Phương Thanh thực lo âu.
Tiến triển của vụ án này coi như là lớn, nhưng cũng coi như không có.
Cho dù hung thủ thực sự cẩn thận, nhưng nhân viên giám định vẫn lấy được
dấu vân tay mơ hồ dính máu ở cửa trường tiểu học, còn máu thuộc về nạn
nhân Phó vĩ. Có dấu vấn tay này đủ để định tội hung thủ, nhưng bọn họ
không tìm thấy hung thủ.
So sánh với kho vân tay của cảnh sát, không tìm thấy. Dù sao hiện tại ở nước họ kho vân tay vẫn còn có giới hạn.
Còn hiện tại không tìm được chút nào động cơ phạm tội của hung thủ, mối liên hệ với Phó Vĩ.
Nói thật, trước đó Phương Thanh còn có trực giác, vụ án này thực sự có thể
trở thành vụ án chưa được giải quyết. Có dấu vân tay thì làm được gì,
trong hồ sơ của Bộ công an còn đầy vụ có dấu vấn tay, có ADN mà còn chưa giải quyết được.
Nhưng có bức phác họa tâm lý tội phạm của Bạc
Cận Ngôn, tình huống lại có chút khác biệt. Phương Thành quyết định được ăn cả ngã về không, trước tiên cứ thử xem sao.
Dựa vào công tác
thống kê, từ sau khi đến thành cổ, Phương thanh trực tiếp tiếp xúc với
tổng cộng 128 người. Trong đó khoảng một nửa ở trong hồ sơ đêm đó không
chứng minh được bằng chứng ngoại phạm. Lại dựa vào các điều kiện khác,
loại trừ một nửa không phù hợp, còn lại hơn 30 người bao gồm: ông chủ
khách sạn, người bồi bàn, mấy vị khách trong quán bar, nhân viên phục vụ khách sạn, còn mấy vị khách…
Phương Thanh ra lệnh cho cấp dưới
gọi những người này tới cục hỏi, để tránh bứt dây động rừng, không nói
rõ, tìm cơ hội lấy dấu vân tay, sau đó đối chiếu.
Từ lúc mặt trời mọc cho đến nhá nhem tối đã tiến hành được hai phần ba, nhưng không có người nào phù hợp.
Chập tối, Phương Thanh họp với một đám cảnh sát. Mọi người đều phì phèo khói thuốc, rõ ràng vô cùng mệt mỏi, hốc mắt đỏ bừng, nhưng lại có sự phấn
khởi khác thường.
“Tiến hành so sánh vân tay thế nào rồi?” Phương Thanh hỏi.
Một nhân viên điều tra lắc đầu: “Cũng sắp xong rồi, không tìm thấy người phù hợp.”
“Bên phía Bạc Cận Ngôn có động tĩnh gì không?” Phương Thanh hỏi tiếp.
Mọi người đều im lặng, một nhân viên điều tra đáp: “Trước đó Giản Dao có
gọi điện đến, muốn có tài liệu về cả gia đình nhà họ Diêu.”
Phương Thanh: “Khách sạn nhà họ Diêu?”
Nhân viên điều tra gật đầu: “Ngoài ông chủ Diêu Viễn Qua ra, trong nhà toàn
là phụ nữ. Vợ ông ta, em vợ, em họ, còn có hai người quản lý nhà hàng.”
Phương Thanh nghe vậy rơi vào trầm tư.
Một cảnh sát già bên cạnh cười nhạo một tiếng: “Trước kia khi tôi quản lý
tài liệu, về nhà họ Diêu này, thực ra cũng có một số tin đồn….”
Mấy cảnh sát đều lộ ra nụ cười khinh thường, hiển nhiên họ đều đã nghe qua tin đồn kia.
Phương Thanh ngẩng đầu: “Người chết Phó Vĩ ở tại khách sạn, những người từng
tiếp xúc trước mắt với anh ta, chúng ta chỉ mới thống kê được nhân viên
lễ tân, phục vụ, khách hàng quanh phòng… Người nhà họ Diêu có khả năng
đã từng tiếp xúc với anh ta không?”
Không có nhân viên điều tra nào trả lời được vấn đề này.
Phương Thanh nói tiếp: “Người như Phó Vĩ vừa nhìn đã thấy rất bình thường, vấn đề khiến mọi người bên cạnh phản ứng là háo sắc. Trong hậu viện nhà họ
Diêu toàn là phụ nữ, vườn hoa lại thông với khách sạn. Nếu Phó Vĩ từng
tiếp xúc với bọn họ hoặc một trong số bọn họ, liệu chuyện này có thể
liên quan đến cái chết của anh ta không?”
Đồng thời Phương Thanh cũng nghĩ đến chuyện cửa sau của trường tiểu học kia thực sự cách khách sạn nhà họ Diêu không xa.
Dường như đã có phương hướng mới trong việc điều tra, nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán. Sau khi suy xét một lúc, Phương Thanh quyết định đi tìm Bạc
Cận Ngôn.
Lúc này Bạc Cận Ngôn đang nghe điện thoại.
Là
cấp dưới của anh, An Nham cùng làm việc trong phòng nghiên cứu tâm lý
tội phạm gọi tới. An Nham giống y Bạc Cận Ngôn, đều là những người thiếu hụt về thường thức đối nhân xử thế, là một IT trạch nam. Lúc này An
Nham ở trong điện thoại thản nhiên hỏi: “Sếp, khi nào anh trở về?”
