“Nhóm Nguyệt Ảnh tồn tại người thứ sáu.” Bạc Cận Ngôn nói.
Trên đường Cherokee chạy tốc độ cao về cục cảnh sát, vẻ mặt Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều nghiêm trọng.
Giản Dao nói: “Hiện trường có bốn điểm đáng ngờ.
Thứ nhất, phong cách bài trí của phòng
làm việc vô cùng sạch sẽ ấm áp, duy mĩ, tinh tế, đặc trưng phong cách cá nhân. Chắc chắn khi phòng làm việc mới thành lập, có người dốc hết sức
làm việc này. Nhưng chúng ta đến chỗ ở của năm người bọn họ, biết rõ đặc điểm tính cách của bọn họ,lại không có người nào có khiếu thẩm mỹ và
thói quen như vậy.
Thứ hai, người bài trí phòng làm việc cẩn thận sẽ không để cho nó lộn xộn như vậy.”
Bạc Cận Ngôn xen ngang: “Đúng, giống như em vậy. Nếu đổi thành em, cho
dù nhóm sắp giải tán, em cũng sẽ không để cho phòng làm việc lộn xộn như vậy.”
Giản Dao mỉm cười: “Cám ơn ngài Bạc khích lệ. Đúng vậy, hiện tại cả
phòng làm việc là trạng thái không ai quan tâm, không có đồ gì sạch sẽ
mà còn lộn xộn. Tình hình hiện trường thực tế và phong cách trang trí
lúc trước không hợp nhau, hoàn toàn là hai phong cách.”
“Phong cách của người thứ sáu đã bị bọn họ che giấu, tước đoạt.” Bạc Cận Ngôn nói.
Câu nói sâu sắc này khiến Giản Dao khẽ
rung động, nói tiếp: “Thứ ba, toàn bộ ảnh chụp trên tường đều bị ném đi. Điều này không hợp lí. Cho dù nhóm sắp giải tán, nhưng bọn họ cũng
không thể vứt bỏ những kỉ niệm từng nhiệt tình yêu thương, quý giá đó.
Bọn họ đang muốn che giấu thứ gì.”
“Thứ tư. “Bạc Cận Ngôn chậm rãi nói,
“Những bông hoa bị san rớt trong chậu hoa ở cửa sổ hình như cũng không
rẻ, hơn nữa còn phải chăm sóc tỉ mỉ. Là thứ từng thuộc về ‘hắn’ đó.”
Giản Dao im lặng một lát, hỏi: “‘Hắn’ chính là hung thủ sao?”
“Bây giờ vẫn chưa thể kết luận được.”
Bạc Cận Ngôn nói, “Nhưng ít nhất ‘hắn’ là một trong số những kẻ tình
nghi. Cho dù bọn họ che dấu về sự tồn tại của một người, nhưng không thể dễ dàng xóa đi như vậy được. Tin rằng Phương Thanh và An Nham điều tra
bên ngoài cũng rất nhanh tra ra được sự tồn tại của người này.”
“Nhưng…” Giản Dao nói, “Tại sao bọn họ tình nguyện mạo hiểm trở thành kẻ tình nghi giết người, chứ không chịu nói ra sự tồn tại của người này?”
“Đúng vậy.” Bạc Cận Ngôn khẽ cười nói,
“Tại sao nhỉ? Còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn so với việc trở thành kẻ tình nghi giết người à?”
Trong lòng Giản Dao chấn động.
Bạc Cận Ngôn nói: “Anh nghĩ chỉ cần điều tra rõ chuyện này là có thể biết được hung thủ là ai.”
Cách cục cảnh sát còn một đoạn, Giản Dao cúi đầu nhìn đồng hồ, hai người đã không ngủ hơn ba mươi tiếng rồi.
“Có mệt hay không?” Cô hỏi.
“Vẫn tốt.”
