“Phòng làm việc hoạt hình Nguyệt Ảnh
được thành lập hai năm trước.” Phương Thanh nói, “Thực ra cũng không có
đăng kí chính thức, chỉ là sở thích của mấy sinh viên, tự thành lập
nhóm. Ở trong giới cũng có chút danh tiếng.”
Trong phòng họp, các cảnh sát cúi đầu ghi chép.
“Theo lời ba kẻ tình nghi, thành viên chủ chốt của bọn họ là năm người.” Phương Thanh chậm rãi nói.
Một cảnh sát khác nói: “Chúng tôi cũng
đã cơ bản hỏi thăm được hoàn cảnh của năm người, đều là sinh viên đại
Học Nam Hoa, Tưởng Học Nhiễm và nạn nhân nữ Dung Hiểu Phong đều tốt
nghiệp năm ngoái, công tác gần một năm. Hứa Sênh, Văn Hiểu Hoa và nạn
nhân nam Lục Quý đều là năm nay tốt nghiệp. Điều kiện kinh tế trong nhà
bình thường, không đủ để cho bọn họ tiếp tục sự nghiệp cosplay sau khi
tốt nghiệp. Phòng làm việc này cũng sắp giải tán.”
“Vụ án lần này có thể có liên quan đến việc bọn họ phải giải tán không?” Một cảnh sát nữ hỏi.
Người cảnh sát nói: “Tôi thấy không có
khả năng. Rất nhiều người khi học đại học đều có chút sở thích, sau khi
tốt nghiệp đều từ bỏ vì hiện thực, gia nhập xã hội. Không thể bởi vì
chuyện này mà giết người đâu. Lúc học đại học tôi còn chơi cho ban nhạc
đấy. Hiện tại ngay cả khúc đơn giản nhất cũng không đàn được.”
Cảnh sát khác nở nụ cười, trêu ghẹo nói: “Lão Trương, không thể tin được anh còn từng có ước mơ như vậy.”
“Đúng vậy, còn mạnh mẽ hơn chúng tôi rất nhiều.”
Phương Thanh cười nói: “Ở thời đại hiện nay, việc mất đi ước mơ cũng là chuyện thường gặp.”
Lời này khiến mọi người im lặng, ngay cả An Nham luôn cúi đầu cũng phải ngẩng đầu lên liếc anh ta.
Một cảnh sát già cảm thán: “Bọn họ đều
là những đứa trẻ, khi học đại học theo đuổi đam mê và ước mơ, ai nghĩ
rằng lại phải bồi thường bằng tính mạng?”
Phương Thanh nói: “Vụ án đã qua tám tiếng, kết quả bước đầu điều tra là:
Năm người đều không có công việc ổn định, sinh viên bình thường, gia cảnh bình thường, không có khoản thu mờ ám.
Không có động cơ giết người rõ ràng.
Không có bằng chứng ngoại phạm.
Cho dù là người chết hay người sống, trong móng tay đều không có gì.
Ngoài ra, chúng tôi từng trao đổi với
bọn họ thì được biết chìa khóa phòng làm việc cũng không giao cho người
khác. Không có khả năng người ngoài đánh chìa khóa xâm nhập.”
Tất cả mọi người im lặng. Một vụ án nhìn thì đơn giản, nhưng lại lâm vào cục diện bế tắc khi điều tra.
“Còn cần điều tra thêm.” Phương Thanh nói.
Tất cả mọi người gật đầu.
“Nhưng có thể khẳng định ba người bọn họ có bí mật che giấu chúng ta.” Phương Thanh nói.
Mọi người đều đồng ý với điều này.
Một cảnh sát nói: “Nếu nhiệt tình với
cosplay như vậy, một thời gian trước đó lại đột nhiên ném hết tất cả ảnh kỉ niệm trong phòng làm việc, thực sự không thích hợp. Hơn nữa bạn
trong nhóm chết, phản ứng của ba người bọn họ đều rất kì lạ. Vô cùng
hoảng sợ giống như đang cố hết sức trốn tránh gì đó.”
Tan họp, Phương Thanh và An Nham cùng ra khỏi phòng họp. Từ xa đã nhìn
thấy trong hành lang có người tranh cãi ầm ĩ, có người khóc lóc.
“Là cha mẹ của nạn nhân Lục Quý và Văn
Hiểu Hoa. Gia đình những người khác đều ở nơi khác, cha mẹ còn chưa
đến.” Một cảnh sát giải thích.
“Bảo nó không cần chơi cái biểu diễn quỷ quái này, học hành, tìm công việc cho tốt mà không chịu nghe!” Cha Lục
Quý ngồi trong hành lang gào khóc. Ông mặc chiếc áo sơ mi đã hơi cũ, bên trong là áo may ô trắng dân BJ thường mặc, vừa nhìn đã biết gia cảnh
không dư dả. Mẹ Lục Quý ngồi bên cạnh, khóc đến mức mất tiếng.
“Hiện tại xong rồi! Toàn bộ xong rồi!
Con của tôi!” Ông Lục hét lên, “Nhà này xong rồi! Lục Quý! Con chơi cái
này làm gì! Tôi hận không ngăn nó! Con ơi, học hành cho tốt tìm công
việc ổn định thì hiện tại cha mẹ đã không cần phải người đầu bạc tiễn
người đầu xanh!”
