Edit: Vũ Kiều Phụng
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Diệp Lan dụi dụi mắt mà ngáp một cái, tiểu long thấy cậu còn buồn ngủ liền bay lên dán lớp vảy lạnh băng vào mặt cậu để giảm nhiệt:“Cậu có muốn ngủ thêm một chút nữa không?”. Truyện Khác
Diệp Lan duỗi tay duỗi chân mà từ chối:
“Phải dậy thôi, đang là ngày mùa mỗi ngày đều phải đi cắt hoa màu.”
Cậu nắm tiểu long đang dán vào mặt mình đặt lên chiếu rồi bò xuống giường đi vào phòng bếp làm bữa sáng.
“Nhóc con, nhóc đi thả gà trong chuồng ra rồi cho chúng ăn đi.”
Diệp Lan bận rộn nấu cơm, lau mồ hôi trên trán nói vọng vào trong phòng với tiểu long.
Tiểu long đã tỉnh ngủ nghe vậy bay cái vèo ra ngoài, cho gà ăn xong nó kiên quyết không buông tha một quả trứng nào mà bay đi kiểm tra tỉ mỉ mỗi góc vườn.
Bánh trứng gà, canh trứng, trứng chưng đều là những món ăn dùng tới trứng gà cho nên tiểu long bây giờ rất nhạy cảm với trứng.
Làm xong mấy việc, Diệp Lan đem bữa sáng ra, bánh bột ngô mới hấp trăng trắng, hai chén cháo mà một trong hai không gọi là chén, nhìn cái kích cỡ kia, phải gọi là ‘thau’ mới đúng.
Ngoài ra, còn có một đĩa nhỏ dưa muối do Diệp Lan tự làm:
“Nhanh ăn đi.”
Cậu đẩy thau cháo đến trước mặt tiểu long, mình thì cầm bánh bột ngô ăn kèm dưa muối.
Ăn được một nửa, Diệp Lan đột nhiên hỏi tiểu long đang cắm đầu gặm bánh bột ngô: “Đúng rồi, sau này nhóc có hóa hình không?”
Yêu quái đều sẽ hóa hình, như cậu đã có hình người từ nhỏ nên thôn dân luôn xem cậu như trẻ nhỏ mà chăm sóc.
Long thân cứng ngắc còn ngậm bánh bột ngô trong miệng, tiểu long trong ánh mắt tò mò của Diệp Lan nuốt xuống bánh bột ngô rồi uể oải rũ đầu: “Sẽ không.”
Nó quá nhỏ, phải dài hơn nữa mới có thể. Không cẩn thận chọc đến nỗi đau của tiểu long, Diệp Lan vội an ủi:
“Đừng khổ sở, nhóc là rồng, là rồng thì đều uy phong chấn vũ, sau này chắc chắn có thể hóa hình mà.”
Nhưng tiểu long vẫn là rất ủ rũ.
Nó muốn lớn lên, muốn hóa hình, ăn thức ăn do Diệp Diệp làm, nó phát hiện nó sẽ lớn lên nhưng khổ nỗi Diệp Diệp quá nghèo, nó ăn không đủ no.
Diệp Lan thấy tiểu long mới vừa rồi còn hứng thú vui vẻ giờ lại tỏ vẻ mất mát, tự nhiên thấy hơi áy náy.
Cậu sờ sờ vảy-vui thì màu đẹp, buồn thì tối thui-long, đứng đậy đi phòng bếp làm trứng chưng.
Trứng chưng trắng trắng mềm thơm ngào ngạt xem như vuốt phẳng tâm tình nhấp nhô của tiểu long.
Theo thường lệ buổi sáng Diệp Lan sẽ đi cắt hoa màu, tiểu long đi xem vườn rau, lúc nó tới thì thấy trong vườn có mấy đứa nhỏ lạ mắt đang đứng.
Mấy đứa nhỏ ăn mặc gọn gàng, chân mang giày nhỏ, nhìn tầm khoảng năm sáu tuổi.
Đôi long đồng thanh lãnh nheo lại, ánh mắt dính vào tay chúng nó, nếu nó không nhìn lầm thì mấy đứa nhỏ này đang trộm trái cây của Diệp Diệp.
Tiểu long định bay lên cướp trái cây về, nhưng bỗng nhiên… Nó thấy mấy cây Thái Miêu bị dẫm nát.
Mấy cây Thái Miêu này nó nhớ rõ ràng, Diệp Diệp xem chúng như bảo bối, trời mưa hôm trước, Diệp Diệp còn dưới mưa to mặc cho người ướt sũng mà che dù đến nửa đêm, chỉ để cho mấy cây này không bị xối hư.
Diệp Diệp nói, Thái Miêu rất quý, cậu mua tám cây, mỗi cây 20 đồng tiền.
Tiền mua tám cây Thái Miêu, Diệp Diệp phải đi bán mấy ngày hàng vỉa hè hoặc cắt hoa màu ở dưới nắng gắt hai ngày mới có được.
“Cỏ!!!!” (thảo)
Tiểu long đã đi qua nhiều quán bar thành thị, thanh âm tuy non nớt nhưng ánh mắt lại lạnh lùng:
“Các ngươi phải chịu trách nhiệm với chuyện này.”
