bên đi ngang qua, ghé vào hỏi mượn chút đồ vật, liền thấy thứ hai đếm ngược lớp mình mặt mày nghiêm túc giảng đề cho thứ nhất đếm ngược cũng của lớp mình.
Bạn học líu lưỡi:
“Hai người đúng là một người dám giảng, một người dám nghe luôn.”
Diệp Lan và Giản Ninh đang tập trung học, nghe được lời này đồng thời quay đầu lại, không vui mà trợn tròn mắt nhìn bạn học kia.
Bạn học:
“Khụ, tôi sai rồi. Tôi chỉ là tới mượn chút bột giặt......”
Diệp Lan phồng mặt, không hé răng.
Bạn học vừa dụ vừa dỗ mới làm dịu lại hai người đang cáu kỉnh, thành công mượn được một nắm bột giặt.
Bạn học vừa đi, Diệp Lan đi qua khóa cửa lại:
“Ninh Ninh, bọn họ cảm thấy chúng ta đùa giỡn!”
“Đúng!”
“Sau này, mỗi ngày chúng ta nỗ lực học tập một chút, đợi tới kiểm tra cuối kì, dùng thành tích làm cho bọn họ thay đổi cách nhìn đối với chúng ta.”
“Được!”
Diệp Lan động viên làm Giản Ninh nắm chặt nắm tay, tính toán sau này học theo Diệp Lan, thoát khỏi danh hiệu học dốt.
Ký túc xá vẫn chưa tắt đèn.
Diệp Lan ngồi lại bàn học một lần nữa, tranh thủ trước khi tắt đèn, giảng thêm hai đề cho Giản Ninh.
Đến khi bốn phía một mảnh hắc ám, Diệp Lan mới sờ soạng bò lên giường.
Đắp lên chăn mỏng, đọc thầm từ đơn, không đến 30 giây, buồn ngủ vọt tới như thủy triều, ý thức chìm vào cảnh trong mơ tối tăm.
Diệp Lan thường xuyên mơ thấy tiểu long.
Nơi tối tăm đó, tiểu long luôn bị thương, hình như còn hóa hình nhưng Diệp Lan nhìn không rõ mặt.
Ngay từ đầu, Diệp Lan cho rằng giấc mơ của cậu sẽ làm cậu biết trước sự thật, mơ thấy đều là việc phát sinh trong hiện thực.
Nhưng gọi điện thoại cho anh Mộc, anh ấy nói tiểu long đang đi học.
Đi học à...
Vậy giấc mơ đó, có thể chỉ là giả dối, rốt cuộc, tiểu long đi học sao có thể xuất hiện ở loại địa phương đáng sợ kia.
Thời gian từng chút qua đi.
Diệp Lan cùng Giản Ninh 'học hành khổ hạnh', cũng chờ đến kiểm tra cuối kỳ.
Một ngày trước khi thi
Diệp Lan bị Giản Ninh kéo tay bí mật mang về ký túc xá.
Đến ký túc xá, Giản Ninh liền khóa cửa.
Diệp Lan: “?????” mà hỏi:
“Ninh Ninh, cậu đang làm cái gì vậy?”
Giản Ninh không vội trả lời mà đem đồ vật giấu trong cặp sách ra.
Giấy tượng trưng cho Văn Khúc Tinh, lư hương, nến, nhang dùng để thắp.
“Diệp Diệp, tới đây nhanh đi.”
Giản Ninh đặt Văn Khúc Tinh lên chiếc bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, sau đó thắp nến, tiếp tục đặt lư hương lên, chia ba cây nhang đã đốt cho Diệp Lan:
“Diệp Diệp.”
Giản Ninh nghiêm túc nói:
“Vì ngày mai có thể lật ngược tình thế* vả mặt, chúng ta phải nỗ lực nhiều mặt!”
