Nhắm Mắt 2: Bóng Tối

Chương 59: Chương 59: Phiên Ngoại Phó Tử Ngộ Hàn Vũ Mông – Một Ngày (Phần 2)




Lúc này Phó Tử Ngộ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn xung quanh, sắc mặt cũng thay đổi, hỏi nhân viên bán hàng bên cạnh: “Cô gái đi cùng tôi đâu rồi?” Anh không nhìn thấy Hàn Vũ Mông ở phía sau. Cô lập tức đứng dậy nói: “Tử Ngộ, em ở trong này.” Phó Tử Ngộ nhìn thấy cô, sắc mặt cũng thoải mái hơn. Nhân viên bán hàng ở bên cạnh cúi đầu cười tránh đi. Anh nắm tay cô, tự giễu cười: “Anh sợ em lại đi rồi.” Hàn Vũ Mông im lặng một lát, đáp: “Sao có thể chứ? Em sẽ không bao giờ rời khỏi anh.” Cô nói rất dịu dàng, mấy bộ quần áo trong tay Phó Tử Ngộ rơi xuống đất, xoay người ôm lấy cô.

Nhân viên bán hàng ở bên cạnh không nói gì, người qua đường cũng chỉ nhìn thoáng qua. Bọn họ ôm nhau rất lâu.

Trời tối, Phó Tử Ngộ đứng dưới lầu, trong ánh hoàng hôn nhìn cô lái chiếc xe con màu đen đi xa không chớp mắt. Một ngày trôi qua tựa như cả đời, may mà lại được ở bên cô một ngày. Anh muốn cười, nhưng hốc mắt đầy nước. Anh xoay người, lên lầu, giống như đi trong một vùng đất hoang.

Về đến nhà, bật đèn, căn phòng yên tĩnh, màu xám bao phủ. Anh kéo rèm cửa, đứng trước cửa sổ, như thể đứng như vậy sẽ vĩnh viễn sánh cùng trời đất.

Hàn Vũ Mông trở lại một nơi bí ẩn. Bên trong tối đen, người nọ cũng không giống như mọi ngày im lặng ngồi trước cửa sổ chờ cô. Cô cảm thấy cả người mệt mỏi, yếu đuối, một đống túi mua sắm rơi hết trên mặt đất.

Đột nhiên có người từ phía sau lưng đè cổ cô. Cả người cô rét run, còn phải giả vờ bộ dáng mỉm cười bình tĩnh hưởng thụ.

“Em ở bên hắn cả ngày.” Người nọ thì thầm bên tai cô.

Cô khẽ cười: “Đây chẳng phải là kế hoạch của anh sao? Dụ dỗ, lừa gạt, cuối cùng kéo anh ta và king trầm luân?”

“Đúng vậy.” Người nọ buông tay ra, đẩy ngã Hàn Vũ Mông xuống đất. Đầu Hàn Vũ Mông đập vào tường, máu tươi chảy ròng ròng, hai mắt mơ hồ, không nhìn thấy rõ gì hết.

“Tử Ngộ, xin anh hãy tin tưởng em. Em vĩnh viễn sẽ không lừa gạt anh.”

“Anh biết.”

“Chờ cơ hội thích hợp, chúng ta cùng nhau cao chạy xa bay.”

“Được.”

“Vì em mà anh phải rời khỏi bạn bè, anh bằng lòng sao?”

“… Bằng lòng.” Anh mỉm cười nói, “Cận Ngôn đã có Giản Dao, cho dù anh theo em rời đi, cũng yên tâm.”

“Xin lỗi, Tử Ngộ. Vì em mà anh phải từ bỏ nhiều như vậy.”

“Nhưng anh muốn ở bên em mà.”

“Anh thật sự… bằng lòng tin tưởng em?

“Anh tin tưởng em.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em là tình yêu của cả đời anh.”

Hôm trốn đi, mọi chuyện vốn tiến hành thật sự thuận lợi. Giao hẹn sẵn với sát thủ mặt nạ, ép buộc Phó Tử Ngộ rời đi, Hàn Vũ Mông lại làm trò trước mặt hắn, nhanh chóng tháo máy nghe lén sau tai. Lúc ấy trong mắt hắn hiện lên sự khó đoán.

Sau đó chính là một loạt kế hoạch trốn đi.

Cô dùng kế điệu hổ ly sơn, tập kích ở lầu đối diện.

Cô kim thiền thoát xác, thay đổi một chiếc xe giống y như đúc, nhưng trên chiếc xe này không có bom do sát thủ mặt nạ chuẩn bị, hơn nữa phương hướng đi cũng hoàn toàn khác.

Cô chắc chắn lúc này sát thủ mặt nạ đang đi về phía khu công nghiệp hoạt hình ở phía tây, bởi vậy mang theo Phó Tử Ngộ rời đi hướng bắc, tính toán đi thẳng đến thảo nguyên Mông Cổ hoang vu, rồi tính sau. Vùng Siberia lạnh giá rộng lớn, ngay cả sát thủ mặt nạ cũng không tìm nổi dấu vết của một con chim.

Mọi chuyện vốn tiến hành thật sự thuận lợi.