Mấy đứa nhỏ chỉ lo ở vườn rau quậy phá, ngươi đùa ta, ta chọc ngươi ồn ào nhảy nhót, hoàn toàn không chú ý tới cách đó không xa cả người, à không, cả long đang nhuộm hàn ý.
Tiểu long quá nhỏ, không triệu hoán được mưa gió nhưng từ trong trứng đã nhận truyền thừa ký ức Long tộc.
Nó thấy mấy đứa nhỏ chơi đùa xong rồi muốn đi khỏi vườn rau, liền cười lạnh, long thân xanh băng bay lên, móng vuốt tựa như đang khoa tay múa chân, không, đúng ra là khoa trảo trước múa trảo sau cái gì đó.
Một thủ thuật che mắt rất đơn giản.
Mấy đứa nhỏ còn chưa ra khỏi vườn rau đã bị cảnh tượng biến ảo hiện ra trước mắt làm hoảng sợ, mỗi đứa sợ hãi cái gì thì giờ nhìn thấy cái đó.
Tiếng thét chói tai cùng khóc la nháy mắt bùng nổ, tiểu long đứng vững thân mình trên đỉnh đầu tụi nó, mắt lạnh nhìn bọn chúng kêu khóc, giãy đứa, chạy trốn…. một chút cảm xúc dao động cũng không.
Vây mấy đứa nhỏ trong vườn đến trưa, tiểu long tính thời gian cũng đã đến lúc người lớn trong nhà đi tìm đứa nhỏ.
Tới khi nghe được tiếng người kêu gọi tên của mấy đứa, tiểu long mới lắc lư thân long bay đi tìm Diệp Lan.
“Diệp Diệp.”
Nó thả lỏng khi nhìn thấy Diệp Lan, không còn là tiểu-lãnh khốc-long như vừa rồi nữa.
Nó dùng trảo trảo giúp Diệp Lan vất vả cả buổi sáng lau mồ hôi, lau xong thì bay đến trên vai ghé vào lỗ tai cậu khe khẽ kể chuyện vườn rau.
Khuôn mặt Diệp Lan dần chuyển thành trắng khi nghe tới cây Thái Miêu bị dẫm nát, nắm chặt lưỡi hái liền vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Tiểu long lặng lẽ giải thủ thuật che mắt cho mấy đứa nhỏ khi về gần tới vườn rau, không còn thủ thuật, tiếng mấy đứa nhỏ khóc kêu nhanh chóng thu hút người lớn đến.
Diệp Lan mặc kệ bọn chúng, chỉ ngồi chồm hổm nhìn mấy cây Thái Miêu bị dẫm nát, bõ công vô ích mà vươn bàn tay do cầm lưỡi hái lâu nên ra mồ hôi, nâng lên cái cây đã ngã. (╯︵╰,)
Cậu mỗi ngày dù bận vẫn chăm sóc Thái Miêu từng ngày, bây giờ lại không còn nữa….
Nước mắt xoạch xoạch rơi xuống từng giọt lớn, Diệp Lan đỡ Thái Miêu, thật sự thương tâm.
Tiểu long nhìn nước mắt của Diệp Lan chỉ cảm thấy chúng không phải rơi ở trên mặt đất, mà là nện ở trong lòng nó, nắm chặt trảo trảo, đáy lòng cuồn cuộn dậy sóng.
Nhóm người lớn chạy tới, nhìn mấy đứa nhỏ cầm trái cây trong tay, ống quần dính bùn lầy dơ bẩn của nhà mình, lại nhìn nhìn Diệp Lan ngồi trên đất trồng rau rớt nước mắt đều trầm mặc không nói một lời.
Mấy đứa nhỏ này không phải là người ở trong thôn, là do một thôn dân có thân thích ở thành phố, đi thăm rồi dẫn về đây.
“Diệp Diệp.”
Có thôn dân ngượng ngùng nói:
“Cháu đừng khóc, vườn rau này…… Chú giúp cháu trồng lại một lần nữa.”
“Đây là đứa nhỏ của người thân chú, chúng nó không hiểu chuyện đạp hư cây của cháu, chú mua lại cho cháu.”
Nhân duyên của Diệp Lan trong thôn rất tốt, cậu hái trái cây sẽ thường xuyên chia cho mọi người, chẳng qua mọi người hiểu gia cảnh của cậu nên không lấy.
Khi Diệp Lan mua những cây Thái Miêu trân quý đó về, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đến đỏ lên nói với bọn họ, khi trồng ra đợt thứ nhất trái cây sẽ chia cho mọi người.
Đứa nhỏ hiểu chuyện, biết ơn lại ngoan ngoãn như vậy, vất vả trồng cây đều bị dẫm nát, chú Lý đã bực từ trong bụng ra tới mình.
Ông còn đang cố gắng hòa giải, người thân kia còn kéo đám nhỏ về một bên buông lời ngạo mạn:
“Cũng chỉ là hái một chút trái cây mà thôi, có gì đâu mà so đo trên dưới trái phải.”
“Bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cậu.”
Không chỉ người này nói chuyện ‘không coi ai ra gì’, mấy đứa nhỏ thấy có người lớn kế bên còn ỉ ôi:
“Ba ba, vườn rau này rất đáng sợ, hu hu hu…con nhìn thấy quỷ.”
Tiểu long giấu trong người Diệp Lan nghe lời này lạnh lùng mà quyết định.
A….
Hôm nay nó muốn cả gia đình xấu xí này đều phải thấy quỷ!!