* nghịch tập
Nói xong, cắm nhang vào lư hương, dập đầu lạy ba cái với Văn Khúc Tinh, miệng lẩm bẩm:
“Phù hộ con thi tốt, phù hộ con thi tốt, nếu con thi tốt sẽ đốt Maserati cho ngài.”
(Maserati: một nhãn hiệu xe ôtô nổi tiếng TG, ở đây Giản Ninh đốt là xe giấy)
Làm xong một loạt hành động, Giản Ninh chọc chọc Diệp Lan:
“Tới lượt cậu.”
Sắc mặt Diệp Lan phức tạp.
Giới thiệu [Toàn Năng Trung Đơn - Điệp Chi Linh] - Đề Cử Đam Mỹ Hay
Văn án
Tuyển thủ Diệp Thiếu Dương tỉnh lại sau khi bị tai nạn xe cộ, phát hiện mình xuyên qua thế giới ABO, trở thành một streamer game gà mờ.
Vì để nuôi sống bản thân, Diệp Thiếu Dương quyết định làm lại nghề cũ, lang bạt trong thế giới game. Rất nhanh chóng, bằng thiên phú xuất sắc của mình, cậu được câu lạc bộ hào môn ký hợp đồng.
Không nghĩ tới, ngày đến trụ sở báo danh, Diệp Thiếu Dương ở trước mặt đội trưởng Trì Sóc phân hóa thành O. Trì Sóc mang đồng đội mới đi bệnh viện kiểm tra. Kiểm tra xong, đôi mắt của thiếu niên vốn dĩ thanh triệt nhưng giờ bịt kín một tầng hơi nước, đuôi mắt phiếm hồng, thanh âm khàn khàn hỏi: “Đội trưởng, bác sĩ nói tôi bị dị ứng thuốc ức chế, anh giúp tôi một chút được không?”
Trì Sóc: “...... Giúp thế nào?”
Diệp Thiếu Dương dứt khoát xoay người: “Đánh dấu tôi tạm thời. Cắn một cái, cảm ơn.”
Trì Sóc biểu tình dần dần tan vỡ.
Omega này làm sao vậy? Đánh dấu là việc có thể tùy tiện làm à?!
...
Giang cư mận: “Nghe nói thành viên mới của chiến đội Thiên Hoàn là một Omega!”
“Hắn đánh trợ thủ sao? Mọi người nhất định phải chiếu cố tốt vị phụ trợ đáng yêu cute phô mai que này nha!”
Cho đến lúc thi đấu, tuyển thủ đường giữa Diệp Thiếu Dương cầm pháp sư trong tay, phong độ thăng hoa, đánh tan đội hình đối thủ, lấy Pentakill.
Đối thủ: “Đáng yêu? Đây là đại ma vương mà?”
“Tôi đây bị hắn giết đến suýt trầm cảm, muốn xóa game!”
“Ván này có thể thua, nhưng phải giết Diệp Thiếu Dương cho bằng được!”
“Giết Omega kia trước, không cần nương tay!”
——Tìm hiểu một chút về vị tuyển thủ Omega phong độ lẫn kĩ năng đều hạng nhất.
Ai nói Omega nhất định phải đáng yêu, ôn nhu? Vị Omega này có thể đánh bại toàn liên minh.
Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.
***
Không biết sao, cậu cảm thấy nếu chuyện bái Văn Khúc Tinh này truyền ra thì có vẻ hơi bị mất mặt.
Giản Ninh vẫn đang thúc giục, Diệp Lan cắn răng, thầm nghĩ dù sao cũng ở ký túc xá, cho dù lạy vài lạy cũng sẽ không bị ai thấy.
Vì thế, Diệp Lan nhanh nhẹn dâng hương dập đầu, lạy xong, bắt chước Giản Ninh hối lộ Văn Khúc Tinh:
“Nếu con thi tốt, con sẽ đốt thỏi vàng do chính tay con xếp cho ngài.”
Diệp Lan lại nói nho nhỏ:
“Con xếp thỏi vàng rất tốt, vừa lớn vừa đẹp.”