Bạn Cận Ngôn lạnh nhạt đáp: “Qua mấy ngày nữa.”
An Nham: “SX xảy ra vụ án giết người cướp bóc liên hoàn, tội phạm không để lại manh mối gì có giá trị, còn làm bẽ mặt mấy chục cảnh sát, tổ chúng
ta có nên tiếp nhận không?”
Bạc Cận Ngôn: “Chậc.”
Hai
người lại im lặng, bên đầu kia lại có tiếng nói của một người, đúng là
bạn thân của Bạc Cận Ngôn, Phó Tử Ngộ. Anh ấy là bác sĩ nổi tiếng, gần
đây Giản Dao đang nhờ anh ấy lừa nhóm Bạc Cận Ngôn đi khám bệnh. Nghe
thấy Phó Tử Ngộ cười vang nói: “An Nham, cậu đúng là không biết thức
thời gì hết. Bạc Cận Ngôn đang điên cuồng đuổi theo Giản Dao. Hiện tại
cậu ta dám trở về không sợ Giản Dao đá cậu ta sao?”
An Nham: “Phụt…”
Bạc Cận Ngôn cúp luôn điện thoại.
Giản Dao đang ngồi ở bàn xem tài liệu, ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Bạc Cận Ngôn bình tĩnh lắc đầu: “Không có gì, hai tên đàn ông độc thân vô vị thôi.”
Ánh mắt Giản Dao cong cong cười.
Bưng một cốc trà xanh cho anh, ngồi bên cạnh, cùng xem tài liệu của hộ gia
đình chỉ cách mấy chục mét kia. Lúc này sắc trời vẫn còn sáng, tia sáng
lững lờ, trong sân yên tĩnh.
Diêu Viễn Qua, anh đã xem tài liệu
về ông ta ở cục cảnh sát, chính là bản ghi chép cuộc trò chuyện của
Phương Thanh và ông ta đêm đó, không nói nhiều lời.
Vợ của Diêu
Viễn Qua tên Minh Lan, 45 tuổi, cũng là người vợ kết tóc se tơ của ông
ta. Nhìn trên ảnh chụp là một phu nhân đoan trang, lạnh lùng. Minh Lan
vốn là một phụ nữ nhà giàu, chỉ là gia cảnh hơi kém hơn một chút so với
Diêu Viễn Qua. Sau khi lấy ông ta không ra ngoài làm việc. Hiện tại giúp Diêu Viễn Qua quản lý một quán bar bên hồ. Hai người không có con.
Minh Nguyệt, em gái của Minh Lan, năm nay 29 tuổi, cũng ở nhà họ Diêu. Sau
khi tốt nghiệp trung học làm việc trong nhà máy nhà họ Diêu, hiện tại
cũng không làm việc gì. Xem ra Diêu Xa Qua nuôi cả hai chị em này. Minh
Nguyệt chưa kết hôn, nhưng có con trai năm nay 5 tuổi, không rõ cha
ruột. Nhìn trên ảnh chụp, diện mạo của Minh Nguyệt không bằng chị gái,
bộ dạng thật thà phúc hậu, làn da trắng nõn.
Trương Cúc Phương,
em họ của Diêu Viễn Qua, rất gầy, bộ dạng cũng xinh đẹp, da trắng mắt
nhỏ, 30 tuổi, chưa kết hôn. Từng là diễn viên trong đoàn kịch, thích
kinh kịch. Hiện tại ở nhà họ Diêu, nghe nói là quản lý sổ sách nhà máy
cho anh họ, phần lớn thời gian đều ở nhà.
Triệu Hà, Trần Mai, đều là quản lý nhà hàng do một tay Diêu Viễn Qua đề bạt lên, chức vụ cũng
không cao. Triệu Hà lúc nào cũng biểu hiện ngọt ngào, năm nay đã 35
tuổi. Trần Mai vô cùng gầy, 32 tuổi, bộ dạng cũng coi như là đẹp. Bằng
cấp của hai người đều không cao, xuất thân từ nông thôn. Nghe nói hai
người cũng chưa lập gia đình, bởi vì nhà hàng khá gần đại viện nhà họ
Diêu nên cũng vào đó ở.
Còn lại là năm người giúp việc trong đại
viện. Đều là các bác gái bốn năm mươi tuổi, thỉnh thoảng cũng sẽ đến sân trước ở khách sạn hỗ trợ quét dọn.
Tiếng bước chân truyền đến, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều ngẩng đầu. Sắc mặt Phương Thanh nặng nề đi từ hành lang tới.
“Giáo sư Bạc, trò chuyện mấy câu chứ?”
Ba người vào phòng, Phương Thanh lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Dựa theo
phác họa của anh, chúng tôi đã tra xét gần trăm người, nhưng vân tay đều không phù hợp.”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Vậy chứng tỏ phạm vi điều tra của các anh còn chưa đủ.”
Phương Thanh liếc tài liệu trên bàn: “Anh nghi ngờ người nhà họ Diêu có liên quan đến vụ án này?”
Bạc Cận Ngôn chỉ đáp: “Bọn họ cần phải được xếp vào phạm vi điều tra.”