Giản Dao nở nụ cười: “Đúng vậy, khi điều tra án, anh rất hưng phấn. Như
thế này nhé quay về cục tranh thủ ngủ một chút, phải quý trọng thân
thể.”
“Được.” Anh liếc nhìn cô, đặt tấm che lên cho cô, “Em ngủ trước một lúc đi.”
Giản Dao thực sự không thể chịu nổi nữa, “Ừ” một tiếng, nhắm mắt lại,
điều chỉnh ghế, tựa vào ghế, nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đều
đều.
Bạc Cận Ngôn im lặng một lát, lại liếc qua di động.
Bởi vì đột nhiên xảy ra vụ án giết người cosplay, nên vụ án của Hàn Vũ Mông đành tạm thời gác lại. Còn Phó Tử
Ngộ hai ngày nay cũng không gọi điện hay nhắn tin gì cho anh.
Hiện tại cậu ta đang cần anh mà.
Anh nghĩ có lẽ mình nên quan tâm Tử Ngộ nhiều hơn.
Cùng với…
Anh nghiêng đầu, nhìn Giản Dao bên cạnh
mệt mỏi ngủ say. Mái tóc vốn mượt mà hiện tại hơi rối loạn, khuôn mặt
nhỏ nhắn hơi đỏ, môi khẽ cong lên. Bạc Cận Ngôn không nhịn được giơ tay
ra sờ tóc cô một chút, cuốn mấy vòng.
Chuẩn bị cũng khá ổn rồi, chờ vụ án này kết thúc, sẽ cho cô một hôn lễ đầy bất ngờ lãng mạn nhất.
Nghĩ đến đây Bạc Cận Ngôn bật cười.
Bởi vì không có bằng chứng, ba người
Tưởng Học Nhiễm, Hứa Sênh, Văn Hiểu Hoa đều được thả ra, Hứa Sênh trở về kí túc xá, Văn Hiểu Hoa được cha mẹ đưa đi.
Tưởng Học Nhiễm quay về nhà trọ, nhưng
cục cảnh sát vẫn sắp xếp mấy người canh giữ 24 giờ xung quanh, là giám
sát cũng là bảo vệ.
Mặt khác, chỗ của ba người bọn họ đều
trang bị camera máy nghe lén. Camera gần nhà cũng bị tập hợp khống chế.
Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa không nói gì. Tưởng Học Nhiễm vô cùng không hài lòng với chuyện này, hỏi cảnh sát đưa cậu ta về nhà: “Tại sao phải lắp
camera? Nghi ngờ tôi à?”
Cảnh sát đáp: “Đừng nghĩ nhiều, để bảo vệ cậu thôi.”
Tưởng Học Nhiễm hừ lạnh một tiếng, đá cửa đi vào.
Lúc đầu hai cảnh sát ở trong xe giám sát còn có thể nhìn thấy hình ảnh theo dõi rõ ràng trong camera, Tưởng Học
Nhiễm ngồi trên sô pha, bật TV, xem linh tinh.
Một lát sau, cậu ta bỗng nhiên đứng dậy tắt TV, đi về phía camera được đặt trên bàn.
Sau đó một đồ vật phủ lên, màn hình tối đen, không nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng Tưởng Học Nhiễm đi lại.
“Shit.” Một cảnh sát mắng.
Một cảnh sát khác gọi điện qua: “Tiểu Tưởng, sao lại thế này?”
Tưởng Học Nhiễm không nhanh không chậm
đáp: “Anh cảnh sát, tôi không thích bị người ta nhìn thấy nhất cử nhất
động. Tôi nhận ý tốt của các anh. Dù sao không phải các anh vẫn nghe
thấy à? Tôi đi ngủ đây.”
Nói xong cúp điện thoại.
Hai cảnh sát cũng không nói gì nữa, dù
sao lắp camera trong nhà người ta trên danh nghĩa là vì “hỗ trợ điều
tra” và “bảo vệ” phải được sự đồng ý của người ta. Nếu người ta đã không muốn thì cũng không còn cách nào hết.