Hai người lạy xong, liếc nhìn nhau, cảm thấy trong lòng kiên định hơn một chút.
Mà trong bí cảnh ở Long Cung, ánh mắt thiếu niên càng thêm trầm lãnh, nhìn trong gương, thu hết một màn vừa rồi vào mắt, im miệng không nói một lời.
Ngày kế.
Diệp Lan và Giản Ninh được phân chia thi chung một phòng nhìn đề thi giáo viên đã phát trước mặt.
Nhìn chằm chằm!
Lại nhìn chằm chằm!
Hình như làm không được......(⊙_⊙)
Sau hai ngày kiểm tra, các bạn học khác vô cùng vui vẻ thu thập hành lý về nhà.
decudammyhay.com
Diệp Lan cùng Giản Ninh quay lại ký túc xá, hai người nhìn nhau, suýt chút nữa là khóc nghẹn ngào.
“Ninh Ninh, chúng ta không có cách nào lật ngược tình thế.”
Diệp Lan nằm bò trên bàn học, uể oải nói.
Giản Ninh dụi dụi mắt:
“Chúng ta cũng không có cách nào vả mặt.”
Nói xong, hai người đều trầm mặc.
Ở trong ký túc xá nằm một hồi lâu, Diệp Lan mới lấy lại tinh thần.
Cậu thu thập hành lý, sách giáo khoa của mình đều mang về, thu thập xong, cửa ký túc xá bị gõ.
Mắt Diệp Lan sáng lên một chút:
“Có thể là anh Du tới đón tôi.”
Trước khi nghỉ, Tống Du đã nói với cậu rằng sẽ đến trường đón cậu.
Diệp Lan bỏ qua suy sút vừa rồi, hưng phấn đi mở cửa.
Chỉ là khi cửa mở, trước mặt là một nam sinh xa lạ, lớn lên cao cao soái soái, khí chất hơi lạnh lùng, rất giống thủ lĩnh đám đàn em* của trường cao trung kế bên.
* giáo bá
Hắn tới đón Giản Ninh.
Giản Ninh đưa rương hành lý và ba lô cho nam sinh, sau đó quay đầu ôm Diệp Lan một cái:
“Diệp Diệp, trong kì nghỉ nhớ gọi điện thoại cho tôi!”
Diệp Lan đáp:
“Được.”
Giản Ninh rất luyến tiếc Diệp Lan, ôm cậu không muốn buông tay.
Diệp Lan bị ôm đến thở không nổi, hướng ánh mắt cầu cứu về phía nam sinh cũng không rõ là giáo bá hay không.
Mày nam sinh nhăn lại, xách Giản Ninh đi.
Giản Ninh đi rồi, Diệp Lan đợi ở trong ký túc xá một lát mới thấy được Tống Du.
Tống Du vẫn như cũ dẫn theo Lăng Cảnh đến đây, hắn lấy rương hành lý Diệp Lan đã thu thập giao cho Lăng Cảnh:
“Diệp Diệp, bên ngoài lạnh lắm, em mang lên đi.”
Tống Du lấy khăn quàng cổ của mình đang mang vòng lên cổ Diệp Lan, Diệp Lan muốn từ chối nhưng Tống Du lại kiên trì mang cho cậu.
Ra cổng trường, khí lạnh bên ngoài làm người lạnh run.
Diệp Lan và Tống Du cùng nhau lên xe, sau khi lên, Tống Du sợ lạnh nên biến trở về bản thể, cuộn thành một đoàn.
Một đoàn nhỏ trắng như tuyết nhảy lên đùi Diệp Lan, mở miệng nói với cậu:
“Diệp Diệp, trên người anh có lông mao, em có thể ôm anh, rất ấm áp.”
Diệp Lan ngạc nhiên nhìn bản thể của Tống Du, buột miệng nói:
“Anh Du, bản thể của em cũng là màu trắng!”
Tống Du cọ cọ cậu:
“Vậy em cũng biến như anh đi, lát nữa tới nơi, Lăng Cảnh ôm chúng ta xuống.”
