Tất cả mọi người hoảng sợ, trong lòng
nói không chấn động là giả. Không ai nghĩ một người tầm thường như Kha
Thiển có thể làm được chuyện lớn như vậy?
Nhưng nghĩ lại thực sự cũng chỉ có cậu
ta mới làm được. Cậu ta rất thông minh, thành tích các môn chuyên ngành ở đại học rất tốt. Nhiều ngày trôi qua như vậy, cậu ta làm tổ ở trong
phòng làm việc một thời gian dài, không biết nghiên cứu tư liệu gì. Cũng từng bắt xe buýt đi ra ngoài rất nhiều lần, không biết đi đâu. Cũng chỉ có cậu ta mới viết và xem hiểu mail tiếng Anh, biết “Thiên sứ đầu tư”,
“Báo cáo đầu tư” gì gì đó.
Con người không động lòng mới là kì lạ.
Việc này tất nhiên khiến cho người ta vui sướng, nhưng lại là do Kha
Thiển luôn bị bọn họ sai bảo hoàn thành. Điều này khiến cho lòng người
cũng hơi không thoải mái.
Song Kha Thiển hoàn toàn không nhận ra.
Thấy tất cả mọi người im lặng, câu ta lại bắt đầu cố gắng trình bày kế
hoạch của mình, ý đồ thuyết phục mọi người: “… Có phần tiền này, ít nhất hai năm chúng ta không phải lo lắng về kinh tế, cũng không phải vội
vàng đi tìm việc làm. Tớ có thể thành lập phòng làm việc trong thời gian ngắn, chúng ta đi tham gia các cuộc thi trong nước, thậm chí cũng có
thể thi đấu ở nước ngoài. Chỉ cần có danh tiếng sẽ không ngừng có các
hợp đồng hợp tác. Chúng ta có thể mua trang phục và trang bị tốt, cũng
có thể lập trang web và phòng làm việc trên weibo; Hiểu Phong, Lục Quý
có thể làm ngôi sao cosplay do chúng ta tạo ra…”
Cuối cùng cũng có người bật cười, bầu không khí dường như cuối cùng đã được hâm nóng lên.
Lúc này Tưởng Học Nhiễm hỏi một câu: “Cho nên nói khoản tiền này mọi người đều có phần?”
Kha Thiển hơi do dự một chút, đáp: “Đúng vậy!”
“Chúng tớ sẽ suy nghĩ.” Tưởng Học Nhiễm nói.
“… Được.”
Kha Thiển thuê một căn phòng trong khu dân cư gần đó, tối hôm đó khi rời khỏi phòng làm việc, mọi người đều đi chung, còn Kha Thiển đi riêng.
Lục Quý hơi do dự: “Mọi người cảm thấy
thế nào? Tớ cảm thấy đề nghị của Kha Thiển rất hay. Chỉ là không đi tìm
việc làm, đến phòng làm việc, tớ sợ người nhà phản đối.”
Dung Hiểu Phong nói: “Cũng không cần phải làm việc, làm thêm cũng được
mà, tận 200 vạn đấy. Có thể mua được rất nhiều quần áo tốt, cũng có thể
thuê được phòng làm việc rất tốt. Có phải chúng ta cũng được chia chút
tiền để tiêu không?”
Cô nàng nói như vậy, tất cả mọi người đều bật cười.
Hứa Sênh nói: “Làm thêm, chia tiền, chỉ sợ Kha Thiển sẽ không đồng ý đâu.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Văn Hiểu Hoa nói: “Anh Tưởng, anh nói gì đi.”
“Đúng vậy, Học Nhiễm, cậu nói đi.” Tất cả mọi người nhìn Tưởng Học Nhiễm.
Từ lúc nãy đến giờ Tưởng Học Nhiễm vẫn
luôn im lặng. lúc này mới nở nụ cười nói: “Cậu ta hoang tưởng, các cậu
cũng hoang tưởng theo à? 200 vạn là một số tiền lớn, cậu ta có thể lừa
người lấy được số tiền này, vận may cũng không tệ. Có lẽ người nọ cũng
chả hiểu gì về tình hình giới cosplay trong nước hoặc là kẻ có tiền tiêu chơi. Con của những nhà giàu không phải cũng lập nhóm chơi sao? Mọi
người cảm thấy chuyện này có thể kéo dài được bao lâu?”
Tất cả mọi người im lặng.
“Anh Tưởng, ý của anh là chuyện này không được?” Lục Quý hỏi, “Vậy làm thế nào đây?”
“Khi học đại học tôi tham gia nhóm, một
là vì sở thích, hai là có thể tăng thêm thực tiễn kinh nghiệm xã hội để
tìm công việc tốt. Tôi chưa bao giờ nghĩ dựa vào cái này để kiếm sống.