Cha mẹ Văn Hiểu Hoa thoạt nhìn yên lặng
hơn, quần áo cũng tốt hơn, nhưng có lẽ là đến cục cảnh sát, hai người
đều rất khẩn trương, bắt lấy một cảnh sát hỏi: “Khi nào Hiểu Hoa của
chúng tôi có thể đi được? Bạn học của nó chết thì liên quan gì đến nó
chứ? Mau thả con chúng tôi ra!”
Người cảnh sát định an ủi, ai ngờ ông
Lục ở bên cạnh nghe được, lập tức đi về phía đó, tóm lấy áo ông Văn:
“Con tôi đã chết rồi, tại sao con ông vẫn còn sống chứ? Hạ độc, bọn
chúng nói là hạ độc! Có phải do con nhà các ông làm không? Mợ nó! Tại
sao con tôi chết mà con ông vẫn sống tốt chứ!”
Ông Văn thoạt nhìn là phần tử trí thức, mặt cũng đỏ lên, dùng sức thoát
khỏi tay ông Lục: “Ông là đồ thần kinh! Con ông chết thì liên quan gì
đến nhà tôi!” Bà Văn cũng đi lên hỗ trợ, bà Lục thấy thế càng khóc nhiều hơn. Cảnh sát vội vàng khuyên can.
Vô cùng hỗn loạn.
Phương Thanh và An Nham vẫn lặng lẽ quan sát.
“Hai gia đình này đều bị phá hủy rồi.” Phương Thanh nói, “Cậu nói xem rốt cuộc thương hại là cái gì?”
An Nham ngẩn ra, Phương Thanh đã xoay
người đi vào phòng thẩm vấn. An Nham bước nhanh theo sau, hỏi: “Tổ
trưởng và Giản Dao đâu?”
Phương Thanh đáp: “Bọn họ đi thăm dò bí mật kia.”
An Nham: “Chúng ta thì sao?”
Phương Thanh nở nụ cười một chút: “Chúng ta ư, đi gặp ba kẻ tình nghi sống sót.”
Cùng lúc đó, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ngồi xe đến đại học Nam Hoa.
Giản Dao vẫn hơi nghi ngờ: “Thẩm vấn kẻ tình nghi, chuyện quan trọng như vậy, anh không tham gia, mà đi điều tra bối cảnh ư?”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Chuyện này giao cho Phương Thanh là được rồi. Anh ta sẽ làm rất tốt.”
Giản Dao nở nụ cười: “Không thể tưởng tượng được, anh rất biết dùng người, còn có năng lực lãnh đạo đấy.”
Bạc Cận Ngôn liếc cô đáp: “Anh không có hứng thú với chuyện lãnh đạo.
Anh chỉ là đem chuyện mình không thích, đơn giản nhàm chán, phân công nó cho người ưa thích, thích hợp với nó thôi. Ví dụ như giữa anh và em…”
Giản Dao: “Đủ rồi.”
Cô lại hỏi: “Tại sao anh lại cảm thấy hứng thú với điều tra bối cảnh?”
Khóe miệng Bạc Cận Ngôn nhếch lên: “Vì vụ án này thấy rõ đau khổ che giấu phía sau càng quan trọng hơn đối mặt với tử vong.”
Đại học Nam Hoa, kí túc xá sinh viên.
Phòng ở kí túc xá của nạn nhân Lục Quý
đã có nhân viên giám định tiến vào, các sinh viên đã tiếp nhận tra hỏi.
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi vào, chỉ thấy cái giường ngổn ngang đúng là
giường của Lục Quý, cũng là điển hình cho kí túc xá nam đại học.
Giản Dao cẩn thận quan sát một vòng,
trên tường chỉ dán thời khóa biểu đơn giản, chữ viết không dám khen
tặng. Màn có cái lỗ nhỏ, cũng không được khâu lại. Trên bàn học sách
cũng lộn xộn không kém giường. Trong tủ quần áo có mấy bộ đồng phục thể
thao, còn có mấy chiếc áo phông nhãn hiệu bình thường, chỉ có mấy chục
tệ, còn có một ít quần áo tất bẩn để trong ngăn tủ.
Nhìn một lát, Bạc Cận Ngôn hỏi: “Thấy rõ chưa?”
Giản Dao gật đầu: “Rõ rồi.”
Hai người rời khỏi căn phòng kí túc xá này.
Đi đến kí túc xá của Hứa Sênh. Kí túc xá nữ tương đối sạch sẽ hơn, giường của Hứa Sênh cũng rất đơn giản. Chiếc
màn bình thường, trên tường cũng không dán gì, cũng không trang trí gì
phù hợp với tính cách im lặng hiền lành của cô bé. Sách vở đặt gọn gàng
trên giá sách, máy tính là loại rẻ nhất. Trong tủ quần áo đều là quần áo màu trắng xám ghi. Giày xăng đan đã đứt một bên quai vẫn chưa sửa, đặt
dưới bàn, xem ra vẫn còn đang dùng.
“Đúng như anh dự đoán.” Bạc Cận Ngôn nói.
Giản Dao gật đầu.