Vì thế hai cảnh sát dành phải vểnh tai
lên nghe. Cũng may sau đó tất cả đều bình thường, phòng tắm truyền đến
tiếng tắm rửa, còn có tiếng đi lại, đóng cửa của Tưởng Học Nhiễm. Có lẽ
là quay về phòng ngủ rồi.
Nhóm cảnh sát ở trên xe cũng thay phiên nhau ngủ.
Rạng sáng, Phương Thanh tới thay ca, hỏi bọn họ: “Có động tĩnh gì không?” Người cảnh sát đáp, “Không có. Nhưng
thằng nhóc này che màn hình camera theo dõi rồi.”
Phương Thanh nhìn vào màn hình mắng: “Không thể để thế này được!” Lập
tức gọi điện thoại cho Tưởng Học Nhiễm, nhưng cậu ta sống chết cũng
không chịu bắt máy. Phương Thanh mặc kệ tiếp tục gọi, cuối cùng đã có
người nghe máy. Tưởng Học Nhiễm nói năng đầy hùng hồn lý lẽ: “Các người
đang xâm phạm riêng tư của tôi! Anh cảnh sát, tôi nghĩ tôi chỉ đang hỗ
trợ điều tra, không phải kẻ tình nghi. Các người không thể đối xử với
tôi như vậy được. Các người còn như vậy tôi sẽ gọi cho bên báo chí khiếu nại đấy!” Cúp điện thoại.
Phương Thanh chửi thề, nhưng cũng không có cách nào.
Trong máy nghe trộm vẫn im lặng. Xem ra Tưởng Học Nhiễm thực sự đi ngủ.
Hơn hai giờ sáng.
Một cảnh sát khác đang ngủ, Phương Thanh đeo ống nghe, nhìn sao trời, nghĩ đến vụ án, nghĩ đến Kim Hiểu Triết.
Đột nhiên trong tai nghe truyền đến tiếng vang rất khẽ.
Tiếng thở gấp, là tiếng thở gấp.
“A… a…”
Phương Thanh hoảng hốt, lập tức gọi đồng nghiệp dậy.
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết cực
kì thê lương truyền đến máy nghe lén, là tiếng của Tưởng Học Nhiễm. Sau
đó là tiếng thứ hai, thứ ba, thứ tư… Cậu ta không ngừng hét lên, giống
như đang gặp phải đau đớn cực độ.
Phương Thanh bỏ ống nghe xuống, lao ra khỏi xe.
Động tác của Phương thanh vô cùng nhanh, cho nên người đồng nghiệp không thể đuổi kịp. Anh ta nhảy qua rào chắn
bên ngoài tiểu khu, chỉ mất mấy bước đã băng qua con đường nhỏ lên lầu.
Leo mấy bậc thang đã đến căn phòng Tưởng Học Nhiễm ở tầng một.
Trên đường chạy, anh ta không ngừng suy
nghĩ. Không đúng, cửa nhà Tưởng Học Nhiễm khóa. Nếu có người xâm nhập,
bọn họ nhất định sẽ nghe được tiếng động.
Người nọ có chìa khóa.
Đây là một hành lang rất dài, anh ta vừa thò đầu vào đã thấy cửa nhà Tưởng Học Nhiễm mở rộng, còn ở cuối hành
lang một bóng dáng lóe lên rồi biến mất.
Là đàn ông.
Phương Thanh vội vàng nhìn thấy Tưởng
Học Nhiễm nằm ở cửa, máu lênh láng, người nằm bất động. Phương Thanh cắn răng, đuổi theo nhanh như tên bắn.
Chờ khi người cảnh sát kia chạy được tới cửa nhà tưởng Học Nhiễm thì lắp bắp kinh hãi.
Anh ta tuyệt đối không nghĩ tới sẽ nhìn thấy trường hợp giết người như vậy.