200 vạn, chúng ta có 6 người, sẽ tiêu được trong bao lâu đây? Hiện tại
một năm tiền thuê nhà ở BJ tận mấy vạn, đừng nói đến mua trang bị, thành lập công ty và các thứ khác. Cậu ta nói nghe dễ dàng ghê, thực sự nghĩ
rằng mọi chuyện có thể thuận buồm xuôi gió sao? Tham gia thi đấu không
lấy được tiền thưởng thì làm thế nào? Không có danh tiếng thì sao? Đến
lúc đó nhà đầu tư không rót tiền, chúng ta sống thế nào? Đến lúc đó
chúng ta không có kinh nghiệm công tác, tốn mất mấy năm thời gian, ai
còn thuê chúng ta? Hiện tại chúng ta tốt nghiệp khóa này đã khó tìm việc rồi. Tôi nghe mấy người anh em làm bên nhân sự từng nói tối kỵ nhất là
người đã tốt nghiệp mấy năm, không có kinh nghiệm công tác còn khó tìm
việc hơn người mới ra trường. Các cậu thực sự tính đánh cược tương lai
của mình vào Kha Thiển này sao?”
Trên con đường tối tăm yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng.
Sau đó Dung Hiểu Phong lên tiếng: “Nhưng tớ thích cosplay, đó có lẽ là cơ hội duy nhất thực hiện ước mơ của chúng ta.”
Môi Văn Hiểu Hoa cũng mấp máy.
Tưởng Học Nhiễm nói tiếp: “Đừng tin
những lời đó, nghĩ thử xem, có ai sinh ra mà muốn sống tạm bợ, xa quê
không. Người xa quê đều sống nghèo khổ chán nản. Ở lại, dung nhập xã
hội, làm người đến nơi đến chốn, cuối cùng mới có thể đi lên địa vị cao. Hơn nữa, mọi người suy nghĩ quá tích cực rồi. Kha Thiển không cha không mẹ, một mình ăn no đói bụng cũng không sao, đương nhiên là nhẹ nhõm
rồi. Còn chúng ta thì sao? Chúng ta làm cái này còn phải được sự đồng ý
của cha mẹ đấy.”
Lời này đánh trúng uy hiếp của mọi người.
Sẽ không đồng ý đâu. Không có cha mẹ nào chịu đồng ý cả. Đây là đáp án không cần phải suy nghĩ.
“Vậy chúng ta bỏ lại Kha Thiển, để cho cậu ta làm một mình sao?” Lục Quý hỏi.
Tưởng Học Nhiễm không trả lời ngay, mà hơi đăm chiêu nhìn mọi người.
“Phần tiền này dùng để chi cho phòng làm việc của chúng ta, những cố gắng từ trước đến nay của chúng ta, đúng
không?” Cậu ta hỏi.
“Ừ.” “Đừng vậy.”
“Cậu ta cũng từng nói, món tiền này thuộc về mọi người?” Tưởng Học Nhiễm lại hỏi.
“Đúng vậy.”
“Ý của cậu là?” Mắt Hứa Sênh sáng rực lên.
“Nếu là tiền của mọi người, số đông mọi
người không đồng ý dùng gây dựng sự nghiệp. Vậy thì nên chia ra.” Tưởng
Học Nhiễm nói, “Cậu ta dùng để làm việc thì chia nhiều một chút, 40 vạn. Còn lại tôi đã tính qua, mỗi người chúng ta 32 vạn. Mọi người cảm thấy
thế nào?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Dù sao đối với những con người gia cảnh
bình thường sắp tốt nghiệp thì đây là một khoản tiền lớn, thậm chí biểu
thị trong một thời gian dài không phải chịu áp lực về kinh tế.
“Nếu cậu ta không muốn đưa thì sao?” Dung Hiểu Phong hỏi, “Cậu ta luôn rất ích kỉ.”
Tưởng Học Nhiễm nói: “Tiền là của mọi người, cậu ta có quyền gì chứ? Qua hai ngày nữa, gạt cậu ta sang một bên, Lục Quý, cậu và tôi cùng đi
thương lượng với cậu ta lấy tiền.”
Mặt trời dần lên cao, hố cũng đào càng ngày càng sâu.
Phương Thanh ngồi xổm bên hố, cau mày. Đã sâu như vậy rồi, ngoài phát hiện ra đồ linh tinh, còn đâu chả thấy gì hết.
Văn Hiểu Hoa lắp bắp nói: “Hôm đó chúng
tôi cũng không chôn sâu như vậy… Cũng đã kiểm chứng, cậu ta không còn
sống, thực sự chết rồi.” Sắc mặt Hứa Sênh cũng trắng bệch, sau đó cắn
môi, chạy đến bên hố cẩn thận xem, môi run bần bật.
Bạc Cận Ngôn lại lộ ra nụ cười vô cùng lãnh đạm: “Oa, thú vị thật.”
Giản Dao hỏi hai người bọn họ: “Hai người xác định đêm đó cậu ta thực sự đã chết?”
“Chết rồi mà…” Văn Hiểu Hoa khóc nói,
“Lúc chúng tôi đến nhà cậu ta, cậu ta nằm trên mặt đất, máu chảy lênh
láng, ánh mắt mở to, đã sớm không còn thở, cơ thể cũng rất lạnh…”
Sắc mặt Hứa Sênh cũng giống như thấy quỷ, cô nàng nhìn Giản Dao: “Chúng
tôi xác định cậu ta chết rồi. Đã thành như vậy sao còn sống được.”
Nếu bạn từng tận mắt chứng kiến thi thể sẽ biết lời nói khó mà diễn tả hết được.
Người chết và người sống là hoàn toàn khác biệt.
Đó cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Người bạn chung nhóm ngày xưa bị bọn họ hợp lực giết chết, cùng với giấc mơ của bọn họ.