Diệp Lan có hơi do dự.
Cậu chưa từng biến về nguyên hình trước mặt người khác.
Nhưng nhìn bộ dáng anh Du tuyết trắng mềm mại, Diệp Lan cũng có chút nôn nao muốn biến.
Nhịn vài giây
“bùm” một tiếng.
Diệp Lan đỏ mặt mà biến thành một ấu tể nho nhỏ, một đoàn cỡ nắm tay có lông nhung màu trắng.
( ấu tể: đứa nhỏ mới sinh của động vật)
Hai cái nắm tay nhỏ nằm bên nhau, anh nhìn em, em nhìn anh, đáy mắt toàn ý cười.
Lănh Cảnh đang lái xe, qua kính chiếu hậu nhìn thấy tình hình ở ghế sau, bị manh đến suýt chút không cầm được tay lái.
Tống Du vươn trảo trảo vuốt lông cho Diệp Lan:
“Diệp Diệp, bản thể của em thật là đẹp mắt”, Tống Du khen.
Diệp Lan có chút tự ti, trảo trảo quấn vào nhau, lỗ tai nhỏ lông xù xù cụp xuống:
“ Em cảm thấy em hơi xấu, là bán yêu, huyết thống không thuần chút nào, ba mẹ vứt bỏ em, chắc chắn rất ghét em.”
Máu trên người Diệp Lan chảy một nửa của yêu quái, một nửa của con người.
Một nửa máu yêu quái kia, cậu thậm chí không biết là của yêu quái nào.
Bởi vì Diệp Lan chưa từng nhìn thấy cha mẹ, cũng không gặp được đồng loại giống mình, cho nên trong những năm gần đây, cậu cũng chưa thăm dò chủng loại của bản thân.
Tống Du ngửi ngửi khí vị trên thân Diệp Lan, nói chắc chắn:
“Máu yêu quái trên người của em, khẳng định là của một đại yêu.”
( đại yêu: yêu quái vừa lớn vừa có vị trí cao trong một nhóm yêu quái)
Hơn nữa, Tống Du cảm thấy hắn còn rất quen thuộc với khí vị này......
Nhóm đại yêu Tống Du quen biết đều có tiếng là cưng chiều con nhỏ, không có khả năng vứt bỏ.
Hắn nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, đành phải lắc lắc đầu, quay lại chủ đề chính, tăng thêm tự tin cho Diệp Lan bằng cách lải nhải không ngừng khen cậu tốt đẹp.
Diệp Lan nghe một hồi, từ cảm giác 'tôi thật xấu', tẩy não thành 'tôi cũng không quá xấu'.
Cuối cùng xe cũng đến thôn của Tiểu Diệp.
Lăng Cảnh bế hai nắm tay trắng tuyết lên, dùng chìa khóa Diệp Lan đưa mở cửa, đặt hai nắm xuống, xoay người đi lấy hành lý trong cốp xe.
Nhà của Diệp Lan vẫn cũ nát như vậy.
Không chỉ cũ, còn bị lọt gió.
Tống Du cảm nhận độ ấm trong phòng, cả người bị đông lạnh, lông trắng xù xù cũng rũ xuống:
“Diệp Diệp, trở về ăn tết với anh đi.”
Tống Du thật sự không muốn để Diệp Lan ở nơi này qua dịp nghỉ đông, ăn tết.
Thấy Diệp Lan không muốn đáp ứng, Tống Du lại tung ra lợi thế:
“Nếu đến chỗ anh, chúng ta có thể tìm anh Mộc chơi.”
“Bây giờ em cũng không đi học, chúng ta có thể cùng anh Mộc ngồi trên thân rồng ra ngoài dạo một vòng.”
- Còn tiếp -
Tất cả truyện ở nơi này đều được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay. Vui lòng không re-up.
Hãy Follow + Vote + Like + Comment nhiệt tình bạn nhé!