Trong phòng rất gọn gàng, không có dấu
vết vật lộn. Tưởng Học Nhiễm mắt trợn trừng, trên người mặc một bộ áo cổ đại màu trắng tinh xảo. Trên đầu còn đeo mái tóc giả màu đen, thậm chí
còn hóa trang, khuôn mặt tinh xảo, môi đỏ rực. Giữa mi tâm có một nốt
chấm hồng, có chút không thể phân biệt được là nam hay nữ.
Nhóm cảnh sát ban ngày đều quen nhìn bộ
dáng kiêu ngạo nhã nhặn của cậu ta, trước đó cậu ta cũng cosplay nhưng
là bộ dáng công tử cổ đại. Lúc này ăn mặc thế này, khiến cho người ta
cảm thấy quỷ dị không nói nên lời.
Trước ngực cậu ta cắm một con dao ở giữa tim. Máu tươi nhuộm đỏ áo trắng, trên người cậu ta còn có mấy vết
thương khác, hiển nhiên đã bị chém rất nhiều dao.
Người cảnh sát xông về phía trước mấy bước, thử hơi thở mạch đập của cậu ta, nhưng đã không còn.
Người cảnh sát nhìn thấy hình ảnh này,
vô cùng sợ hãi: giết người xảy ra hai ba phút trước. Bộ đồ cổ trang, tóc giả, còn cả hóa trang chắc chắn là trước khi chết. Là hung thủ nhân lúc cậu ta ngủ say, mặc cho cậu ta sao? Hay là tự Tưởng Học Nhiễm làm?
Đồ điên, đúng thực là đồ điên.
Phương Thanh đuổi theo đến cùng.
Bóng đêm yên tĩnh, trên đường không có người, ngay cả chiếc xe cũng không. Người nọ đội mũ, lưng đeo ba lô, liều mạng chạy.
Phương Thanh liều mạng đuổi theo.
Dần dần khoảng cách giữa hai người được thu hẹp lại. Phương Thanh nhìn bóng dáng thân hình của người nọ, trong lòng chấn động.
“Đứng lại! Cảnh sát đây!” Phương Thanh quát.
Nhưng người nọ vô cùng cố chấp, sau khi
chạy tới một tòa nhà, bên đó có ngọn đèn, còn có không ít tiếng người,
trong lòng Phương Thanh thầm kêu không xong rồi, dùng tốc độ nhanh hơn.
Tới cuối đường đã hiểu ra, trước mắt có hàng loạt quầy hàng bán đồ ăn
đêm, còn có rất nhiều người đang uống bia ăn đồ nướng, liếc mắt một cái
toàn là người. Phương Thanh cúi đầu mắng, ánh mắt như điện xẹt quét qua. Người nọ chắc chắn vẫn chưa chạy xa được.
Nhưng quét một vòng vẫn không thấy được bóng dáng người nọ.
Lúc này Phương Thanh chú ý tới bên phải
con đường phía trước có một nhà vệ sinh công cộng tối như bưng, không có ai ra vào. Trong lòng Phương Thanh khẽ động, chạy vào WC nam.
Không có ai hết.
Mấy buồng trong cũng đều xem qua, không có một bóng người.
Phương Thanh đi ra, đứng ở cửa WC nữ hô: “Trong đây có ai không?”
Không ai đáp lại.
Anh chạy vọt vào.
Vẫn trống không như cũ.
Phương Thanh đứng ở cửa nhà vệ sinh công cộng, ngẩng đầu nhìn. Có ông chú nướng đồ ăn, bán quần áo, có người
phục vụ vội vội vàng vàng, có cô gái kéo chàng trai đi xa, nhưng chỉ
không thấy bóng dáng của người đàn ông kia đâu.
Phương Thanh chưa bỏ cuộc, lại đuổi theo một đoạn. Vẫn không thấy đâu hết. Người nọ như thể biến mất không dấu vết.
Anh ta thở hồng hộc đứng trong màn đêm, tức giận mắng “Shit!”