Hoàng hôn buông xuống, xe bọn họ chạy như bay trên quốc lộ. Cô thấp giọng điên cuồng hét lên: “Tử Ngộ, xin lỗi, là em lừa anh! Sát thủ mặt nạ vẫn luôn khống chế em, thế lực của hắn vượt xa những gì các anh suy đoán, thậm chí còn mạnh hơn Tạ Hàm king từng bắt. Em luôn chờ đợi cơ hội này, từ nay về sau chúng ta cao chạy xa bay, hắn cũng sẽ không có cách nào uy hiếp gây thương tổn cho nhóm bạn của anh.”

Phó Tử Ngộ khẽ cầm tay cô, nói: “Được. Em lái mệt sẽ đến lượt anh. Khả năng lái xe của anh cũng không tệ lắm.”

Vì thế trong lòng Hàn Vũ Mông chấn động, mới biết được thực ra chuyện gì anh cũng biết hết.

Cô quay sang nhìn anh, nước mắt đột nhiên rơi xuống: “Tại sao mấy ngày nay anh không hề hỏi gì?” Cam tâm tình nguyện đi theo em.

Phó Tử Ngộ vẫn dịu dàng nhin cô, bộ dáng tuấn lãng ôn hòa như thường ngày.

“Vũ Mông, anh cũng đã nghĩ đến nên nói chuyện này cho Cận Ngôn.” Anh nói, “Nhưng anh biết, cho dù hiện tại em không còn bị tên sát thủ đó khống chế, nhưng mấy năm nay, tay em nhất định đã bị bắt dính máu tươi. Cận Ngôn vô cùng căm thù kẻ ác, nếu nói cho cậu ấy, không chỉ gây khó xử cho cậu ấy và Giản Dao, mà em cũng nhất định sẽ bị bỏ tù. Cho nên anh có lòng riêng, nghĩ thầm chỉ không nói cho cậu ấy lần này thôi.”

“Anh biết sẽ có nguy hiểm khi đi theo em. Anh cũng biết từ nay về sau phải trải qua cuộc sống nay đây mai đó. Từ ngày đầu tiên em trở về, anh đã nghĩ rốt cuộc nửa đời còn lại mình sống vì điều gì. Anh để ý Cận Ngôn, để ý bạn bè, nhưng cho dù không có anh, hiện tại bọn họ vẫn sống rất tốt. Anh để ý người thân, nhưng thực ra kể từ năm đó sau khi em rời đi, hai nhà chúng ta đã bất hòa rất nhiều. Anh để ý đến công việc bác sĩ này, nhưng nếu đi theo em đến Siberia, anh cũng có thể mở một gian phòng khám nhỏ ở vùng băng tuyết, xem bệnh cho người Eskimo cũng rất tốt.”

“Nhiều năm qua, anh nghĩ cuộc sống của mình rất tốt, anh chăm sóc Cận Ngôn, anh cứu giúp rất nhiều người bệnh, anh qua lại với rất nhiều bạn gái. Nhưng hiện tại khi anh nhìn lại mọi chuyện, mới phát hiện kể từ ngày em rời đi, anh đã chết rồi. Chỉ còn lại thể xác, bình tĩnh hòa nhã, nghĩ mình vẫn còn đặc biệt để tích cực sống.”

“Em đã nói, tiêu chuẩn suy xét hạnh phúc không phải là sống bao lâu, mà là chúng ta luôn yêu nhau. Đến bây giờ, anh mới chính thức hiểu rõ những lời này. Đi theo em, đi nơi nào, sống bao lâu, một hay hai ngày, có bao nhiêu nguy hiểm thực ra cũng không quan trọng. Anh yêu em, cả đời này chưa bao giờ ngừng yêu em, có thể gặp được em cho dù chỉ có một giây, anh cũng cảm nhận được hạnh phúc.”

Khi bầu trời tối đen, đổi thành Phó Tử Ngộ lái xe, Hàn Vũ Mông tựa vào ghế, nhìn sắc trời tối om, nhìn khuôn mặt nghiêng của anh. Lúc này là thời gian hạnh phúc nhất trong đời cô. Cô biết là anh cũng vậy.

Trong khoảnh khắc bất ngờ, Hàn Vũ Mông ngẩng đầu nhìn về phía cây bạch dương ven đường.

Cô mơ hồ thấy mặt nạ ở trong rừng cây.

Lại thấy được chiếc mặt nạ hề màu xám dữ tợn kia.

Trong nháy mắt cô như rơi xuống hầm băng, cả người cô run lên, cô chậm rãi quay đầu, nhìn Phó Tử Ngộ ở bên cạnh. Anh còn chưa phát hiện chuyện gì xảy ra, khóe miệng vẫn còn cười dịu dàng, thấy cô nhìn chăm chú, anh lại khẽ cầm tay cô.

Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Sao sát thủ mặt nạ lại ở đây? Rõ ràng cô đã xác nhận hôm nay hắn đi hướng tây, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào?

Nhưng mà đã không thể nào biết được nữa.

Khi Phó Tử Ngộ bị bọn họ tha từ trong xe ra ngoài, Hàn Vũ Mông cầm lấy súng ở ghế, bắn loạn lên, nhưng sao cô có thể là đối thủ của bọn họ? Cô giơ súng lên, nhắm ngay vào huyệt thái dương của mình, nhắm hai mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.